Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày 24, đêm Giáng Sinh, tối hôm ấy chẳng có khác gì so với thường ngày, chuyện xảy ra mấy hôm trước chẳng có gì ảnh hưởng hai người bọn họ. Ăn cơm xong, hai người ngồi phòng khách xem tivi.

Trên tivi cũng toàn ưa tin về ngày lễ Giáng Sinh.

"... Giáng Sinh đến. Các thương nhân đã bắt đầu các cơ hội kinh doanh mới. Các trung tâm thương mại nhanh chóng xúc tiến các Chương trình quảng bá trong ngày lễ Giáng Sinh, trái cây cũng theo đà này phát triển. Nhất là quả táo sau khi được mệnh danh là 'Trái bình an', giá cả thi nhau leo thang. Một trái táo được bao bọc bình thường có giá 24 đồng, tinh xảo hơn một chút có giá 124 đồng. Mức cao nhất có phải kể đến quả táo được gói gém một cách rực rỡ với giá 520 đồng. Giá cao như vậy vẫn không ngăn cản luồng tiêu thụ tăng nhanh. Các thương gia trước ..."

"Sặc!", Nhiệt Ba cắn một miếng táo: "Quá lãng phí, một quả táo mà 520 đồng ... mạ vàng à?". Trái táo trong tay cô đây mười đồng cả ký.

Lộc Hàm từ từ nói: "Xem đi! Đây gọi là nhân tố cảm tính, đâu phải không dùng được, ít ra cũng làm gia tăng GDP!", liếc cô một cái, anh hỏi: "Cô đã từng làm ba cái chuyện này chưa?"

Đúng là Nhiệt Ba đã từng làm.

Thế nhưng, khi còn đi học cô cũng mua táo rồi bọc lại cẩn thận, không được đẹp như mấy quả táo bầy bán thời nay nhưng do cô tự mình trang trí. Không chỉ có táo cô con mua thanh long, ngụ ý đỏ đỏ phát phát, mua cam tượng trưng cho sự trưởng thành. Rất đa dạng, cũng rất vui.

"Thì ra đã từng làm!", Lộc Hàm thu được đáp án của cô.

Nhiệt Ba tức tức cắn một miếng táo: "Thì sao? Tình cảm là vô giá, của ít lòng nhiều có hiểu không?"

"Không hiểu!", Lộc Hàm thành thật trả lời.

Nhiệt Ba quyết định vẫn nên tiếp tục ăn táo thì hơn.

Một lát sau Lộc Hàm lại hỏi: "Cô mang tặng ai?"

"Mấy người bạn!"

Lại được một lúc nữa.

Lộc Hàm: "Tôi cũng là bạn của cô phải không?"

"Đúng!"

"Nhưng sao cô không tặng cho tôi!", Lộc Hàm lên án cô không công bằng.

Nhiệt Ba ngậm miếng táo trong miệng, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được câu nói này của anh: "Tặng ... anh?"

"Đúng!", Lộc Hàm trịnh trọng nói: "Tôi cũng là bạn cô, cô phải đối xử công bằng."

Chuyện tặng táo cô chỉ làm khi còn học đại học ... từ lúc ra trường đi làm đến giờ, cô không còn làm chuyện này nữa. Lời này chuẩn bị ra khỏi miệng, cô lại nuốt xuống. Aizza hiếm khi thấy anh có biểu hiện cực kỳ quan tâm đến thứ gọi là Tình bạn ... nếu không phối hợp chẳng phải cô quá phũ phàng sao.

Cô đảo mắt: "À ... Hôm nay tôi quên mua táo rồi .. ngày mai mua tặng anh!". Quả táo cuối cùng trong tủ lạnh đã bị cô gặm mất một nửa rồi.

"Ngày mai đâu phải Đêm Giáng Sinh." Anh kiên trì ... Thứ gọi là 'Quả táo Bình an' không phải tặng và đêm Giáng Sinh sao?"

Nhiệt Ba xạm mặt, kích động chìa nửa quả táo trước mặt anh: "Chỉ còn có một nửa này thôi!" Anh dám nhận không?

"Ngày mai đâu phải Đêm Giáng Sinh." Anh kiên trì ... Thứ gọi là 'Quả táo Bình an' không phải tặng vào đêm Giáng Sinh sao?"

Nhiệt Ba xạm mặt, kích động chìa nửa quả táo trước mặt anh: "Chỉ còn có một nửa này thôi!" Anh dám nhận không?

Kết quả!

Lộc Hàm im lặng nhìn trái táo đang lơ lửng trên tay Nhiệt Ba. Nhiệt Ba phát giác hành vì của mình có chút thất lễ, vừa định rút tay về đã nghe giọng anh đầy kiên quyết: "Nhiệt Ba! Đưa thức ăn thừa của mình ra làm quà tặng, hành vi này quá bất lịch sự!"

Nhiệt Ba chống chế, giơ giơ quả táo trong tay: "Người Trung Quốc có câu 'Đồng cam cộng khổ', anh hiểu câu này không? Tôi thấy chúng ta chính là đang trong hoàn cảnh này."

Nhiệt Ba quả quyết rằng Lộc Hàm sẽ không nhận nửa quả táo này.

Lộc Hàm sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm quả táo bị cô gặm mất phân nửa, một lúc lâu sau gương mặt bừng tỉnh: "À! Thì ra 'Đồng cam cộng khổ' là như vậy! Chính là xuất phát từ khía cạnh cảm tính ... tôi đã quên phân tích điểm ấy!" Nếu là như vậy thì anh hiểu.

