Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bộ 2 - Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Naqvi

Sau khi biết được danh tính đối phương, Andrew ngồi chờ một chốc, định đợi khi bọn họ đi nhận phòng thì lén lút đi theo. Chẳng mấy chốc đã có nhân viên tiếp tân dẫn họ đến chỗ thang máy. Andrew lập tức đút điện thoại vào túi áo, đứng dậy, giả vờ ung dung đi phía sau.

Thật ra, giờ này vẫn có người đi dạo ở ngoài, chỉ có khu cổng chính là người thường không được vào thôi, cho nên lúc nãy Andrew đường hoàng bc vào cũng không có ai nghi ngờ gì.

Nhóm người đi thẳng về phía hai cái thang máy nằm bên trái sảnh chính. Nhân viên tiếp tân vừa ấn nút, cửa thang máy lập tức mở ra, sau đó làm một động tác mời và mỉm cười chuyên nghiệp.

Nhóm người bước vào, thiếu gia Naqvi đứng ở giữa, các vệ sĩ đứng hai bên, người vào sau cùng là tiếp tân dẫn đường.

Andrew đang đi rề rà phía sau, đợi cho thang máy chuẩn bị đóng mới bày ra vẻ vội vã mà bước tới, miệng hô: "Khoan đã, chờ tôi đi với."

Nghe tiếng gọi, Naqvi ngẩng đầu, ngũ quan sâu hút bỗng hiện đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Andrew đang đi bước chạy về phía này, hai mắt hắn mở lớn, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, không hiểu sao cái nhìn của hắn trở nên thật lạ lùng. Nhưng ngay sau đó, trước cả khi nữ tiếp tân kịp phản ứng thì hắn đã nhanh tay giữ nút mở khiến cửa thang máy không đóng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Andrew.

Trong lòng Andrew thầm đề phòng, ánh mắt như vậy là sao?

Cậu nhanh chóng lướt qua các khả năng trong đầu, thứ nhất, cậu chưa từng gặp người này. Đúng là có một quãng thời gian cậu từng đến Dubai điều tra một số thứ, nhưng những thứ đó không dính dáng gì đến người này cả. Mà danh tiếng của hắn rất nổi, dân chơi và thượng lưu không ai không biết, bởi thế mà mới đầu Andrew cảm thấy cái tên của hắn rất quen tai. Có điều, ngay cả khi hắn từng bắt gặp cậu ở đâu đó thì bây giờ, lúc này, cậu đã cải trang rồi. Làm sao có thể nhận ra cậu?

Phải, việc lần này cậu phải cải trang một chút, cậu không chắc trong buổi đấu giá có ai biết mặt đứa con út nhà Sullivan này không nên ngay từ đầu cậu đã biến mình thành một người khác.

Vậy tại sao hắn lại nhìn cậu như thể đã gặp cậu ở đâu đó rồi?

Chẳng lẽ...

A! Phải rồi, Naqvi rất nổi tiếng, nổi về mảng ăn chơi đàn đúm, quãng thời gian đi công tác ở Dubai từng nghe đồn hắn chỉ thích chơi trai, là một tên thuần gay không thể chối cãi. Các đối tượng mà hắn chọn đều có một điểm chung, đó là diện mạo đều thuộc dạng thanh tú, mặt mũi tinh tế, quan trọng là dịu dàng như nước. Mà bề ngoài của Andrew lúc này, mặt mũi thanh tú phối tóc giả màu nâu xoăn xoăn hơi dài, chỉ vài ba chiêu nhỏ đã khiến vẻ hoạt bát đầy sức sống ngày thường giảm bớt, vô tình hợp yêu cầu của hắn.

Nghĩ thì nhiều nhưng xảy ra thì nhanh, từ khi cậu hô lên đến khi bước vào thang máy chỉ mất có vài giây. Andrew nhanh chóng quy chụp hẳn là cái tên này ngắm trúng mình rồi. Bởi vì đến tận khi cửa thang máy đóng lại mà tầm mắt quái lạ của hắn vẫn dán trên người cậu.

Andrew tự nhiên mà cười hì hì, vừa gãi đầu vừa quay sang nhìn Naqvi nói: "Cảm ơn nhé!"

