Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ái {Giác x Chuỷ / Vũ x Chuỷ} (Hoàn)

<Dụ Thụ>

---

Người của Chuỷ cung trời chớm sáng đã hớt hả tìm hắn. Cung Thượng Giác vẫn kiên nhẫn đợi một lúc nhưng người kia vẫn ấp úng chưa nói gì.

'Việc gì?' Cung Thượng Giác hiểu rõ chuyện của Chuỷ Cung hắn không thể giả vờ không để tâm được.

'Cung Tam thiếu gia, ngài ấy... lấy thân nghiệm thuốc, lại ngất rồi ạ?'

Hắn vỗ mạnh mặt bàn. Vỗ một cái người đối diện hồn bay phách tán, chưa kịp định thần một thân hắc y đã vội lướt qua, tóc của thị vệ Chuỷ Cung vài sợi cuốn theo cơn gió tạo ra bởi vận tốc di chuyển của Cung Thượng Giác. Lục ngọc thị vệ vận hết sức bình sinh đứng dậy, đôi chân mềm nhũng chống đỡ cơ thể xiêu vẹo. Hắn nhớ Cung Thượng Giác từng căn dặn nếu Cung Viễn Chuỷ lại gặp mệnh hệ gì vì thử thuốc, thân làm thị vệ mà chủ tử của mình cũng không thể trông coi, cặp mắt của hắn cũng không cần giữ lại.

.

'Ca!'

'Đệ đệ ngốc!'

Mắt cậu nhìn hắn long lanh vô tội, tỏ vẻ suy yếu ho ho hai tiếng, không muốn bỏ lỡ trông đến khuôn mặt người nọ vì mình lo lắng bất an.

'Để ta bồi đệ uống thuốc!' Cậu lại ngoan ngoãn hai cái gật đầu.

'Xin lỗi, ta lại phiền đến ca ca! Ca ca bận rộn như vậy...'

'Không phiền.'

Hắn chăm chú thổi qua thìa thuốc, đầu môi chạm đến chất lỏng màu nâu đó, đảm bảo dược không còn nóng nữa mới bồi đệ đệ uống.

'Đắng!'

'Biết đắng sao lại không nghe lời?'

Hắn nhẹ têng buông một tiếng trách móc, thành công đổi lại một Cung Viễn Chuỷ cụp mắt mím môi, ngây thơ vô tội như thể đang bị hắn ăn hiếp. Đúng là một đứa trẻ ăn nuông chìu mà khôn lớn.

'Ca, đây là bổn phận của ta.'

Đường đường là Cung chủ một Chi ở Cung Môn, trọng trách lớn như vậy, mà trong mắt hắn cậu chỉ là một đứa trẻ hay nghịch cần người quản thúc.

Bất quá, Cung Viễn Chuỷ không có kháng cự lại chăm sóc thái quá của hắn. Hắn càng như vậy, cậu càng muốn nhiều hơn. Hiện tại, có lẽ đối với cậu những quan tâm này dường như đã không còn đủ nữa...

'Kể cả như vậy, đệ cũng không cần dùng cách cực đoan này mà đúng không?'

Cần!

Cung Viễn Chuỷ nhoài người ôm thắt lưng của hắn, áp tai lên ngực trái của hắn, nhắm mắt lắng nghe nhịp tim bình ổn, lồng ngực phập phồng ổn định của hắn.

Chưa đủ!

Hắn nâng cằm cậu, từ phía trên nhìn xuống, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn từ khoảng cách này. Đã lâu rồi không còn thường xuyên thân cận với người trước mặt làm cậu có chút tham lam muốn thu hẹp khoảng cách.

Cung Thượng Giác đối diện với người nhỏ hơn vẫn như cũ điềm đạm, ngọt nhạt không rõ. Cuối cùng hắn nắm vai cậu, kéo giãn khoảng cách của bọn họ. Chậm rãi chọn cho cậu một điểm tựa khác để Viễn Chuỷ không phải chới với rồi mới đứng lên. Viễn Chuỷ không hề giấu đi vẻ mặt đầy mất mát của mình.

'Ca, tối nay ta đến Vũ Cung chơi. Ca không cần chờ ta ăn tối.'

Cung Viễn Chuỷ thấy mình thật ngốc. Cả tháng nay hắn không có ở Cung Môn mấy ngày. Mấy ngày đó đếm trên đầu một bàn tay còn có dư mấy đốt không được đếm nữa. Cậu có hay không ghé qua Giác Cung đối với hắn cũng không khác biệt gì.

