Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 24: Phá Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đi đến Cục cảnh sát. Mạc Thông trực tiếp đưa bọn họ đến văn phòng.

Liên tiếp hai vụ án mạng xảy ra khiến người dân thành phố Tân hoang mang, sợ hãi. Những ngày qua đường dây nóng của cảnh cục muốn nổ tung.

Ngay lúc đó, có một người gọi đến báo án. Anh ta cho biết vợ anh ta từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về nhà ... Cảnh sát phải giải thích bình thường theo quy định phải mất tích trên 48 tiếng vụ án mới được thành lập.

"Trong một ngày, Cảnh cục nhận được hơn 376 cuộc điện thoại từ người dân, gọi đến báo án", Mạc Thông vò vò đầu, "Nếu không dẹp cho sóng yên biển lặng, chắc chắn sẽ có bạo động."

Mạc Thông hiểu sự lo lắng của dân chúng. Cảnh sát đã đưa tin, trấn an mọi người, nhưng không có hiệu quả. Hiện tại cách thức tốt nhất chính là bắt hung thủ về quy án.

"Đây là kết quả mà nhân viên trong đội hình sự đã ngày đêm sàng lọc, những người này khá giống với phác họa của cậu." Mạc Thông chỉ vào tư liệu trong máy tính: "Cậu xác định chân dung người nào là phù hợp nhất!"

Những người này sống ở những địa điểm khác nhau, cảnh lực có hạn, không thể thẩm tra từng người. Biện pháp nhanh nhất, khả thi nhất là sàng lọc những địa điểm liên quan đến nạn nhân.

Mà sàng lọc địa điểm trùng hợp thì chỉ có Lộc Hàm đảm nhận là thích hợp nhất.

"Hung thủ không có năng lực tổ chức, IQ thấp, không có khả năng giao tiếp, càng không có khả năng tình dục, hình thức phạm tội ngày một tăng ...", Lộc Hàm nhanh chóng đảo mắt qua tư liệu trên máy tính, sau đó bước đến tấm bảng trắng, phía sau là bản đồ thành phố Tân bằng thủy tinh. Anh cầm bút dạ khoanh vùng địa điểm hai nạn nhân xuất hiện lần cuối cùng: "Theo đặc điểm tội phạm dạng này, hắn sẽ chọn hiện trường phạm tội không quá xa địa điểm sinh hoạt, bởi nếu xa quá sẽ khiến hắn bất an."

Sau đó lại lấy bút khoang vùng vào bốn địa điểm liên quan. Bên trên bản đồ bây giờ là sáu địa điểm: "Đây là lời giải để sàng lọc các 'ứng cử viên' của các anh."

Mạc Thông nhanh chóng tìm ra mấy nghi phạm phù hợp với nội dung Lộc Hàm vừa đề cập, ngay lập tức bước ra ngoài phân phó nhiệm vụ.

Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn Nhiệt Ba và Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn kết quả sàng lọc, sáu người. Đối với anh sáu người là quá nhiều, kết quả này khiến anh không hài lòng. Phạm vi buộc phải rút ngắn hơn một chút.

Anh rút báo cáo khám nghiệm thi thể, não bộ bắt đầu hoạt động. Thi thoảng miệng lưỡi anh cũng cử động, tốc độ nói rất nhanh, không cần biết là nơi đây có người hay không có người. Tóm lại anh chỉ cần nói ra.

"Biến thái không chỉ một lần là xong. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc 'phát bệnh' cần một khoảng thời gian rất dài. Rồi từ khi 'phát bệnh' đến khi giết người cũng là cả một quá trình. Trong quá trình ấy, chính là thời gian để hắn thử nghiệm", Lộc Hàm nhìn tư liệu sáu người: "Đối tượng thử nghiệm của hắn sẽ là mèo, chó, cũng là những vật không có sự sống, ví như ..."

"Ví như cái gì?", Nhiệt Ba vô thức bật ra câu hỏi.

Câu hỏi của cô cắt ngang lời nói của anh. Lúc này anh mới nhớ ra ở đây vẫn còn một người: "Ví như mấy món đồ có hình dạng giống người."

Nhiệt Ba ngẩn người, đầu óc bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng rỡ, động tác này của cô thu hút Lộc Hàm: "Cô nghĩ ra rồi sao?"

"Hình nhân!", Nhiệt Ba trả lời: "Hung thủ đều khiến cho nạn nhân bị trật khớp rất nghiêm trọng ... có khả năng liên quan đến mấy con rối bằng gỗ không?"