Lúc này, trong thang máy chỉ có tám người, một người là nữ tiếp tân có trách nhiệm dẫn đường, một người là thiếu gia giàu có cùng với năm vệ sĩ, người còn lại là Andrew. Thế nhưng buồng thang máy rất rộng, trọng tải cao, tám người đứng chung hoàn toàn không chật chội gì.

Andrew vừa nói xong, Naqvi liền cười, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu như thể được trông thấy thứ gì đó thú vị lắm, miệng vẫn ung dung đáp: "Không có gì."

Andrew lại cười cười, quay đầu đi liếc mắt nhìn số tầng được nhập trong bảng điều khiển, thầm ghi nhớ, tầng mười bảy. Nhân viên tiếp tân bên cạnh cũng đúng lúc bày ra sự phục vụ chuyên nghiệp của mình mà hỏi số tầng cậu muốn đến, cậu nói tầng mười tám, rồi móc điện thoại ra giả vờ chơi, nhưng vẫn chịu không nổi ánh mắt của hắn. Cậu nghiến răng, đừng bảo là thật sự ngắm trúng cậu nha.

"Làm sao vậy? Nãy giờ anh cứ nhìn tôi mãi."

"A? Tôi làm cậu khó chịu sao?" Naqvi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lịch sự khom người: "Thật xin lỗi. Chỉ là... ừm, tôi thấy cậu..."

"Mặt tôi dính gì à?" Andrew cắt ngang, đừng có nói mấy câu gì mà 'tôi thấy cậu đẹp trai quá nên muốn nhìn một chút'. Ngại ghê, tôi biết tôi đẹp mà, nhưng nếu ánh mắt nóng bỏng đó không phải là của ông xã nhà tôi thì tôi không thích đâu!

Bị cắt ngang, Naqvi cũng không thể nói tiếp cậu vừa rồi, chỉ đành trả lời câu hỏi của cậu

"À không có."

Có điều, xin lỗi thì xin lỗi, hắn vẫn cứ một mực nhìn Andrew, làm cậu gai cả người, trong lòng thầm đếm thời gian, sắp đến tầng của hắn rồi, mình sẽ chờ lên tầng của mình rồi chạy thang bộ xuống ngó số phòng của hắn một cái.

"Sao khuya vậy rồi mà cậu còn ở ngoài."

"À, lâu lâu mới đi chơi nên không muốn ngủ sớm, dạo loanh quanh một chút ấy mà."

Lại một khoảng yên lặng.

Đương lúc bảng số thang máy nhảy đến tầng số mười, Naqvi bỗng cất tiếng: "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?"

Hả? Làm sao có thể?

"Ồ không, trông anh rất đẹp trai, nếu có gặp thì hẳn là tôi sẽ nhớ rõ." Andrew cười đáp.

"Thế à, tôi đã nghĩ là gặp cậu ở đâu đó rồi. Trông cậu rất giống..." Nói đến đó hắn bỗng ngâm nhẹ một tiếng như thể không chắc chắn lắm.

Tầng mười hai.

"Cũng đúng, nếu tôi đã gặp cậu thì hẳn nhớ rõ rồi, trông cậu cũng điển trai lắm mà."

Đúng thật là hắn để ý tới cái mặt này của mình rồi, Andrew sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó vẫn không quên đáp lại bằng một nụ cười.

Hắn lại hỏi: "Cậu đi du lịch một mình sao?"

"Ừ."

"Tôi cũng vậy."

Andrew yên lặng đảo mắt.

Dường như nhìn ra ý cậu đang hỏi: Một mình kiểu gì mà lại xách theo năm người đằng sau.

Naqvi nhếch khoé môi, cười cười: "Chỉ có tôi là đi du lịch thôi, bọn họ không tính. Vì cha tôi lo lắng thái quá nên mới cho bọn họ đi theo làm vệ sĩ, sẵn tiện giám sát tôi luôn, nên bọn họ là đi công tác, không phải du lịch."

Andrew: "..."

Thang máy đã lên đến tầng mười lăm.

