Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10.

Đây không đơn thuần chỉ là buổi biểu diễn nhỏ, nó là cuộc thi đàn nghệ thuật của học sinh toàn bộ các trường trong thành phố. Nên được tổ chức vô cùng quy mô và chuyên nghiệp. Còn có một nghệ sĩ violin gạo cội ngồi ở vị trí ban giám khảo. Người này Lục Vấn Xuyên biết, đến cả một người mù âm nhạc như Dư Tập cũng biết. Vì ông ấy là Du Cẩn, là nghệ sĩ violin vô cùng nổi tiếng.
Tinh Bảo nho nhỏ nhưng đàn vô cùng điệu nghệ, biểu diễn rất chuyên nghiệp, làm tất cả khán đài bên dưới đều phải kinh ngạc.

- ĐM, Lục Vấn Xuyên, nhóc Tinh Bảo nhà mày là thần đồng âm nhạc hả? Mẹ ơi, nó đàn còn hay hơn mấy người biểu diễn ở lễ thành lập công ty nhà tao hôm trước.

Lục Vấn Xuyên cũng không biết. Hắn là lần đầu tiên thấy nhóc con đàn. Không biết tài năng của nó đến đâu. Không biết nó đã học được những gì.

- Nhóc con nhà mày thực sự chỉ là một nhóc con chưa đến 10 tuổi chứ?
- 7 tuổi. 1 tháng nữa mới lên 8.

Lục Vấn Xuyên lành lạnh sửa lại. Nhưng vào tai người khác như kiểu, nhìn đi, nhóc nhà tôi mới 7 tuổi mà làm được như thế đó.

Lục Tinh Bảo biểu diễn xong lui vào cánh gà cất đàn rồi xuống bên cạnh Lục Vấn Xuyên. Chào hỏi mọi người một lượt rồi ngồi bên cạnh Lục Vấn Xuyên, nhỏ giọng hỏi.

- Ba, ba không đi làm sao?
- Hôm nay không có việc quan trọng.

Câu nói này để đến tai mấy trợ lí và thư ký của hắn, đảm bảo họ sẽ tăng xông. Cuộc họp với đối tác cả trăm triệu không quan trọng. Thiếu hắn cả công ty loạn cào cào không quan trọng. Giấy tờ phê duyệt dự án triệu đô không quan trọng.

- Vậy hôm nay ba đều rảnh sao?
- Ừm, cuộc thi bao giờ xong?
- 12 giờ sẽ xong ạ.
- Ừm, xong sẽ đưa con đi ăn.

Đám bạn của hắn còn tưởng hôm nay ở đây đều là thần đồng âm nhạc. Nhưng hoá ra ngoài nhóc con Tinh Bảo ra thì tất cả đều năng lực phù hợp với độ tuổi.

Nhưng điều họ bất ngờ là giải nhất lại không phải là Tinh Bảo.

Lúc công bố giải mấy người bạn của Lục Vấn Xuyên đã chuẩn bị để hú hét. Đến ngay cả Lục Vấn Xuyên cũng đã chuẩn bị để chúc mừng nhóc con. Không nghĩ lúc xướng tên lại là một người khác.

Lúc Lục Vấn Xuyên còn đang ngơ ngác thì Dư Tập đã đứng lên chất vấn ban giám khảo. Nói không phục về kết quả cuộc thi.

- Xin hỏi vị tiên sinh này là phụ huynh của trò nào ạ?
- Chính là nó, Lục Tinh Bảo. Nó đàn hay như vậy. Có thể sánh ngang với nghệ sĩ chuyên nghiệp được rồi. Trình độ của nó người không am hiểu âm nhạc cũng có thể nhìn ra nó hơn hẳn các thí sinh hôm nay. Nó đáng ra phải được giải nhất, chứ tại đến có mặt trong top giải cũng không có? Các người là chấm theo tiêu chí gì chứ?

Lục Tinh Bảo nghe Dư thúc nói mà ngây cả người.
Vị giáo viên MC hôm nay nghe cũng ngẩn cả người. Sau đó liền bật cười.

- Đúng vậy, tiên sinh nói không sai. Trình độ của Tinh Bảo khác hẳn so với các thí sinh, vậy nên trò ấy đâu có thi. Trò ấy là khách mời biểu diễn của cuộc thi hôm nay.
- Khách...khách mời biểu diễn?

Dư Tập đần mặt mà nhìn Tinh Bảo.

- Đúng vậy. Tinh Bảo là học trò của thầy Du Cẩn. Có thi cũng là thi nghệ sĩ biểu diễn.
- Học...học trò của thầy Du Cẩn?

Đến lúc chương trình kết thúc, Du Cẩn bước đến chỗ họ. Lục Tinh Bảo liền đứng dậy.

- Con chào thầy.
- Tay cứng hơn rồi. Dạo này lười luyện tập?
- Con...
- Nó không có thời gian.

Tinh Bảo chưa kịp trả lời, Lục Vấn Xuyên đã lên tiếng.