Đó là bởi vì Cung Viễn Chuỷ luôn nghĩ mình hiểu người nọ.

'Dạo này ta nghe nói đệ thường xuyên đến đó. Hắn có dạy hư đệ cái gì không?'

'Người ta bây giờ đã là Chấp Nhẫn rồi huynh không nhớ hay sao?'

Nghe chính miệng Cung Viễn Chủy công nhận Cung Tử Vũ là Chấp Nhẫn vẫn là cái gì đó lạ lẫm đối Cung Thượng Giác. Nội tâm hắn hơi nhột nhạt nhưng Cung Viễn Chủy chỉ dựa vào một cái nhướn mày cũng đủ để cậu biết hắn vẫn để tâm. Trước đây trong lòng Cung Viễn Chủy chỉ công nhận mỗi Cung Thượng Giác mới xứng đáng ngồi lên chiếc ghế quyền lực nhất Cung Môn.

Hắn thì không quan trọng việc đó. Thứ hắn quan trọng là vị trí của bản thân trong lòng Cung Viễn Chủy. Nhưng hắn không tiện nói... Cậu không nhất thiết phải biết tất cả những bận tâm trong lòng hắn.

Cung Viễn Chủy chỉ là một đứa trẻ, vẫn nên vô lo vô nghĩ là tốt nhất!

---

'Đừng bắn vào bên trong.'

Từng ngón tay trắng trẻo thon dài của Cung Viễn Chủy bấu trên những thớ cơ cuồn cuộn của kẻ đối diện có chút dụng lực, như thể sợ người nọ không chú ý đến việc mình vừa nói.

'Sao cái miệng ở trên của Viễn Chủy đệ đệ lại không thành thật như ở dưới vậy?' Hắn cười khẩy, mặt mày vô sỉ đẩy mắt nhìn xuống bộ phận đang gắt gao dính chặt của hai người. Bên dưới hậu huyệt của người nhỏ hơn đang nuốt chửng cự vật của hắn.

Cậu tặng cho hắn một ánh nhìn hung ác, co chân muốn đẩy người rời khỏi, nhưng một nụ hôn dịu dàng rơi xuống vành môi hồng hơi dẫu ra của cậu. Hắn vòng tay ôm chầm lấy cả cơ thể đối phương, Viễn Chủy hoàn toàn bị bao bọc trong sự ấm áp đó.

'Đừng đi!'

Viễn Chủy cõi lòng mềm nhũng, hai cánh tay gầy vòng qua cổ hắn thay cho câu trả lời. Cậu vùi mặt nơi hõm cổ của hắn, người kia ấm áp như lửa, ôn nhuận như nước. Ở bên cạnh hắn, để hắn lấp đầy cậu. Cuối cùng người nọ vẫn không nghe lời mà bắn vào bên trong Viễn Chủy. Cậu khó chịu bặm môi liếc hắn, hắn bên dưới cố tình thúc mạnh một cái, Viễn Chủy để vuột ra một tiếng kêu khe khẽ.

'Đệ xinh đẹp thật đó, Cung Viễn Chủy!'

Cung Tử Vũ cho Viễn Chủy cảm giác, bản thân cậu đang thật sự tồn tại.

'Vậy hyunh có thích ta không?' hôm nay Viễn Chủy thật lạ, cậu chưa từng hỏi hắn như vậy.

'Ta thích cơ thể của đệ!'

Đúng rồi. Giữa hai người chỉ là mối quan hệ thể xác, là hai cá thể cô đơn tìm kiếm đến nhau. Những kẻ ngu ngốc bấu víu vào chút ấm áp giả dối hòng cứu rỗi cho trái tim giữa Cung Môn lạnh lẽo thiếu thốn tình người.

'Như vậy đủ rồi!' Cậu ôm hắn. 'Ôm đệ chặt một chút được không?'

Cung Tử Vũ lo lắng muốn hỏi cậu làm sao vậy? Nhưng mà hắn sẽ không nói gì cả. Bởi vì, giữa bọn họ cũng chỉ có thể đến như thế này thôi.

---

Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu từ bạn rượu. Sau đó họ đổ lỗi cho việc đêm đó đôi bên đã uống quá nhiều. Nhưng cả hai cũng không dừng lại ở lần đầu tiên.

'Nghe nói sáng nay đệ lại thử thuốc!'