Naqvi đút tay vào túi quần soóc, giọng điệu thoải mái: "Cậu từng đến đây bao giờ chưa?"

"Vài lần."

"Ồ, tôi thì là lần đầu. Dù sao, cậu cũng thấy đó, tôi không phải dân ở đây."

"Biết mà, anh là người Trung Đông, diện mạo rất đặc trưng."

Naqvi cười khẽ: "Vậy cậu định ở đây bao lâu?"

Andrew vẫn giữ vẻ vừa thân thiện nhưng cũng đủ xa cách, đáp: "Tôi chỉ mới đến thôi, còn lâu mới về, nơi này quá đẹp, không ở lâu một chút cũng uổng."

"Vậy ngày mai cậu có kế hoạch gì không?"

Cậu hửm một tiếng, tỏ vẻ không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Naqvi bỗng gãi gãi má, có chút mất tự nhiên mà đảo mắt nhìn sang chỗ khác: "Muốn hỏi cậu mấy chỗ nên đi chơi, vì hiện tại tôi chưa có kế hoạch gì cả."

Andrew thầm khinh bỉ trong lòng, này là tán trai trắng trợn. Mà kể ra kỹ thuật cũng được đó, nếu cậu là một tên thanh niên gay ngây thơ trong sáng, được một tên điển trai còn có vẻ giàu sụ như vậy ám chỉ chắc sẽ sung sướng tới bay lên mây.

Lúc cậu còn đang định giả ngu không hiểu thì bỗng nhiên có một bóng đèn loé sáng trong đầu. Liền hùa theo, tỏ vẻ nhiệt tình mà nói: "Thế à, ở đây có rất nhiều chỗ hay ho, muốn chơi vui cũng có, muốn phong cảnh cũng có. Trùng hợp tôi cũng đi tự túc chứ không theo tour, chi bằng ngày mai hai chúng ta đi chung đi. Tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh." Nói tới đây cậu quay đầu nhìn sang, mỉm cười: "Thế nào?"

Hai mắt Naqvi lập tức sáng rỡ, vui vẻ gật đầu.

Đúng lúc đó, thang máy ting một tiếng, cửa mở ra.

Naqvi nhìn con số mười bảy hiện trên bảng điều khiển, nấn ná không chịu ra: "Vậy chiều tối mai được không? Bảy giờ nhé. Buổi sáng tôi muốn nghỉ ngơi sau chuyến bay, gặp cậu ở sảnh chính."

Andrew cười gật đầu.

Lúc này Naqvi mới chịu bước ra ngoài, theo sau tiếp tân dẫn đường mà mang đám vệ sĩ áo đen của mình đi, trước khi đi còn không quên tặng cho Andrew một nụ cười triều mến.

Thang máy vừa khép lại, Andrew liền đánh cái rùng mình, cậu chẹp miệng một tiếng, lẳng lặng đợi thang máy đi đến tầng của mình rồi phóng ra ngoài, chạy ào xuống thang bộ.

Cậu chọn tầng cao hơn tầng của hắn một tầng nên chạy xuống rất nhanh, lúc vừa lúc trông thấy một tên vệ sĩ mang vali hành lý của hắn bước vào một căn phòng. Cậu nấp ở khúc rẽ hành lang, thầm ghi nhớ số phòng của hắn, sau đó trở về phòng mình.

Khách sạn này nằm ở hướng tốt, view rất đẹp, vừa có thể nhìn thấy núi lửa và rừng vừa có thể nhìn thấy hồ nước nóng bốc khói mờ ảo ở phía xa xa, có hai mươi tầng lầu với năm tầng trên cùng là các phòng tổng thống. Cả cậu và Naqvi đều ở loại phòng này, cũng trùng hợp nằm cùng một dãy phía đông.

Andrew quay trở về phòng mình, hoàn toàn không biết, nếu mình đi chậm một chút, sẽ bắt gặp ai đó bước ra từ cái thang máy khác.

Vóc dáng người này cao gầy, trong tay xách một cái vali nhỏ. Chờ khi bước ra khỏi thang máy liền cầm điện thoại lên ấn một dãy số, chỉ sau hai tiếng chuông đầu bên kia đã có người bắt máy, anh nói: "Cậu Naqvi, tôi đến nơi rồi, thật ngại quá, chuyến bay bị delay vài phút, cậu ở phòng nào?"

