Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.

Lục Vấn Xuyên không biết cách chơi đùa cùng trẻ con. Chính xác là hắn chưa từng chơi đùa, nên không biết cùng người khác chơi đùa. Ngược lại đám Dư Tập lại không khác gì Tinh Bảo. Thậm chí còn chơi hăng say hơn cả nhóc con.
Nhưng vì vậy mà lần đầu tiên Lục Vấn Xuyên nhìn nhóc con cười vui vẻ đến như vậy. Ướt như chuột từ đầu đến chân, vừa chạy loạn vừa cười đùa.

- Alo, Lục tổng. Dự án đô thị Thành Lăng thực sự có chút gấp. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện cho ngài.
- Gửi mail qua cho tôi.
- Vâng. Còn có kế hoạch...

Trợ lý từ sáng đến giờ gọi cả trăm cuộc, Lục Vấn Xuyên bắt máy như một cọng rơm cứu mạng. Trợ lý sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bình thường mọi người đều rất sợ đối mặt với Lục tổng. Vị tổng giám đốc này vừa xuất hiện mọi người liền cảm thấy như ma vương giáng thế. Thế giới sắp sụp đổ đến nơi. Nhưng hôm nay họ mới biết, thế giới chỉ chân chính sụp đổ khi Lục tổng không đi làm.

Lục Vấn Xuyên ngồi một bên ôm iPad xử lý công việc. Bên kia đám Dư Tập kéo Tinh Bảo đi chơi không biết mệt. Lục Vấn Xuyên vừa xử lý công việc vừa nhìn giờ. Hơn 1 tiếng sau liền ngước lên.

- Tinh Bảo.

Nhóc con rõ ràng đang chơi rất vui, hắn không gọi quá lớn, nhưng lạ kỳ là nhóc con lập tức có thể nghe thấy. Giống như nó vẫn luôn để ý đến hắn vậy.

- Dạ.
- Đừng chơi nữa. Đi thay quần áo đi.
- Vâng.
- Ê, Lục Vấn Xuyên. Mày không thấy Tiểu Bảo đang chơi rất vui sao? Mày đừng ỉ mày là ba nó rồi bắt nạt nó nha. Tinh Bảo cứ chơi đi, Dư thúc bảo kê.
- 1 tiếng rồi, trẻ con không thể dính nước quá lâu.

Dư Tập bị 1 câu nói làm cho đần người. Cậu tưởng Lục Vấn Xuyên không để Tinh Bảo vui chơi quá lâu. Muốn nó cả ngày ôm sách vở với đống lễ nghi thượng lưu gì đó. Không nghĩ tên bạn mặt liệt, bàng quang với sự đời của mình còn đặc biệt canh giờ để không cho bảo bối nhà hắn ngâm nước quá lâu. Sợ nó sẽ bị bệnh.

Đến lúc Tinh Bảo tắm xong, thay quần áo khô bước ra. Tên mặt liệt kia còn cầm sẵn khăn chờ. Lau tóc rồi sấy khô cho nó. Đù, tên bạn này của cậu...biết chăm sóc người khác từ bao giờ vậy chứ?
Cái đáng sợ hơn là nhóc con kia ngồi rất hưởng thụ. Giống như đây là một chuyện hiển nhiên xảy ra thường ngày vậy.

Đúng là xảy ra rất thường ngày. Vì từ sau vài lần hắn gội đầu xong cho nhóc con rồi không sấy. Đúng hôm trời trở lạnh làm nhóc con cảm một trận. Không quá nặng, chỉ hắt hơi ngạt mũi, phát sốt một chút. Lần đó dì Thẩm đã nhắc nhở hắn. Nói trẻ con không thể dính nước quá lâu, cũng không nên để tóc tự khô như người lớn. Vì trẻ nhỏ sức đề kháng chưa tốt, rất dễ nhiễm lạnh. Từ hôm đó hắn tắm gội xong cho nhóc con không những sấy tóc cho nó, mà cả người nó cũng sấy một vòng.

Hắn sấy tóc gần xong nhân viên ở đó đem đến 1 chai trà gừng đóng chai.

- Lục tổng, trà gừng ngài dặn, tôi đã ủ nóng rồi.
- Cám ơn.

Lục Vấn Xuyên nhận lấy liền đưa cho Tinh Bảo.

- Hơi khó uống. Nhưng không thể để bị cảm.
- Vâng.

Đám người Dư Tập ngơ ngác.

- Của bọn tao đâu.

Lục Vấn Xuyên liếc bọn họ. Ý tứ rất rõ ràng:"Bọn mày nghĩ có không?"