"Không sai! Bạn bè sẽ không câu nệ tiểu tiết, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Quả táo này tuy chỉ còn một nửa nhưng hàm ý bên trong của nó rất lớn", Nhiệt Ba phân tích mạch lạc rõ ràng ý nghĩa của nửa trái táo cho anh: "Đó chính là 'Mỗi người một nửa, tình cảm không phai', đây là đạo lý." Ngày hôm nay hãy để cô Địch dạy anh cách đối nhân xử thế: "Anh đừng bao giờ xem thường nửa trái táo này, đây là trái táo duy nhất còn sót lại trong nhà, đêm nay lại là một đêm đặc biệt. Tôi chia cho anh một nửa, hàm ý chính là tôi muốn bình an của tôi cũng sẽ đến với anh ..."

Á!!!

Nhiệt Ba nhìn bàn tay trống không của mình: Quả táo đâu rồi?

Quả táo bị Lộc Hàm lấy đi rồi.

Rồn rột!

Thanh âm va chạm giữa hàm răng của anh và nửa miếng táo vang lên lanh lảnh.

Nhiệt Ba ngây ngốc nhìn Lộc Hàm đang ăn quả táo cô đã từng cắn qua, cắn xuống một miếng.

Anh anh anh ...

Anh ăn thật ư! Cái đó ... cô đã cắn rồi mà!

"Lộc ... Lộc ... Lộc Hàm!", Nhiệt Ba vừa rồi còn thao thao bất tuyệt thì bây giờ miệng lắp ba lắp bắp: "Này ... nó ... nó đó ... tôi ăn rồi!"

"Ý nghĩa quan trọng ..." Lộc Hàm gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"

Hiểu con mịa giề!!!

Nhiệt Ba hoảng hốt không nói thành lời, trong nháy mắt bị Lộc Hàm làm cho lúng túng: "Này ... không vệ sinh! Cái đó, không vệ sinh đâu! Ý tôi là, nước miếng là một trong những con đường làm lây lan bệnh truyền nhiễm, gây ra rất nhiều bệnh như: tiêu hóa, thương hàn, bệnh tả, nhiễm khuẩn enterovirus, ngộ độc thức ăn và hàng trăm loại ký sinh trùng khác..."

*Enterovirus là tên gọi chung của nhóm siêu vi thuộc họ Picornaviridae. Virus vào cơ thể qua đường tiêu hóa và khu trú ở trong phân và hầu họng.

"Trong số đó cũng phải kể đến bệnh dại, cũng có khả năng lây lan qua con đường nước miếng. Tuy rằng xác suất không cao, nhưng không có gì là không thể!", Lộc Hàm gặm miếng táo, "Yên tâm đi! Tôi xác định cô không hề mắc mấy căn bệnh này!"

Nhiệt Ba cắn cắn môi, ảo não. Cô không có ý đề cập mấy chuyện đó, chỉ là: "Nam nữ thụ thụ bất thân, quả táo ấy tôi đã ăn qua, bây giờ anh lại ăn nó!", hành vi quá thân mật, ngay cả cô và Trần Vỹ Đình cũng chưa từng làm qua hành động này.

"Cô lại mắc chứng kỳ thị giới tính", Lộc Hàm nhìn Nhiệt Ba: "Đã là bạn bè sao còn phân biệt nam nữ!"

Nhiệt Ba nghẹn họng: "Không phải! ..."

Cái gì cũng không phải! Lộc Hàm nhún vai
Nhìn dáng vẻ phiêu diêu tự tại của Lộc Hàm, cảm giác bối rối của Nhiệt Ba cũng giảm dần. Chuyện trai gái khác biệt quả nhiên không có tác dụng với anh. Anh dùng hành động thực tế để chứng minh trong mắt anh, nam nam nữ nữ đều cùng là 'Con người'. Nếu anh không câu nệ chuyện đó, thì cô cũng chẳng cần tính toán chi li, lúng túng làm gì, nó cũng đâu liên quan đến cô, coi như cùng giới là được rồi chứ gì!

Thế nhưng ...

Nhiệt Ba đảo mắt, chuyện này không tính, nhưng chuyện kia phải tính. Nhiệt Ba hắng giọng: "Khụ! Lộc Hàm! Vậy quà tôi đâu?". Anh đòi cô tặng 'Quả táo bình an', vậy anh cũng phải trả lễ chứ.
Lộc Hàm nhìn bàn tay trắng nõn của cô: "Táo ư?"

"Ừm!", Nhiệt Ba gật đầu.

Lộc Hàm nhìn trái táo chỉ còn một phần tư trên tay mình, ái ngại nói: "Này ..." ... Chuyện anh muốn có quà cũng là nhất thời nghĩ đến.

"Cái đó là tôi tặng anh mà ...", Đừng có hòng ném cái đó trả lại

Nhiệt Ba cố ý làm khó làm dễ, không sai, là cô cố tình. Cô biết chắc Lộc Hàm không chuẩn bị quà, muốn coi anh xử trí ra sao. Không phải anh rất thông minh sao? Thông minh bất phàm sao? Xem anh biến ra quả táo bằng cách nào!

"Thật sự muốn có quà ư?"

"Ừ! Rất muốn!", Nhiệt Ba không cho anh có đường lui.

Lộc Hàm nhét hết miếng táo cuối cùng vào miệng, gật đầu một cái. Khi Nhiệt Ba đang suy nghĩ không biết anh sẽ làm thế nào, thì anh quay mặt lại, không nói một lời nhìn thẳng cô, từ từ đến gần.

"Á!!!", Anh làm gì???

Hành vi đột ngột này của Lộc Hàm khiến cô bối rối, đến khi tỉnh trí thì khoảng cách của hai người đã rất gần. Sau lưng cô là thành ghế sofa, không còn đường lui; còn sát rạt trước mắt chính là gương mặt anh tuấn, kích thích toàn bộ thị giác.

