Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16.

Lục Vấn Xuyên xuất hiện ở nhà cũng đã là chuyện của 7 ngày sau khi Tinh Bảo xuất viện.

Lúc hắn bước vào Tinh Bảo đang ngồi xếp gỗ nhỏ trên sàn. Vừa nhìn thấy hắn liền đứng dậy chạy đến, khuôn mặt từ kinh ngạc biến thành vui vẻ. Nhưng nó chạy được vài bước liền đứng lại. Nụ cười cũng biến mất. Lục Vấn Xuyên không biết nó đang suy nghĩ gì. Nhưng đôi chân nhỏ dần lui lại phía sau. Lùi lại chỗ trước đó nó ngồi chơi nhưng cũng không tiếp tục chơi nữa. Chỉ đứng.

- Con chào ba.

Vết mẩn trên người nó cũng đã biến mất. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giống như nó chưa từng trải qua cuộc cấp cứu đấu tranh với thần chết. Hứa Tịnh Nham hình như chăm nó rất tốt. Nhìn có có da có thịt hơn trước, 2 má cũng phính ra.

- Ừm.

Lục Vấn Xuyên trả lời xong liền bước lên phòng.

Hứa Tịnh Nham đứng bên trong, nhìn vậy liền thở dài. Cậu mất công sắp xếp mọi chuyện suốt một thời gian dài. Để đưa một Tinh Bảo vừa ngoan ngoãn, vừa thông minh, vừa hiểu chuyện đến trước mặt Lục Vấn Xuyên. Để Lục Vấn Xuyên yêu thích nó. Để tình cảm ba con họ tốt hơn. Vốn mọi chuyện diễn ra rất tốt. Lại vì một sự cố ngoài ý muốn này làm cả 2 họ đều nảy sinh khúc mắc trong lòng.

- Tinh Bảo.

Hứa Tịnh Nham ngồi xuống đối diện với Tinh Bảo. Nhóc con sắp khóc đến nơi rồi.

- Đi, ba đưa con đi ăn kem.

Cậu không thể nói với Tinh Bảo là nó không làm gì sai. Không thể thay Lục Vấn Xuyên mà bảo nó ba lớn yêu con rất nhiều, không tránh mặt con, cũng không bỏ mặc con. Vì bản thân cậu cũng không biết Lục Vấn Xuyên nghĩ gì, không biết tình cảm ngài ấy dành cho Tinh Bảo là bao nhiêu. Cậu không thể nói dối nó về điều đó. Không thể dành những từ ngữ vô thực sáo rỗng an ủi nó. Cậu càng không muốn nó sống trong ảo tưởng về tình yêu thương. Vì cậu rất sợ, sợ làm nó nghĩ Lục Vấn Xuyên thương nó, nhưng thực chất lại không phải như vậy.

Hứa Tịnh Nham dẫn Tinh Bảo đi ăn kem. Cũng cho nó đi chơi một chút mới quay về.

Lúc về đã gặp bà Lục đang ở cửa.

- Mẹ.
- Con chào bà.
- Hai ba con đi đâu về vậy?
- Con đưa Tinh Bảo đi ăn kem. Suốt thời gian nằm viện nó đã đòi không biết bao nhiêu lần rồi.
- Vậy sao? Vậy hôm nay Tinh Bảo ăn kem ngon không?
- Ngon ạ.
- Ồ. Vậy lần sau nội đưa con đi nha. Giờ con vào nhà rửa tay đi. Chơi một lát, lát còn ăn cơm.
- Vâng ạ.

Đợi Tinh Bảo đi rồi bà Lục mới dẫn Hứa Tịnh Nham lên lầu.

- Thời gian tới mẹ không ở trong nước. Con giúp mẹ để ý Tiểu Xuyên một chút. Thằng bé đó rất cứng đầu cứng cổ. Đã đến nông nỗi như vậy còn không chịu ở viện nghỉ ngơi. Nhất định phải về nhà.
- Ngài ấy làm sao ạ?
- Hôm trước không phải nó bất cẩn cho Tinh Bảo ăn đào, hại thằng bé đi cấp cứu sao? Nó đến hình đường. Chịu phạt chịu đến mất cả nửa cái mạng.
- Nhưng ngài ấy không biết việc đó. Đâu thể trách ngài ấy được?
- Đâu có ai trách nó. Là nó tự trách mình. Từ nhỏ nó lớn lên trong sự dạy dỗ, rèn luyện của một đống quy củ và phép tắc. Người ngoài nhìn vào luôn nói thật ngưỡng mộ ta, có một đứa con tài giỏi như vậy. Hais. Ta thà nó không giỏi như vậy, tùy ý một chút, buông thả, yêu thương bản thân một chút. Ngày trước ba nó dạy nó, phạt nó. Nhiều lúc còn thương xót nó mắt nhắm mắt mở cho qua. Đây chính nó lại chưa từng bỏ qua cho bản thân mình bất cứ cái gì.

Bà Lục đưa Hứa Tịnh Nham lên phòng Lục Vấn Xuyên. Gõ cửa hai ba lần cũng không thấy có tiếng trả lời, bà liền đẩy cửa vào.
Hứa Tịnh Nham cũng không có ý định sẽ bước vào khi chưa có sự cho phép của Lục Vấn Xuyên. Nhưng từ cửa nhìn vào đã thấy một hình ảnh làm cậu phải rùng mình không dám nhìn thẳng.

Lục Vấn Xuyên nằm trên giường. Nửa người trên để trần. Trên lưng là vô vàn các vết roi chằng chịt, đan xen, nhiều chỗ còn chưa khép miệng.
Bác sĩ đang thu dọn lại dụng cụ. Có lẽ vừa bôi thuốc xong nên Lục Vấn Xuyên có chút mệt mỏi mà thiếp đi. Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương.