Lục Vấn Xuyên không phải không biết làm gì. Chỉ là việc đó có phải việc đáng để tâm đến hay không mà thôi. Nếu là việc hắn muốn học thì nhất định sẽ học được. Chỉ là có ai có thể dạy hắn, có chỗ nào có thể hướng dẫn hắn hay không mà thôi.

Như kể từ lúc hắn học cách để làm một người ba. Hắn đã học cách để yêu thương, để dạy dỗ, để bảo vệ nhóc con của hắn. Học cách làm sao để nhóc con sẽ vui vẻ nhưng không quá chiều chuộng nó. Học cách nhìn nhận vấn đề của mọi việc xảy ra xung quanh nhóc con. Học cách quan sát và lắng nghe nó.
Chỉ là nhóc con nhà hắn hơi khác so với những đứa nhỏ khác nên hơi khó cho hắn. Trên mạng đều dạy nhóc con nhà bạn không chịu học, không tập trung học hành thì phải làm sao? Nhóc con nhà bạn không nghe lời, nghịch phá thì phải làm sao? Nhóc con nhà bạn đòi hỏi, phá phách quá nhiều thì phải làm sao? Nhóc con nhà bạn đến thời kỳ phản nghịch thì phải làm sao?
Nhưng nhóc con nhà hắn không thế. Nhóc con nhà hắn rất chăm học, rất nghe lời, không nghịch phá, không đòi hỏi, không phản nghịch. Hắn chẳng nhẽ lại phải tìm hiểu nhóc con nhà tôi quá nghe lời, quá chăm học thì phải làm sao sao? Nghe rất ngớ ngẩn.

Nên thường hắn chỉ xem nên dành cho con những gì? Trẻ nhỏ sẽ cần gì? Làm thế nào để con không sợ mình? Thực ra thì mấy cái này cũng rất ngớ ngẩn. Chỉ là...hắn không biết phải hỏi ai. Cũng không biết tìm ai dạy hắn.

- Con muốn đi đâu nữa không?
- Con...muốn về nhà.
- Không muốn đi chơi nữa?
- Vâng.
- Tại sao? Không vui sao?
- Con...
- Nói thật.

Lục Vấn Xuyên phát hiện ra, nhóc con khi muốn nói dối một cái gì đó nó sẽ có chút chần chừ. Thực ra cũng không phải nó nói dối. Nó chỉ muốn tìm ra một cách nói khác đi. Có lẽ Hứa Tịnh Nham cũng dạy nó không được nói dối. Nhưng nhóc con này lại khá thông minh. Nó sẽ luôn tìm cách lươn lẹo. Sẽ nói ra một phần sự thật. Nhưng nó chỉ thường làm vậy khi không muốn người xung quanh lo lắng.
Ví dụ như lần bị cảm lần trước. Dì Thẩm hỏi nó có thấy khó chịu không. Nó biết để nó bị bệnh như vậy Lục Vấn Xuyên rất tự trách. Nên nó nói mũi ngạt rồi, hơi khó chịu. Mũi ngạt là cái ai cũng có thể thấy. Nó cũng không nói dối. Chỉ là nó không nói nó đang phát sốt. Không nói trong người nó rất khó chịu.
Đến khi Lục Vấn Xuyên đi làm nó mới đi tìm dì Thẩm nói. Nếu hắn không xem camera cũng sẽ không biết được chuyện đó.

Nên giờ thấy nhóc con đang tìm lí do để nói hắn sẽ chặn trước. Nhóc con vẫn khá sợ hắn. Một khi hắn nghiêm túc mà nói ra 2 chữ đó. Nó sẽ không dám tìm lí do nữa.

- Không phải ba đang bận sao?

Lục Vấn Xuyên xoa đầu nhóc con.

- Không sao. Ba vẫn có thể giải quyết công việc.

Hôm đó Lục Vấn Xuyên đưa nhóc con đi chơi đến 9 giờ tối mới về đến nhà. Nhìn nó vui vẻ như vậy hắn bắt đầu xem xét đến lần đi chơi tiếp theo sẽ dẫn nó đi đâu.
Hôm đó hắn cũng để Tinh Bảo ngủ say mới bắt đầu quay về phòng làm việc. Hắn nghỉ một ngày, công việc cũng sắp dồn thành một ngọn núi nhỏ. Hắn ngồi đến gần sáng mới giải quyết ổn thỏa.

7 giờ sáng, hắn đang chuẩn bị bữa sáng cho nhóc con thư kí đã gọi điện đến nhắc hắn hôm nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, không thể hoãn. Giống như sợ hắn lại bỗng dưng chạy mất nên phải chặn đường trước vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top