'Là ngài phải không, Chấp Nhẫn đại nhân?' hắn phá lệ có chút yêu thích nét đanh đá này của Cung Viễn Chuỷ. Cứ cho là hắn lấy danh Chấp Nhân mà quan tâm cậu đi. 'Đau không?'

'Không đau chút nào!' Cung Viễn Chuỷ không sợ đau, đau hơn như vậy không phải cậu chưa từng trải qua.

Tay của Cung Tử Vũ vuốt trên ngực Cung Viễn Chuỷ, vân vê vết sẹo bên ngực trái của cậu.

'Đừng làm chuyện tổn hại bản thân nữa!' lời này cũng là của Chấp Nhẫn đại nhân phải không?

'Ngài sẽ đau lòng sao?' Viễn Chuỷ vừa nói vừa cười. Khoé miệng xinh xắn nhả lời trào phúng mà vẫn bắt mắt như vậy.

'Sẽ!' Cung Tử Vũ không phủ nhận.

Cung Viễn Chuỷ chưa từng có hy vọng nào đặt lên Cung Tử Vũ. Không hy vọng hắn sủng nịch mình, không hy vọng hắn trọng dụng mình. Tất cả si tâm vọng tưởng của cậu đều đặt trên người Cung Thượng Giác.

'Nếu không có Vân Vi Sam, huynh sẽ thích ta chứ?' Cung Viễn Chuỷ cũng không quan tâm người kia có nghĩ mình trẻ con hay không. Cậu chỉ muốn nghe hắn nói.

'Bây giờ ta cũng thích đệ mà.'

Thấy chưa... Việc này đâu khó đến thế. Cậu biết có thể Cung Tử Vũ chỉ muốn dỗ ngọt cậu. Nhưng Cung Thượng Giác dù chỉ là nói dối là hắn thích cậu thôi hắn cũng không làm được.

---

Cung Viễn Chuỷ thừa nhận mình là một đứa thua cuộc, tự tạo ra một cuộc chiến tranh lạnh với Cung Thượng Giác nhưng lại đi tìm hắn trước.

Cậu sợ Cung Thượng Giác thật sự quen thuộc với việc không có cậu bên cạnh. Như thế khoảng cách giữa cậu và hắn sẽ lại càng xa hơn. Cậu cay đắng nhận ra đối với Cung Thượng Giác, không có Thượng Quan Thiển thì vị trí của cậu trong lòng hắn vẫn mờ nhạt. Hắn không biết cậu đã phải cố gắng như thế nào để được hắn chú ý.

Kể từ lần đầu cậu chạy đến Giác cung tìm hắn, lúc đó cậu hài lòng với vị trí làm hảo đệ đệ của hắn, cho đến khi Thượng Quan Thiển xuất hiện, cậu mới biết thì ra cậu cần nhiều hơn như thế.

Cậu đã cố gắng như thế nào để xứng đáng với vị trí là đệ đệ của Cung Thượng Giác, hắn tài giỏi như vậy, cậu không thể nào để hắn bẻ mặt. Cung Viễn Chuỷ chăm chỉ luyện võ, sau đó nhận ra phương diện này cậu không thể nào sánh bằng hắn, cho nên cậu vùi đầu vào những trang sách vở, nhận ra bản thân nhạy bén với tá dược. Cho nên kể từ đó điên cuồng nghiên cứu độc dược và ám khí.

Ngày cậu trở thành Cung chủ Chuỷ Cung, cậu đã vui vẻ như thế nào khi ca ca công nhận cậu. Mặc kệ người khác nhìn cậu bằng ánh mắt e sợ. Cậu không cần ai hết, cậu chỉ cần Cung Thượng Giác.

Thượng Quan Thiển nói giường cậu tặng ca ca rất êm ái. Cậu lúc đó không hiểu cô ta muốn nói gì, chỉ biết trong lòng mình khó chịu không vui. Nếu cậu không tò mò tìm đến để xem việc cô ta ám chỉ cậu là gì, có lẽ cậu sẽ không trở thành như bây giờ.

Cậu ghen tuông và ghét bỏ nữ nhân đó. Cậu đối với ca ca của mình, có dục vọng không trong sạch.

Ở trong sách nói, những thứ như vậy, gọi là tình yêu.

Cậu yêu ca ca của cậu, Cung Thượng Giác.

---

Cậu nằm xuống bên cạnh Cung Thượng Giác. Mắt hắn nhắm nghiềm, hơi thở đều đặn. Đã nửa đêm rồi, Cung Viễn Chủy lại không nhịn được muốn nhìn thấy hắn mà chạy đến Giác Cung.