"Rối gỗ???"

Lộc Hàm nhìn cô đầy nghi hoặc.

Nhiệt Ba bước đến, nhấp vào trang baidu, tìm kiến cụm từ 'Rối gỗ giật dây', sau đó đưa nội dung tra cứu được đến trước mặt anh: "Rối gỗ giật dây."

"Rối gỗ giật dây là một loại hình múa rối của tộc Hán ngày xưa. Họ biểu diễn bằng cách dùng dây để thực hiện các động tác của con rối. Thời hiện đại con rối được sơn phết nhiều màu, có nhiều hình dạng, các khớp tay chân đều được cải tiến để có thể linh hoạt cử động, khiến nó có thể thực hiện các động tác một cách nhuần nhuyễn như người thật. Một con rối bình thường sẽ có khoảng 16 dây, nhưng có con có hơn 30 dây ..."

Lộc Hàm nheo mắt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy bút gạch bỏ năm địa điểm trên tấm bản đồ, cuối cùng chỉ còn lại một vị trí.

"Ha ha ha, Hung thủ ... chào anh!"

-_-_-_-_-_-_-

Nhận được điện thoại của Nhiệt Ba, Mạc Thông nhanh chóng chỉ huy nhân viên trong cảnh đội hướng về phía đường lớn.

"Lâm Vĩnh, 38 tuổi", Mạc Thông vừa đi vừa truyền đạt tư liệu nghi phạm: "Độc thân, do người cha nuôi lớn. Hơn một năm trước, cha hắn qua đời, đang làm quản lý chi nhánh con tên Hải Thịnh. Bốn tháng trước bị công ty sa thải vì trong lúc làm việc hắn làm thất lạc mấy chiếc xe, ông chủ cảm thấy bất mãn. Hắn hiện tại đang ở tại ..."

Đoàn xe nhanh chóng tiến về ngôi nhà của Lâm Vĩnh.

Đó là khu thành cũ, ngôi nhà hai tầng, phía tường ngoài không được sơn phết. Từ hoàn cảnh có thể nhận thấy điều kiện kinh tế của hắn không tốt. Cửa sổ và rèm cửa đóng chặt, người ngoài không cách nào nhìn vào trong.

Mạc Thông gõ cửa, không có tiếng hồi đáp. Mạc Thông ngay lập tức ra lệnh phá cửa. Đập vào mắt ông là hình ảnh một cô gái bị trật khớp khá nặng, nằm bất tỉnh ở góc nhà.

Mạc Thông gọi cấp cứu.

Các cảnh viên khác chia nhau tìm kiếm khắp căn nhà, không phát hiện thấy bóng dáng của Lâm Vĩnh.

"Mạc lão đại, Lâm Vĩnh không có ở đây!"

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe, Mạc Thông chạy vọt ra phía cửa, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe hơi nhãn hiệu Honda màu đen, bên trong là hình bóng một người đàn ông trung niên gầy gò, Mạc Thông nhận ra đối phương là ai.

"Lâm Vĩnh, đứng lại _ _ _"

Đáp lời ông là khói xe mù mịt.

"Đệt!!!", Mạc Thông tức giận chửi thề, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất ở ngã tư.

-_-_-_-_-_-_-

"Hung thủ đã chạy thoát."

Nhiệt Ba cúp điện thoại, quay sang thông báo cho Lộc Hàm.

Bên ghế phụ lái Lộc Hàm nhếch miệng phảng phất ý cười, dưới ánh nắng sớm, đôi mắt màu trà lấp lánh sáng ngời, giống như người thợ săn hiểu con mồi của mình rõ mồn một.

Mà Lâm Vĩnh chính là con mồi đã sa vào lưới của anh.

Nhiệt Ba vừa nhớ đến câu hỏi của cô trong văn phòng: "Sao anh có thể phác họa được chân dung nghi phạm?"

"Căn cứ vào người đi trước!", giọng nói không chút khoe khoang mà đầy chân thành, cũng không phải giả bộ khiêm tốn: "Dựa vào số liệu phân tích về hành vi của con người, mà kết quả này đều là do các cảnh sát trải qua vô số lần kiểm nghiệm trong thực tế, mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm mà tích lũy được."

