Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bộ 1 - Chương 2 + 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Ý trung nhân

Dylan ngồi bên giường vuốt ve mái tóc xoăn xoăn của người đang ngủ, trong miệng vẫn còn dư vị ngọt ngào ấm nóng sau bữa ăn.

Nhìn cậu thanh niên trong giấc ngủ say, dường như đang có một giấc mơ đẹp mà mi mắt rung rung, khóe môi cong lên như đang cười, thỉnh thoảng còn chép miệng một cái. 

Dylan cười khẽ, dời mắt đến bên cổ Chu Thụy, bên cổ của cậu vẫn còn hai lỗ máu do răng nanh để lại, nhưng hiển nhiên là đã được cầm máu. Dylan sờ sờ nơi đó, đêm nay anh không uống nhiều, sợ làm cậu sáng mai mệt mỏi. 

Dù sao cũng là lần đầu tiên của cậu, chưa kể cậu còn đạt cao trào nhiều lần, tinh lực chắc chắn không chống đỡ nổi. Lúc ấy anh còn chưa 'ra' nữa, nhưng không nỡ dằn vặt người trong lòng nên sau khi kết thúc bữa ăn anh đành phải vào nhà tắm xử lý nốt người anh em còn đang hưng phấn bừng bừng của mình. Sau đó mới ôm Chu Thụy vào nhà tắm xử lý sạch sẽ.

Nhìn nhìn hai dấu răng nanh trên cổ cậu, phải thừa nhận rằng kỹ thuật cắn của anh không tồi, nhắm chuẩn vào động mạch không lệch đi đâu, dứt khoát lưu loát tránh làm thương tổn quá nhiều đến vùng thịt xung quanh. Ngày mai vết thương có lẽ sẽ có chút đau nhức nhưng phần lớn là ngứa, như bị muỗi chích, chắc em ấy sẽ không quá khó chịu. 

Vừa nghĩ vừa lấy băng gạc dán vào cho cậu.

Sau đó nằm xuống giường, một tay luồn dưới cổ cậu, một tay ôm lấy cái eo nhỏ, kéo vào lòng. 

◌◌◌◌◌

Chu Thụy bị ánh nắng bên ngoài đánh thức, mơ màng tỉnh dậy. Hàng mi chớp chớp vài cái, sau đó chậm rãi mở ra. Đầu óc có chút mụ mị nên không suy nghĩ được gì. 

Chu Thụy nằm ngây người trên giường hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu, vì sao lại ở nơi này.

Ký ức về trận tình ái hôm qua ập về làm hai má cậu đỏ bừng, mắc cỡ kéo chăn lên trùm đầu. Vừa kéo liền phát hiện mình còn đang trần truồng, nhớ lại hôm qua khi đạt tới lần cao trào cuối cùng thì ngủ mất, cậu tiếc nuối mà ôm hai má: Aizz aizz, sao nói ngủ liền ngủ thẳng cẳng như thế chứ, ít ra sau khi xong chuyện cũng nên nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự một lát mới phải.

Mà, Dylan đâu?

Chu Thụy kéo chăn xuống, ngồi dậy ngó dáo dác, không có ai, trong phòng tắm cũng không có tiếng nước chảy hay bóng người.

Anh ấy về rồi sao?

Chu Thụy ảo não, chưa kịp xin cách liên lạc nữa.

Cậu hơi chu môi, càng thêm tiếc nuối vì hôm qua mình quá kém cỏi, vừa xong chuyện liền lăn ra ngủ, bây giờ có muốn chính thức làm quen với anh ấy cũng muộn mất tiêu rồi. 

Phải, cậu muốn chính thức làm quen với anh, chứ không phải chỉ là đối tượng tình một đêm rồi đường ai nấy đi. Nếu được, làm người yêu luôn càng tốt. 

Chu Thụy cảm thấy đêm qua ở quán bar, vừa nhìn thấy anh thì cậu đã lập tức trúng tiếng sét ái tình.

Có thể nói, đời sống tình cảm của Chu Thụy không suôn sẻ gì. Thời còn niên thiếu cậu cũng từng cảm nắng vài người, nhưng phần lớn bọn họ đều là trai thẳng, chắc chắn không thể đến được với nhau, phần còn lại thì đã có người yêu, thế nên cho tới bây giờ cậu hoàn toàn chưa có lấy một mối tình vắt vai nào. Mà sau khi trưởng thành, cậu cũng khó trở nên động lòng, lúc này khó khăn lắm cái cảm giác thích một người mới trở lại, người nọ còn là một đối tượng hoàn hảo không có chỗ chê, nhất là không phải trai thẳng cũng chưa có người yêu, thế mà bỏ lỡ mất. Cậu biết đi đâu mà tìm lại đây hu hu.

Thở dài một hơi, đường tình duyên của cậu sao lại trắc trở vậy chứ!?

Chu Thụy vén chăn lên muốn xuống giường, vừa cử động liền hít một hơi, cảm giác căng trướng đầy ắp tối qua dường như vẫn còn vương vấn ở nơi kia của mình. Chân đặt trên đất cũng nhũn đi, thiếu chút nữa ngã sõng soài. 

Ôi chao, tác hại của việc chiến đấu kịch liệt thì ra là như thế này?!

Tuy hơi nhũn chân và khó chịu nhưng không đau, phải khen kỹ thuật của Dylan tốt quá mức cho phép rồi.

Chu Thụy một tay chống lên mép giường, một tay vịn tủ đầu giường mà đứng dậy, dư quang vô tình bắt được một tờ giấy note được dán trên tủ đầu giường.

Cậu sửng sốt, sau đó nghĩ tới cái gì mà hớn hở cầm lấy tờ giấy. Bên trên viết: 

Bé cưng, tôi có việc gấp phải rời đi sớm, không thể cùng em dùng bữa sáng, thật tiếc. Nhưng tôi đã dặn người chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, em chỉ cần gọi điện cho tiếp tân thôi. Chúc em một ngày tốt lành.

Còn có, đêm qua rất tuyệt, cảm ơn bé cưng.

Dylan

Chu Thụy đọc đi đọc lại ba bốn lần, vừa đọc vừa cười khúc khích, còn vuốt lên chữ ký của anh, không biết đang nghĩ gì trong đầu hay lại nhớ đến trận tình ái hôm qua mà hai má đỏ ửng.

Mân mê tờ giấy đủ rồi, cậu tìm quần áo của mình để lấy ví tiền, sau đó cẩn thận cất tờ giấy vào, rồi mới bước vào nhà tắm, lúc đi hai chân còn hơi run run.

