Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chu Sa Chí

Cung Thượng Giác sáng sớm có việc nên cũng không nán lại lâu. Sau đó vừa về tới cổng Cung Môn đã thấy trong cung có chút náo loạn. 

Họ bàn tán xôn xao đến mức Cung Thượng Giác đứng kế bên cũng không biết. Đến khi hắn tằng hắng mới hoảng sợ tách nhau ra mà cung kính hành lễ.

'Có việc gì?'

'Bẩm Giác công tử, chuyện là Chủy công tử chạy đến chỗ Lâm Ngọc Nhi bắt nàng đến đại lao tra khảo. Sau đó không lâu nàng ta thừa nhận đã định chuốc độc Ngài nhưng không thành. Hiện tại Lâm Ngọc Nhi đã bị trục xuất khỏi Cung Môn rồi ạ!'

Cung Thượng Giác nghe vậy không nói gì bỏ đi, hướng thẳng về phía Chủy Cung mà đến.

Hắn đẩy cửa phòng Viễn Chủy, vừa đúng lúc nhìn thấy đệ đệ đang vất vả chấm thuốc vào vết thương trên bả vai. Là vết thương do hắn gây ra. Vừa phát hiện hắn đang đứng đó nhìn mình thì Viễn Chủy liền kéo áo che đi. 

'Ca' Viễn Chủy hơi né tránh ánh mắt của hắn.

'Chẳng phải ta đã nói đệ đừng đi đâu lung tung, ở một chỗ dưỡng thương hay sao?'

'Ca... ta không thể tha thứ cho ả. Tại vì ả mà...' Giọng Viễn Chủy nghẹn lại, nói không thành câu. 

'Ca... huynh đừng tự trách!' 

'Viễn Chủy, đệ đừng nói nữa!' Cung Thượng Giác khó chịu ngắt lời cậu. Hắn không hiểu vì sao cậu phải biện minh cho tội lỗi của hắn. Nhưng mà, hắn cũng không nghĩ ra cách nào để bù đắp cho cậu.

Viễn Chủy chỉ là đứa trẻ chưa tròn 20 tuổi, tại sao hắn lại rắp tâm gây ra nỗi đau đó cho cậu. Viễn Chủy có thể không hiểu chuyện gì xảy ra với mình nên mới không hận hắn. 

Nếu không phải như vậy, Cung Thượng Giác thật sự không có cách nào khác để giải thích việc cậu đang làm. Tại sao không hận hắn, không ghét bỏ hắn...

Đệ thật sự, một chút cũng không hận ta sao, Viễn Chủy.

Đến lúc Thượng Giác nhìn đến cậu lần nữa, Viễn Chủy giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, run rẩy kiềm nén nước mắt trực trào trên khóe mắt. Hắn vô ý vì sót cậu mà quát cậu, Viễn Chủy cũng không phản kháng lại dù chỉ một chút. 

Thượng Giác tự nhiên càng cảm thấy tức giận, tiến thẳng về phía Viễn Chủy, hai ngón tay siết chặt cằm cậu kéo đến trước mặt mình.

'Tại sao lại khóc?!' Hắn cảm thấy mình thật vô lý nhưng cũng không dừng lại. Hắn không biết lý giải cảm giác cồn cào trong lòng ngực mình là gì.

 'Ca dặn, nếu đau lòng, phải khóc ra người ta mới biết!'

'Ta làm đệ đau lòng đến vậy sao?' Cung Thượng Giác nơi lỏng tay. Nhưng Viễn Chủy đã gần như lập tức nắm lấy tay hắn.

'Là đệ sợ. Sợ huynh sẽ ghê tởm mình!' Viễn Chủy, đệ đang nói gì vậy.

 'Ca... đệ thích huynh.' Không kịp để Thượng Giác phản ứng, Viễn Chủy đứng bật dậy hôn đến môi của đối phương. 'Cho nên sẽ không bao giờ có chuyện đệ hận hyunh.' 

Đứa trẻ này, ta phải làm sao với đệ đây!

...

Cung Thượng Giác ngơ ngác nhìn đứa trẻ trên tay mình, đứa trẻ này giống hắn đến phát bực. Vừa nhìn đã không ai có chút nghi ngờ việc nó có phải là cốt nhục của hắn, là cháu trai của cả Cung Môn. Ai nấy đều vui mừng. 