Cậu tiến đến thật gần, chóp mũi chạm lên gò má người kia, hắn vẫn chẳng mảy may nhúc nhích.

Thật lạ!

Ngón tay thon thon dạo chơi trên lớp trung y trước ngực hắn.

Thời tiết dạo gần đây hanh khô, môi Cung Thượng Giác có chút nứt nẻ. Cung Viễn Chuỷ cau mày, vô cùng để ý đến vết nứt giữa môi của hắn.

Cung Viễn Chuỷ vô thức liếm môi mình, lại vô thức nuốt nước bọt. Chi bằng cậu giúp hắn.

Nghĩ chưa thông cậu đã đặt môi mình lên môi hắn. Sau đó mở mắt ra, thấy chưa đủ, lại đặt lên môi mỏng của hắn vài nụ hôn chuồn chuồn lướt.

Không lý nào hắn vẫn còn ngủ. Người như Cung Thượng Giác, chỉ cần nghe bước chân từ xa đã bật lên chế độ cảnh giác, thậm chí nếu hắn biết người đó, nghe bước chân từ xa đã đủ để phân biệt ai là ai.

'Ca, huynh đừa giả vờ nữa!' hắn vẫn yên lặng nhắm mắt 'Ta biết huynh chưa ngủ'

Cậu bạo gan ngồi dậy leo lên người hắn. Người bên dưới trong một khắc mở mắt, tay nắm lấy hai tay cậu chống trên người hắn, lật một cái đặt Cung Viễn Chuỷ dưới thân mình.

'Ai dạy đệ những thứ này?'

'Không ai hết!' Cung Viễn Chuỷ nói dối. Nhưng cậu đau lòng ước rằng hắn sẽ không bao giờ biết được sau lưng hắn cậu đã làm những gì.

Cung Thượng Giác nhăn mặt nhìn cậu, Cung Viễn Chủy chột dạ nhớ đến những gì mình đã làm. Vốn dĩ cậu chỉ muốn một lần nói với hắn, nhưng bây giờ cậu sợ, sợ hắn biết tình cảm của mình sẽ chán ghét mình, sợ hắn biết chuyện cậu cùng Cung Tử Vũ như thế nào điên cuồng sẽ ruồng bỏ cậu.

Thế là cậu khóc.

'Xin lỗi, ta làm đệ đau sao?'

Hắn ôm cậu. Cung Thượng Giác ôm cậu. Nhưng khi cậu vòng tay ôm hắn, hắn lại đẩy cậu ra.

'Cung Viễn Chuỷ, đệ làm sao vậy?' hắn lại hỏi cậu.

'Ta yêu huynh, Viễn Chủy yêu huynh!'

Cậu thấy hắn mím môi nhắm mắt, nặng nề thở ra. Cung Viễn Chuỷ nhận ra cậu luôn khiến hắn nhọc lòng mệt mỏi.

Cung Thượng Giác ngồi sang một bên giường, dùng một tay day day hai thái dương.

'Đệ....' hắn không nói được. Hắn không muốn đứa trẻ này khóc. Nhưng cũng không thể đáp ứng cậu.

'Ca, chỉ cần nói huynh không thích ta, ta sẽ không làm phiền huynh nữa!'

'Ta... Viễn Chuỷ, đệ là đệ đệ của ta!'

Hắn muốn chạm vào cậu nhưng Viễn Chuỷ đẩy hắn ra rồi chạy đi mất.

Cung Thượng Giác nhìn bàn tay nắm lấy hư không của mình.

Cậu đối với hắn là ngọn lửa ngày đông, là nước nơi sa mạc, là ánh sáng cuối đường hầm.

Một chữ yêu làm sao nói hết. Nếu yêu một người, nhất thiết phải trói buộc người đó bên cạnh sao? Hắn không muốn nói yêu cậu rồi phải giấu đoạn tình cảm của hai người trong bóng tối. Hắn không muốn ích kỷ như vậy.

Cậu là báu vật mà hắn trân quý nhất, hạnh phúc của cậu mới là thứ quan trọng. Để cậu tự do làm điều cậu muốn, sau khi cậu làm lễ trưởng thành tìm cho cậu một tân nương xinh đẹp, người sẽ sinh cho cậu những đứa con hoạt bát ngoan ngoãn. Hắn chỉ muốn đứng bên cậu nhìn cậu lớn lên mỗi ngày, mạnh khoẻ an ổn, yêu một người trong sự chúc phúc của mọi người.

