Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Venti x reader | Cảm ơn em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Plot có chút lộn xộn, reader chính là người bên ngoài màn hình được tới thế giới ấy trong một vài phút ngắn ngủi.
.
.
.

Em đã mơ. Mơ được ôm lấy anh.

Em khát cầu và mong mỏi nhiều như vậy, tới  nỗi tâm trí tự tìm lấy anh trong những giấc mơ, hoặc không phải mơ, vì hơi ấm anh trao khi ôm em trong lòng hiện giờ chân thực tới độ cay xè sống mũi .

Em mông mênh trong chính vòng tay người em yêu thương nhất, chới với bấu lấy vải áo xanh, được gió vỗ về như bay bổng xa rời thực tại.

Tín đồ trung thành của Phong thần, người thương nơi thế giới khác, một kẻ khờ trong chính mối tình chẳng thể thành, em đã tự gọi mình như thế, nhưng nụ cười của anh lại quá đỗi xót xa.

"Em yêu anh, anh à"

Thật lòng thích anh.

Em còn quá trẻ để kể về hai từ vĩnh viễn, nhưng anh chắc chắn là một trong những hồi ức tươi đẹp nhất cuộc đời của em.

Vị Phong Thần cúi xuống, hai lọn tóc chạm lên má em, đôi mắt xanh biêng biếc ánh lên vẻ dịu dàng.

Dành cho em, riêng em, của mình em.

"Cảm ơn nhé"

Vì đã yêu thích tôi nhiều như vậy.

Vì đã thay tôi bảo vệ, vì đã cố gắng, vì không từ bỏ.

Cảm ơn vì đã sống cho chính em, cho người tôi thương hết mực.

Em ngẩn ngơ rồi hoảng hốt, tưởng như thanh âm vừa rồi chỉ là những nỗi nhớ đan cài mà dệt lên cho thoả niềm đơn côi em đang gánh chịu.

Nhưng khi nhìn thật rõ gương mặt của anh trong khi ôm lấy hai má, như thể cố gắng bắt lại nhịp thở đang chạy tán loạn trong lồng ngực không ngừng hổn hển bởi hình ảnh trước mắt, em đã khóc.

Anh mỉm cười nhìn em.

Nụ cười là "thật".

Trong em đang thét gào nhưng tràn ra khỏi cổ họng chỉ là sự nức nở đã cố kìm nén.

Venti chạm trán mình lên trán em, để lại sự tha thiết, âm ỉ nóng như phát sốt. Cầm lấy đôi bàn tay đang không ngừng vò lấy vải áo vì bối rối, đặt lên ấy một nụ hôn mang theo khẩn cầu hạnh phúc.

Em vỡ oà những gì muốn nói, câu từ lộn xộn, chất chứa tất cả những gì em đã mong mỏi để truyền đạt tới anh. Anh như dương quang chói ngời đậu trên tóc mai, như nắng ửng chạm má em mỗi sớm hồng.

Em ôm lấy cả bầu trời của em, vời vợi miên man ấy vậy mà lại có thể cháy lên rực rỡ.

Khúc hát anh văng vẳng bên tai, như một bài ca ngày hạ chí, rớt xuống chân trần chạm trên cánh đồng chưa tắt nắng chiều.

Nhuốm đầy mắt em một màu hoang hoải, siết lấy hồn em đầy vị nước mắt.

"Cảm ơn em, xin lỗi em."
Vì đã tới nơi đây, vì chẳng thể ở lại.

Venti đã ôm lấy em nhẹ nhàng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top