Nhưng mà, Thượng Quan Thiển đi rồi. Nàng ta giữ đúng lời hứa, sau khi sinh hạ đứa nhỏ sẽ lập tức rời khỏi Cung Môn, không bao giờ quay trở lại. 

Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn biến mất rồi. Đến cả khi nàng chào hắn lần cuối trước khi rời đi, hắn cũng vẫn như vậy, chưa từng níu kéo. Cho nên hắn biết, lần này, nàng thật sự rời đi thật rồi.

Cung Thượng Giác không có sự lựa chọn nào khác, nàng không được chào đón ở đây. Nếu ngày trước là do Viễn Chủy hứa sẽ bảo vệ nàng đến lúc nàng mẹ tròn con vuông. Thì hiện tại đã thật sự không còn ai chào đón nàng nữa. Hắn càng không thể. Vốn dĩ ngay từ đầu họ đã không cùng một thế giới, đặc thù thân phận càng không cho phép hắn thiên vị bất kì ai, nhất là người của Vô Phong. Kẻ thù mà hắn thề không đội chung trời.

Suy cho cùng, cả nàng và hắn, chấp niệm lớn nhất của nhau đều không phải người còn lại!

Nói đến chấp niệm của hắn...

Tất cả mọi người đều biết người đó quan trọng với hắn như thế nào, chỉ có người đó là không biết.

'Ca' đã bao lâu hắn không nghe thấy giọng nói này rồi. Một tuần, hai tuần... cảm giác như đã một thế kỉ dài dăng dẳng. 'Sao hyunh lại đến đây?' 

'Ta không được chào đón?' Hắn trách, nhưng ngữ điệu vẫn trầm ổn ôn hòa.

'Đệ không dám.' Hắn phát hiện đệ đệ đang uống rượu một mình.

'Đệ đã uống bao nhiêu rồi?' Hắn giật lấy ly rượu trên tay đệ đệ.

'Không cần ca ca quản. Tháng sau là ta thành niên rồi.' Viễn Chủy nói 'Chuyện của ta sau này, Ngài cũng không cần quản!' 

Cung Thượng Giác thật không biết Viễn Chủy đã uống bao nhiêu mới có thể nói ra những lời này. 

'Chính ta, ta là người đem trăng của Ngài đi. Cho nên, Ngài mới chán ghét ta, mới tránh mặt ta. Ta cũng không có gì biện minh.'

Viễn Chủy tiếp tục nói. Hai gò má cậu ửng đỏ, mắt cũng đỏ, tai cũng đỏ. 

'Đem trăng, đệ nói gì vậy, Cung Viễn Chủy!' Chọc ghẹo người khác, chính là tài lẻ của Cung Thượng Giác hắn.

 'Nàng ta là trăng sáng trong lòng Ngài, còn ta, ta chỉ là cái gai trong mắt, là gánh nặng không thể buông bỏ.'

Viễn Chủy cầm cả một bình rượu trên tay toan dốc ngược vào miệng nhưng bị Cung Thượng Giác ngăn lại. Giành qua giật lại, Cung Viễn Chủy đang say cũng bị giật dúi cả mặt vào lồng ngực hắn. 

'Là ai nói với đệ?' Hắn vòng tay ôm giữ lấy cậu không cho Viễn Chủy cựa quậy.

'Nàng ta đúng là vết thương trong lòng ta.' Hắn tiếp lời, cảm nhận đứa nhỏ trong lòng đang run rẩy. 

'Còn đệ là thuốc, không có đệ, vết thương của ta vĩnh viễn không thể lành!'

 Viễn Chủy bật cười tự giễu, đúng là dỗ ngọt con nít. Cậu mới không dễ gạt như vậy.

'Viễn Chủy, ta nhớ đệ.' vòng tay ôm lấy cậu siết chặt. 'Ta thử cách xa đệ, càng xa càng tốt. So với ta và Thượng Quan Thiển, ta với đệ... còn hoang đường hơn!' 