Đồng hồ bên ngoài đã chỉ chín giờ, có lẽ hôm nay cậu nên nghỉ ngơi một bữa, hôm qua 'chơi' thả ga quá.

Lúc này trong đầu cậu toàn là cảnh tượng đêm qua Dylan dịu dàng hôn cậu, săn sóc mở rộng cho cậu, thỉnh thoảng còn xấu xa mà chọc ghẹo làm cậu xấu hổ không thôi, còn có những khoảng khắc cao trào đến run người kia. Đêm đầu luôn khiến người ta nhớ kỹ như vậy, nhất là khi nó diễn ra một cách hoàn hảo.

Đang nghĩ ngợi, tay cậu bất chợt chạm trúng băng gạc trên cổ, một cơn buốt lập tức truyền tới.

"A..." Cậu giật mình, vội đi đến trước gương, xoay đầu về hướng khác để nhìn bên cổ của mình: "Bị gì đây?"

Vừa nói thầm vừa nhè nhẹ tháo miếng băng gạc, cảm giác ê buốt ban nãy vẫn còn lẩn quẩn.

Chu Thụy vừa tháo xong cũng hết hồn, nơi đó là hai lỗ thủng còn hơi đỏ, nhìn như vết rắn cắn, nhưng không bị sưng, màu sắc cũng bình thường, chứng tỏ không có độc. 

Cậu nhíu mày sờ sờ hai lỗ máu, lạ thật, cậu nhớ hôm qua mình không bị thương gì cả, sáng nay lại có, còn được dán băng gạc, mà đêm qua người ở cùng cậu là Dylan, hiển nhiên Dylan là người giúp cậu dán băng... Nhưng mà tại sao lại có hai cái lỗ này chứ? Chẳng lẽ hôm qua lúc mơ màng đã tự làm mình bị thương, rồi anh Dylan giúp mình băng lại?

Chu Thụy mang một bụng khó hiểu mà tiếp tục tắm rửa, súc miệng, thay quần áo.

Xong xuôi thì bụng cũng réo vang, nhớ lại lời Dylan nói trong tờ giấy, cậu vui vẻ nhấc điện thoại bàn trên tủ đầu giường gọi cho tiếp tân. Thức ăn lập tức được mang lên phòng, cung cách phục vụ vô cùng chu đáo và điêu luyện, thức ăn cũng ngon như nhà hàng năm sao.

Chu Thụy vừa ăn vừa ngắm nghía căn phòng, đêm qua vừa vào phòng đã bị đè ra hôn tới đầu óc quay cuồng, bây giờ cậu mới có cơ hội được nhìn kỹ nó. Bài trí theo kiểu tân cổ điển, rộng rãi và lộng lẫy, vật dụng cũng mang hơi hướm cổ điển, nhìn kỹ mới phát hiện chúng vô cùng tinh xảo, ngay cả cái muỗng trong tay cũng được chạm khắc tinh tế làm cậu nhịn không được nhìn mê mẩn từng chi tiết, từng vật dụng trong phòng. Nhìn một hồi cậu có hơi ngây ra... cái này... là của khách sạn năm sao à?

Nghĩ rồi lại nhìn đĩa thức ăn, trang trí cầu kỳ, mùi vị xuất sắc, chỉ một bữa sáng mà cũng nhiều món và tốn công như vậy. Cậu có chậm tiêu cách mấy cũng nhận ra được đây rõ ràng không phải khách sạn bình thường. Cậu khó khăn nuốt nước miếng... lại nhìn ly sữa bò sóng sánh trước mặt, đến cả cái ly cũng đẹp chịu không nổi... cái đêm xuân này phải đáng giá bao nhiêu tiền đây. Chu Thụy yên lặng moi ví ra nhìn nhìn, mang theo nhiêu đây tiền không biết có đủ hay không nữa. 

Bữa sáng này của Chu Thụy, cậu vét sạch không chừa một chút cặn. Sau đó chép miệng, xách áo khoác đi trả tiền phòng. 

Thế nhưng...

Tiếp tân: "A, phòng 203 này đã được thanh toán rồi ạ."

Chu Thụy nghệch mặt ra: "Thanh toán rồi? Là người đi cùng tôi trả tiền sao?"

Tiếp tân: "Vâng ạ, vị khách đi cùng ngài trước khi rời đi đã thanh toán tiền phòng lẫn thức ăn. Ngài không cần phải thanh toán nữa."

Ôi chao, như vậy sao được, ít nhất cũng phải chia đôi chứ!

Chu Thụy lò dò hỏi: "Vậy cho tôi hỏi hóa đơn tổng là bao nhiêu thế?"

"Dạ, hóa đơn tổng của phòng 203 là...."

Con số trên trời kia làm Chu Thụy càng thêm áy náy, không được, phải tìm anh ấy trả lại! 

Vội cảm ơn, lúc cậu định rời đi thì bị tiếp tân gọi lại: 

"Quý khách xin chờ đã!"

Chu Thụy dừng bước, không hiểu ra sao: "Có chuyện gì thế?"

Cô tiếp tân nọ, cầm điện thoại bàn lên nói cái gì đó, sau đó nhìn cậu: "Xin quý khách chờ một chút, vị khách đi cùng ngài ngày hôm qua đã dặn dò lúc ngài muốn rời đi, khách sạn chúng tôi phải cho xe đưa đi."

Chu Thụy sửng sốt, sau đó vội xua tay từ chối.

"Ngài đừng từ chối, vị khách đi cùng ngài cũng đã thanh toán tiền xe rồi ạ."

Chu Thụy: "..." Không thể làm gì hơn là chờ xe của khách sạn tới đưa về.

Lúc lên xe lòng cậu còn rối rắm không biết phải liên lạc với người nọ như thế nào, cũng không có số điện thoại. Chẳng lẽ tới quán bar kia ôm cây đợi thỏ... không đúng, là cắm cọc đợi người?

Nhanh chóng nói địa chỉ nhà mình cho bác tài. Lòng thầm quyết định phải cắm cọc đợi người thôi!

◌◌◌◌◌

"Nghe nói hôm qua anh ra ngoài 'ăn'. Là do em mượn người hiến máu của anh sao? Em tưởng tuần này anh đã 'ăn' rồi."

Dylan vừa họp xong đã bị một thanh niên xinh xắn chặn ở cửa phòng làm việc.

"Tin tức của em nhanh nhạy quá nhỉ?"

"Hì hì." 

