Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8.

3 ngày kể từ khi nhóc con Tinh Bảo về ở cùng ba mẹ hắn, hắn nhận được điện thoại của Hứa Tịnh Nham. Đây là lần thứ hai Hứa Tịnh Nham gọi cho hắn. Lần trước chính là lần hỏi nhóc con kia có làm phiền hắn không.
Đến hiện tại ấn tượng của Hứa Tịnh Nham trong hắn chỉ là...một cậu bé rất ngoan.

- Alo.
- Ngài Lục, xin lỗi đã làm phiền ngài giờ này.

Hứa Tịnh Nham nói chuyện với hắn luôn rất khách sáo...chính xác thì là rất kính trọng. Đôi lúc hắn cảm thấy cậu kính cẩn một cách quá mức.

- Không sao. Có chuyện gì sao?
- À, chuyện là tôi vừa nhớ ra 2 ngày nữa Tiểu Bảo có một buổi biểu diễn violin ở trường. Tôi có thể nhờ ngài chuẩn bị lễ phục cho nó được không? Tôi có để trong tủ rồi, ngài chỉ cần lấy ra để dì Dương mang đi ủi cho nó là được.
- Tinh Bảo sang chỗ ba mẹ tôi ở được 3 hôm rồi. Sẽ ở đến khi cậu về.
- A? Đi đâu?

Lần đầu tiên Lục Vấn Xuyên nghe chất giọng đều đều thanh thanh của Hứa Tịnh Nham thay đổi. Cậu không những kinh ngạc, hình như còn có chút gấp gáp.

- Nhà ba mẹ tôi.
- Lục...Lục lão gia sao?

Lục Vấn Xuyên có chút nhíu mày. Sao tự nhiên Hứa Tịnh Nham lại nói đến ba hắn? Giọng còn có chút...sợ hãi?
Sao cậu lại phải sợ...?
Lục Vấn Xuyên đứng bật dậy. Sao hắn lại quên mất chứ? Mẹ hắn có thể chăm sóc Tinh Bảo rất tốt. Nhưng còn ba hắn thì...

"- Ông từng đánh con?
- Con phạm lỗi ông sẽ phạt."

Lục Vấn Xuyên nhớ lại lần đó từng hỏi Tinh Bảo. Nhớ lại những lời nó nói làm hắn có chút suốt ruột.

- Tôi cúp máy trước.

Hắn nói một câu liền cúp máy gọi cho Tinh Bảo. Nhưng số điện thoại không liên lạc được. Hắn đành phải gọi cho mẹ hắn.

- Vấn Xuyên. Có chuyện gì mà gọi mẹ muộn vậy?
- Tinh Bảo đâu rồi mẹ?
- Nó còn đang học bài cùng ba con.

Hắn nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm. Tay có chút siết lại.

- Ngày mai con đón Tinh Bảo về nhà. Mẹ chuẩn bị đồ đạc cho nó giúp con. Chiều tan học con sẽ đón nó về luôn.
- Sao vậy?
- Không sao. Con chỉ muốn đưa nó về thôi. Trẻ con ở nhà vẫn tốt hơn.

Lục Vấn Xuyên thu xếp công việc, chiều hôm sau đến đón Tinh Bảo từ rất sớm.
Nhóc con vừa ra đến công trường đã thấy xe của ba, liền nhanh chân đi đến.

- Ba.

Lục Vấn Xuyên lần đầu tiên đến đón mà nhìn nó cười vui vẻ như vậy.

- Lên xe đi. Ba đưa con về nhà.

Bà Lục có lẽ cũng đã nói trước với nó nên nó cũng không ngạc nhiên. Có chút quen thuộc mà bước lên xe. Nhìn nó hào hứng như vậy, Lục Vấn Xuyên rất muốn hỏi nó, vậy tại sao lúc hắn hỏi muốn ở đâu lại nói muốn sang nhà ông bà? Nhóc con này thật là...cái đầu thì bé tẹo mà cũng lắm suy nghĩ làm người ta khó hiểu như vậy.

Về đến nhà dì Dương đã chuẩn bị sữa cho Tinh Bảo. Lục Vấn Xuyên để nó tùy ý đi chơi. Bản thân xử lý nốt chỗ công việc hôm nay vì về sớm mà còn bỏ lại dở dang.
Đến giờ mới đi xuống ăn cơm.

Mọi thứ lại quay trở lại giống như những ngày trước. Ăn xong nghỉ một lát Lục Vấn Xuyên sẽ chuẩn bị nước tắm cho nó. Vừa tắm gội cho nó vừa cùng nó nói chuyện. Cũng không phải rôm rả gì. Nhưng lại rất hoà hợp.

- Điện thoại của con đâu?
- Dạ?
- Điện thoại. Ta gọi không được.
- Ông nói trẻ nhỏ dùng điện thoại không tốt.