Cung Thượng Giác cảm nhận được Viễn Chủy đang tức giận, tay bắt đầu đánh lên người hắn, muốn thoát ra khỏi cái ôm của hắn. 

 'Nghe ta nói!'

'Không muốn nghe!' Viễn Chủy thật sự cả gan phản kháng lại.

'Đệ không biết tại sao ta lại yêu thích Thượng Quan Thiển đúng không?'

Cung Viễn Chủy tư chất thông minh, việc gì cũng tỏ tường. Nhưng thật sự, những thứ liên quan đến Cung Thượng Giác, cậu đều ngơ ngẩn không hiểu.

'Vì cô ta xinh đẹp!' Nhưng cậu không muốn tỏ ra yếm thế trước người này, nhất là ở hoàn cảnh hiện tại. 

'Đệ đệ của ta cũng thật xinh đẹp'

'Đệ có nhớ ta từng nói, người xinh đẹp rất nguy hiểm không?

Ta thích đôi mắt của đệ, bướng bỉnh, thông minh, linh hoạt. Ta nhìn vào đệ rồi nhớ đến nàng ta, nhưng nhìn nàng ta, ta mới chợt nhận ra, ngày ấy ta để ý nàng, vì nàng cùng đệ, thật giống nhau. Nàng ta như một phiên bản nữ nhi của đệ vậy, tính khí đó, sự xinh đẹp đó. Ta nghĩ, như vậy là vẹn toàn nhất rồi, nàng là người ta yêu, còn đệ vĩnh viễn là đệ đệ ta nuông chiều nhất.'

'Ta chính là không ngờ đệ lại nói thích ta!
Mà trong lòng ta cũng không hề gợn lên một tia chán ghét nào. Không bài xích đệ hôn ta, không bài xích tình cảm đó. Chỉ là ta vẫn luôn không muốn thừa nhận nên mới thử cách xa đệ. Là ta ngu ngốc! Đệ đừng khóc!'

Nhưng Viễn Chủy vẫn khóc như mưa. Như một đứa nhóc càng dỗ lại càng khóc.

'Nhưng đệ không thể thay thế người đó, không thể thay thế Lãng đệ đệ, càng không thể thay thế Thượng Quan Thiển. Đệ chỉ là một phiên bản lỗi của mọi thứ mà thôi.'

Thế giới của cậu, chỉ xoay quanh Cung Thượng Giác. Cậu vẫn luôn cố gắng như vậy, nhưng lại không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng ca ca.
Chấp niệm của Viễn Chuỷ quá lớn.

'Viễn Chủy, ca ca không xem đệ là thay thế của bất cứ thứ gì. Từ lúc bắt đầu, ta đơn thuần muốn bảo vệ đệ, bởi vì nhìn vào ánh mắt của đệ một lần, ta vĩnh viễn không thể thoát ra. Là ta cố tình tránh né hiện thực mà thôi!'

'Thật sao? Kể cả khi đệ không đơn thuần như Lãng đệ đệ, không mềm mại như Thượng Quan Thiển.'

'Đệ là một người xinh đẹp và nguy hiểm. Nhưng ta chưa từng ngăn cản đệ. Ta dung túng đệ đến vậy. Đệ nghĩ ta thật sự không biết gì?'

'Ca...đệ'

'Không cần nói.'

Cung Viễn Chuỷ xấu hổ cúi mặt. Cậu chính là đấu không lại người này. Chuyện xấu cậu làm ra, cũng biết đến cuối cùng không thể giấu được...

'Biết rồi, huynh còn chạy đến đây! Huynh thật sự không giận?'

'Ta không có cách nào giận. Ta không biết, có phải sự ngang bướng của đệ thu hút ta hay không? Nhưng xin đệ, có làm gì cũng đừng tự tổn thương mình.'

Bởi vì dù đệ đệ của hắn có toan tính thâm sâu đến đâu, cũng không nhắm vào Cung Môn, máu mủ ruột thịt. Xem cách đệ bảo vệ cốt nhục của hắn, hắn mới nhận ra hắn dạy dỗ đệ đệ này cũng không tệ đến vậy.

...