- Phiền ngài đừng dùng những từ ngữ mang tính khiển trách áp lên Tinh Bảo khi không biết những gì nó đang làm.
- Cậu có biết bản thân đang nói gì hay không? Biết ta là ai hay không?
- Tôi biết. Biết ngoài kia hàng ngàn hàng vạn người tìm đủ mọi cách để được làm học trò của ngài. Nhưng xin lỗi, Tinh Bảo nhà tôi chỉ là một đứa trẻ. Một ngày của nó cũng chỉ có 24 tiếng. Một ngày nó chỉ ngủ 7 tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi chưa tròn 3 tiếng, thời gian vui chơi chưa tròn 1 tiếng. Tôi chưa tìm được chữ "lười" của ngài trên người nó. Cũng không biết ngài còn cần gì trên người một đứa nhỏ 7 tuổi?
- Có ai thành tài mà không trải qua quãng thời gian khắc khổ? Thiên tài cũng không phải tự nhiên mà có.
- Ngài cần thiên tài cũng nên hỏi xem Tinh Bảo có nguyện ý hay không. Cuộc đời của ngài là violin. Tinh Bảo có thể có năng khiếu, nhưng đó chưa chắc đã là ước mơ của nó. Để Tinh Bảo học chỗ ngài vì mến mộ tài năng của ngài. Nhưng nếu ngài muốn biến nó thành phiên bản của ngài thì thực xin lỗi. Tinh Bảo nhà chúng tôi chỉ là bản thân nó mà thôi.

Du Cẩn nhìn Lục Vấn Xuyên.

- Cậu là ba ruột của nó?
- Đúng vậy.
- Quãng thời gian trước cậu ở đâu? Tôi chưa từng gặp cậu.

Lục Vấn Xuyên bị một nhát dao đâm trí mạng.

- Cậu bên nó được mấy ngày mà nghĩ bản thân mình hiểu nó chứ? Cậu mới là người đang áp đặt suy nghĩ của bản thân lên người nó.

Du Cẩn nói xong liền bước đi.
Nhưng ông vừa đi được vài bước Tinh Bảo đã lên tiếng.

- Thưa thầy. Con...thực sự không muốn trở thành nghệ sĩ violin.

Lúc ông quay lại, Lục Tinh Bảo đứng đối diện ông, cúi đầu rất sâu.
Du Cẩn nhìn nó thật lâu, có chút thở dài. Nó là ông tình cờ phát hiện ra cách đây hơn 1 năm. Một đứa trẻ 6 tuổi lại cảm âm rất tốt, thiên phú hơn người. Nó theo ông học hơn 1 năm nay, tiến bộ đến kinh hoàng. Ông đã nghĩ nó rất yêu thích violin. Vì nó luôn rất cố gắng, nỗ lực. Bài luyện tập ông đưa ra dù khó khăn thế nào nó cũng nhất định hoàn thành. Cố gắng, kiên trì hơn bất cứ người nào ông đã từng dạy qua. Ông đã luôn nghĩ...

Trưa hôm đó đám người Dư Tập đưa Lục Tinh Bảo đi ăn. Vô cùng ồn ào và náo nhiệt.

- Tiểu Bảo. Cháu giỏi thật đó. Nhỏ như vậy đã đàn hay như thế. Còn có khả năng từ chối nghệ sĩ gạo cội. Thật trâu bò.
- Lúc cháu đứng trên sân khấu thực sự phát sáng luôn. Đứa nhỏ này sao lại giỏi như vậy chứ?
- Sau này cháu còn biểu diễn hay thi gì nữa không? Chú muốn đi xem. Cảm giác đứa trẻ nhà mình xuất sắc hơn người thật cmn tuyệt vời.

Lục Vấn Xuyên nhíu mày.

- Cậu ăn nói như vậy trước mặt trẻ nhỏ?
- A, xin lỗi, xin lỗi tao quen miệng. Sẽ không nói nữa.
- Với ai là đứa trẻ nhà cậu?
- Lục Vấn Xuyên, mày không thể ích kỷ như vậy chứ? Con mày thì cũng là con cháu bọn tao thôi.
- Không cần, cám ơn.
- Mày nghĩ mày không cần mà được sao? Hôm nay mày gọi tao đến đây thì chính là định mệnh rồi. Tiểu Tinh Bảo hiện tại chính là đứa nhỏ của tất cả chúng ta. Tiểu Tinh Bảo, con thích ăn gì? Nói đi, hôm nay Dư thúc đưa con đi ăn. Chiều con được nghỉ đúng không? Dư thúc đưa con đi chơi, đảm bảo vui luôn.

Tinh Bảo đưa mắt nhìn Lục Vấn Xuyên.

- Con không cần nhìn con người liệt dây thần kinh cảm xúc đó. Nói cái con thích là được. Thúc bảo kê.
- Con nghe theo ba.
- Ba con thì biết cái gì chứ? Ngoài công việc ra thì không biết gì cả. Con không cần nghe.
- Ba rất giỏi. Ba có thể nói tiếng Pháp, tiếng Ý. Có thể dạy con làm bài tập.
- Aiya, hôm nay nghỉ mà, con nói bài tập làm cái gì chứ? Chúng ta đi chơi.
- Con...

Tinh Bảo nhìn Lục Vấn Xuyên. Lục Vấn Xuyên vẫn là một mặt không cảm xúc.

- Đi, hôm nay dẫn con đi chơi.




P/s: chúng ta lại chơi nhé. Số like và cmt bằng nhau t sẽ ra chap mới. Lâu rồi mới dám cùng chơi với mn 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top