Người bên kia điện thoại: "Bác sĩ Ninh đấy à? Tôi ở phòng số 1702."

Trường Ninh bước tới trước cửa phòng 1702, gõ cửa, sau đó được mời vào trong.

Andrew lúc này đang làm gì? Cậu đang vừa khoanh tay sờ cằm vừa suy nghĩ, bây giờ chỉ cần tiếp cận gần hơn với đối phương để lấy thiệp mời, hoặc đi ké cùng hắn cũng được, nếu có thể giải quyết mà không dùng đến vũ lực thì cậu sẽ không dùng, nếu không thể, vậy cũng đừng trách cậu. Trước mắt, có vẻ như Naqvi có hảo cảm với cái mặt này của cậu, cậu sẽ tận dụng nó, khui chút thông tin, sau đó dụ dỗ hắn để hắn dẫn mình đi cùng, hắn không chịu thì cậu đành cướp vậy.

Andrew có cái tật mỗi khi suy nghĩ là hai chân phải vận động, nếu là ở nhà thì cậu sẽ đi qua đi lại, đi từ phòng khách xuống phòng bếp, vòng qua phòng ngủ rồi lại trở về phòng khách, đôi khi chọc cho bác sĩ nhà cậu chóng mặt phải xách cổ cậu lên giường ôm trong lòng mới chịu nằm yên. Cho nên bây giờ cậu cũng không ngừng đi qua đi lại, mãi đến khi có tiếng chuông báo tin nhắn mới thôi.

Là tin nhắn của ông xã cậu.

[Anh đến nơi rồi, vừa nói chuyện với khách hàng xong, cũng vừa nhận phòng khách sạn. Bây giờ chuẩn bị ngủ.]

Andrew còn đang bận suy nghĩ đủ thứ, tiện tay đáp vài chữ, chúc ngủ ngon rồi buông điện thoại xuống. Được rồi, cậu cũng nên đi ngủ, ngày mai trước mắt là gặp hắn, khui vài thông tin hữu ích cái đã.

Lời tác giả: Chương sau chính là sự kiện trong văn án

Chương 6: Bị bắt gian quyến rũ người khác

Buổi hẹn là bảy giờ tối, thế nên Andrew có cả một ngày để điều tra thêm về Naqvi. tên này có rất nhiều tin đồn, giả giả thật thật trộn lẫn, nhưng mấy cái đó không quan trọng. Cậu chủ yếu điều tra về sở thích của hắn, định bụng tối nay phải dụ được hắn xì ra chút tin tức gì đó.

Có điều, kế hoạch của cậu không được suôn sẻ cho lắm.

Mới đầu, cậu giới thiệu cho hắn nhà hàng này có đồ ăn ngon thế nào, cả hai dùng bữa ở tầng dưới, sau đó cậu lại dẫn hắn lên quán bar ngoài trời trên tầng thượng, trên này có mấy trò chơi có thể tương tác lấy hảo cảm như bi-a gì đó, còn có vài sòng bài nho nhỏ hợp pháp, vừa có thể chơi vừa có thể ngắm cảnh.

Trong quá trình, Andrew giả làm một cậu trai thanh tao nhã nhặn, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, cố hết sức đắp lên cho mình cái hình tượng hệt như trong sở thích của Naqvi.

Chơi chán, cả hai lại ngồi ngắm cảnh, Andrew nhiệt tình rót rượu cho hắn, trong rượu còn lén lút bỏ thêm thuốc thúc đẩy men say, cậu biết để chuốc say một tên công tử chuyên gia ăn chơi khá là khó, mà say một chút thì mới dễ khui thông tin. Dù sao, mục đích của cậu cũng không thật sự là làm 'hướng dẫn viên du lịch' miễn phí cho hắn.

Một tiếng đồng hồ sau, Andrew cười đắc chí, lại rót một ly rượu cực mạnh đưa tới bên môi Naqvi đút cho hắn uống. Naqvi đã chếnh choáng rồi, nụ cười đào hoa đã bắt đầu có chút ngu ngốc.