Chuyện của Lâm Ngọc Nhi
Cung Viễn Chủy ban đầu không định tính kế cô ta. Cậu chỉ hơi đề phòng cô ta một chút, tránh trường hợp lại để kẻ xấu trà trộn.
Bất quá, thứ cậu điều tra ra lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cô ta ấy vậy mà thích ... Cung Viễn Chuỷ là cậu. Không những vậy còn bàn tính với hạ nhân, thuốc cậu.
Vừa hay, cậu mượn gió bẻ măng, tương kế tựu kế, lấy dược cô ta định dùng trên người cậu, dùng lên cơ thể ca ca của cậu. Đến khi mọi chuyện xong rồi, cậu vạch trần cô ta, đến tận phòng cô ta lục ra thuốc, nói rằng cô ta lén lút thập thò chưa kịp dùng thuốc đã bị cậu phát hiện. Đường đường chính chính tống cô ta ra khỏi Cung Môn. Còn Cung Viễn Chuỷ cũng âm thầm có được người cậu muốn.

Chỉ là... chỉ là cậu không ngờ, công dụng của thuốc quả thật rất doạ người. Hôm đó Cung Viễn Chủy còn cố tình chế tạo ra Mê Hồn Hương thoa lên cổ mình hòng triệt để mê hoặc, khiến cho Cung Thượng Giác nhịn đến súyt chút nữa tẩu hoả nhập ma.

Điều này khiến cậu thức dậy sau một trận hoang ái điên cuồng có chút hoảng sợ. May mắn ca ca cuối cùng không sao. Chỉ có bản thân tính kế người khác rồi khiến mình bị ca ca làm đến ngất đi tỉnh lại mấy lần cũng không dám phản kháng sợ ca ca bị công dụng của thuốc làm cho phản phệ.

Tất nhiên sau khi chuyện đó xảy ra người hối hận nhất chính là cậu. Lỡ như ca ca bài xích cậu, xa lánh cậu. Cậu sẽ chính thức mất tất cả. Sẽ uổng công cậu tính toán sâu sa đẩy Thượng Quan Thiển và ca ca đến bước đường cùng, không thể quay lại...

...

Còn Cung Thượng Giác cũng không ngốc đến vậy. Từ cái lúc đợi hắn vừa đi cậu đã nhanh chóng lê cái thân xác hoang tàn của mình đi giải quyết Lâm Ngọc Nhi hắn đã dần dần hiểu ra rồi. Đệ đệ của hắn từ trước đến giờ thích chơi kiểu gì hắn còn không hiểu sao.
Hắn chỉ không dám chắc vì không nghĩ cậu có thể liều đến vậy mà thôi! Xem ra hắn thật sự đánh giá thấp tình cảm cậu dành cho mình. Là hắn sai!

Còn chuyện của Thượng Quan Thiển, hắn cũng thua tâm phục, khẩu phục. Từ ngày cậu đem Thượng Quan Thiển một lần nữa đến trước mặt hắn. Hắn đã chuẩn bị tâm lý đánh mất nàng rồi. Do hắn vẫn luôn do dự, để cậu tính trước mình một bước. Hắn biết, nếu Cung Thượng Giác hắn thật sự muốn giữ nàng ấy đến vậy, thì Cung Viễn Chủy không thể nào đi trước hắn một bước. Thượng Quan Thiển cũng biết, nàng biết từ lần đầu hắn thả nàng đi mà không một lần gọi nàng trở lại rồi.

Cho nên từ đầu đến cuối, Cung Thượng Giác đều cam tâm tình nguyện để Viễn Chủy tính kế mình.

Hắn sau cùng cũng không thể thua. Thứ mà hắn đã thật sự muốn, có bao giờ hắn không có được?

Hắn muốn có đệ đệ, nhưng cũng muốn có hài tử. Đệ đệ lại hiểu ý thành toàn cho hắn.
Nói Viễn Chủy thâm độc, lại phải nói đệ ấy có một người thầy lão luyện chính là hắn đây...
...

'Ca... sau này nếu đệ phải thành thân thì sao?'

'Ta sẽ đảm bảo không đêm nào đệ về được Chủy Cung!'

Đây sẽ là bí mật nho nhỏ của hắn và đệ đệ. Người đời không hiểu, cũng không cần phải biết.

---Hoàn---





     

   

  

   




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top