Hàng mi cong dài, đôi môi khẽ mở, gọi tên cô.

"Nhiệt Ba!'

Thanh âm trầm thấp, ngữ điệu mang chút mê hoặc lòng người.

"Ừm!"

"Đây chính là quà của tôi!", anh đưa tay chạm nhẹ trên má cô một cái: "Một hai ba ... Quả táo chín Nhiệt Ba! Merry Christmas!"

Giọng anh đầy phấn khởi, sau đó anh lùi về đằng sau.

Nhiệt Ba chết sững một lúc lâu sau mới tỉnh trí, thì ra đó là quà anh tặng cô: "Lộc Hàm! Anh chơi xấu!" Có ai trả lễ bằng cách đó chứ, khiến cho khuôn mặt cô đỏ ửng như trái táo chín.

Lộc Hàm nhìn gương mặt ửng hồng của Nhiệt Ba: "Cô thấy không được sao? Trái lại tôi cảm thấy rất tuyệt! Nhìn đi mặt cô đỏ không khác gì quả táo đâu."

Lưu manh!

Nhiệt Ba vừa thẹn vừa giận nhìn anh mà tức anh ách nhưng không thể làm gì. Tên đàn ông này trình độ quá đỉnh, không ai địch lại!

Nhiệt Ba không hề chú ý đến, hai tai Lộc Hàm cũng đỏ dần. Anh biết hệ thống sinh lý của mình lại một lần nữa bị 'máy phóng hormone mang tên Địch Lệ Nhiệt Ba' tác động

Ngày lễ Giáng sinh, toàn bộ thành phố đều chìm trong bầu khí lễ hội.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố dường như sáng rực rỡ khác hẳn ngày thường. Tiếng người cười nói, con đường tấp nập đông vui hơn hẳn, hàng dài đoàn xe nối đuôi nhau.

Nhiệt Ba cực kỳ vui mừng vì kết quả ngoài dự tính, cô không cần phải lái xe mà sẽ đi xe buýt, do vậy không phải lo không biết nhà hàng Trường Long nằm ở đâu.

Hệ thống giao thông công cộng của thành phố Tân khá hoàn thiện, có con đường dành riêng cho loại phương tiện này. Ngày hôm nay tuy xe có đi hơi chậm một chút nhưng còn đỡ hơn bị kẹt giữa đường. Trên xe cũng đặc biệt chen chúc, khi lên xe đã không còn chỗ ngồi trống, đành phải đứng. Trên xe có mấy cặp đôi còn đang độ tuổi đến trường. Tuổi trẻ là thoải mái nhất, ngồi xe buýt tóc đan tóc, vai kề vai, trông thật ngọt ngào. Trước mặt Nhiệt Ba cũng có một đôi, hình như là học sinh cấp ba. Cô bé nhỏ nhắn dễ thương, ôm eo bạn trai. Cậu bạn thỉnh thoảng cúi đầu ghé tai cô bé thì thầm, thậm chí đôi lúc còn cắn nhẹ vành tai một cái.

Nhiệt Ba bối rối đưa mắt nhìn chỗ khác.

Sau khi xuống xe, cô vội vàng đi đến nhà hàng đã hẹn trước.

Đây là lần đầu tiên Trần Vỹ Đình giới thiệu bạn, bỏ qua chuyện kia thì cô và anh dù sao làm bạn cũng đã nhiều năm. Bữa cơm này nói gì thì nói cũng phải có thái độ đúng mực, không để Trần Vỹ Đình khó xử. Nhà hàng này cũng có tiếng ở thành phố Tân, cô đã đặt từ mấy ngày trước. Lúc đó cô cũng quên không hỏi Trần Vỹ Đình xem đối phương có không ăn được món gì không ...

Vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên cả người cô bị một lực mạnh kéo ngược lại, khiến cô lùi về sau mấy bước, va mạnh vào lồng ngực một người đằng sau.

Phía trước đèn đi bộ là màu đỏ.

"Dù cô không muốn đến buổi hẹn này, nhưng cũng đâu cần cố ý tạo tình huống tai nạn để trốn tránh. Đêm nay đường phố đã đông đúc rồi, cô đừng gây thêm phiền phức."

Một giọng nam trầm ấm truyền đến mang theo vài phần chế giễu. Nhiệt Ba quýnh quáng, thì ra là 'người đàn ông miệng quạ'.

"Biết mình não bé đừng bắt nó gánh trọng trách lớn quá!", Lộc Hàm cực kỳ lên án hành vi vừa đi đường vừa suy nghĩ vẩn vơ của cô. Lần trước ở trường suýt chút nữa là có chuyện, lần này là lối qua đường dành riêng cho người đi bộ, quả thực không muốn sống mà: "Ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn biết đèn đỏ dừng, đèn xanh đi. Cô bao nhiêu tuổi rồi? Hai tuổi sao? Lại còn muốn vượt đèn đỏ."

Thật khéo bên cạnh cũng có một cậu nhỏ, nghe Lộc Hàm nói vậy, cậu nhóc cho cô thêm một đao: "Chị à ... thầy giáo dạy đèn đỏ không được đi. Phải tuân thủ luật giao thông."

"Chị ấy biết, không cần con nói!", mẹ cậu bé ở bên cạnh, mở miệng xin lỗi Nhiệt Ba: "Thật ngại quá!"

"Không sao đâu!", Nhiệt Ba gương mặt ngượng ngùng, lúng túng đáp lời.

"Không sai! Cô ấy là một tấm gương xấu!", Lộc Hàm phụ họa.

