Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18.

- Ba ơi! Ba lớn vẫn chưa khoẻ sao?
- Ừm.
- Con có thể vào thăm được không?
- Đợi đi học về chúng ta lại tính đi. Chúng ta đi nhanh về ba còn chuẩn bị thuốc cho ba lớn con nữa. Đi thôi.

Hứa Tịnh Nham đưa Tinh Bảo đến trường. Trước khi xuống xe Tinh Bảo còn đặc biệt dặn dò.

- Ba nhất định phải chăm sóc tốt cho ba lớn đó.
- Biết rồi. Biết rồi. Nhanh vào lớp đi ông cụ non.
- Chiều 5 giờ con tan học nha.
- Chiều không phải có lớp violin sao?
- À, con quên chưa nói với ba. Ba lớn cãi nhau với thầy Du nên cho con nghỉ rồi. Bảo con tự luyện chơi lúc rảnh rỗi là được, không cần đi học.
- Cãi...cãi nhau?

Tinh Bảo trong sự ngơ ngác của Hứa Tịnh Nham mà bước xuống xe. Chào cậu xong liền đi thẳng vào lớp.

Lục Vấn Xuyên có thể cùng người khác cãi nhau? Còn là với thầy Du Cẩn? Cậu biết đôi khi lời của nhóc con sẽ không tin được 100%. Nhưng nó chắc chắn không nói dối. Rốt cuộc là thời gian cậu đi đã xảy ra những chuyện gì chứ?

Lúc Hứa Tịnh Nham quay trở về Lục Vấn Xuyên đã ăn xong. Mọi thứ cũng đã được dọn dẹp. Lục Vấn Xuyên thì vẫn ngồi trước màn hình máy tính, trên mắt còn đeo 1 cặp kính gọng vàng. Vô cùng tập trung làm việc.

- Lục...Vấn Xuyên.

Cậu vẫn không thích nghi được lắm với cách xưng hô này. Nhưng mỗi lần cậu gọi ra 1 chữ "Lục" thì Lục Vấn Xuyên đã ngước lên nhìn cậu. Cảm giác giống như thầy giáo đang quan sát học sinh của mình làm bài thi vậy. Cậu liền không dám làm trái ý ngài ấy nữa.

- Công...công việc có gấp quá không? Đến giờ bôi thuốc rồi.
- Ừm. Chờ tôi một lát.

Ngón tay Lục Vấn Xuyên gõ như múa trên bàn phím máy tính một chuỗi kí tự gì đó rất dài. Kết thúc bằng 1 phím Enter liền đứng dậy.

- Đi thôi.

Hứa Tịnh Nham càng nhìn càng không tưởng tượng ra bộ dạng người này cãi nhau với người khác. Ngài ấy mà tức giận...người khác còn dám cãi lại sao?

Vết thương của Lục Vấn Xuyên ở trên lưng nên không tiện để hắn mặc áo phông, mỗi lần giơ tay lên sẽ không khác nào hành hình. Chỉ có thể mặc áo cài cúc. Mặc vào cởi ra cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.

- Tôi giúp anh.

Lục Vấn Xuyên lại có vẻ là người không hề câu lệ trong mối quan hệ này. Chưa từng từ chối bất cứ điều gì Hứa Tịnh Nham nói.
Cậu vừa nói giúp bàn tay Lục Vấn Xuyên liền buông xuôi. Tùy ý cậu làm loạn đống cúc áo của hắn.

Đến lúc cởi áo ra. Tận mắt nhìn gần như vậy vết thương trên lưng Lục Vấn Xuyên, Hứa Tịnh Nham mới cảm thấy đáng sợ. Cậu không dám nghĩ đến đau đớn lúc đó sẽ như thế nào.

Hứa Tịnh Nham một tay cầm bông một tay cầm lọ cồn sát khuẩn. Cảm thấy nên cho Lục Vấn Xuyên chút thời gian chuẩn bị tâm lý nên vẫn luôn đứng đó. Mà cậu hoàn toàn không ý thức được người đang chuẩn bị tâm lý chính là cậu.
Hứa Tịnh Nham cũng từng bị ngã, có một vết rách dài ở chân. Cảm giác lúc bác sĩ khử trùng cho cậu, có lẽ cậu cả đời cũng không quên được. Sau này cũng không dám tùy ý làm bản thân bị thương nữa. Giờ bản thân lại là người cầm cái thứ đáng sợ này trên tay. Cậu còn cảm giác căng thẳng hơn người đang nằm kia.

- Sao vậy?

Lục Vấn Xuyên đợi một lát cũng không thấy động tĩnh gì liền quay ra hỏi cậu.

- À, không sao. Anh...chịu khó một chút.

Hứa Tịnh Nham ngồi bên cạnh Lục Vấn Xuyên, bàn tay cầm bông đã tẩm thuốc khử trùng run run một lát mới chạm đến người Lục Vấn Xuyên. Nhưng vừa thấy 2 tay Lục Vấn Xuyên nắm chặt gối, liền rụt tay lại. Không dám tiếp tục nữa.

- Cậu cứ tiếp tục. Tôi không sao.
- Ờ...ờ.

