Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Khởi Đầu

Những âm điệu nhạc nhẹ nhàng chạy trên đĩa than, những toà tháp cao mang phong cách cổ điển, lộng lẫy. Những toà tháp chuông cao to khổng lồ, những âm thanh chuông vang lên có thể rung động hết cả một thành phố. Những chiếc xe cổ lao vút trên đường như những chú ngựa phi trên đường. Trên trời có những chiếc khinh khí cầu khổng lồ, hùng vĩ được ví như là nữ hoàng của bầu trời,những tiếng chuông báo hiệu ngày mới nay lại thành tiếng chuông báo hiệu một thế kỉ mới chuyển bị đến. ĐÙNG, tiếng chuông báo hiệu thế 18 tới đã vang lên,mọi người ở khắp nơi đều vui mừng,họ ăn mừng, tổ chức tiệc để đón chào một thế kỉ mới. Thế là thế kỉ 19 đã bắt đầu, một thế kỉ đáng để mong chờ, mong chờ những điều tuyệt vời của nó mang lại cho nhà nhà, cho đất nước và đặt biệt cho thế giới. Vào những năm cuối cùng thế kỉ 18-19 ( 1899-1900) có một chàng trai trẻ được mọi người gọi là doanh nhân thành đạt,anh đã có một khối tải sản lớn khi chỉ tuổi 19-20 một điều mà ít ai làm được, và tên của doanh nhân thành đạt ấy tên là Robert Wayver, anh sinh năm 1874 tức có nghĩa là vào năm 1900 ( thế kỉ 19 ) anh đã 26 tuổi. Cuộc sống của anh lúc anh còn thời là những học sinh , mầm non của đất nước cũng rất đơn giản như bao gia đình khác anh ở London, anh đi học hết năm cấp 1,cấp 2 rồi anh tốt nghiệp đại học,sau khi tốt nghiệp đại học anh đi tìm việc làm. Sáng đi làm tối thì về và quanh quần bên ba mẹ , nhưng một ngày đẹp trời,trong đầu anh nhận trợt có một suy nghĩ nếu với công việc rửa bát thuê như hiện tại thì liệu anh có đủ tiền để chăm sóc cha mẹ già chưa kể anh còn phải lo chi phí cho e trai đi học và hẳn là học phí không hề rẻ xíu nào. Anh bắt đầu nảy ra ý tưởng bắt đầu một công việc thích hợp. Vào những năm cuối tuổi 20 a bắt đầu đi làm công việc,công việc0 của anh rất đơn giản anh xin vào làm ở một tiệm bán cây. Công việc của anh là hằng ngày đến đó chăm sóc cây tưới cây tỉa cây lương một tháng của a tuy không nhiều nhưng đủ để anh trang trải một tháng cùng ba mẹ. Sau nhiều năm cố gắng tiệm bán cây ngày càng phát triển, lương của anh cũng từ đó mà tăng lên. Đến một hôm cụ thể 25-08-1897 (23t) anh đã để dành được đủ tiền riêng để mở một tiệm cây của riêng mình. Anh quyết định đến tiệm cây và xin đơn nghỉ việc với chủ tiệm lúc anh đi mọi người nhìn a một cách triều mến rồi tiễn a ra khỏi tiệm. Sau khi nghỉ làm anh bắt đầu thuê mặt bằng rồi trang trí đầu tư vào tiệm của anh. Tiệm của a có tên là RbertTrees, ngoài cổng có rất nhiều ánh đèn tròn vàng vàng xinh xinh. Anh còn chu đáo hơn khi còn chuẩn bị cả một cái thảm để đón khách. Chỉ mới hôm đầu mở tiệm, tiệm của anh đã trở nên nổi tiếng, ngày qua ngày tháng qua tháng anh càng có nhiều tiền thêm anh bắt đầu mở rộng tiệm trang trí thêm thậm chí anh có nhập thêm cả thú nuôi để bán. Khi xong mọi thứ anh cảm thấy những thứ này đã đầy đủ nhưng vẫn thiếu một thứ, anh chợt nhớ ra và thốt lên :" À đúng rồi còn thiếu nhân viên " . Anh bắt đầu tuyển nhân viên bằng cách treo tờ rơi và nhờ dịch vụ quảng cáo. Ngay sau 4 giờ treo biển quảng cáo, đã có tới hơn 40 người tham gia ứng tuyển nhưng do số lượng có hạn nên anh chỉ tuyển ra 16 nhân viên trong số 40. Sau khi tuyển trọn nhân viên xong anh đã có đủ 16 nhân viên nhưng trong lúc quay đi lấy nước anh đã để ý thấy một nhân viên người nga tên là Boris anh ta có một cái gì đó đặc biệt khiến Robert cứ phải