Hắn đặt an nguy của Cung Môn lên hàng đầu, mục đích để bảo vệ mái nhà của Cung Viễn Chủy. Muốn cậu sống những ngày tháng không còn gánh nặng, không có lo toang.

Tình yêu của hắn chỉ khiến cậu sống trong soi mói dị nghị. Viễn Chuỷ còn nhỏ, cậu đâu biết gì về tình yêu. Cậu có thể chỉ lầm tưởng đem chút ngưỡng mộ đối với hắn rồi so với tình yêu xem là đồng dạng.

Cung Viễn Chuỷ trong sáng đáng yêu của hắn, rồi sau này cậu sẽ hiểu cho hắn mà thôi.

Cho nên, chuyện hắn yêu cậu sẽ không một ai biết ngoài hắn.

---

'Cung Tử Vũ! Cung Tử Vũ!'

Cung Viễn Chủy mặt mày đỏ lừ, tay vỗ liên tục lên cửa phòng của Chấp Nhận đại nhân, Kim Phồn đứng kế bên không biết làm sao để ngăn được cậu. Đứa nhỏ này đêm khuya đến tìm Chấp Nhẫn tối cao của Cung Môn, còn không chút nể nang gọi thẳng tên hắn.

Cung Tử Vũ đột ngột mở cửa, người kia đổ nhào vào lòng hắn. Xem chừng lại say quên trời đất, chắc chắn là tên Cung Thượng Giác lại chọc giận con mèo con này rồi.

'Kim Phồn, ngươi cùng mấy người còn lại cứ lui hết đi'

'Như vậy không hợp...'

'Ta tự biết lo liệu!'

Kim Phồn chấp tay hành lễ rồi ra lệnh cho tất cả thị vệ giải tán. Cung Tử Vũ nhìn thấy không còn ai xung quanh mới khụy chân nhấc bổng Cung Viễn Chủy lên đem vào phòng.

Tên tiểu tử này, chỉ đến tìm ta lúc buồn thôi.

Cung Tử Vũ chậm rãi hôn lên môi Viễn Chủy, mùi rượu còn chưa tan.

'Ca ca không thích ta! Hức!' Cung Tử Vũ bất ngờ khi người kia mắt vẫn còn nhắm.

'Hức hức!' Nước mắt không ngừng trào khỏi khóe mắt người nhỏ hơn. Chóp mũi cậu ửng đỏ, hai gò má hồng hồng, hai hàng lông mi cũng bị nước mắt làm cho ướt át. Cậu cứ như vậy, cắn môi khóc nức nở, mắt cũng không có mở ra nhìn Cung Tử Vũ lấy một lần.

Cho nên, khuôn mặt đau khổ nhăn nhó của hắn cậu cũng chẳng thể nhìn thấy.

Cung Viễn Chủy chưa từng đặt vị Chấp Nhẫn này vào mắt. Cậu tìm đến hắn chỉ để khỏa lấp đi khoảng trống mà người kia gây ra. Từ nhỏ đến lớn đều xem hắn là không khí. Đến bây giờ lại biến hắn thành vật thay thế. Cái danh Chấp Nhẫn này, trong mắt Cung Viễn Chủy thật không đáng một xu.

Hắn vốn đã có người mình thương, vốn đã dần quên đi hình bóng của Cung Viễn Chủy, quên đi cậu chính là Bạch Nguyệt Quang của hắn. Một Vân Vi Sam bước vào cuộc đời hắn cho hắn biết thế nào là cảm giác được yêu thương thật sự. Vân Vi Sam ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn đối nghịch với vẻ thiên kiều bá mị xa cách lạnh nhạt của Cung Viễn Chủy.

Nàng ấm áp như mặt trời, nhưng mặt trời ấy rồi cũng rời đi, tâm hồn hắn lại quay về với những ngày đông lạnh giá. Thứ duy nhất an ủi hắn cuối cùng vẫn là Cung Viễn Chủy. Hắn biết quan hệ của hắn cùng Cung Viễn Chủy có thể kiên cưỡng được xoa dịu phần lớn là nhờ Cung Thượng Giác, vị trí Chấp Nhẫn của hắn cũng là do Cung Thượng Giác ngày đó không cần.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn đối với Cung Thượng Giác ngoài biết ơn kính nể, còn có một chút tâm tư ganh ghét không chính đáng. Nhưng Cung Thượng Giác không những không cần chức Chấp Nhẫn, ngay cả đệ đệ trân quý mà người kia cũng dâng đến miệng mình. Hắn không biết nên khóc hay cười. Không biết nên đối với Cung Thượng Giác tiếp tục ghét bỏ hay cảm ơn.