Nhiệt Ba vội vội vàng chủ động nhận sai: "Lộc Hàm, tôi sai rồi ... Anh đừng nói nữa!" Nói nữa cô không biết chui lỗ nào nữa đây.

Lộc Hàm vốn là còn một bụng lời muốn nói, nhưng nhìn dáng vẻ của cô mắng không thành lời, cuối cùng chỉ còn cách hừ một tiếng.

Đèn đỏ chuyển xanh.

Cậu nhóc lại nhìn Nhiệt Ba nói tiếp: "Đèn xanh rồi, chị đi được rồi đó!"

"Con lắm chuyện quá. Đi mau!", mẹ cậu nhóc vội vàng kéo tay nó rời đi.

Lộc Hàm nhìn bóng dáng hai mẹ con dắt tay nhau đi ở phía trước, anh liếc nhìn người bên cạnh, mấy giây sau, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô.

Nhiệt Ba giật mình, trợn tròn mắt, phản xạ muốn rụt tay về.

"Đừng nhúc nhích!", Lộc Hàm trừng mắt nhìn cô, bàn tay bất giác siết chặt: "Đi thôi! Cô bạn nhỏ!", anh đưa mắt nhìn về phía trước, xoải những bước dài: "Cô muốn đi đâu thì nói, tôi đi với cô!"

Nhiệt Ba: "..."

Cô đâu phải cô nhóc đâu!

Kháng nghị chỉ là ở trong đầu, cô không dám mở miệng. Tay cô lạnh quá sao? Nếu không phải vậy tại sao cô cảm giác bàn tay của anh rất ấm áp, ấm áp nơi bàn tay anh mang lại một cảm giác khác lạ.

Người đàn ông rõ ràng là người lạnh lùng, sao bàn tay lại ấm áp như vậy, ấm áp đến nỗi khiến người khác cảm thấy an lòng, yên tâm để anh nắm bàn tay, đi qua ngã tư xanh xanh đỏ đỏ, đi qua dòng xe cộ đông đúc ...

Lúc đầu, Lộc Hàm chỉ muốn nắm tay cô giống như bà mẹ dắt con kia thôi. Nhưng nắm tay cô, anh cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn ấy rất lạnh, hơi khó chịu. Nhưng từ trước đến nay khả năng thích ứng của anh ở dạng siêu cấp, mau chóng khiến đôi bàn tay ấy có cùng nhiệt độ với anh. Nắm tay như thế này tốt hơn nhiều. Bàn tay cô rất mềm, đặc biệt sau khi được anh sưởi ấm, càng mềm mại hơi, cảm giác rất thoải mái.

Hai người đi đến nhà hàng Nhiệt Ba đã hẹn, bỗng nhiên nghe có tiếng gọi Nhiệt Ba phía sau:

"Tiểu Địch!"

Lộc Hàm không nhận ra được đây là từ để gọi Nhiệt Ba, nhưng Nhiệt Ba thì biết, cô dừng bước chân, quay đầu lại: "Trần Vỹ ĐÌnh!"

Vừa muốn tiến lên, bàn tay truyền đến một lực cản, một giây sau cô mới ý thức mình và Lộc Hàm đang tay trong tay, nên cô vội vã rút tay về.

Lộc Hàm liếc nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó mới đưa mắt nhìn người đàn ông phía đằng xa.

Tiểu Địch? Địch Lệ Nhiệt Ba?

Anh ta, chắc chắn là Trần Vỹ Đình.

Lộc Hàm nhìn Trần Vỹ Đình.

Trùng hợp Trần Vỹ Đình cũng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: Người đàn ông ấy là ai? Tại sao vừa rồi lại nắm tay Tiểu Địch?

Mấy người như vậy cứ đứng ở trước cửa nhà hàng, bầu không khí có chút lúng túng.

"Xin chào, Tôi là Trần Vỹ Đình."

Cuối cùng, vẫn là Trần Vỹ Đình đưa tay ra, phá vỡ sự im lặng.

Lộc Hàm liếc nhìn bàn tay người đàn ông, cánh tay đang buông thõng từ từ chuyển động nhưng không phải duỗi ra bắt tay anh ta mà đút tay trở vào trong túi áo khoác.

"Theo nghiên cứu gần đây nhất của các nhà khoa học người Mỹ, bình quân trên tay mỗi người có hơn một trăm năm mươi loại vi khuẩn. Nếu một đôi tay chưa rửa thì có thể lên đến tám trăm ngàn vi khuẩn, ngoài trừ vi khuẩn còn có các loại nấm, thậm chí là mầm độc. Vì lý do an toàn, nếu không cần thiết thì miễn được thì miễn."

Trần Vỹ Đình: "..."

Nhiệt Ba: ...

Tại sao cô lại đưa người này đi cùng vậy?!?

Lần này hẹn hò Nhiệt Ba vốn dĩ chỉ muốn đi một mình, nhưng, một tiếng trước đây, trong khu biệt thự của Đại học Y có màn này.

***

Khi ấy, Nhiệt Ba đang từ trên phòng mình bước xuống lầu, Nhiệt Ba cũng đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

"Ồ! Tối nay anh cũng có hẹn sao?"

Nhìn một thân áo sơ mi đen phối quần âu, bên ngoài khoác chiếc áo gió, khí khái hừng hực, mang đậm nét phong cách của Giáo sư Lộc. Không hề che giấu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ngắm anh. Trời sinh vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

Y phục thẫm màu càng tôn lên nước da trắng ngần của anh, ngũ quan cân đối. Anh cho hai tay vào túi áo khoác, dáng người thẳng tắp, tao nhã.