"Khi FBI tiến hành sàng lọc phân tích hành vi phạm tội của hung thủ, đầu tiên bọn họ sẽ chia hung thủ thành dạng nhóm tội phạm có năng lực tổ chức và không có năng lực tổ chức, và loại hình thức hỗn hợp. Tên hung thủ này ở loại thứ ba, nghĩa là hắn có cả hai đặc điểm ở cả hai nhóm kia."

"Trừ khi là người mắc bệnh tâm thần nặng hoặc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế PTSD nghiêm trọng, còn không theo lẽ thường hành vi của hung thủ phạm tội giết người đều có nguyên nhân, phần lớn là do ân oán cá nhân. Lúc trước tôi có nói với cô hung thủ biểu hiện sự mâu thuẫn về mặt tình cảm trên cơ thể nạn nhân, loại mâu thuẫn này có thể thấy được hắn rất có tình cảm với nhân vật ảo tưởng trong lòng hắn."

"Tình cảm giữa người và người gồm có tình yêu và tình thân. Nếu đó là tình cảm giữa nam và nữ thì khả năng sẽ là tình yêu, hành vi phạm tội của hung thủ đối với nạn nhân bên trong có chứa đến 90% hành vi tình dục. Tuy nhiên hai nạn nhân vừa rồi không bị xâm hại; vì vậy cần cân nhắc đến tình thân. Vậy có thể giải thích thế này: tình cảm mâu thuẫn của hung thủ chính là khát vọng được tình yêu thương của mẹ, nhưng lại phẫn nộ vì hành động vứt bỏ của mẹ mình ..."

Một bên nghe Lộc Hàm giải thích, một bên chăm chú lái xe hướng về địa điểm Lộc Hàm vừa nói cô biết!

"... Nếu như hắn phát hiện hành vi của mình bị bại lộ, cùng đường mạt lộ hắn sẽ đem tất cả tâm trạng tồi tệ của mình trút lên người đàn bà thứ hai đã vứt bỏ hắn, chính là người vợ trước!"

Nhiệt Ba chở Lộc Hàm đến khu cư xá của vợ cũ Lâm Vĩnh.

Bảo vệ khu cư xá nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen vội vã đậu ở trước cổng, chưa đầy vài phút sau lại trông thấy chiếc xe cảnh sát do Nhiệt Ba cầm lái tiến đến.

"Ái chà chà, cảnh sát cũng đến rồi ... Vụ án gì vậy???"

Nhiệt Ba và Lộc Hàm đuổi theo lên lầu, phá cửa xông vào, bên trong là tiếng kêu la đầy sợ hãi của người phụ nữ, ngoài cửa mấy người hàng xóm tò mò đứng lấp ló.

"Cứu tôi với!"

Người phụ nữ sợ hãi gào thét.

"Câm ngay ..."

Lâm Vĩnh lăm lăm con dao trong tay, vẻ mặt hoảng sợ, lấy dao kề cổ người phụ nữ để làm lá chắn cho hắn. Hắn quay về phía Nhiệt Ba và Lộc Hàm quát: "Đừng đến đây ... không được qua đây ... chúng mày tiến đến tao giết con đàn bà này ngay."

Lộc Hàm vẫn tiến lên một bước, thanh âm hòa hoãn: "Lâm Vĩnh, tôi tin anh sẽ không tổn thương cô ta."

Nhiệt Ba nghiêng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng điệu này từ anh.

Lộc Hàm: "Anh nhìn đi ... cô ta không phải là người anh muốn tìm ... cô ta đâu có mặc váy đỏ???"

Ánh mắt Lâm Vĩnh trở nên mê loạn, tròng mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chăm chăm Lộc Hàm , rồi lại liếc sang người phụ nữ đang bị kèm chặt bên người mình, tay hơi nới lỏng.

Thanh âm của Lộc Hàm vẫn vang lên đều đều: "Anh vẫn chờ mẹ trở về đúng không?"

Lâm Vĩnh gật gù: "Mẹ đi rồi ... mẹ đi rồi ... không về đâu ... mẹ không cần tôi nữa rồi", hắn lại rơi vào trạng thái kích động, dao kề trên cổ người phụ nữ đã rươm rướm máu: "Bà ta không cần tôi? Tại sao bà ta không cần tôi???"

"Không có đâu ... làm sao bà ta lại không cần anh cơ chứ", Lộc Hàm chỉ sang Nhiệt Ba đứng bên cạnh mình, "Anh nhìn đi, bà ấy về rồi, ở đây nè!"

Nhiệt Ba ngẩn người.