Dylan đã đẩy cửa phòng làm việc bước vào, thanh niên nọ cũng chắp tay sau lưng, lắc lư theo đuôi.

Thanh niên nọ lại nói: "Anh, bình thường em không thấy anh đi 'ăn' ở ngoài. Sao hôm qua nổi hứng thế? Hay là tìm được người đó rồi?"

Dylan hơi khựng lại, sờ cằm nghĩ nghĩ, đáp: "Chắc vậy."

"A!" Thanh niên nọ sửng sốt, vì Dylan bất ngờ khựng lại mà cậu không kịp đề phòng liền đâm sầm vào lưng anh, tay ôm cái mũi bị đụng đau, đôi mắt tròn trợn to, dưới ánh nắng chiếu vào phòng còn có thể thấy được màu gỗ đỏ trong mắt cậu. Sau một hồi sửng sốt là vui mừng thay anh trai mình: "Anh, tin vui nha!! Em phải báo cho cha với ba mới được! Tháng trước em về nhà còn nghe họ nhắc mãi chuyện anh từng tuổi này rồi mà vẫn chưa tìm được ý trung nhân, sợ anh cô đơn cả đời ~"

Dylan ngồi vào bàn làm việc lật tài liệu, vừa lật vừa cười: "Cha với ba lo lắng nhiều quá."

Thanh niên nọ chu miệng, ngồi xuống sô pha bóc nho trên bàn ăn, vừa ăn vừa càm ràm: "Em nhỏ hơn anh mà cũng đang lo mình không tìm được bạn đời đây. Sinh vật như chúng ta khó tìm bạn đời lắm, đa số người đều sợ hãi và chán ghét khi nghe nói tới chúng ta."

Bàn tay đang lật tài liệu của Dylan lập tức dừng lại.

Phải, ma cà rồng, trong suy nghĩ của người ta quả thật rất đáng sợ, cực ít người khó có thể chấp nhận, nên việc tìm bạn đời cũng vì vậy mà trở nên khó khăn. Thật ra bấy giờ đã tốt hơn ngày trước rồi, cái thời khi cha và ba chưa gặp nhau, cái thời mà người ta còn săn giết ma cà rồng, đóng đinh trên cột rồi hỏa thiêu, ấy mới càng khắc nghiệt. Dù sao ngay cả thời khó khăn đó mà có những người còn tìm được nhau thì huống chi thời bình bây giờ anh không thể tìm được cho mình một người để yêu thương.

Thật ra sự tình đêm qua cũng chỉ là tình cờ, có người mời anh tới quán bar giải khuây sẵn tiện bàn chuyện làm ăn, thế nên anh mới đồng ý đi chung với người nọ, bàn xong thì nán lại ở sảnh lớn uống vài ly, rồi gặp được Chu Thụy.

Anh còn nhớ khi đó có một mùi hương thơm ngọt len lỏi vào mũi, hòa với mùi rượu cay nồng trong miệng, làm anh nhịn không được mà nhìn về phía phát ra mùi hương. Nơi đó là một cậu thanh niên thoạt nhìn mới đầu hai mươi đang ngồi nhâm nhi ly cocktail, mái tóc đen hơi xoăn, da khá trắng, vẻ mặt hơi buồn buồn nhưng thi thoảng lại có chút nhấp nhỏm không yên, dường như đang muốn làm cái gì đó mà có chút do dự, hai mắt to tròn thỉnh thoảng còn ngó sang bên này.

Hửm? Để ý ai bên này sao? Dylan buông ly rượu nhìn quanh, anh không đứng trong góc nên xung quanh có khá nhiều người, anh không biết cậu đang nhìn lén ai. Đôi mắt to kia lại lần nữa nhìn về phía này, vừa vặn bắt trúng cái nhìn của anh, hai tầm mắt giao nhau, cậu liền giật nảy mình vội nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn nữa, gò má đỏ tới nổi dưới ánh đèn vàng trong quán bar mà vẫn có thể thấy rõ.

Đáng yêu như vậy. Vừa lúc cánh quạt máy lạnh đảo qua, mùi hương ngọt ngào lại bay tới từ chỗ anh. Dylan chỉ ngửi thôi cũng có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng dưới lớp da kia ắt hẳn vô cùng ngọt lành.

Ngay lập tức, trong đầu anh có một giọng nói: Chính là người này! Đây là người bạn đời mà anh luôn tìm kiếm!

Cách một ma cà rồng tìm bạn đời chính là như vậy, dựa vào khứu giác, cũng giống như sự quan trọng của máu tươi đối với bọn họ, khi một ma cà rồng gặp được người mang dòng máu khiến hắn khó nhịn mà muốn nhấm nháp, muốn ấp ủ, muốn giấu đi, muốn che chở, thì đó chính là người bạn đời đã được chỉ định của hắn. 

Nhưng thế giới này có bao nhiêu người? Muốn tìm được người khiến bạn động tâm dễ lắm sao? Mà cả hai lưỡng tình tương duyệt lại càng là chuyện khó hơn, dù sao... không phải ai cũng chấp nhận một sinh vật như anh.

Con người bị thu hút bởi vẻ ngoài của ma cà rồng, ma cà rồng cũng bị thu hút bởi những người có mùi máu thơm ngọt. Cả hai cứ thế mà để ý tới nhau.

Ngay lúc Dylan bước ra sảnh lớn Chu Thụy đã sớm để ý tới, thấy anh ngồi uống rượu ở cách đó không xa, muốn tới làm quen mà không dám. Vẻ ngoài của anh quả thật rất bắt mắt, thế nhưng khí chất bày ra lại là bộ dáng lạnh lùng, người lạ chớ đến gần, có vài thanh niên uốn éo tiếp cận nhưng đều bị anh lạnh nhạt để ngoài mắt. Cậu còn thấy có một thanh niên to gan vuốt lên cánh tay anh ấy, miệng nói gì đó, nhưng lại bị anh ấy lạnh mặt liếc một cái, tay hất ra, cậu thấy anh mở miệng nói, không nghe rõ lắm nhưng dựa vào khẩu hình thì hình như là 'cút!'. Sau đó thanh niên nọ hậm hực bỏ đi, những người khác thấy không tiếp cận được anh cũng bỏ đi, một số lại chưa chịu bỏ cuộc mà lượn qua lượn lại.

Chu Thụy không hề hay biết dáng vẻ nhấp nhỏm, thi thoảng còn lén nhìn anh đã bị anh thấy được, còn vô tình giao phải tầm mắt của anh khiến cậu hoảng hốt, tim đập bùm bùm trong lồng ngực.