nghĩ rằng phải chọn anh ta, và thế là có thêm một nhân viên số 17. Ngày đầu tiên đi làm tất cả nhân viên đều làm tốt trừ anh nhân viên người nga, anh nhân viên người nga không biết tưới cây bón phân,vv . Anh chủ tiệm quyết định giúp đỡ anh, ngày qua ngày họ chỉ nhau từng chút, qua nhiều tháng trời họ thân thiết với nhau như là anh em ruột thịt và hẳn là sau một thời gian dài nói chuyện với nhau thì họ trở thành bạn thân. Đến một ngày nọ Boris rủ Robert đi ăn trong lúc đi ăn họ đi qua một con đường, một con đường ruộng họ nhìn thấy một đứa bé bị bỏ rơi, Nhưng trớ trêu thay Boris lại không thấy đứa bé, thế là Robert ngày càng xa đứa bé. Đi được một đoạn, trong đầu anh anh lại muốn lấy đứa trẻ đó, anh suy nghĩ dù sao anh cũng k có con hay ai yêu nên anh quyết định kêu Boris quay đầu xe và nhận nuôi đứa trẻ ấy. Khi tới chỗ ăn tối Robert kêu Boris :" Vô ăn trước đi tớ đi mua sữa cho em bé" . Sau khi mua sữa xong Boris và Robert vô bàn ngồi ăn Robert pha sữa cho em bé nhưng nó k chịu nhưng kì lạ thay khi anh đưa cho đứa bé thức ăn của nhà hàng thì đứa bé ăn rất nhiều sau bữa ăn, anh về nhà và anh rất ngạc nhiên nhưng điều làm anh bất ngờ nhất là Boris không hề bất ngờ về việc này kiểu như là Boris đã biết trước chuyện của đứa bé. Sau một thời gian dài tìm sơ yếu lí lịch của đứa bé nhưng không thấy, anh quyết định đặt tên cho đứa trẻ là Andia Wayver cô bé là nữ có gốc là người da trắng, tóc cô bé có màu vàng óng, bồng bềnh. Cô bé sinh ngày 12/5/1904, vào lần sinh nhật thứ 3 của cô bé khi anh tổ chức sinh nhật cô bé anh đã phát hiện ra cô bé đã biết nói thậm chí nói rõ rãng là đằng khác. Cô bé tìm tới anh và kể lại câu chuyện của cô bé cho anh nghe cô bé kể :" Con không đơn độc thưa ba, vào chiến tranh thế giới thứ 2 con cùng với các bạn của con đã dùng siêu năng lực để bảo vệ và khi trái bom hạt nhân rơi xuống con cùng với các bạn đã phải dịch chuyển thời gian. Trong lúc đi do xung đột của thời gian đã biến con và các anh chị đã bị biến thành lại trẻ em" anh nói :" Rồi mọi chuyện sao nữa" cô bé đáp :"con bị tách xa khỏi người thân, con may mắn rơi xuống ruộng nên va đập không mạnh nên con vẫn còn trí nhớ còn các anh chị con thì kém may mắn hơn họ rơi trực tiếp xuống đất và mất trí nhớ tạm thời, con đã cố liên lạc với họ nhưng không được và may mắn thay con được ba nhận nuôi còn các bạn của con thì ở đâu đó ở trại trẻ mồ côi ở khắp Vương quốc Anh" anh không tin liền kêu đứa bé chứng minh, quả thật đứa bé đã làm được, đứa bé đã nâng đồ vật trong nhà bằng siêu năng lực của của nó. Cô bé kể tiếp về cuộc sống của cô bé và những người thân, cô nói rằng gia đình cô bé có sáu người cô bé là con thứ năm trong gia đình, cô miêu tả lại từng người trong gia đình như David là anh cả trong gia đình ảnh là người cao nhất nhà, anh có mái tóc màu vàng ,vv . Anh không ngần ngại mở lòng nhân hậu chấp nhận cùng với Andia tìm kiếm những thành viên còn lại của gia đình. Họ tìm suốt nhiều năm trời, họ đã tìm gần như là hết cả London mà vẫn không thấy. Còn những thành viên còn lại của Andia một trong số họ đã nhớ lại được ký ức và liên lạc với Andia. Cô bé đã cảm thấy được liên kết của David đến cô, cô liền chấp nhận liên kết khi vừa chấp nhận một giọng nói vang lên :" Andia, em à là anh đây David" Andia trả lời "E đây em đang ở London còn anh cùng với mọi người ở đâu" khi nói xong David đáp :" Anh cùng với mọi người ở Toront......." liên kết bỗng dưng