Ban đầu cậu đổi rất nhiều cách hỏi thăm nhưng bây giờ cậu hỏi thẳng luôn, sau đó lại chuốc thêm mấy ly, đảm bảo ngày mai hắn sẽ không còn nhớ gì hết. Lần thứ ba hỏi mục đích của hắn khi đến đây, những tưởng con mồi sẽ đáp thẳng nhưng không ngờ không những không trả lời mà còn nói lạc sang vấn đề khác, thậm chí hỏi ngược lại cậu luôn.

"Bình thường cậu hay đi du lịch một mình sao?"

"..." Chán không buồn nói.

Andrew thật muốn đánh vào đầu tên này một cái, tại sao người bình thường uống say đều dễ nói bậy mà cái tên này đến cả khi say còn có thể lảng tránh vấn đề chứ.

"Ừ." Cậu đáp cộc lốc. Sau đó nghĩ nghĩ, lại nở nụ cười lơ đãng, tỏ ra thần bí mà nói tiếp: "Thật ra tôi đến đây không chỉ để du lịch, ở đây có bán vài thứ hay ho nên tới mua về cho người nhà ấy mà."

Naqvi ngu mặt ra, hơi sửng sốt, sau đó kề sát vào cậu, tò mò hỏi: "Thứ gì vậy?"

"Ồ, anh không biết sao?" Andrew thầm ngồi dịch ra xa một chút, nhưng tay vẫn cứ đút cho hắn một ly rượu nữa.

"Mấy ngày tới sẽ có nơi bán vài món rất thú vị đó, anh có muốn đi cùng tôi không?"

"Đi, đi." Naqvi vốn là một tên ham vui, nghe vậy liền không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, sau đó chợt nhíu mày, vỗ đầu một cái: "Sao hôm nay tửu lượng của tôi tệ thế nhỉ, mới có mấy ly mà... bình thường tôi hiếm khi say lắm... A"

Còn chưa nói hết thì lại bị Andrew đút rượu.

Nốc một hơi cạn ly, Naqvi nhíu mày, muốn cầm chai rượu lên xem đây là rượu gì mà nặng như vậy. Có điều chưa kịp đụng tay vào thì đã bị Andrew giật lại, tiếp tục dụ dỗ nói: "Anh thật sự không biết mấy thứ hay ho đó sao?"

"Hửm?? Tại sao tôi phải biết?"

"Cũng chưa từng nghe nói qua sao?"

"Mà thứ gì mới được? Ầy..." Hắn bỗng gãi gãi đầu, đột nhiên đứng lên, loạng choạng ngoắc ngoắc vệ sĩ phía xa, miệng nói: "Cũng trễ rồi, nên về khách sạn thôi."

Andrew: "..." Mình còn chưa hỏi được gì mà. Dù nghĩ vậy nhưng Andrew không khỏi đánh giá cao tên này, có thể giữ mồm giữ miệng đến mức ấy, chứng tỏ tầm quan trọng của mấy món hàng trong buổi đấu giá phải in sâu trong lòng hắn mới có thể cảnh giác cao độ như vậy, rượu mạnh cũng không khui được gì.

Được rồi, hôm nay tạm thời đến đây, dù sao vẫn còn thời gian mà, nếu không còn thời gian, cậu vẫn dư sức dùng bạo lực cướp thiệp mời.

Andrew im lặng đứng dậy, cầm áo khoác, chuẩn bị đi về, chợt nghe hắn nói thêm một câu: "Hưmm, lần sau phải để ý thời gian mới được, cậu không nên về trễ thế này, ở đây rất tạp nham, nguy hiểm lắm đó."

Andrew hơi khựng lại, vì sao lại nói một khu nghỉ dưỡng cao cấp như thế này là tạp nham? Trừ phi hắn biết có thành phần nào thường lui đến. Quả nhiên, cậu hơi nhếch miệng, dù có giữ miệng thế nào thì rốt cuộc vẫn ló đuôi thôi, không nhiều thì ít.

