Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17.

- Tiểu Bảo. Con đi đâu đó?
- Con đi tìm ba nhỏ. Bà thấy ba nhỏ đâu không?

Hai người đang ở trong phòng thì nghe tiếng bà Lục và Tinh Bảo bên ngoài.

- Ừm...

Vừa nghe tiếng Tinh Bảo, Lục Vấn Xuyên đã với lấy chiếc áo ở gần đó. Nhưng vì động tác quá nhanh mà động đến vết thương.

- Ngài đừng mặc áo. Tôi sẽ không để thiếu gia đi vào.

Mặc dù chỉ là cậu biết Lục Vấn Xuyên không muốn Tinh Bảo nhìn thấy vết thương của hắn nên muốn mặc áo vào. Còn cậu thì sợ lưng hắn vừa bôi thuốc, mặc áo vào sẽ động đến. Nên không muốn hắn mặc. Nhưng sao câu nói nghe nó cứ kỳ quái sao sao đó.

- Tôi...tôi đi ra ngoài ngăn thiếu gia. Ngài cứ ngồi nghỉ đi.

Hứa Tịnh Nham nói xong liền đi ra ngoài. Cậu cảm thấy không ổn chút nào. Trước mặt ngài ấy, cậu như một thằng ngốc vậy.

Hôm nay Lục Vấn Xuyên mới nhìn Hứa Tịnh Nham một cách kỹ càng. Cậu so với ấn tượng của hắn so với 5 năm trước đúng là thay đổi rất nhiều. Mất đi vài phần non nớt của cậu thiếu niên năm đó. Bù lại thêm vài phần trưởng thành, cứng rắn hơn. Khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, môi mỏng. Đôi mắt phượng sáng ngời.
Có lẽ vì hồi nhỏ ăn uống không đủ chất nên hiện tại người cũng có chút nhỏ gầy. Tay chân mảnh mai. Da có chút trắng.

Cậu ra ngoài một lát cũng không nghe tiếng Tinh Bảo nữa. Lục Vấn Xuyên cũng yên tâm ngồi nghỉ ngơi.

Bà Lục vừa cùng Hứa Tịnh Nham nấu cơm vừa nói chuyện.

- Lần này vết thương của Vấn Xuyên có chút nghiêm trọng. Mẹ và bác sĩ cũng khuyên nó nên nằm viện nghỉ ngơi cho tốt nhưng nó lại nhất chết đòi về nhà. Đã lớn như vậy rồi còn sợ bệnh viện. Còn hơn cả đứa trẻ con nữa. Nên con giúp mẹ để ý nó một chút. Thuốc bác sĩ kê mẹ để trên tủ, giờ uống cũng ghi đầy đủ rồi. Vết thương mỗi ngày phải bôi thuốc một lần.

Hứa Tịnh Nham như đứa trẻ nghe cô giáo giảng bài. Vừa chăm chú lắng nghe vừa cố gắng ghi nhớ. Lấy bọc thuốc ra coi xem còn chỗ nào chưa hiểu hay không.

- Có vấn đề gì con liên lạc với bác sĩ nha.
- Vâng.

Bà Lục có việc phải ra nước ngoài. Chuyến bay cũng là buổi chiều hôm đó nên nấu cơm xong liền đi về.
Hứa Tịnh Nham cũng gọi Tinh Bảo vào ăn cơm.

- Con tự mình ngồi ăn. Ba mang cơm lên cho ba Lục.
- Ba lớn không xuống ăn cơm sao?
- Ba có chút mệt.
- Ba lại bị ốm sao?
- Lại?
- Mấy hôm trước ba cũng bị ốm, 3 ngày đều không trở về nhà. Lần này ba đi lâu như vậy...có phải ba bị ốm nặng hơn rồi không?
- Con nghĩ ba có biết không?

Tinh Bảo có chút thở dài.

- Dĩ nhiên là không ạ.
- Vậy thì đúng rồi đó. Hỏi người khác điều chắc chắn người ta không biết chính là làm khó người ta đó.
- Không có, đó là tạo tiền đề cho người ta phát triển.
- Con còn biết cái gì gọi là "tiền đề"?
- Có. Hôm trước ba lớn dạy con rồi.
- Ba Lục dạy con là để con trả treo với ba hả?
- Không phải trả treo. Là áp dụng thực tiễn.
- Bỏ đi. Con nói thế nào thì là như thế. Đừng lí luận lươn lẹo trước mặt ba Lục con là được.
- Ba lớn nói con có thể tùy ý cãi. Nhưng căn bản con cãi không lại ba lớn.

Hứa Tịnh Nham nhìn nhóc con nói đến đó lại có chút buồn đi.

- Nhưng hình như ba nói đúng rồi. Vì con quá tùy ý, nên ba lớn không thích con nữa.
- Cái đó thì con phải hỏi ngài ấy mới biết được.

Vấn đề này không lớn, có thể để hai người họ tự giải quyết. Hứa Tịnh Nham chỉ sợ Lục Vấn Xuyên không thích Tinh Bảo, không yêu thương nó. Chứ một khi trong lòng ngài ấy đã chấp nhận nó, thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản. Chút khúc mắc này để hai người họ từ từ tự giải quyết là được.