"Ừm!", anh đáp rồi liếc nhìn cô đi từ trên lấu xuống: "... Cùng cô!"

"Hả??? Cùng tôi?"

Nhiệt Ba không hiểu câu nói này của anh.
Lộc Hàm nhàn nhạt giải thích: "Nếu tối qua cô đã giảng giải rất cặn kẽ chuyện muốn trở thành người bạn cùng 'Đồng cam cộng khổ', vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức. Cùng cô đi đối phó với bữa tiệc khó xử kia." Nói xong, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn Nhiệt Ba: "Tại sao cô mặc như 'Góa phụ áo đen' thế này, muốn đến đó độc chết bọn người kìa sao?" ... Thật đúng là cô không muốn gặp người ta mà!

Nhiệt Ba bị anh ví thành 'Góa phụ áo đen', gương mặt bất giác tối xầm lại.

Quần áo mùa đông trong tủ quần áo cô không nhiều. Lần trước đi mua sắm cùng Dương Dĩnh toàn mua đồ mùa thu và chớm đông, đồ đó mà mặc ra đường buổi tối sẽ lạnh chết.

Cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, đầm đen, tất dài màu đen, đôi boot màu đen ... Trong tay còn ôm theo túi xách màu đen, phối với chiếc áo măng-tô đen.

Được rồi! Đúng là đen thui ... nhưng mà ...

Ánh mắt cô chuyển sang anh: "Tôi mà là 'Góa phụ áo đen thì anh là gì?" ... nhìn anh đi, cũng diện một cây đen đó thôi.

Lộc Hàm nhếch mày, không thèm trả lời, đi tới cô, khoát tay: "Xin mời!"

Nhiệt Ba vẫn hơi bực vì từ 'Góa phụ áo đen' của anh: "Không cần anh đi theo, tôi đi một mình!"

Đôi mắt Lộc Hàm trong vắt nhìn chằm chằm cô mấy giây: "Nói dối. Bọng mắt thâm quần, tối qua ngủ không ngon. Chiều hôm nay, tổng cộng cô nhìn đồng hồ bốn mươi sáu lần. Tất cả chứng tỏ cô đang rất lo lắng, gần đến giờ hẹn cô càng lo", anh hừ lạnh: "Xem bộ dạng cô như thế, thân là bạn hữu ngay thời điểm khó khăn tôi phải đưa tay tương trợ; đây là chuyện đương nhiên, cô không cần cám ơn."

Anh nghiễm nhiên đưa từ 'Đồng cam cộng khổ' vận dụng rất linh hoạt.

Nhiệt Ba yên lặng.

Nếu như Trần Vỹ Đình thật sự đã tìm được một nửa của mình, cô nhất định sẽ chúc phúc. Chỉ là đến khi ấy, thân cô lẻ loi đối diện bọn họ có đôi có cặp, khó tránh khỏi cảm giác tủi thân.

Nếu anh muốn đi cùng ... vậy thì đi cùng.

Nhiệt Ba kéo cánh tay anh: "Đi thôi!"

Rời đại học Y, lúc ấy đường phố vẫn chưa đông đúc. Sau khi cản cô không vượt đèn đỏ Nhiệt Ba vừa nói ra tên nhà hàng liền bị Lộc Hàm khăng khăng không cho đi. Anh một mực đòi đến Trung tâm thương mại thành phố Tân.

Kết quả nơi đầu tiên dừng chân không phải nhà hàng mà là đến một flagship store. v nhận ra thương hiệu này, là một thương hiệu thời trang rất nổi tiếng. Hầu hết quần áo của Lộc Hàm đều được mua ở đây.

* Flagship Store để chỉ các cửa hàng chính của hãng nổi tiếng, Flagship Store này thường nằm ở trong các khu mua sắm lớn, trung tâm thương mai lớn, các cửa hàng này chủ yếu nhắm vào các khách hàng có thu nhập cao với số lượng hàng hóa phong phú.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách đến cửa, ngay lập tức khuôn mặt tươi cười: "Xin hỏi! Anh chị mua gì ạ?"

Lộc Hàm chỉ chỉ 'Quả phụ Địch ' đứng bên cạnh.

Tất cả các nhân viên bán hàng đều được huấn luyện kỹ càng, cho dù nhìn hình tượng Nhiệt Ba không chút hòa hợp cũng không biểu hiện ra mặt. Cô ta mỉm cười lễ phép, giới thiệu mấy bộ y phục thích hợp với Nhiệt Ba với phong cách cực kỳ chuyên nghiệp.

Nhiệt Ba nhìn từng bộ trang phục quý phái, thật không biết phải chọn thế nào.
Nhiệt Ba chỉ vào một bộ màu đỏ trong tay cô bán hàng: "Bộ này được không?". Kỳ thật cô đều cảm thấy mỗi bộ đều có nét đẹp riêng.

"Không làm 'Góa phụ áo đen' lại muốn biến thành Phượng Hoàng lửa à?" Sặc ... bộ màu đỏ đó cũng thêu một con chim phượng rất tinh xảo.

Cô nhân viên bán hàng cúi đầu mỉm cười liếc nhìn con phượng trên bộ váy, đây là khuynh hướng hot nhất năm nay.

"Này ... bộ kia ... bộ kia cũng đẹp!", Nhiệt Ba do dự chỉ vào bộ váy màu vàng.

"Chuối?", anh nhướn mày, ồ một tiếng: "Có người nói chuối là loại quà tặng vô giá do Thượng Đế ban tặng. Dù nam hay nữ dùng đều được công nhận loại thực phẩm thiên nhiên mang lại hiệu quả tốt nhất. Đó cũng chính là một loại trái cây mang tính ám thị tình dục rất lớn. Cô cứ việc mặc nếu cô không ngại." Anh nhún vai.