Lúc vào thang máy, hắn thấy cậu bấm số tầng 16, bất ngờ hỏi: "Ủa, tôi tưởng cậu ở tầng 18."

Andrew bình tĩnh cười đáp: "Ngày hôm qua phát hiện máy bán nước tự động trên đó có bán sữa chua, tầng 16 không có nên tôi lên đó mua một chai."

"Ồ."

Andrew thầm nhíu mày, cái tên này... rõ ràng vẻ mặt ngu ngu, hành động cũng chậm hơn bình thường, nhưng sao đầu óc vẫn có thể chú ý đến những sơ hở nhỏ? Hắn có thật sự say không vậy?

Phải biết, loại thuốc mà cậu lén bỏ vào rượu là cái dùng để pha trong rượu của ma cà rồng. Đối với ma cà rồng mà nói, rượu của con người khá nhẹ, khi uống sẽ thường pha thêm thuốc này, không có hại, nhưng con người mà uống vào thì không khác gì đi tàu lượn siêu tốc mấy chục lần.

"Đến tầng của tôi rồi. Tạm biệt."

"Ngủ ngon."

Chờ cửa thang máy khép lại, nụ cười thanh tao trên mặt Andrew lập tức méo xệch, vẫn nhịn không được mà bực bội trong lòng, uổng cái chai thuốc của cậu, cái này là ông xã nhà cậu mua ở hội chợ của phi nhân loại cho cậu dùng đó, vậy mà chỉ moi được một câu không rõ nghĩa của hắn. Cậu vừa đi vừa lèm bèm một đường, nhìn qua không còn chút thanh tao nhã nhặn như nãy giờ diễn kịch trước mặt ai đó.

Andrew mở cửa phòng, bực bội lèm bèm một trận, thế nhưng vừa tiến vào phòng liền sợ hết hồn, giật nảy người, hất bay chìa khoá trong tay.

Chìa khoá cộp một tiếng đáp lên cái bàn gần đó.

Lúc này chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông cao lớn, tay cầm sách, mặt mày nghiêm nghị ngồi trên chiếc giường rộng, thân khoác áo choàng tắm, trên tóc còn vươn hơi nước, rõ ràng là vừa mới tắm xong. Anh đang ngồi dựa vào thành giường, yên lặng đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngước đầu lên.

Andrew lắp ba lắp bắp: "Anh... anh Ninh."

Lúc này, người ngồi trên giường mới gấp sách lại, nâng mắt nhìn cậu trai đang đứng co rúm ở cửa như con chim cút. Vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng.

Anh cất tiếng hỏi, giọng nói trầm trầm: "Vậy ra, em bảo đi công tác là thế này đó hả? Là đi quyến rũ người khác?"

Andrew bị anh hỏi bất chợt, không biết phải nói gì mà há há miệng, hai mắt đảo loạn. Trong đầu ập đến một đống câu hỏi tại sao? Tại sao anh ấy lại đến đây? Chẳng phải anh đi công tác sao? Hơn nữa sao có thể vào được phòng mình, mình đã khoá cửa rồi mà?

Thấy Andrew cứng ngắc đứng ở cửa, không đáp lại được câu hỏi của mình. Trường Ninh chậm rãi đứng dậy, bước đến chỗ cậu.

Thân thể cao lớn, thon dài thẳng tắp của anh càng đến gần càng gây ra áp lực. Phối với áo choàng tắm lỏng lẻo, xương quai xanh nửa che nửa hở, có giọt nước rơi xuống từ tóc anh chảy vào trong vạt áo, áp lực đó lại biến đổi thành một kiểu khác. Khí thế lẫn sự quyến rũ đập vào mặt làm Andrew nhịn không được mà nuốt nước miếng, xoắn xoắn hai ngón tay, cố gắng dời tầm mắt.

Trường Ninh dừng lại khi cách Andrew một khoảng nhỏ, anh khoanh tay, lạnh mặt hửm một tiếng.

Andrew nhìn anh thế này liền biết anh giận rồi.