Cung Viễn Chủy lần đó say xỉn đến mất hết ý thức, ở dưới thân hắn rên rỉ tên người kia. Cung Tử Vũ hắn tửu lượng như thế nào lại giống như một thanh niên mới lớn. Hắn không say rượu, nhưng hắn say người tên Cung Viễn Chủy. Cho nên dù biết là sai trái, hắn không thể dừng lại, tiếp tục đổ lỗi cho men say.

'Đừng khóc, ta giúp đệ quên hắn.'

'Thật sự có thể quên sao?' Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng mở mắt, ngây ngô hỏi hắn.

Thật sự có thể quên sao? Vậy tại sao Cung Tử Vũ không thể quên đi Cung Viễn Chủy. Hắn trách Cung Viễn Chủy trời sanh xinh đẹp, hại hắn vừa gặp đã yêu. Ở trong mắt Cung Tử Vũ, Cung Viễn Chủy vĩnh viễn là đóa hoa đẹp nhất.

Chỉ tiếc, đóa hoa đó chưa từng vì hắn mà tỏa hương.

Hắn nuốt xuống tiếng rên rỉ mềm yếu của Cung Viễn Chủy, liếm đi giọt nước mắt tròn xoe mặn đắng lăn trên gò má cậu.

Đáy lòng Cung Viễn Chủy khẽ động. Người kia đối với cậu tại vì sao có thể dịu dàng đến thế. Cậu chưa từng đối xử tốt với hắn, cậu chưa từng xem trọng hắn. Cậu vì người khác chạy đến tìm hơi ấm của hắn, vậy mà hắn vẫn như cũ, nhìn cậu bằng ánh mắt mềm mại, dỗ ngọt cậu bằng cơ thể của mình.

Nếu hắn đau khổ khóc lóc tìm đến cậu, cậu có như vậy chìu hắn, bồi hắn được không. Cung Viễn Chủy không biết!

Người kia nhẫn nại giúp cậu chuẩn bị. Cậu nhìn hắn mím môi nín thở đặt cự vật to lớn trước cửa mình của cậu mà không dám vội vã tiến vào. Hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi trên trán cũng không cho phép bản thân manh động, hắn sợ cậu đau.

'Tử Vũ ca ca!' Cung Viễn Chủy chỉ gọi hắn một tiếng ca ca mà hắn cảm giác như mấy dây thần kinh trong não hắn vừa kéo căng đứt đoạn. Hắn nhịn không được nữa, phía dưới trướng căng tiến vào nội bích ấm áp mà hắn mê luyến. 'Ca, huynh đừng nhịn nữa!'

Khuôn mặt dịu dàng đó chợt nở một nụ cười âm ngoan, Viễn Chủy rùng mình. Không ngờ mình đã kích động tới bản năng dã thú của hắn. Vài giây sau Viễn Chủy liền biết mình hối hận không kịp.

'Viễn Chủy đệ đệ, ta thực thích đệ.'

---

'Cung Tử Vũ!'

Cung Viễn Chủy bị cơn thủy triều khoái cảm đánh vào đại não khiến mắt cậu tối sầm, tai cũng ù đi. Cậu chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đáng xấu hổ của chính mình. Người kia vẫn điên cuồng trù sáp. Cậu thoáng nghe thấy một giọng nói thân thuộc. Nhưng mà Cung Tử Vũ không biết lên cơn điên gì lại tiếp tục thúc mạnh một cái, Cung Viễn Chủy buộc miệng hét lên.

'Cung Viễn Chủy!'

Hai mắt cậu mở to, giọng nói đó....Là ca ca của cậu Cung Thượng Giác. Người kia chắc chắn đã nghe thấy thiết hét vừa rồi của cậu.

'Cung Tử Vũ, ngưng lại!' Cậu gấp gáp vùng vẫy trong lòng người kia. Nhưng mà không kịp.

Cung Thượng Giác giống như phát điên một cước đá tung cánh cửa tiến vào. Tình huống trước mặt đập vào mắt, trong một giây, hắn tưởng mắt mình có thể nổ tung.