bị mất cô bé nói với Robert là họ ở Toronto... anh liền chạy lên lấy bản đồ là xem thì họ bất ngờ đồng thanh thốt lên:" Toronto ,ở Canada" anh liền sắp sếp lịch làm việc để đặt vé tàu đi Toronto nhưng anh ta là một người bận rộn, công việc rất nhiều chưa kể mẹ anh ở nhà không có tiền để mua đồ ăn. Ngày hôm sau đến công ty anh bàn bạc với mọi người về việc mình sẽ k đến công ty trong một thời gian dài, anh quyết định cho Pierre, một cô nhân viên nữ trong tiệm cây, là người pháp tóc nâu trông coi tiệm của anh trong lúc anh vắng mặt khi anh ra đến cửa, anh nhìn lại cửa tiệm một lần cuối thì anh thấy ngay gần cây hoa hướng dương gần đó có một bức thư, ông liền mở ra, trong thư ghi rằng :" Gửi ông Wayver, chắc hẳn anh đang rất mệt mỏi với mọi chuyện dạo này! Đương nhiên, đừng bỏ cuộc nhé, nhứng đứa trẻ יציל את העולם một loại ngôn ngữ anh chưa từng gặp. Trong lúc mải mê đọc, Boris đã đứng bên anh từ lúc nào không hay, Boris nhẹ nhàng đặt tay lên vai Robert và nói :" Cậu định đi Toronto à" Robert khững khờ đáp :" Đúng rồi, sao cậu biết" Boris trả lời một cách điềm tĩnh :"Không gì đâu cho mình đi cùng với Robert cũng không nghĩ ngợi nhiều nghĩ rẵng chắc do thiếu mình Boris buồn nên muốn đi cùng cho vui thôi. Đến ngày đi, khi mà Robert định lên xe cùng Andia đi qua đón Boris thì thật bất ngờ Boris lại qua đón anh trong lúc đi ra cảng tàu,thay vì đi thẳng để ra cảng tàu thì Boris lại quẹo trái, Robert nói :" Này Boris anh đi sai đường rồi" Boris im lặng, trong chốc lạt bỗng dững mọi thứ xung quanh trở nên xanh đi và hiện ra những hình đồng hồ méo mó sau một hồi, cảnh tượng hiện ra trước mặt anh chính là một sân rộng lớn với rất nhiều cổ máy khổng lồ với mỗi cổ máy là 2-4 động cơ 2 bên rất lớn, Boris dẫn Robert vào Andia vào một chỗ giống như là nhà ga tàu lửa nhưng thay vì tàu lửa đó là một cổ máy thân gọn dài với 4 cánh dài, 2 cánh ở giữa thân, 2 cái ở đuôi, ở đuôi còn một cái cánh thẳng đứng chỉa lên trời. Robert bất ngờ đến nỗi Robert đã quên đi việc vừa sảy ra, Robert hỏi :" Những cổ máy này là gì vậy Boris" Boris nhẹ nhàng đáp :"Đây là những thứ được gọi là máy bay, chúng sẽ chở chúng ta đi quanh thế giới, nếu ta có tiền mua vé, đương nhiên". Boris bắt đầu mua vé máy bay cho họ, họ cầm lên xem trông chúng y hệt vé tàu chỉ khác chúng to hơn chúng. Khi xem vé máy bay Robert tò mò hỏi :"Boris ơi từ Pan Am này là gì vậy" Boris trả lời :" Đó là tên của hãng máy bay chúng ta xẽ đi" Robert lại hỏi lại :"Máy bay là gì ?" Boris nói :"Mình nói rồi mà,máy bay là những cổ máy khổng có thể chở ta đi khắp nơi trên thế giới, đến giờ rồi lên máy bay thôi nào. Đến giờ họ lên một chiếc máy bay Boing 747-1 và bắt đầu hành trình tới Toronto ( Canada ) kéo dài gần 8 giờ đồng hồ. Khi vào máy bay, do là lần đầu thấy máy bay nên anh không rành về nó nhiều, anh đi trên hành lan hết va chạm người này đến va chạm người khác. Khi đến được đúng ghế ngồi anh cảm thấy như mọi người dường như đang nhìn anh với ánh mắt kì lạ, anh hỏi Boris :" Sao họ nhìn mình dữ vậy?" Boris trả lời :"Do cậu ăn mặc hơi lỗi thời ấy thôi kệ đi". Sau khi vô ghế Boris có nhắc nhở Robert và Andia thắt dây an toàn sau 5 phút loay hoay, chuyến bay đã bắt đầu lăn ra đường băng và bắt đầu. Khi máy bay bắt đầu bay, Robert tỏ ra phấn khích vì lần đầu tiên anh được thấy may. Bay được một lát, những cô tiếp viên bắt đầu ra ngoài và phục vụ đồ ăn, thức uống cho mọi người. Robert do lần