Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điên Cuồng {ABO} (2)

Hãy tha thứ cho người con gái thích làm thợ lặn này nhé mng ơi!

---

3.

Lễ Cập Quan của Cung Môn Tam thiếu cũng thuận lợi diễn ra. Cung Nhị hai chữ tự hào như dán lên trên mặt, hắn mang Cung Viễn Chủy giới thiệu với các vị trưởng bối danh trấn trong giang hồ. Các vị trưởng bối vì nể mặt danh tiếng của Cung Môn nói chung cũng như của Cung Thượng Giác nói riêng mà xuất hiện vô cùng đông đủ, cả tiền điện của Cung Môn chật nít người. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu địa vị của Cung Viễn Chủy nằm ở chỗ nào ở trong lòng Cung Thượng Giác. Mà trên hết là ai cũng muốn một lần diện kiến thiên tài độc dược của Cung Môn. 

Vậy mà đến lúc tàn tiệc chỉ còn lại một mình Chấp Nhẫn là Cung Tử Vũ tiếp rượu các quan khách. Ai cũng đắm chìm trong men say không rõ Cung Nhị và Cung Tam từ lúc nào đã rời đi. Mà nếu có ai đó thắc mắc về việc này thì chắc chắn không phải Cung Tử Vũ. Đến giờ phút này còn thắc mắc thì y đúng là kẻ ngốc nhất trên đời trong lời mắng của Cung Viễn Chủy rồi.

Không rõ vì sao Kim Phục lại đến trước mặt y. Ký ức của một năm trước lại ùa đến làm thần kinh của y trở nên căng thẳng. Không ngoài dự đoán, lục ngọc thị vệ tấu Cung Thượng Giác muốn mời Chấp Nhẫn đại nhân đến Giác cung một chuyến. Cung Tử Vũ liền từ chối với lý do y có hơi váng đầu. Linh tính mách bảo hai người kia lại muốn ép y chơi một trò chơi quẫn trí nào đó. Nhưng Kim thị vệ lại ngăn cản bước chân y chỉ bằng một câu 

"Chủ tử căn dặn chuyện này liên quan đến tương lai của Cung Môn, xin ngài đừng làm khó thuộc hạ!"

Cung Tử Vũ phá lệ cau mày, gỡ xuống khuôn mặt hòa nhã. Lòng hơi khó chịu nghĩ không biết cái chức Chấp Nhẫn này có chăng chỉ là hữu danh vô thực? Dù muốn dù không y suốt đời cũng chẳng thể chống lại yêu cầu của vị ca ca đáng kính mang tên Cung Thượng Giác. 

Rốt cuộc cũng phải thỏa hiệp.

"Hôm nay ca ca muốn ta trễ như vậy đến gặp làm gì ngươi có biết..." Cung Tử Vũ xoay đầu, phát hiện mình dang nói chuyện với hư không. Vài phút trước đây thôi Kim Phục còn kè kè đi phía sau cứ như sợ mình chạy đi đâu. Thế mà vừa đến cổng Giác cung, y không chịu nổi bức rức trong người mới buông ra một câu thắc mắc, người kia cứ như một bóng ma biến mất không nói trước tự lúc nào.

Y thở dài. Đến thì cũng đã đến, không thể cứ chạy trốn như một con rùa rụt đuôi. Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra y cũng sẽ hỏi cho ra lẽ. May mắn thay, trăng hôm nay đã khuyết...

---

4. Góc nhìn của Cung Tử Vũ

Bằng tất cả sự tỉnh táo còn sót lại của mình, ta dám chắc điều xảy ra trước mắt là thứ ta ít mong đợi nhất. Kể cả ở nơi tiền điện của Giác Cung mà mùi hương đó vẫn hệt như một năm trước. Khiến ta thảng thốt một điều rằng mình đã quyến luyến nó nhiều đến mức nào trong suốt một năm qua.

Mùi hương ngào ngạt như ta đứng giữa một rừng hoa, bất quá ta chỉ là người đi qua đường nào phải chủ nhân của vườn hoa đó. Mà vị 'chủ nhân' kia, chẳng hiểu vì sao lại mời ta đến. Hắn là đang muốn trêu ngươi ta hay sao? Nghĩ đến đó, nắm tay ta siết chặt.

Cung Thượng Giác, cái người ta thân thương gọi hai tiếng ca ca mà lớn lên, hắn cuối cùng là đang nghĩ đến điều gì... Chẳng lẽ thứ tình cảm bén rễ trong tim ta chẳng thể gọi tên này lại rõ ràng trong mắt hắn đến vậy? Quả nhiên... người lợi hại nhất Cung Môn này vẫn là hắn. 

"Cung Thượng Giác!" Chắc hẳn ta cũng mất sạch lý trí rồi, cả gan gọi thẳng tên họ hắn.

Nhưng người kia cỏ vẻ rất không bận tâm, vẫn đối ta nở một nụ cười tương đối ôn hòa. Hắn y phục chỉnh tề, ngồi bên mép trường kỷ nhìn ra, còn cái người đang vùi mặt trong lòng hắn thì chật vật hơn hẳn. Hắn vuốt ve tóc cậu, thì thầm vào tai cậu ấy điều gì đó mà ta không nghe được. 

Mùi anh túc này rõ ràng còn nồng đượm hơn lần trước, trong khi còn năm ngày nữa mới đến kỳ trăng tròn. 

"Huynh cho đệ ấy uống cái gì rồi phải không?"