Dường như thấy phản ứng của cậu đáng yêu quá, Dylan vẫn cứ ngồi yên quan sát, nhìn cậu chằm chằm. 

Chu Thụy cảm thấy lưng nhột muốn chết, trong lòng đang hét loạn: A A A A, anh ấy nhìn mình hoài vậy?!!!!!!

Cứ thế mà ngồi cứng một chỗ năm phút, mười phút, mười lăm phút. Cậu không chịu được nữa, uống hết ly cocktail trong tay, sau đó gọi hẳn hai ly rượu mạnh, lấy hết can đảm mà đứng dậy, đi qua chỗ anh.

Nhìn con mồi chủ động đi tới, Dylan nheo mắt, khóe môi hơi cong, mà Chu Thụy căng thẳng muốn chết không kịp bắt giữ được nụ cười nhẹ kia, chỉ biết cứng ngắc đứng trước mặt anh một lúc rồi lắp bắp: "Ch... chào anh... em... à, ừm... em có thể ngồi, ngồi cùng không ạ?"

Cái tật lắp bắp của cậu tái phát nặng.

Dylan không nói gì, chỉ hơi nghiêng người nhường chỗ, sau đó nhấc một chân lên bắt chéo, một tay thì choàng lên lưng ghế ở chỗ trống mà anh nhường ra.

Ý tứ khỏi cần nói, tức là: Em ngồi vào đây đi!

Tính Chu Thụy khá ngại ngùng, lần đầu tiên chủ động thế này cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ biết máy móc ngồi xuống, sau đó đưa một ly rượu qua cho anh, lại cà lăm: "Cái... cái này, là em, em mời anh!"

Dylan cười nhận lấy, giọng nói trầm trầm vang lên: "Cảm ơn."

Sau đó chính là quá trình Chu Thụy cà lăm cố bắt chuyện với anh, còn anh thì vừa uống rượu vừa ngửi mùi thơm trên người cậu, không ngại phiền mà đáp lời cậu. Làm mấy thanh niên ban nãy ve vãn không thành ghen tỵ muốn chết! Là ai cũng nhìn ra được người đàn ông điển trai kia chỉ có hứng thú với cậu thanh niên bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng lại có kẻ mặt dày mon men tới, cuối cùng vẫn bị cái liếc rợn người của anh đuổi đi.

Chu Thụy thấy anh không hề lạnh nhạt với mình như với mấy thanh niên cố tiếp cận đó, lại thêm ly rượu mạnh vừa uống làm đầu óc mơ màng, dây thần kinh căng thẳng cũng dần thả lỏng, bớt cà lăm lại, thấy rượu dường như có tác dụng, cậu lại gọi thêm để uống lấy can đảm.

Anh còn nhớ lúc cậu dè dặt hỏi anh có người yêu chưa, thích nam hay nữ, bộ dáng cúi gằm đầu lắp bắp trông rất buồn cười, cái đầu xoăn cúi thấp tới nỗi anh còn thấy cả xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu nữa.

Điều bất ngờ nhất là bé cưng này trông rụt rè ngại ngùng như thế, ấy vậy mà lại mở lời hỏi anh có thể tình một đêm với cậu không? 

Thật ra anh rất muốn nói: Tôi không muốn tình một đêm, tôi muốn tình nhiều đêm em chịu không?

Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, sợ tiến quá nhanh đến lúc lộ thân phận lại dọa chạy bé cưng, khó khăn lắm mới gặp được ý trung nhân, cứ bồi dưỡng tình cảm từ từ theo ý bé cưng đã, em ấy thích như thế nào mình sẽ như thế đó.

Rồi một đêm cuồng nhiệt cứ thế mà đến.

Andrew nhìn anh trai mình ngồi ngây ra ở bàn làm việc khi vừa nhắc đến chuyện bạn đời, trong lòng thầm biết người tối qua ở với anh chắc chắn là ý trung nhân rồi. Nghĩ khi nào rảnh về gặp cha với ba nói cho họ biết để họ đỡ lo lắng anh trai sẽ cô đơn nữa, hầy.... sao cha với ba không lo cho mình chứ!

Phẫn nộ ăn sạch dĩa trái cây, uống cạn ấm trà xịn trong văn phòng anh trai, cũng hóng xong chuyện của anh trai, Andrew mới thỏa mãn ra về.

Nhờ có tiếng đóng cửa mà Dylan khôi phục lại tinh thần, nghĩ tới chuyện sáng nay có cuộc họp mà anh quên khuấy, vừa tỉnh đã nghe trợ lý gọi điện tới thúc giục, chỉ kịp thay đồ, sắp xếp bữa sáng cho bé cưng rồi rời đi ngay, mới nhớ hình như trong tờ giấy mình để lại quên ghi cách liên lạc rồi.

Trời ạ! Dylan thở dài.

Anh nhịp nhịp tay lên bàn, gọi điện cho cậu em vừa mới rời khỏi văn phòng mình.

"Sao đó anh trai?"

"Tìm tư liệu về một người cho anh."

"Tư liệu về cục cưng của anh đó hả?"

"Ừm."

Sau đó anh đưa những thông tin mà mình biết về Chu Thụy cho em trai.

"Ok, tối nay sẽ có."

Em trai anh, Andrew Sullivan, nghề nghiệp: Cò mồi tin tức. Hiển nhiên rất tinh thông những chuyện này, buôn bán tin tức cho những người cần chúng. Ngoài ra, cậu còn là nguồn cung cấp thông tin chính của công ty anh và công ty của cha ở nước M, người một nhà bắt tay nhau làm ăn quả nhiên vô cùng tiện lợi. Mà anh cũng rất hài lòng với hiệu quả và thái độ làm việc của Andrew.

Quả nhiên, khi anh vừa dùng bữa tối xong, một file tư liệu được gửi sang mail anh, trên nội dung mail còn có hàng chữ: Anh, anh dâu nhìn cưng quá à, tính tình cũng cưng nữa ~~ Tùy tiện đi bàn công việc mà cũng tìm được là sao? Ở đâu vậy? Ông trời bất công, em đây làm cái nghề này thường xuyên chạy đây chạy đó thu thập tin tức mà còn chưa tìm được người nữa hu hu hu ~~ 

Dylan mặt không đổi sắc mở file tư liệu ra xem.

Chương 3: Cơm gà

Chu Thụy có một quán ăn nhỏ, là của cha mẹ cậu để lại sau khi qua đời vì một vụ tai nạn giao thông. Khi đó cậu phải nghỉ học đại học để quản lý quán ăn của nhà mình. 