Lục Vấn Xuyên có chút nhíu mày. Hắn cũng không phải người không biết suy nghĩ mà tùy ý chiều chuộng trẻ nhỏ. Lúc đưa điện thoại cho Tinh Bảo hắn có quan sát nó. Lúc ở nhà Tinh Bảo đều để điện thoại một chỗ và không hề động đến. Chỉ mang theo khi ra ngoài. Hắn thi thoảng có quan sát camera ở trường và cũng dặn thầy cô. Nhưng Tinh Bảo không hề dùng điện thoại để chơi, chỉ lúc cần mới gọi điện thoại cho hắn. Hoặc thi thoảng sẽ gọi điện thoại cho Hứa Tịnh Nham. Hắn hoàn toàn không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì cả. Đến iPad, tivi ở nhà Lục Vấn Xuyên chưa bao giờ cấm đoán Tinh Bảo còn dùng vô cùng ít. Hắn cảm thấy Tinh Bảo không làm gì để cần phải quản lí nó như vậy cả.

- Ông có mắng con không?
- Ông không mắng. Nhưng có nhắc nhở một chút.

Lục Vấn Xuyên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Tinh Bảo rất ngoan. Không cần phải nghiêm khắc với nó như vậy.
Lục Vấn Xuyên cũng không hiểu tại sao. Nhưng ngày xưa hắn trải qua hắn cũng không thấy có vấn đề gì cả. Nhưng khi sự việc xảy ra trên người nhóc con này, hắn lại không chấp nhận được. Vô cùng phản kháng với chuyện đó.

- Tinh Bảo. Ông đánh con?

Lục Vấn Xuyên nhíu mày nhìn vết roi trên mông nhóc con.

Ba không phải lần đầu tiên tắm gội cho nó nên Tinh Bảo cũng dần trở lên quen thuộc. Gội đầu xong liền cởi quần áo chuẩn bị nước tắm cho nó. Hôm nay cũng vậy, mà nó quên mất trên người, vết roi ông đánh hôm trước còn chưa tan hết.

- Con...
- Con phạm lỗi gì? Tại sao ông lại đánh con?

Tinh Bảo nghe ba hỏi liền sợ hãi. Nó sợ Lục Vấn Xuyên sẽ cảm thấy nó không ngoan, không tốt. Sẽ cảm thấy chán ghét nó.
Lục Vấn Xuyên nhìn thấy vết roi trong lòng liền tức giận. Sắc mặt cũng không tốt. Nhóc con này ngoan như vậy, mới về đó 3 ngày, nó phạm lỗi gì để ba hắn phải đụng đòn roi với nó chứ? Đánh đến giờ vẫn còn để lại vết lằn, vậy lúc đó là đánh nó đau đến thế nào chứ?

- Tại sao?

Ba hỏi đến lần thứ hai Tinh Bảo cũng không dám im lặng nữa.

- Con...kết quả thi kì này của con...không tốt. Bị tụt hạng.

Nó vừa trả lời 2 tay vừa xoắn xuýt vào nhau. Mắt cũng đỏ lên. Nó rất sợ sẽ làm ba thất vọng.

- Còn đau không?
- Dạ?
- Ông đánh còn đau không?

Tinh Bảo bị câu hỏi của Lục Vấn Xuyên làm cho có chút ngơ ngác. Nó không nghĩ ba nó sẽ quan tâm đến vấn đề này trước.

- Hết...hết rồi ạ.
- Ừm. Tắm đi, lát chúng ta nói chuyện sau.

Lục Vấn Xuyên nói xong liền bước ra khỏi phòng tắm. Hắn trở về phòng liền gọi điện thoại cho ba hắn.

- Ba, Tinh Bảo là con trai con, việc sau này của Tinh Bảo, con muốn tự mình quyết định. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù Tinh Bảo phạm bất cứ lỗi gì, con xin ba hãy để con là người dạy nó. Nếu ba cảm thấy con dạy không tốt thì đó là lỗi của con. Ba tìm con là được. Con cám ơn.

Lục Vấn Xuyên cúp máy liền liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của Tinh Bảo hỏi về vấn đề học tập của Tinh Bảo.
Giáo viên nói Tinh Bảo bị tụt một hạng so với kỳ trước, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Tinh Bảo dù sao tuổi cũng còn nhỏ hơn các học sinh cùng lớn. Tuy tụt hạng nhưng thành tích không tụt, chỉ là bạn kia thi tốt hơn nó. Tinh Bảo vẫn luôn phát huy rất tốt. Không nên tạo áp lực cho nó quá nhiều.

Lục Vấn Xuyên cũng cảm thấy vậy. Suốt thời gian qua nhóc con đều học bên cạnh hắn. Nó cố gắng, nỗ lực như thế nào hắn đều có thể nhìn thấy được. Không thể vì 1 cái điểm số, một cái xếp hạng mà đánh giá nó. Mà trách phạt nó. Ít nhất thì nó là con của hắn, và hắn không đồng ý với việc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top