Tầm mắt Lâm Vĩnh hướng về phía Nhiệt Ba, vẻ mặt mờ mịt, rồi sau đó lắc đầu: "Bà ấy ... bà ấy không phải mẹ tôi ..."

Nhiệt Ba phản ứng nhanh, ngay lập tức phối hợp với Lộc Hàm, nhập vai: "Tiểu Vĩnh, mẹ đây ... không nhận ra mẹ nữa sao?"

"Bà không phải ...", mẹ mặc váy đỏ, "Váy ... không đúng! Tóc ... cũng không giống!", không phải, không phải mẹ của hắn.

"Váy đây!", trong tay Lộc Hàm có thêm chiếc váy đỏ từ khi nào, Nhiệt Ba nhận ra đây là chiếc váy mặc trên người một trong hai nạn nhân trước đó. Nhưng mà mấy thứ này được lưu trong phòng pháp chứng, anh ấy lấy đi từ lúc nào vậy?

"Tiểu Vĩnh chỉ là mẹ anh mới đi cắt tóc mà anh đã không nhận ra mẹ rồi sao? Lát nữa mẹ thay quần áo dắt anh đi xem múa rối nhé!"

Nhiệt Ba thầm nghĩ tên Lộc Hàm đúng là diễn xuất quá tài tình, gương mặt không hề biến sắc!

Nhưng trong tình huống thế này, thần trí Lâm Vĩnh đang mơ mơ hồ hồ, ký ức hiện tại và quá khứ đan xen lên nhau. Biên pháp này của anh sẽ tạm thời kiềm chế lại tâm trạng của Lâm Vĩnh, Nhiệt Ba chỉ còn cách phối hợp với anh thật tốt.

"Đúng rồi, múa rối ... con còn nhớ không? Mẹ còn mua cho con một con rối mới, con muốn đến lấy không?", Nhiệt Ba bắt chước Lộc Hàm dụ dỗ Lâm Vĩnh: "... Tiểu Vĩnh không thích sao?"

Chỉ hai từ con rối đã khiến Lâm Vĩnh cực kỳ xúc động, bóng hình Nhiệt Ba trước mắt hắn hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh người mẹ dịu dàng trong ký ức.

Bàn tay hắn từ từ thả lỏng: "Mẹ ... mẹ ơi ..."

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bây giờ lại như một đứa trẻ khóc tu tu, thanh âm nghẹn ngào không thể kiềm chế. Chiếc dao trong tay hắn cũng rơi xuống đất.

Nhiệt Ba nhanh chóng tiến lên đá con dao văng vào một góc, đồng thời kéo người phụ nữ ra khỏi khu vực nguy hiểm. Mạc Thông chỉ huy cảnh sát tiến đến trấn áp, phong tỏa hiện trường, bắt gọn Lâm Vĩnh. Vụ án khiến người dân thành phố Tân xôn xao đã được giải quyết, phong ba bão táp đã được dẹp yên.

Chiếc xe cảnh sát áp giải Lâm Vĩnh đi, vụ án giết người kết thúc.

Ngày hôm sau dĩ nhiên Lâm Vĩnh trở thành cái tên nóng nhất trên các trang báo trong toàn thành phố.

Nhiệt Ba nhìn hình gương mặt người đàn ông trên báo. Người đàn ông trung niên chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không tệ, nếu chỉ nhìn mặt không ai có thể đoán được hắn lại là hung thủ giết người biến thái.

Cô còn nhớ tối hôm qua trong phòng thẩm vấn Lâm Vĩnh. Hắn rất rụt rè, cả người co quắp sợ hãi giống hệt một đứa bé đang hoảng sợ.

"Gia đình đơn thân, do một tay người cha nuôi lớn. Cha hắn trước đây là lão sư trong nghề múa rối truyền thống. Thời điểm đó nghề múa rối vẫn còn khá nổi danh, sau này dần bị rơi vào quên lãng, đoàn múa rối của cha hắn buộc phải giải tán, kể từ khi ấy tính tình cha hắn thay đổi rõ rệt."

"Năm hắn chín tuổi, mẹ hắn không chịu đựng được nữa phải trốn nhà ra đi, khi đi bà mặc chiếc váy màu đỏ. Sau khi mẹ hắn rời khỏi, cha hắn trút tất cả mọi oán giận lên người hắn, động một chút là vừa đánh vừa mắng."

"Trong nhà Lâm Vĩnh vẫn còn một con rối giật dây đã cũ, là món quà mẹ hắn mua tặng hắn trước khi bà bỏ đi. Hắn tự suy diễn con rối ấy chính là mẹ, là người sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn."