- Bác sĩ Lý. Vấn Xuyên sao rồi?
- Tôi vừa bôi thuốc lại cho thiếu gia. Phu nhân tốt nhất nên khuyên cậu ấy hạn chế vận động lại một chút. Người bằng da bằng thịt, đâu phải mình đồng da sắt đâu. Thiếu gia cứ như vậy vết thương làm sao lành lại được?
- Tính nó ngang bướng từ nhỏ đâu phải ông không biết. Thực sự là khuyên không nổi.

Bà Lục tiễn bác sĩ về. Trong phòng chỉ còn lại Hứa Tịnh Nham đứng đó.
Trước đó cậu không rõ, nhưng giờ cậu có thể rõ ràng. Lục Vấn Xuyên không biết có thương Tinh Bảo hay không, yêu thương nhiều bao nhiêu. Nhưng chắc chắn trong lòng ngài ấy có nó. Có thể là yêu thương, có thể là trách nhiệm. Dù là vì bất cứ điều gì. Ngài ấy cũng sẽ không bỏ mặc nó.

- Ưm...

Lục Vấn Xuyên cũng không phải là ngủ. Chỉ là quá đau và mệt nên thiếp đi một chút. Lấy lại chút tỉnh táo lại cựa mình muốn dậy.

Hứa Tịnh Nham đứng đó nhất thời không biết làm sao. Cậu muốn bảo ngài ấy nên nằm đó nghỉ ngơi. Nhưng việc đó hình như không thuộc phận sự cậu có thể can thiệp đến.

- Lục tiên sinh, ngài...cần gì ạ?

Lục Vấn Xuyên có chút nhíu mày mà mở mắt.

- Lục phu nhân vừa tiễn bác sĩ về. Bảo tôi ở lại nhìn ngài một lát.

Lục Vấn Xuyên nhớ lại, hình như lần này cậu quay trở về, lần nào đối diện với cậu, hắn cũng trong bộ dạng vô cùng trật vật.

- Tinh Bảo đâu?
- Tiểu thiếu gia đang ở dưới nhà.

Lục Vấn Xuyên nhíu mày. Tiểu thiếu gia? Hình như trước đó cậu ấy còn gọi mẹ hắn là Lục phu nhân thì phải. Cái này hắn sẽ phải trấn chỉnh lại một chút. Nhưng chưa phải hiện tại.

- Phiền cậu đỡ tôi dậy.
- Ngài vẫn nên nằm nghỉ ngơi thì hơn. Bác sĩ nói ngài cần hạn chế vận động.

Lục Vấn Xuyên cũng không nói nữa. Chỉ tự mình ngồi dậy. Hứa Tịnh Nham thấy vậy liền chạy đến đỡ người. Nhưng chỉ là hiện tại, nửa người trên của Lục Vấn Xuyên để trần. Tự nhiên...tiếp xúc da thịt (theo đúng nghĩa đen) như vậy. Làm Hứa Tịnh Nham vô cùng ngượng ngùng.
Khắp lưng Lục Vấn Xuyên đều là vết thương. Hứa Tịnh Nham không thể động đến. Chỉ có thể ôm tay hắn để hắn mượn lực ngồi dậy. Nhìn Lục Vấn Xuyên cắn răng nhịn đau mà cậu cũng muốn đau theo luôn. Cũng không hiểu tại sao cứ nhất quyết phải ngồi dậy chứ? Đau như vậy thì nằm im nghỉ ngơi là được rồi.

Lục Vấn Xuyên ngồi dậy, nhìn mặt Hứa Tịnh Nham đỏ bừng bừng. Đỡ hắn dậy tốn sức đến thế sao? Sức khỏe của cậu có vẻ không được tốt cho lắm. Cần phải bồi bổ nhiều.

- Ngài...có cần gì nữa không ạ?
- Gọi tên được rồi.
- Dạ?
- Chúng ta kết hôn rồi, là quan hệ chồng chồng. Gọi như vậy không thích hợp.

Dù họ đã kết hôn được 5 năm rồi. Nhưng chưa một giây phút nào Hứa Tịnh Nham coi Lục Vấn Xuyên là chồng của mình. Chính xác là cậu không dám.
Trước lúc gặp gỡ ngài ấy, cuộc đời của cậu là những tháng ngày khó khăn, túng quẫn, tăm tối, đau thương chồng chất. Lúc bị đám người kia lừa gạt, cậu đã nghĩ cuộc đời cậu coi như chấm hết. Nhưng không nghĩ ngài ấy lại cưới cậu về.
Lúc đầu cậu còn nghĩ ngài ấy chỉ là muốn bịt miệng thiên hạ. Sau đó sẽ vứt cậu ở một chỗ nào đó, hoặc đáng sợ hơn là giết người tránh hậu hoạ.
Nhưng ngài ấy cưới cậu về, để cậu sống cùng một nhà với ngài ấy. Chưa từng hạn chế, cấm đoán cậu bất cứ điều gì. Người trong nhà cũng rất tôn trọng cậu. Đưa cho cậu một tấm thẻ có một con số mà cậu mơ cũng chưa từng dám mơ đến. Đưa cuộc đời cậu hoàn toàn sang một thế giới khác.
Trong lòng cậu, Lục Vấn Xuyên luôn là một người cao cao tại thượng, là một người mà cậu không bao giờ có thể với tới được. Là một người...cậu vô cùng tôn kính. Cùng ngài ấy kết hôn trên giấy tờ là thật. Nhưng 2 chữ chồng - chồng này, cả đời cậu cũng không dám mơ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top