Lúc ấy quán khá nhỏ, cậu vất vả mấy năm mới được như bây giờ, quán ăn mở rộng thêm, ngày càng đắt khách.

Hôm nay vẫn là một ngày đông đúc như thường lệ. Các nhân viên bận luôn tay luôn chân.

Chu Thụy vừa kết thúc một tuần 'bế quan' nghĩ món mới, vừa đi xuống lầu liền nghe có người gọi: "Anh chủ!" Đó là một cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ con, thân đeo tạp dề đứng trong khu vực bếp.

Chu Thụy đi qua: "Làm sao?"

"Gia vị bí truyền của anh sắp hết rồi! Sáu loại luôn! Anh 'xuất quan' đúng lúc quá, nếu không chắc em phải chạy lên nhà anh đập cửa rồi!" 

Nhà Chu Thụy nằm ở tầng trên, tầng dưới thì dùng để mở quán.

"Ừ. Để anh làm thêm."

Bây giờ Chu Thụy không cần phải nhọc công về việc nấu nướng và phục vụ của quán nữa, đã thuê đủ nhân viên rồi. Việc của cậu chỉ còn tìm kiếm và kiểm tra nguồn nguyên liệu tươi ngon, đích thân phối chế các loại gia vị mà cha mẹ cậu hay gọi là 'bí truyền', cuối cùng là kiểm tra sổ sách, thỉnh thoảng thì nghĩ món mới cho thực đơn rồi dạy đầu bếp của mình làm.

Chu Thụy xắn tay áo, đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn trong khu bếp. Hết một lúc sáu loại gia vị đúng là hơi kẹt. 

Cả tuần nay cậu rúc trong phòng không ngừng tìm ý tưởng cho món mới. Cách mà Chu Thụy tìm ý tưởng hơi lạ, thông thường người ta phải đi đây đi đó đổi gió mới ra được ý tưởng mới, còn cậu thì cứ tự nhốt mình trong nhà. 

Chừng nửa tiếng sau có một nhân viên phục vụ đi vào: "Anh trai cơm gà tới rồi!"

Cậu thanh niên mặt trẻ con cười ha ha: "Lại một suất cơm gà cho ảnh nữa hả?"

"Ừa!"

Chu Thụy đang phối gia vị nghe vậy thì ngẩng đầu, lấy làm lạ: "Sao thế?"

"Ui, anh chủ xuất quan rồi!" Nhân viên phục vụ vừa rồi không để ý tới Chu Thụy đang cúi đầu phối gia vị, vừa nghe tiếng liền hớn ha hớn hở kể chuyện: "Tuần nay anh không xuống quán nên không biết đâu. Có một anh đẹp trai mặc vest đeo kính ngày nào cũng tới mua cơm gà, mỗi ngày còn mua hai bữa. Em biết cơm gà của quán chúng ta là số dách, nhưng ăn thế mà không ngán em cũng phục!"

Chu Thụy mở to mắt, ngạc nhiên chớp chớp. Đúng là chưa từng có vị khách nào ăn mãi một món suốt cả tuần như thế.

Cậu thiếu niên đang chuẩn bị làm suất cơm gà chợt hét lên: "Chết chết, hết nước sốt rồi, anh Thụy mau giúp em một tay!"

"Để anh làm suất cơm này cho."

Cứ mỗi lần Chu Thụy rúc trong phòng một thời gian là quán ăn của cậu chắc chắn sẽ có một buổi vội đến cắm mặt vì gia vị mà cậu đích thân phối hết sạch – cho dù trước đó cậu có chuẩn bị sẵn một mớ.

Chu Thụy nhanh chóng chuẩn bị xong phần cơm, bây giờ chỉ cần nước sốt nữa là xong, cậu xoay người làm nước sốt cho món cơm gà, quá trình cũng không lâu, cậu khuấy khuấy nồi nước sốt, sau đó rưới lên cái đùi gà vàng óng, một bước cuối cùng nhưng rất quan trọng này làm hộp cơm gà trông càng thêm hấp dẫn. 

Phải, món cơm gà của cậu nổi tiếng là nhờ thứ nước sốt độc nhất vô nhị này, phần lớn gia vị của nó là do cậu tự phối ra. Nên món này rất được hoan nghênh... thế nhưng, có một vị khách nhiệt tình ăn nó cả tuần như vậy, Chu Thụy cũng thật là xúc động, tự tay đóng gói hộp cơm gà, mang ra giao tận tay.

Người nọ quả thật giống như cô bé nhân viên kia nói, thân mặc tây trang hết sức chỉnh chu, đeo kính viền vàng, vừa nhìn liền biết là thành phần tinh anh của xã hội. Đứng trong quán cơm bình dân của cậu quả thật như hạc giữa bầy gà, rất nổi bật. 

Cô bé nhân viên lanh lợi kia hớn hớ giới thiệu: "Anh trai cơm gà, đây là anh chủ của tụi em đó, hôm nay ảnh đích thân xuống bếp làm cho anh nha~"

Người nọ nghe vậy thì nở nụ cười thân thiện, bắt tay cậu: "Hóa ra ông chủ còn trẻ như vậy. Nhưng tay nghề lại rất xuất sắc"

Chu Thụy nghe vậy thì ngượng ngùng cười: "Anh quá khen rồi." Nói rồi đưa phần cơm cho người nọ.

Người nọ đẩy mắt kính, nhận lấy phần cơm, liếc nhìn thấy cô bé nhân viên đang che miệng cười khúc khích, thở dài: "Thật ra tôi là mua cho ông chủ của tôi, anh ta ăn được một lần liền nghiện luôn."

Cô bé phục vụ và Chu Thụy ngạc nhiên, lòng thầm nói hóa ra người có khẩu vị lạ là ông chủ của người ta. 

Nhìn vẻ mặt của vị tinh anh nọ, trông cứ như anh ta khá khổ sở và ngượng ngùng khi bị hiểu lầm là 'anh trai cơm gà'. Chu Thụy nở nụ cười, cúi chào anh ta: "Hoan nghênh anh lần sau lại tiếp tục ủng hộ quán của chúng tôi."

Người nọ gật gật đầu: "Ừ, ông chủ của tôi chắc vẫn chưa ngán đâu."

◌◌◌◌◌

Sau khi mua xong cơm gà, trợ lý Triệu nhanh chóng lên xe rời đi, trở lại công ty đưa thức ăn cho sếp.

Cộc cộc

"Vào đi."