"Những trận đòn roi theo suốt quá trình trưởng thành của Lâm Vĩnh ..."

"Khi vợ hắn ly dị chính là đòn trí mạng. Hắn dốc hết tiền của mua một chiếc xe, hóa thân thành tầng lớp tri thức. Suốt ngày rong ruổi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố Tân. Ngày hắn gặp Dương Phỉ là chính hắn đề nghị cho cô đi nhờ xe, sau đó gạt cô lên xe ..."

Những thông tin liên quan đến Lâm Vĩnh là do Mạc Thông kể lại.

Sau khi nghe xong, cô không diễn tả được cảm xúc của mình, nhớ đến ngày hôm đó Lâm Vĩnh khóc rống trước mặt cô, trong giây phút ấy hắn không khác gì một đứa trẻ đáng thương.

Cô lại nhớ đến Lộc Hàm.

"Rousseau đã từng nói một đứa trẻ lạc lối là do chính người lớn dẫn dắt chúng sai đường; bởi bản chất vốn có của chúng chỉ là sự lương thiện.

Trong tiềm thức mỗi người đều dành phần lớn 'cây tình cảm' cho cha mẹ của mình, nếu như nhánh cây chỉ bị đứt mà chưa chết đi thì còn cứu được, chứ một khi 'cây' đã gãy thì không tài nào cứu được."

Nhân chi sơ, tính bổn thiện.

Trong khoảnh khắc ấy, Nhiệt Ba công nhận anh quả không hổ danh là một giáo sư tâm lý học, khắp người đều tỏa ra vầng hào quang chói lòa, nhưng chỉ ba giây sau, khi anh nói mấy câu tiếp theo: "Nhưng những chuyện này không thể nào là bằng chứng chống đỡ hành vi phạm pháp của hắn. Nếu như người nào có tuổi thơ bất hạnh như hắn, lớn lên cũng thành sát nhân giết người hết sao, vậy sẽ khiến địa cầu giảm thiểu dân số đáng kể, chính sách kế hoạch hóa phải thay đổi buộc phải khuyến khích sinh sản. Tuy nhiên căn nguyên vấn đề thì vẫn là do hắn là kẻ nhu nhược. Loser!!!*"

*Loser: kẻ bại trận

Nhiệt Ba: "..."

Đây mới chính là Lộc Hàm cô quen biết, thật sự không phụ lòng mọi người mà, chỉ cần vài câu là bản chất thật lòi ra ngay.

Cô không hiểu một người ác miệng như anh tại sao có thể trở thành một giáo sư tâm lý học?

Nếu người nào cần tư vấn tâm lý mà rơi vào tay anh thì với miệng quạ lợi hại của mình người ta không bệnh cũng thành có bệnh.

Vụ án đã được phá. Thành phố Tân khôi phục sự yên tĩnh vốn có, đối với người bị hại, ký ức này chẳng thể nào quên, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.


Cuối tuần ánh sáng chan hòa, Dương Dĩnh gọi điện thoại cho Nhiệt Ba.

Ngày xưa hai người hai thành phố, nhiều khi cả nửa năm chẳng gặp được nhau. Bây giờ hiếm khi ở chung một bầu trời, nên cố gắng gặp nhau càng nhiều càng tốt.

"Những việc không liên quan đến bản thân, tất cả đều được coi là đề tài trà dư tửu hậu. Trong giây phút nguy hiểm, mọi người đều cố gắng giữ an toàn cho bản thân."

Dương Dĩnh vừa nhấp ngụm café vừa kết luận sau khi nghe xong vụ án của Lâm Vĩnh.

Nhiệt Ba nhấm nháp ly kem trà xanh yêu thích, cũng thuận miệng nói: "Trên thực tế, ba mươi năm về trước có đến 90-95% các vụ hung án được phá, hiện tại tỉ lệ này đã giảm xuống chỉ còn 70-80% và vẫn còn tiếp tục giảm. Bởi càng ngày càng có nhiều vụ án xảy ra từ những người xa lạ chứ không phải là do mâu thuẫn của các mối quan hệ liên quan đến nạn nhân."

Dương Dĩnh nhếch mi: "Chao ôi! Cô gái của tôi hôm nay khẩu khí sao giống y chang vị Giáo sư Lộc kia vậy."

Nhiệt Ba trầm mặc: "... Thật ra, chính anh ấy nói câu này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top