Hứa Tịnh Nham gõ cửa phòng Lục Vấn Xuyên.

- Ngài Lục, là tôi, Hứa Tịnh Nham.

Trong phòng im lặng một chút rồi có tiếng nói.

- Vào đi.

Lục Vấn Xuyên muốn đứng dậy mở cửa cho cậu, chứ không phải chỉ nói hai chữ đó. Như vậy rất giống chủ tớ. Nhưng vết thương vừa bị bác sĩ hành một hồi. Hắn hoạt động cũng có chút khó, cũng không muốn cậu đứng ở cửa quá lâu.

Lúc Hứa Tịnh Nham đi vào Lục Vấn Xuyên đang muốn xuống khỏi giường.

- Ngài ngồi đó đi. Tôi bê bàn đến.

Hứa Tịnh Nham vừa nói vừa để khay đồ ăn lên bàn nhỏ rồi bê đến. Bê gần đến nơi rồi liền đứng khựng lại.

- Có...có thể ăn trên giường chứ?

Cái bàn nhỏ nhưng làm từ gỗ nguyên khối nên không hề nhẹ. Lục Vấn Xuyên có chút bệnh sạch sẽ, khá bài xích chuyện ăn trên giường, nhưng nhìn cậu bê cái bàn có cảm giác rất không yên tâm. Cậu trượt tay một cái để rơi vào chân là có thể đi bó bột được rồi.

- Cậu đặt xuống đi.

Hứa Tịnh Nham được sự cho phép liền yên tâm đặt bàn đồ ăn lên giường.

- Ngài ăn xong thì gọi điện xuống nhà. Tôi sẽ lên dọn.
- Không cần dùng kính ngữ với tôi.
- Dạ?
- Không cần gọi tôi là tiên sinh hay ngài. Không cần dùng kính ngữ với tôi. Chúng ta ngang hàng.

Hứa Tịnh Nham nhất thời không biết làm sao. Cậu có chút... không dám.

- Lát nữa bảo người lên dọn là được rồi. Nếu công việc nhiều quá cậu có thể tùy ý gọi thêm người giúp việc. Không cần việc gì cũng tự mình làm.
- Tôi cũng rảnh mà, cũng không có việc gì làm.

Lục Vấn Xuyên cũng đã tìm hiểu một chút về địa vị của Hứa Tịnh Nham trong giới thời trang. Là một nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng trong nước. Không phải ai cũng có thể mời được cậu. Làm việc rất tùy ý nhưng cũng không ai dám nói gì. Vì nếu được cậu đồng ý hợp tác. Có được bản thiết kế của cậu. Công ty đó có thể kiếm về bạc tỉ. Hắn cũng không tin người như cậu sẽ rảnh đến nỗi không có việc gì làm.

- Cậu xuống ăn cơm với Tinh Bảo đi. Đừng để nó một mình.
- À, vâng. Vậy tôi xin...

Hứa Tịnh Nham thấy Lục Vấn Xuyên đang nhìn mình chằm chằm. Ngài ấy vừa nói xong mà cậu vẫn như vậy. Nghe rất giống có ý phản nghịch.

- Vậy tôi...đi xuống.
- Ừm.

Hứa Tịnh Nham có chút lo lắng, nếu như Lục Vấn Xuyên muốn đi làm thì cậu phải làm sao? C có thể khuyên ngài ấy nghỉ ngơi. Nhưng không thể khuyên ngài ấy trốn làm được. Giờ cả tập đoàn đều là ngài ấy điều hành, cũng không thể nói nghỉ liền nghỉ. Hệ lụy đằng sau có thể vô cùng đáng sợ. Dù cậu biết lời khuyên của cậu cũng chẳng có tí trọng lượng nào nhưng cậu cũng không dám mở miệng nói điều đó.

May sao hôm sau Lục Vấn Xuyên cũng không đi làm. Chỉ yên tĩnh ở trong phòng. Nhưng lúc Hứa Tịnh Nham mang bữa sáng lên thì Lục Vấn Xuyên cũng không nghỉ ngơi trên giường mà ngồi trước bàn máy tính làm việc.

- Lục...

Hứa Tịnh Nham vừa cất giọng. Đang muốn gọi 2 chữ "tiên sinh" thì Lục Vấn Xuyên ngước lên nhìn cậu chằm chằm. Cậu tự nhiên chột dạ. 2 chữ "tiên sinh" cũng nuốt ngược trở lại.

- Vấn Xuyên.
- Ừ.
- Đây là đồ ăn sáng. Đây là thuốc. Ngài...anh ăn xong thì uống thuốc nhé. Lát đưa Tinh Bảo đi học xong quay về tôi sẽ...bôi thuốc cho anh.
- Tôi biết rồi.

Hứa Tịnh Nham không nghĩ Lục Vấn Xuyên sẽ đồng ý, hợp tác nhanh như vậy. Cậu nghĩ ngài ấy sẽ muốn gọi bác sĩ hay gì đó cơ. Sự đồng ý này làm cậu lo lắng nhiều hơn vui mừng. Cậu sợ mình sẽ làm không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top