Cung Viễn Chủy nhìn thấy thanh đao đã rút khỏi chuôi của Cung Thượng Giác, cậu thật sự đã nghĩ đến việc ca ca sẽ tiến tới giết mình.

Cuối cùng cũng nhìn được vẻ mặt của Cung Thượng Giác vì mình mà mất bình tĩnh. Nhưng mà hắn điên tiết vì cái gì? Vì đệ đệ của hắn làm chuyện trái với luân thường đạo lý, cùng Chấp nhẫn làm ô nhục Cung Môn?

'Bắt đầu từ khi nào?' Hắn buông tay, vũ khí trong tay rơi xuống nền nhà, vọng lại tiếng leng keng chát chúa.

Bấy giờ Cung Tử Vũ từ tốn rời khỏi cơ thể cứng đờ của Cung Viễn Chủy, lấy chăn che lại cơ thể bọn họ. Trong lòng có chút hả hê nhìn bộ dạng thảm hại của Cung Thượng Giác. Cái người lúc nào cũng như từ trên cao nhìn hắn, bây giờ tay cầm đao cũng không chắc, ánh mắt tang tóc mục rỗng không có chút khí thế nào.

Lần đầu tiên Cung Tử Vũ trước mặt Cung Thượng Giác mà thật sự có cảm giác của một kẻ thắng cuộc. Dù chỉ là một vài giây...

'Thượng Giác ca, ta thấy huynh có vẻ hơi thất thố. Dù gì đây cũng là tư phòng của Chấp Nhẫn!'

'Tử Vũ ca ca, huynh có thể rời đi một chút không?'

Tử Vũ đoán được điều này cho nên hắn sẽ không hụt hẫng, hắn đặt lên trán Cung Viễn Chủy một nụ hôn. Cậu ngoài bất ngờ cũng không nói được thêm lời nào.

Cung Tử Vũ sau khi khoác lên người một bộ trung y mỏng manh cũng nhanh chóng rời đi.

Trong phòng bấy giờ chỉ còn lại Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy.

'Đệ cần nam nhân đến vậy à?'

Cung Viễn Chủy dù đã chuẩn bị tinh thần để lãnh đủ mọi lời trách cứ của Cung Thượng Giác, vậy mà vẫn không chịu nổi dù chỉ một câu nhục mạ của hắn.

'Không liên quan đến huynh!'

Cậu không biết vì sao bản thân lại bật cười, nhưng là cười trong nước mắt. Từ lúc bước vào Vũ Cung cậu chưa từng ngừng khóc. Biết rằng dù bây giờ mình có thảm thương hơn nữa, cũng không còn đổi lại chút nào thương hại của đối phương.

Hắn vì sao lại thương xót cho thứ hắn coi là rác rưởi ô uế được chứ.

Cung Thượng Giác tiến đến giật đi tấm chăn trên người Cung Viễn Chủy. Nhắm mắt hít vào một ngụm lãnh khí. Thứ mà hắn dùng cả cuộc đời để bảo vệ, nụ cười của Cung Viễn Chủy, sự trong sáng của của Cung Viễn Chủy. Bây giờ thứ hắn nhận lại là gì vậy chứ?

Cả cơ thể đỏ đỏ tím tím đầy dấu vết hoan ái, hắn lật sấp cậu lại, đằng sau còn chảy ra thứ dịch nhơ nhớp của kẻ khác.

'Huynh làm gì?'

'Im miệng! Cả người đều là dấu vết nhục dục, đệ làm việc này bao nhiêu lần rồi hả?' Hơi thở của hắn phả lên vành tai cậu như muốn đốt cháy Cung Viễn Chủy, mặt cậu áp vào nệm. Cung Thượng Giác giữ lấy cổ cậu từ phía sau khiến cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn.

'A!' Cậu giật mình vì dị vật đột ngột tiến vào cơ thể. Ngón tay của Cung Thượng Giác.

'Ca, đừng!' Hắn muốn đem tất thẩy thứ dơ bẩn này ra khỏi người cậu. Ngón tay hắn trong người cậu chọt ngoáy lung tung, kéo ra tinh dịch dính nhớp, một ngón không đủ, hắn lại đem thêm một ngón nhét vào, cũng không quan tâm móng tay cào trúng vách tràn bên trong của Viễn Chủy làm cậu đau đớn giãy dụa.

Qua một lúc ngón tay của Cung Thượng Giác chạm vào điểm gồ lên bên trong nội bích. Cung Viễn Chủy giữa tiếng nức nở lỡ để lọt một tiếng rên.