Trợ lý Triệu đẩy cửa vào, Dylan đang lật xem văn kiện thấy trợ lý của mình đã trở lại, trên tay còn có một hộp cơm, liền đánh dấu văn kiện rồi để sang một bên. Đi qua bắt đầu dùng bữa.

Trợ lý Triệu thấy sếp mình ung dung ngồi xuống, lại ung dung mở hộp cơm ra, mùi thơm liền bay khắp phòng... Tuy thơm đó, ngon đó, nhưng ngửi suốt một tuần liền, anh ta đã sắp chịu không nổi: "Sếp à, nếu còn tiếp tục ăn cơm gà nữa thì gà sẽ tuyệt chủng mất."

Dylan chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, cầm nĩa lên bắt đầu xẻ cái đùi gà mà ăn. Ừm... hình như ngon hơn bình thường!

Trợ lý Triệu nhìn mà ngán thay cho ông sếp quái thai của mình, cố kiềm chế xúc động muốn nôn, nói: "Hôm nay ông chủ quán cơm tự tay làm cho anh đó. Chúc anh ngon miệng. Tôi lui đây!"

Nói rồi trợ lý Triệu chỉ muốn thoát khỏi mùi cơm gà làm anh ngán tới cổ lập tức bỏ chạy ra khỏi phòng, để lại một mình ông sếp quái thai còn đang ngạc nhiên vì lời nói của mình.

Đúng vậy, sau cái đêm xuân ngọt ngào kia, Dylan đã biết Chu Thụy là chủ của một quán ăn nhỏ, món ăn của cậu được rất nhiều người yêu thích, thế nên quán tuy nhỏ nhưng đắt khách, người ở khu này đều biết tới quán cậu.

Ngày hôm sau anh mới bảo trợ lý Triệu đi mua cho mình. 

Điều này còn từng khiến các trợ lý của anh phải trợn tròn mắt nhìn anh với vẻ mặt kinh dị. Bọn họ thật sự không hiểu tại sao hôm nay sếp mình lại muốn ăn cơm của một quán ăn bình dân, trong khi đó bình thường anh đều ăn đồ của nhà hàng cao cấp. 

Phải nói khẩu vị của anh rất kén chọn, thế nên vị trợ lý tên Văn Triệu kia đã phải vì bữa cơm hằng ngày của anh mà vắt hết óc suy nghĩ để phục vụ. Bấy giờ đùng một cái, anh bảo đi mua cho anh một suất cơm gà bình dân... Thử hỏi ai mà không kinh ngạc cho được.

Điều đáng sợ hơn là anh còn ăn duy nhất một món suốt cả tuần, bất kể bữa trưa hay bữa tối.

Vốn Dylan định tới quán Chu Thụy ăn, nhưng công việc quấn thân, không thể chạy tới chỗ cậu được, bèn bảo trợ lý Triệu đi thay.

Anh cũng biết bình thường Chu Thụy không đích thân nấu nướng mà chỉ phối gia vị cần thiết thôi, nhưng như vậy với anh cũng được rồi. Hôm nay nghe nói Chu Thụy tự tay làm khiến anh rất vui vẻ... Hưm, công việc đã xử lý gần xong, có lẽ tối nay anh có thể tìm đến chỗ cậu một phen, cũng đã một tuần rồi, thật nhớ bé cưng.

Vừa ăn vừa nghĩ đến đêm xuân ướt át kia, lại nhớ tới dòng máu thơm ngọt chảy trong miệng mình khi đó, ừm, thức ăn em ấy làm và cả em ấy đều thật ngon, rất hợp khẩu vị của mình.

Dylan liếm môi, trong mắt có một tia sáng chợt lóe, đã một tuần, lần đó vì sợ cậu mệt mỏi nên anh chỉ hút một chút máu, không nhiều, từ hai ngày trước đã bắt đầu thấy đói, anh cũng không còn khẩu vị gì với các loại máu khác, ngay cả của người hiến máu cũng vậy. Đêm nay mà không gặp bé cưng chắc anh sẽ đói chết! 

Ghim một miếng thịt gà trắng phau, lớp da bên ngoài thì vàng óng, còn dính nước sốt đỏ thơm ngào ngạt, cho vào miệng chậm rãi thưởng thức.

Lại nói, có lẽ người bình thường sẽ thấy thật kỳ lạ khi nghe bảo ma cà rồng cũng ăn thức ăn của con người, chẳng phải trong truyền thuyết bọn họ chỉ uống máu thôi sao? Ừ thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, là truyền lại bằng lời, chắc chắn sẽ có sai sót.

Thật ra, ma cà rồng vẫn có thể ăn thức ăn của con người, chỉ là chúng không thể giúp họ no bụng, phần lớn ma cà rồng bây giờ ăn thức ăn của con người là để thưởng thức mỹ thực, như một kiểu giải trí trong cuộc đời ngàn năm của bọn họ. Ngoài ra việc ăn thức ăn bình thường còn là để che mắt thiên hạ, nhưng dù có ăn nhiều cách mấy thì một khi thiếu máu tươi, ma cà rồng vẫn sẽ đói bụng. 

Vấn đề máu tươi đối với các gia tộc ma cà rồng không phải chuyện gì lớn, bọn họ đều có những người hiến máu riêng biệt phục vụ cho gia tộc. Nhưng Dylan từ sau ngày nếm được mùi vị của Chu Thụy, anh đã không thể sử dụng máu của ai khác nữa rồi. 

Khi ma cà rồng gặp phải ai đó khiến họ nhịn không được muốn đến gần, muốn liếm láp, muốn nhấm nháp mùi vị, khi máu của ai đó trở nên đặc biệt một cách độc nhất đối với một ma cà rồng. Thì đó chính là lúc họ tìm được bạn đời của mình.

Thế nên, bây giờ cũng chỉ có Chu Thụy là đút no được Dylan thôi.

◌◌◌◌◌

Hôm nay Chu Thụy còn phải ra chợ tìm nguyên liệu cho món mới, định mua một ít về làm cho nhân viên của mình ăn thử rồi mới đưa vào thực đơn chính của quán ăn, cậu phải dạo khá nhiều chỗ trong khu chợ mới tìm được nơi cung cấp nguyên liệu hợp ý mình.

Về tới nhà, Chu Thụy chiếm một khu bếp nhỏ, nhanh tay làm ra món cá hồi sốt cam chua ngọt rồi gọi mọi người tới nếm thử. 