Hứa Tịnh Nham hít sâu một hơi. Lấy hết can đảm tiếp tục cái công việc đang sợ này.
Cậu cũng không biết là phải đánh bao nhiêu roi mới tạo ra những vết thương đáng sợ như vậy. Chỗ nhẹ nhất cũng vừa sưng vừa tấy. Chỗ nặng nhất da thịt cũng đã bị cầy lên, đã hơn một tuần cũng chưa thể kết vẩy. Kiểu đánh tàn nhẫn như vậy cậu mới chỉ nhìn thấy trên phim ảnh. Những vết thương hoá trang mà ra. Khi tận mắt nhìn thấy cậu mới cảm thấy nó đáng sợ hơn gấp trăm lần.

- Gọi bác sĩ đến đi.
- A? Tôi...tôi làm anh đau sao?
- Không. Chỉ là nhìn cậu sợ hơn cả tôi rồi.

Còn chưa bôi được thuốc, 1 bước khử trùng 30 phút rồi Hứa Tịnh Nham vẫn chưa làm được một nửa. Mỗi lần chỉ cần Hứa Tịnh Nham động một cái, kêu một chút, phản ứng một chút cậu liền dừng lại. Cũng không biết đã dừng bao nhiêu lần rồi.
Lục Vấn Xuyên nhìn Hứa Tịnh Nham mặt đầy căng thẳng, mồ hôi đầy đầu cũng không muốn bắt cậu làm nữa. Nói xong hắn liền nhấc điện thoại gọi bác sĩ đến.

Lúc bác sĩ đến Hứa Tịnh Nham cũng không ra ngoài, rất có tinh thần học hỏi mà đứng cạnh bác sĩ muốn phụ giúp.

Nhưng nhìn bác sĩ tay nhanh thoăn thoắt mà làm việc. Lại nhìn Lục Vấn Xuyên cắn răng chịu đau cậu liền không thể yên tâm nổi.

- Bác sĩ, nhẹ...nhẹ 1 chút được không?
- Tôi biết rồi.

Bác sĩ trả lời xong lại tiếp tục làm. Cậu rất muốn ngăn cản đôi bàn tay "độc ác" kia lại. Không thấy ngài ấy đang rất đau rồi sao? Sao có thể tàn nhẫn như vậy?

- Ngài...ngài chậm một chút. Chậm một chút.
- Sắp xong rồi. Ngài đừng lo.

Sắp xong rồi? Cậu cũng có bắt ông ấy chạy KPI đâu? Xong nhanh để làm cái gì chứ? Chỉ muốn hành chết người khác thôi. Hứa Tịnh Nham thực sự nhìn không nổi nữa. Mai cậu sẽ cố gắng hơn. Nhất định sẽ phải làm được. Không thể gọi bác sĩ đến được nữa.

30 phút Hứa Tịnh Nham chưa sát khuẩn xong một nửa thì bác sĩ đã có thể vừa sát khuẩn vừa bôi thuốc.
Giờ thì cậu biết tại sao hôm qua lúc cậu bước vào ngài ấy lại thiếp đi như vậy rồi. Như vậy đâu khác nào đánh thêm một trận nữa. Nhẫn nhịn đau đớn suốt một thời gian dài như vậy ai cũng phải mệt mỏi và kiệt sức mà thôi.

Hứa Tịnh Nham tiễn bác sĩ về xong liền ngồi thừ người dưới phòng khách. Nếu cậu không cố tình sắp xếp để ngài ấy một mình chăm sóc Tinh Bảo. Nếu cậu cẩn thận hơn một chút dặn dò ngài ấy. Có phải ngài ấy sẽ không cần chịu khổ như vậy?

Bữa trưa hôm đó vẫn là cậu nấu xong mang lên phòng cho Lục Vấn Xuyên. Mang lên xong cậu cũng đi xuống nhà dọn dẹp. Một lúc sau lại thấy Lục Vấn Xuyên bế khay đựng cơm xuống. Cậu liền chạy đến đỡ cho hắn.

- Anh để tôi, đưa cho tôi.

Tại sao con người này lại cứ tự làm khổ mình như vậy chứ? Lúc đó rõ ràng cậu đã nói xong thì gọi cậu. Vậy mà giờ vẫn tự mình mang xuống. Sáng nay có lẽ cũng là ngài ấy tự mình mang xuống rồi dọn dẹp đi.
Tuy từ lúc kết hôn cậu tiếp xúc với ngài ấy quá nhiều, nhưng cậu có thể nhìn ra ngài ấy là người không thích sai khiến, làm phiền người khác. Thường việc gì làm được đều tự mình làm. Mẹ Lục nói là do ngài ấy lười nói.

Nhưng cứ như hiện tại thực sự là làm người khác phải lo lắng mà. Tối nay cậu sẽ canh giờ lên mang xuống.

- Tôi tự làm được.
- Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi. Hạn chế vận động.
- Lúc nãy cũng không thấy cậu tin bác sĩ như vậy.
- Cái đó...tôi...chỉ là thấy như vậy không ổn lắm.

Hứa Tịnh Nham không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền nói.

- Tôi nói với Tinh Bảo anh bị ốm. Nó muốn thăm anh, có thể được chứ?
- Không sao. Lát tôi đi đón nó.
- Không được, bác sĩ nói...
- Tôi không động. Ngồi ghế phụ lái cho cậu lái xe.
- Hả?

Ý ngài ấy là...cậu và ngài ấy...cùng đi đón Tinh Bảo sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top