Tay cô nhân viên bán hàng đang cầm áo chợt run bắn một cái, rõ ràng là toàn quần áo đẹp, vậy mà bây giờ biến thành quả chuối, lại còn bị anh nói ...

Khuôn mặt cô ta dần ửng đỏ, lén lén liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Lộc Hàm.

Sau này làm sao dám đối mặt với trái chuối đây.

Đây chính là suy nghĩ trong đầu hai người phụ nữ.

Nhiệt Ba chỉ tay vào bộ thứ ba, cắn răng cắn lợi nói: "Bộ này được chưa?"

"Bộ này ...???", Lộc Hàm nhìn vào bộ quần áo Nhiệt Ba vừa chỉ, được rồi, không giống động vật cũng không giống thực vật, chỉ là: "Cô ... Cỡ có vừa không?". Anh đưa tay chỉ vào cổ áo được thiết kế theo dạng chữ V, rồi hướng về ngực của cô liếc một cái: "A"

Nhiệt Ba: "A+ ..."

"Ồ ... Quên mất kích thước hình thể nhỏ hơn người Tây phương một chút."

Cô nhân viên bán hàng không chịu đựng được, quăng tất cả hình mẫu chuyên nghiệp, bật cười lớn.

"Lộc Hàm", Nhiệt Ba đỏ mặt, "... Vậy anh chọn đi!"

Lộc Hàm quét mắt nhìn mấy bộ quần áo trên tay cô nhân viên bán hàng, rút ra một bộ: "Đây! Bộ này!"

Cô ta thu lại gương mặt tươi cười, khôi phục bộ dáng chuyên nghiệp, nói: "Mắt thẩm mỹ của ngài đây quá tốt. Bộ này bên ngoài là áo khoác lửng làm từ lông hải mã, bên trong là chiếc đầm màu nude dài đến đầu gối. Cô đây dáng cao gầy, mặc vào trông rất đẹp, lại không mất đi vẻ quyến rũ. Rất hoàn mỹ!"

Nhiệt Ba nhếch miệng nhận bộ váy trên tay anh, gào lên: "Sao anh không nói bộ này giống con chuột bạch", áo khoác trắng lông xù hải mã, tại sao lại không kích thích trí tưởng tượng dị thường của anh vậy.

Lộc Hàm mở mắt ...

Thật ra, đúng là anh cũng nghĩ như vậy.

***

Nhiệt Ba vội vã bắt tay Trần Vỹ Đình làm giảm bớt đi cục diện lúng túng.

"Anh ấy là Lộc Hàm. Là bạn đồng nghiệp của em, giáo sư Đại học Y. Anh ấy rất tốt ... chỉ là ... à ... hơi khác mọi người một chút." Vốn là cô muốn dùng từ cổ quái, nhưng sau đó ngẫm lại nên dùng từ uyển chuyển hơn một chút để mọi người dễ hình dung.

Lộc Hàm nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau kia. Bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng của Nhiệt Ba bị tay của Trần Vỹ Đình giữ trụ, cảm thấy quá nhức mắt. Anh luôn cảm giác đôi bàn tay của Nhiệt Ba chỉ hợp mắt khi nằm trong tay anh.
Nhiệt Ba vừa dứt lời, muốn rút tay về liền phát hiện Trần Vỹ Đình nắm mãi không buông.

"Aaa?!?"

"Đã lâu không gặp ... cô nhóc của nhà chúng ta lớn lắm rồi, càng lớn càng xinh đẹp."

Trần Vỹ ĐÌnh bất giác dùng lực, nắm tay của Nhiệt Ba kéo về phía mình, sau đó ôm chầm lấy cô.

Lộc Hàm đứng bên cạnh khẽ chau mày.

Nhiệt Ba không ngờ Trần Vỹ Đình lại có hành động này, tự dưng được anh ôm vào lòng, đầu hướng về phía sau, tầm mắt cũng vừa khít rơi vào cô gái đứng đối diện đứng đó mỉm cười.

"À!!!", cô vỗ lưng Trần Vỹ Đình một cái, sau đó lấy tay đẩy người ra khỏi lồng ngực anh: "Cô gái xinh đẹp đây là ai? Không thèm giới thiệu với em sao?"

"Chị Nhiệt Ba, chào chị. Em tên Chu Tây, chị gọi em là Thiến Thiến cũng được."

Cô gái cười híp mắt, bước lên một bước, tự nhiên giới thiệu bản thân, ngữ khí vui vẻ. Cô ta mặc một chiếc váy màu hồng phấn, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, mang đầy nét thanh xuân tươi trẻ.

"Xin chào", Nhiệt Ba mỉm cười đáp lại, "Đã đặt chỗ rồi, chúng ta vào trong thôi!"

Bốn người cùng nhau tiến vào phòng ăn. Đến bàn ăn đã đặt trước, Lộc Hàm ga-lăng kéo ghế cho Nhiệt Ba. Loại trọng đãi này khiến Nhiệt Ba giật nảy mình.

"Anh Lộc đối xử với chị thật tốt!", Chu Tây ngồi trên ghế, mắt không rời khỏi hai người bọn họ, "Chị Nhiệt Ba, anh Lộc là bạn trai của chị sao?"

Nhiệt Ba vừa đáp: "Là bạn bè thôi!"

Lộc Hàm liền bổ sung ngay lập tức: "Có thể coi là bạn 'Đồng cam cộng khổ'."

Nhiệt Ba thầm nghĩ, rõ ràng hôm qua chỉ bịa chuyện cho qua, không ngờ anh ấy lại coi như thật.