Cậu thanh niên mặt trẻ con còn đang đứng bếp phải làm cho xong phần của một vị khách mới rảnh tay, vừa làm vừa la lối bảo mọi người phải để phần lại cho cậu. Cuối cùng cái chảo cá hồi kia cậu chỉ ăn được có chút xíu, mặt xị một đống nhõng nhẽo đòi Chu Thụy làm thêm.

Chu Thụy cười ha ha xoa đầu cậu nhóc bảo ngày mai sẽ làm.

Chu Thụy không biết, dáng vẻ tươi cười của mình rơi vào một ánh mắt nào đó, ánh mắt kia đã nhìn cậu chằm chằm không buông kể từ khi cậu vừa đi chợ về, cậu đứng ở bất kỳ cái góc nào trong quán cũng không tránh khỏi được. Nhưng ánh mắt ấy lại không có chút nguy hiểm nào, cũng không gây khó chịu, mà chứa đầy dịu dàng, còn có chút cưng chiều nho nhỏ. 

Dylan ngồi trên một chiếc xe đang đậu trong góc tối ở con phố đối diện, nhìn Chu Thụy vui vẻ đem đồ mình nấu cho các nhân viên ăn thử, lúc được bọn họ khen còn ngượng ngùng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Lòng thầm nghĩ: Có nên mở cho em ấy một cái nhà hàng không?

Chu Thụy ở bên kia chợt cảm thấy có gì đó là lạ, bất ngờ quay đầu nhìn ra ngoài, nhưng người đi đường bên ngoài vẫn ung dung thong thả đi ngang qua, có người dừng lại một chút nhìn vào trong quán dường như đang suy nghĩ xem hôm nay có nên ăn ở đây không, ăn món nào?

Gì vậy nhỉ? Chu Thụy gãi gãi đầu, sao lại có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, không khó chịu nhưng... hơi lạ. Ảo giác sao?

Chờ khi khách trong quán về hết, Chu Thụy cùng mấy đứa nhân viên dọn dẹp xong cũng đã hơn mười giờ. Cậu thanh niên mặt trẻ con kia ra về sau cùng, còn giúp Chu Thụy sắp lại bàn ghế. Trước khi về nó đột nhiên hỏi:

"Anh, vết thương của anh sao rồi?"

Chu Thuy đang khom người lau bàn, không hiểu ra sao mà ngẩng đầu nhìn nó: "Hửm? Vết thương gì?"

Cậu ta chỉ chỉ cổ mình: "Hai cái lỗ trên này nè. Hôm bữa còn nghe anh nói có hơi nhức."

"A." Chu Thụy sực nhớ, theo bản năng mà giơ tay sờ sờ, màu da nơi đó bây giờ hồng hồng, lớp thịt non vừa lên làm cậu có chút ngứa, nhịn không được mà gãi gãi: "Lành rồi, đang lên da non nên hơi ngứa."

"Ừm. Hai cái lỗ đó trông sâu hoắm, em còn sợ anh bị nhiễm trùng. Ngủ nghê cẩn thận xíu, làm thế nào mà để đinh vít cắm vào vậy chứ?"

Chu Thụy phì cười: "Cái gì mà đinh vít cắm vào? Dù có thật là bị đinh ghim trúng thì anh cũng đã tiêm ngừa uốn ván rồi, em không cần lo."

Đúng vậy, ngày Chu Thụy phát hiện trên cổ mình có hai cái lỗ máu, chạm vào còn nhức nhối, cậu đã lập tức đi tiêm ngừa uốn ván.

Kể cũng lạ, cậu đã nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được làm sao trên cổ mình lại có hai cái lỗ. Hôm đó đi bệnh viện về, cổ áo không cài kỹ, bị nhóc Lâm đang đứng bếp thấy được, liền nhận định trong lúc ngủ cậu không cẩn thận đập cổ trúng cây đinh... còn là hai cây một lượt, thật là một giả thiết kỳ lạ.

"Được rồi, đã hơn mười giờ, em mau về đi, đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng."

Chu Thụy nhìn theo bóng dáng nhóc Lâm rời đi, đầu óc lại bay khỏi chốn này. Nhắc tới vết thương trên cổ là cậu lại nhớ tới cuộc tình một đêm ngày đó.

Chu Thụy nâng tay sờ sờ cổ, lòng thầm nghĩ, có lẽ hôm nay cậu nên tới quán bar đấy lần nữa, nếu gặp được anh... Hầy, nhưng mấy ngày trước đêm nào cậu cũng tới mà vẫn không gặp được, có lẽ anh ấy chỉ tình cờ đến một hôm chứ đó không phải nơi mà anh thường lui tới... Cũng có thể là anh ấy bận rộn, phải, hôm đó anh còn bận đồ tây, chắc chắn là tầng lớp tinh anh, làm sao ngày nào cũng rảnh rỗi chạy tới quán bar chứ.

"Ồ, quán đóng cửa rồi sao?"

Suy nghĩ của cậu bị một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên cắt đứt. Chu Thụy vừa nghe thấy giọng nói kia thì sững sờ, đờ người ra một giây đồng hồ, ngay sau đó quắt phắt đầu lại, hai mắt trợn to.

Trước mặt cậu là người đàn ông nọ, thân hình cao ráo trong bộ tây trang đen, đôi giày da bóng loáng, tóc mái vuốt ngược ra sau, gọn gàng và tri thức. Trong mắt là ý cười dịu dàng quen thuộc.

Cậu lắp bắp: "A, anh... anh, anh..."

Dylan cười khẽ, tiến tới trước mặt cậu, nhìn xuống đôi mắt còn đang trợn to kia, bóng dáng của anh chiếm trọn trong đôi mắt đó, nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Chu Thụy."

"Anh, anh, Dylan!"

"Ừ, rất vui được gặp lại em."

Chu Thụy thật muốn ôm tim ngất xỉu tại chỗ. Người đàn ông mà cậu tương tư cả tuần nay, người mà cậu phải vò đầu bứt tai không biết làm cách gì để gặp lại kia cứ thế xuất hiện, không chút báo trước, làm cậu vui tới suýt nữa không kiềm được mà nhào lên ôm chầm lấy anh. Cảm giác trúng tiếng sét ái tình chính là tương tư tới phát điên như vậy.

Dylan cười khẽ, bé con này phản ứng như vậy là nhớ mình lắm sao? Xem, nét nhộn nhạo đã hiện hết trong đáy mắt.

Sau khi mừng rỡ, Chu Thụy vội lấy lại tinh thần, có chút căng thẳng hỏi: "Anh tới đây ăn sao?"