Cậu có chút sợ sệt, rụt rụt vai, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những gì mình đã làm hôm nay. Cậu ăn tối với tên Naqvi kia, rủ rê đi bar, chơi bi-a chung, đánh bài chung, cuối cùng còn đút cả rượu, quá trình nói nói cười cười đến là thân thiện. Chẳng lẽ anh Ninh của cậu thấy hết cả rồi?!

Trước hết phải giải thích, cho dù cậu đã nguỵ trang thì với ông xã chung sống mấy năm trời, anh đã sớm biết mỗi khi cậu nguỵ trang sẽ dùng cái diện mạo gì, vừa nhìn qua liền biết ngay là cậu, không thể chối được.

Andrew: TAT

Lắp ba lắp bắp mà giải thích: "Anh, anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn lấy chút tin tức từ hắn thôi..."

Thế nhưng chưa nói hết thì Trường Ninh đã vươn tay, đập mạnh vào vách cửa bên cạnh cậu cái rầm, dùng cả thân thể bao vây cậu, trầm giọng hỏi ngược lại: "Tin tức gì mà phải ngồi sát như vậy? Còn đút rượu? Ân cần đến thế?"

Bởi vì động tác quá mạnh mà khiến vạt áo choàng bung ra, vòm ngực săn chắc trơn láng lập tức bại lộ, mấy giọt nước trên tóc cũng đồng thời rơi xuống điểm xuyến trên làn da anh. Cảnh xuân bất ngờ không chút báo trước ập vào mặt làm Andrew hoảng sợ tới giật thót cả người, sợ thì sợ nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa nóng dâng lên, thiêu đốt phần bụng dưới của cậu. Cậu nuốt nước miếng, hai mắt không tài nào dời đi nổi mà dán dính lên phần cơ ngực căng phồng của anh.

Đẹp, đẹp quá, thật muốn sờ, làm sao đây?

Andrew bối rối, đưa tay lên muốn chạm vào nhưng bị Trường Ninh tóm lấy, anh nheo mắt, nguy hiểm nhìn cậu: "Trả lời câu hỏi của anh."

"Cái đó, em, em chỉ diễn trò thôi."

"Diễn trò?"

Andrew gật đầu lia lịa: "Thiệt mà, anh tin em đi."

Trường Ninh hừ lạnh một tiếng, sau đó không chút báo trước mà há miệng cắn môi cậu một cái.

"Ưm!" Adrew trợn tròn mắt.

Cậu cảm giác được sau cú cắn kia, một cái lưỡi tách môi cậu ra, thô bạo chen vào, sau đó hung hăng càn quét khắp nơi.

"Ư... ưm."

Andrew nhắm mắt lại, để mặc cho anh điên cuồng hôn mình, lưỡi cậu cũng hùa theo chiếc lưỡi bá đạo kia, quấn lấy nó, mút mát, sau đó lưỡi cậu bị kéo sang miệng anh, bị anh cắn một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh cắn, thậm chí còn thích thú liếm lên vòm họng trên của anh, khiến anh hừ một tiếng.

Andrew muốn đưa tay ôm anh nhưng bị anh chặn lại, đè lên tường không cho nhúc nhích.

Hai người hôn thật lâu thật lâu, tiếng nước chùn chụt không ngừng vang lên, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, mãi đến tận khi gần hết hơi mới tách ra. Giữa bốn cánh môi có một sợi chỉ bạc kéo dài, bên khoé môi Andrew còn có một ít nước bọt chảy tràn vì nụ hôn kịch liệt đến mức không kịp nuốt, nó nhanh chóng bị Trường Ninh liếm đi mất.

Hai mắt Andrew đã trở nên mơ màng, gò má vốn trắng nõn sau một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt đã đỏ hồng, vẻ say mê hưởng thụ trên mặt vẫn chưa tan đi.

Trường Ninh nhìn cậu, khoé môi hơi nhếch: "Vẻ mặt dâm đãng như vậy? Có phải là thèm rồi không?"

Andrew hơi sửng sốt, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu đã thèm đến thế? Vậy thì để anh đút em no, tránh cho em lại đi chấm mút thằng khác."

Cảnh H đã bị cắt, các bạn lên wordpress Phong Ngoa để xem hướng dẫn cách đọc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top