"Vỹ Đình, anh quen cô gái xinh đẹp này từ khi nào, không thèm giới thiệu cho em sớm một chút."

Trần Vỹ Đình nhìn Nhiệt Ba, chưa kịp mở lời Chu Tây đã giành nói trước: "Chị Nhiệt Ba, em là em gái Chu Triết."

Chu Triết.

Nhiệt Ba biết người này.

Chu Triết là bạn thân nhất của Trần Vỹ Đình trong trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp, hai người xin công tác cùng một chỗ, thành tích bọn họ cực kỳ xuất sắc, là hai tân binh được quan tâm nhiều nhất Cục. Sau đó không lâu, trong một hành động lớn phá vụ án ma túy, cấp trên hi vọng chọn một trong hai người là Trần Vỹ Đình và Chu Triết làm nằm vùng để đánh vào xào huyệt đối phương.

Cuối cùng Chu Triết đủ tiêu chuẩn. Anh ta làm rất tốt, thành công gia nhập vào nhóm, ròng rã hai năm làm nội gián mới thuận lợi tiếp cận được tên trùm ma túy khét tiếng.

Trong đợt hành động cuối cùng, do đánh giá sai thực lực đối phương, Trần Vỹ Đình và Chu Triết bị bọn chúng bắt. Khi cảnh sát xông tới thì Chu Triết đã tử vong, còn Tô Tử Khiêm khi ấy chỉ ôm lấy thi thể của anh ta, trầm mặc không nói một lời.

Tô Tử Khiêm cho rằng Chu Triết vì cứu anh nên mới phải chết. Anh biết cha mẹ của Chu Triết đã qua đời trong tai nạn giao thông khi anh ta còn bé. Trên đời này anh ta chỉ còn một người thân duy nhất chính là cô em gái Chu Tây.

Vì vậy sau khi Chu Triết qua đời, anh tiếp tục lấy danh nghĩa Chu Triết mỗi tháng vẫn gửi tiền học phí cho Chu Tây như thường lệ, mãi cho đến nửa học kỳ trước, Chu Tây về thành phố Giang mới biết toàn bộ sự việc.

Chuyện về Chu Tây, đến bây giờ Nhiệt Ba cũng mới biết.

"Em không trách anh Vỹ Đình ", Chu Tây nói, "Nếu thời gian quay trở lại, em biết anh trai em vẫn sẽ làm như vậy. Bởi tính cách của anh ấy là thế, hơn nữa anh ấy cũng tin chắc một điều, cho dù anh ấy có gặp chuyện gì bất trắc, anh Vỹ Đình sẽ chăm sóc cho em thật tốt nên mới yên lòng ra đi."

Nói đến Chu Triết, viền mắt Chu Tây ửng đỏ, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lắng xuống.

"Aizza ... coi em nè, tự dưng đang vui mà lại biến thành thế này rồi!", Chu Tây khụt khịt: "Hôm nay là Giáng Sinh, chúng ta không nên nói mấy lời này, nói chuyện vui vẻ đi ạ!"

Nói đến Chu Triết, viền mắt Chu Tây ửng đỏ, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời lắng xuống.

"Aizza ... coi em nè, tự dưng đang vui mà lại biến thành thế này rồi!", Chu Tây khụt khịt: "Hôm nay là Giáng Sinh, chúng ta không nên nói mấy lời này, nói chuyện vui vẻ đi ạ!"

Trần Vỹ Đình mau chóng tiếp lời: "Cô bé nói muốn gặp em nên anh đưa cô bé đến đây", anh ta nhìn Nhiệt Ba một cái, rồi tiếp lời: "Anh chỉ nghĩ bọn em đều là con gái. Có một số việc anh không biết cách giải quyết, hi vọng em có thể thay anh giúp chăm sóc cô bé."
Câu này của Trần Vỹ Đình là có dụng ý nhưng Nhiệt Ba nghe không ra, còn Chu Tây lại hiểu ngọn nguồn. Chu Tây biết Trần Vỹ Đình có cảm tình với Nhiệt Ba, không phải tình cảm anh em đơn thuần. Lời Trần Vỹ Đình vừa nói lọt vào tai Chu Tây có nghĩa là: 'Hi vọng Nhiệt Ba có thể lấy thân phận nào đó chăm sóc, ví như là bạn gái chẳng hạn.'

"Đâu có, anh Vỹ Đình đã làm rất tốt", Chu Tây chun chun cái mũi nhỏ nhắn: "Anh ấy chăm sóc em rất tốt, ngay cả anh trai còn không bằng anh Vỹ Đình đó."

Chu Tây bắt đầu kể lại chuyện của Trần Vỹ Đình: "Ngày lễ nào cũng tặng quà cho em. Đến khi sinh nhật còn đặt cho em chiếc bánh sinh nhật em thích nhất. Còn mua cho em rất rất nhiều quần áo ..."

Nhiệt Ba chỉ lắng nghe không nói một lời.

Trần Vỹ Đình là người tỉ mỉ làm sao cô không biết? Ngay khi còn đi học, cô chẳng bao giờ nhớ kỳ kinh nguyệt của mình, mỗi lần đến tháng đều là anh ta nhắc cô trước vài ngày.

"Có lần em không tiện, anh Vỹ Đình còn mua giúp em đồ dùng phụ nữ", nói đến đây, gương mặt Chu Tây hồng hồng, ra vẻ ngượng ngùng, vừa nói vừa lén lén liếc nhìn Trần Vỹ Đình . Thế nhưng Tô Tử Khiêm chỉ toàn nhìn vào Nhiệt Ba, cô ta bất giác xạm mặt.