Dylan ngước nhìn biển tên quán ăn Thụy Thụy đã tắt đèn, sau đó lại nhìn vào dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, đèn bên trong cũng đã tắt bớt, giọng nói có chút tiếc nuối: "Ừ, nhưng hình như quán đóng cửa rồi." 

Chu Thụy sửng sốt, cúi đầu ngại ngùng nói: "Ừm, thật ra đây là quán của em..." Sau đó như chợt nghĩ tới cái gì, liền ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Dylan, cậu nói tiếp: "Nhưng mà vẫn có thể phục vụ cho một vị khách nữa, nhìn anh thế này chắc là vừa trở về từ công ty đi, tăng ca vất vả, để em làm bữa khuya cho anh coi như mời anh nhé!" Nói tới đó Chu Thụy bỗng đỏ mặt, lại lắp bắp: "Dù... dù sao, ngày hôm đó cũng là anh trả tiền. Hôm nay để em mời anh đi... Được không ạ?"

Dylan nhoẻn miệng cười, lại dùng thứ nhan sắc phạm quy của mình làm đầu óc Chu Thụy rối nùi: "Được."

Niềm vui tới quá bất ngờ, cậu hoàn toàn không nghĩ mình còn có cơ hội gặp lại người này, ấy thế mà người nọ lại đích thân tới quán của cậu ăn khuya, trùng hợp như vậy cậu có thể xem nó như duyên phận không?

Chu Thụy vui vẻ nấu món cá hồi sốt cam mà mình vừa nghĩ ra, cũng là món lúc chiều đi chợ mua nguyên liệu về làm thử cho nhóm nhân viên của mình. Ừm, bọn họ đều khen rất ngon, lạ miệng, cũng không nhiều dầu mỡ, thích hợp dùng để ăn khuya, nhất là với những ai thường xuyên thức khuya như anh Dylan đến tận giờ này mới tan làm thì chắc chắn sẽ ngủ trễ, nên ăn cá.

Vì lúc nãy đã phối gia vị để làm sốt cam rồi nên bây giờ cậu làm khá nhanh, chỉ mấy chốc đã xong, cậu còn đặc biệt cắt lát cam thành hình trái tim đặt bên cạnh miếng cá để trang trí, nhưng nghĩ lại hình như lộ liễu quá, nhiều khi anh ấy không thích sẽ không tới ăn nữa, sau một hồi xoắn xuýt, cậu quyêt định bỏ hình trái tim đi. Hầy, phải làm sao đây, từ hôm đó sau khi về nhà, cậu lại tra trên mạng về chuyện tình một đêm, đa số các bài viết đều đúc kết ra một câu 'các đối tượng tình một đêm luôn không thích mối quan hệ lâu dài', cho nên anh Dylan không bật đèn xanh thì cậu không dám liều đâu.

Chu Thụy ngồi nhìn anh ăn, dáng vẻ nghiêm túc tới buồn cười, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, miệng nhỏ mím mím, tư thái như thể đang chờ giám khảo thi chấm điểm phê bình.

Dylan nhìn mà muốn xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, chỉ cảm thấy Chu Thụy đáng yêu muốn chết.

Chu Thụy nhìn anh cười tủm tỉm ăn đến miếng cá thứ ba mà vẫn chưa thấy nói gì, có chút lo lắng, e dè hỏi: "Ăn ngon không anh?"

"Ừm, ngon." Gật đầu.

Hai mắt Chu Thụy lại sáng long lanh.

"Thật ra bình thường tôi cũng có ăn ở chỗ em."

Chu Thụy ngạc nhiên: "Thật ạ?" Trong đầu thầm lục lọi trí nhớ xem có khi nào bắt gặp được anh hay ai đó trông giống anh ở quán không. Nhưng tiếc là không có.

"Ừ, là tôi bảo trợ lý đi mua."

"A, hóa ra là thế nên em mới không gặp anh."

"Ừ. Cơm gà em làm ngon lắm."

Chu Thụy ngượng ngùng cười: "Hì hì." Cảm giác được người mình thích khen lâng lâng khó tả quá đi.

Dylan vẫn thong dong vừa ăn vừa trò chuyện phiếm với Chu Thụy. Vài lần khen món ăn của cậu ngon, chọc cho cậu lại chạy đi nấu thêm mấy món nữa.

Chu Thụy vô cùng vui vẻ, cả tuần tương tư nhớ nhung, bây giờ gặp liền nhịn không được mà quấn quít không ngừng.

Dylan ăn xong, cầm lấy khăn giấy mà Chu Thụy chuẩn bị sẵn trên bàn lau tay lau miệng, nhưng hai mắt kể từ khi ăn món cuối cùng tới khi lau tay xong vẫn không rời khỏi Chu Thụy.

Chu Thụy ngồi đối diện bị anh nhìn cho cả người khô nóng, ngồi không yên như dưới mông có lửa, má đỏ hây hây, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.

Dylan khẽ liếm môi, cất tiếng: "Tôi còn đói."

"A, để em nấu thêm cho anh!"

Chu Thụy ngượng ngùng đứng dậy, muốn cắm đầu chạy thẳng vào khu bếp để trốn tránh cái nhìn nóng như lửa của anh. Thế nhưng còn chưa kịp chạy bước nào thì đã bị anh bắt được, kéo một cái, cậu lập tức ngã vào lòng anh. Hương thơm kỳ lạ có trên cơ thể anh liền xông vào mũi, làm cậu nhất thời mê mẩn không kịp phản ứng.

Chỉ vài giây không kịp phản ứng đó mà Dylan đã đắc thủ, một nụ hôn nồng nhiệt buông xuống không chút báo trước.

"Ưm..." Chu Thụy rên nhẹ, hai mắt vẫn mở to vì ngạc nhiên, cả người cứng đờ không biết phải làm sao, ngực thì nổi trống. Để mặc cho chiếc lưỡi trơn trượt xấu xa kia càn quét khắp khoang miệng mình, mỗi lần lướt qua vòm họng trên là mỗi lần Chu Thụy run bắn.

Hồi lâu sau, Dylan hôn đủ rồi mới buông môi Chu Thụy ra, nhìn hai cánh môi đỏ bừng của cậu, anh chưa thỏa mãn mà liếm nhẹ một cái, thì thầm: "Tôi đói cái khác... như đêm hôm đó. Được không?"

Hai má Chu Thụy như bốc lửa, đỏ bừng, nóng ran, cậu vẫn còn nửa nằm trong lòng anh, xấu hổ muốn chết mà dụi mặt vào người anh, khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top