'Chết tiệt! Đệ còn có phản ứng? Cơ thể này cũng thuần thục quá rồi, siết ngón tay ta chặt như vậy'

'Không, làm ơn đừng'

'Dâm loạn!'

Hắn lại buông lời nhục mạ cậu.

Cung Viễn Chủy vùng vẫy. Cậu biết mình sai rồi.

'Ca, ca, huynh tha cho ta được không. Ta sẽ quỳ xuống xin lỗi. Không, ta sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn biến khỏi mắt huynh!'

Cung Thượng Giác cười khẩy, giờ lại muốn bỏ chạy.

'Ta sẽ cho đệ thứ đệ muốn.'

'Ta không muốn cái này!' Thứ ta muốn chỉ là tình yêu của ca ca thôi.

'Đừng có giả vờ nữa!'

Hắn không báo trước mà từ phía sau tiến vào cơ thể cậu, tàn nhẫn thô bạo như muốn trên cơ thể cậu đánh dấu chủ quyền. Nội bích sớm đã bị ngón tay cào rách bấy giờ càng đau xót đến cùng cực, nỗi đau cường đại làm cậu không biết lấy đâu ra sức vùng khỏi gọng kiềm của đối phương. Cậu bò trên hai đầu gối muốn trốn thoát, nhưng người kia nhanh chóng nắm cổ chân cậu kéo lại.

Bây giờ cậu đã cùng hắn mặt đối mặt.

'Nhìn kỹ người ở cạnh ngươi bây giờ là ai đi!'

Bên dưới một lần nữa lại bị cự vật to lớn nhồi nhét vào, lúc đi vào cũng chẳng mấy khó khăn vì nơi đó vốn đã được sử dụng qua. Rõ ràng cơ thể cậu không đau đến mức khiến cậu điên cuồng giẫy giụa. Nhưng mà tâm can cậu đau đớn. Người cậu yêu xem cậu như một thứ dơ bẩn mà chà đạp cậu. Ở bộ phận kia không chút thương tiết mà đâm chọc thô bạo.

'Thì ra ở bên người khác ngươi cũng nói những lời đó! Ta lại tưởng ngươi ngây thơ trong sáng. Ta lại muốn bảo vệ dáng vẻ vô lo vô nghĩ của ngươi. Đổi lại được gì chứ?'

Không phải, cậu không có nói yêu một ai ngoài hắn. Rốt cuộc Cung Viễn Chủy cũng chết tâm, chẳng thiết vùng vẫy. Cứ vậy để mặc hắn cả đêm lăng nhục mình.

'Ta ghê tởm ngươi!' hắn nói.

'Ta thực thích đệ!' giọng nói của một ai khác vang lên trong đầu cậu. Người đó sẽ dịu dàng hôn cậu, dịu dàng nói người đó thích cậu.

'Ta ghét ngươi!'

'Đừng khóc! Ta sẽ giúp đệ quên hắn!'

Hiện tại có chút tham luyến dịu dàng của người đó. Cung Viễn Chủy nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cậu quá hèn hạ rồi. Cậu tổn thương Cung Thượng Giác. Cậu không xứng đáng với hắn.

'Phải, ta hèn hạ!'

Cậu đột nhiên nói. 'Ca ca, yêu ngươi khiến ta thật hèn hạ!'

Cậu không biết về tình yêu. Chưa từng có ai dạy cậu như thế nào là yêu một người... Yêu như thế nào mới là đúng đắn, yêu như thế nào thì mới được đáp trả.

Bọn họ cuối cùng chỉ có thể làm tổn thương đối phương thôi.

---

Cung Tử Vũ đứng bên ngoài cánh cửa khép hờ, từ đầu đến cuối không có cái gì hắn không nghe, không có cái gì hắn không thấy.

Cung Viễn Chủy, có phải trong lòng ngươi đang hối tiếc vì đã không chọn ta hay không?
Ta hận ngươi, ngươi là ai mà dám xem ta là vật thay thế.
Ta hận Cung Thượng Giác, hận hắn có được tình yêu của ngươi.
Các người yêu nhau đến vậy khiến cho ta chướng mắt.
Thứ ta không thể trọn vẹn có được, thì cũng không ai có thể có!
Các người cả đời cho là mình thông minh.
Nhìn xem một kẻ ngốc như ta... như thế nào phá nát tất cả bình yên giả dối!




---Hoàn---



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top