Nhiệt Ba cười cười: "Anh Vỹ Đình trước nay là người luôn cẩn trọng."

Các món ăn được đưa lên rất nhanh, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện. Nhiệt Ba không nhiều lời. Lộc Hàm từ lúc ngồi xuống bàn đã không nói năng gì. Suốt bữa ăn, Chu Tây là người nói nhiều nhất, Trần Vỹ Đình thỉnh thoảng đáp vài ba câu.

Chu Tây là một cô gái hoạt bát, mang đậm nét đặc trưng của tuổi xuân phơi phới.

"Anh Lộc sao không ăn ạ?", Chu Tây bắt đầu đá qua Lộc Hàm, người từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn không mở miệng nói tiếng nào, cũng không động đũa: "Mấy món này rất ngon. Anh thử món thịt dê này đi, cực kỳ ngon, em thích lắm." Nói xong, cô ta dùng đũa gắp thịt dê vào chén Lộc Hàm.

Nhiệt Ba muốn ngăn lại đã không còn kịp, trơ mắt nhìn miếng thịt ấy nằm gọn trong chén của anh.

Lộc Hàm giơ tay gọi phục vụ.

Anh phục vụ: "Thưa ngài cần gì?"

"Dọn đi!", Lộc Hàm chỉ chén đũa ở trước mặt mình.

Anh phục vụ ngạc nhiên vì trông chén vẫn còn sạch, nhưng không dám hỏi nhiều, mỉm cười: "Xin ngài chờ một chút!"

Chưa đầy một phút bộ chén đũa mới được mang lên, bầu khí trên bàn ăn đột nhiên lắng xuống. Gương mặt nhỏ nhắn của Chu Tây lộ vẻ bối rối, luống cuống níu tay áo của Trần Vỹ Đình: "Anh Vỹ Đình."

TRần Vỹ Đình không hiểu hành động này của Lộc Hàm là thế nào, anh ta đưa mắt nhìn Nhiệt Ba, vì dù sao Lộc Hàm cũng là bạn của cô.

Nhiệt Ba: "Lộc Hàm ... anh ấy ..."

Lộc Hàm nhàn nhạt mở miệng: "Bẩn!"

"...",Nhiệt Ba cố gắng giải thích: "À ... Lộc Hàm ... anh ấy mắc chứng bệnh sạch sẽ quá độ, không thích ai gắp thức ăn cho anh ấy."

Chu Tây nở nụ cười miễn cưỡng: "Em lại còn tưởng anh Lộc không thích em."

"Tại sao tôi phải thích cô?", Lộc Hàm liếc Chu Tây: "Hoặc có thể nói, cô có cái gì đáng giá khiến tôi yêu thích ... hả?"

Vấn đề này vừa nêu lên khiến bầu khí trở lại lạnh như băng.

Nhiệt Ba quýnh quáng, đã nói người đàn ông này là 'Sát thủ của bầu khí' mà. Cô biết câu này của Lộc Hàm chẳng mang bất cứ hàm ý sâu xa gì cả, tất cả đều là thật tâm mà nói. Tuy nhiên những người khác, đặc biệt là Chu Tây, cô gái được rất nhiều yêu thích này, lại nghe thành một ý hoàn toàn khác.

Chu Tây không thể gượng cười.
Nhiệt Ba đau đầu, dưới gầm bàn, cô đá nhẹ Lộc Hàm một cái, hi vọng anh đừng làm thêm gì nữa, bên cạnh đó cô mở miệng nói đỡ: "Tiểu Thiến, em đừng để bụng. Tính anh ấy là thế, với cô gái nào cũng vậy, không có ác ý."

Chu Tây gật đầu: "Em ... em biết. Đã là bạn của chị Nhiệt Ba chắc chắn không phải là người xấu. Em không để tâm đâu!"

"Tôi để tâm!" , Lộc Hàm lại nói tiếp: "Cô có tư cách gì làm bạn của tôi. Cô ..."

"Lộc Hàm! Ăn cá đi!", Nhiệt Ba ngắt lời anh, gắp vào chén anh một miếng cá lớn, cô không tin món này không chặn nổi miệng quạ của anh.

Lộc Hàm cúi đầu nhìn miếng cá trong chén. Sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ, khoan thai múc từng miếng cho vào miệng.

Gương mặt Chu Tây biến chuyển không ngừng. Không phải nói mắc bệnh sạch sẽ sao? Không ăn món người khác gắp sao? Chu Tây chỉ cảm giác tất cả mấy thứ này đều là do Nhiệt Ba cố ý dựng nên, cố ý dẫn theo một tên kỳ quái này để cô ta phải lúng túng.

Cô ta ghét Địch Lệ Nhiệt Ba.

Tuy nhiên, cô ta phải nhịn, bởi Trần Vỹ Đình thích Địch Lệ Nhiệt Ba.

Sau khi dùng bữa tối, trời vẫn còn sớm.

Chu Tây đề nghị: "Chúng ta đi công viên giải trí đi. Thành phố Tân nổi tiếng có 'bánh xe đu quay' lớn nhất nước ta. Hiếm khi được đến đây, anh Vỹ Đình đưa em đi được không? Trước đây anh trai đã hứa đưa em đi ..."

Trần Vỹ Đình nhìn gương mặt đầy chờ mong của cô bé, đành quay sang Nhiệt Ba mời mọc: "Tiểu Địch đi cùng nhé!"

"Chị Nhiệt Ba cùng đi nhen!", Chu Tây đến bên cạnh Nhiệt Ba, thân mật kéo tay cô, làm nũng: "Em rất thích chị Nhiệt Ba. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hề thấy xa lạ ... Chị đi cùng em nhen nhen ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top