đầu ở tương lai nên k biết nhiều loại đồ uống hay loại thức ăn nào nên Boris quyết định cho Robert uống nước khoáng và ăn một tô mỳ đơn giản sau khi ăn xong Robert và Andia đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này chỉ còn Boris anh cũng định chợp mắt một chút vì chặng bay còn dài, khi Boris bắt đầu lim dim thì "ĐÙNG", một quả tên lửa từ một chiếc phi cơ gần đó đã bắn ra, trúng vô máy bay Boris, Robert và Andia đang đi khiến máy bay vỡ vụn ra thành từng mảnh, Boris đã bộc phát sức mạnh, dùng năng lượng của mình để nâng toàn bộ mảnh vụn máy bay đang rơi hợp lại thành một chiếc máy bay mới, Boris đưa mọi người vào trong và sử dụng năng lượng để tua nhanh thời gian. Sau khi thoát khỏi bọn chúng, Robert bàng hoàng nhìn Boris hỏi thì thầm :" Cậu có năng lượng?, bọn chúng là ai?" Boris trả lời :"Đúng vậy, mình có siêu năng lực. Còn bọn chúng là người của CVC" Rober hỏi :"CVC là gì?" Boris đáp :" CVC là ConVersionCommunity một công ty chuyên bắt lấy những đứa trẻ có năng lực, nuôi dạy chúng và sử dụng sức mạnh của chúng vào mục đích xấu như phá huỷ trái đất ,vv. Robert nhẹ nhàng hỏi:" Ý cậu mục tiêu vừa rồi của chúng là Andia?" Boris nói nhẹ :"Đúng thế". Sau một thời gian mệt mỏi, Robert quyết định ngủ một giấc đến lúc hạ cánh. Trong giấc mơ Robert thấy rất nhiều điều trong đó thứ ổng để ý nhất đó là hai thế giới xong xong, cụ thể là trái đất và một xứ xở nào đó, khi một mảnh vỡ từ mặt trăng rơi xuống khiến trái đất nổ tung thì cả hành tinh song song kia cũng bị nổ tung theo nhưng theo một cách kinh khủng hơn và thảm hại hơn trái đất rất nhiều. Khi Robert bất chợt tỉnh dậy thì chính là lúc mà chuyến bay đã gần hạ cánh, lúc bớt chợt dậy, người Rober đầy mồ hôi đầm đìa chảy nhễ nhại khắp người. Lúc này Boris và Andia hỏi :"Có sao không" Robert trả lời hoa loa cho có :"Không! Mình không sao,ba không sao". Boris bắt đầu xin khăn từ tiếp viên để lau mồ hôi cho Robert. Trong lúc Boris lau mồ hôi cho Robert thì máy bay đã hạ cánh từ lúc nào không hay, Boris nghi ngờ do xung đột do CVC gây ra lúc nãy nên khiến cho thời gian trôi qua nhanh hơn. Boris và Andia bắt đầu kêu Robert dậy, khi đi xuống, để đề phòng Boris đợi mọi người ra hết r mới ra. Họ là những người xuống máy bay sau cùng,khi xuống đến nơi một bầu trời trong xanh hiện ra trước mắt họ, Welcome To Toronto,Canada  
           -----------------------------------------------------------------END------------------------------------------------------------------
                                         Mọi người đón chờ phần 2 của bộ truyện này vào thứ 7 ngày 12/9/2020 nhá tks mng
                                          Bố cục : NGUYEN LE MANH HUNG (RYAN LIN)              Cảm mơn mọi người đã đọc truyện của mình
                                           Ý tưởng : NGUYEN LE MANH HUNG (RYAN LIN)        Mình sẽ cố ra phần 2 sớm nhất
                                              Tiêu đề : NGUYEN LE MANH HUNG (RYAN LIN)    Nếu mng có ý tưởng nào muốn mình cho vô truyện
                                            Người ghi : NGUYEN LE MANH HUNG (RYAN LIN)  có thể liên hệ face:Nguyễn Lê Mạnh Hùng (RyanLin)
                                                    Tác giả : NGUYEN LE MANH HUNG (RYAN LIN) hoặc instagram :nguyenle_manhhung
-----------------------------------------------------------------------TBCTN--------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top