"Ta chỉ muốn mọi thứ dễ dàng hơn thôi!" 

Thứ gì dễ dàng hơn cơ?

Ta thấy hắn rời khỏi trường kỷ mà tiến đến gần mình. Tim ta đập mỗi lúc một nhanh hơn khi hai chúng ta thu hẹp dần khoảng cách. Và khi ta cảm nhận được hơi thở của hắn bên vành tai, hô hấp của ta gần như hoàn toàn đình trệ.

Ta đoán là mắt ta đã mở to đến sắp rớt ra khỏi tròng khi hắn nới ra khoảng cách giữa bọn ta, bàng hoàng vì những lời hắn vừa nói.

Ta vô thức lắc đầu, không tin được. Hắn lại tiến về phía Viễn Chủy. Cung Thượng Giác nghênh ngang ngồi xuống chiếc trường kỷ rộng tuênh của hắn. Mắt hắn vẫn luôn dán trên khuôn mặt ta, không chút ngại ngùng nhìn vào mắt ta.

Cung Viễn Chủy giống như một con búp bê được lên dây cốt sẵn, cứ thế đứng dậy dối diện với hắn. Khi cậu vén lên vạt áo, ngay lập tức cặp chân thon dài cùng nước da tuyết trắng tấn công tầm nhìn của ta.

Chết tiệt!

Ta nghĩ mình đã thật sự buộc miệng thốt ra thành tiếng. Cậu ta không mặc gì bên dưới tà áo dài chấm gót đó. 

Viễn Chủy ngang nhiên nhấc chân ngồi lên người Cung Thượng Giác. Sau một vài động tác, cậu ta theo đúng nghĩa đen cưỡi trên cơ thể hắn. Ta không thấy được biểu cảm của cậu lúc đó, cũng không thấy được khuôn mặt của Cung Thượng Giác đã bị bóng lưng cậu che khuất. Chỉ thấy hai bàn tay to bè của hắn luồng qua thắt lưng, nắm lấy chiếc eo thậm chí còn thon thả hơn cả bất kể cô gái nào ta từng thấy. Hành động của hắn làm ta mơ hồ nhìn rõ bên dưới thắt lưng được tay người ôm trọn kia, eo hông Viễn Chủy thành thục chuyển động, đon đả tiến lùi như thế nào. 

Âm thanh nỉ non quá mức phóng túng, ta cơ hồ hoang mang không rõ người này cùng người đanh đá với ta mỗi ngày có phải là một hay không.

Nhưng ta vẫn bị thứ âm thanh mĩ miều ấy thôi miên. 

"Cung Tử Vũ!"

Ta giật mình, thất thần khi phát hiện ra ta đang đứng ngay cạnh bọn họ. Âm thanh của Viễn Chủy ở ngay cạnh tai ta. Hiện tại đã trở thành tiếng nấc nghẹn trong cuống họng vì cậu đang cắn chặt môi.

Viễn Chủy theo tiếng gọi của Cung Thượng Giác mà quay về phía ta. Ánh mắt cậu bấy giờ mềm yếu như muốn tan rã. Vạt áo sớm đã rời khỏi bả vai trắng nõn mà rơi xuống khủy tay. Vẻ mặt thoải mái gần như là mê muội, môi hồng hé mở thở dốc. Còn ta, đang bị đôi mắt ngấn lệ nhuốm màu sắc dục này làm cho sinh ra ảo giác...  

"Tử Vũ, mau nói cho Viễn Chủy nghe, đệ không hề ghét bỏ hắn!"

Trong lúc ta và Viễn Chủy vô thức nhìn nhau, cả hai chúng ta đều không chú ý, Cung Thượng Giác vén mái tóc đen đã dài chấm thắt lưng của Viễn Chủy.

"AAAA!" Ta thấy Viễn Chủy hét lên một tiếng do đau đớn đến quá đột ngột, cậu không kịp phòng bị. Tay cậu đưa lên ôm lấy bên cổ bị Cung Thượng Giác cắn xuống.

"Phạt đệ mất tập trung!" 

Cung Thượng Giác hắn ta chính là cố ý. 

Hắn cắn vào tuyến thể yếu ớt của Viễn Chủy, tín hương của cậu điên cuồng phóng ta làm ta choáng váng. Đến khi ta nhận ra thì cổ tay Viễn Chủy đã bị ta nắm chặt, ta một tay kéo đi, lôi cậu khỏi cơ thể của người còn lại. Ôm trọn người đó trong lòng mình, cúi người liếm đi vệt máu đỏ chói động lại trên cổ cậu.

"Sao ngươi lúc nào cũng nghe lời ca ca của ta vậy!"

"Ta muốn... đệ ấy sinh ra hài tử của ngươi, Cung Tử Vũ!"

 "KHÔNG!" Giọng nói của bọn họ đột nhiên văng vẳng bên tai ta không dứt. Hết Cung Viễn Chủy rồi đến giọng nói ban nãy của Cung Thượng Giác. 

Ta điên tiết nhận ra mình vẫn đang ôm Cung Viễn Chủy trong lồng ngực, lúc hoảng hốt ta vô tình dụng sức đẩy cậu ra. Cậu ấy ngã xuống, ôm lấy khủy tay bị đau của mình. Nếu là ngày thường chắc chắn Viễn Chủy sẽ chẳng đợi nỗi một giây mà nổi đóa với ta. Nhưng hôm nay cậu ta yếu đuối đến lợi hại. Ngoài thể hiện đau đớn trên khuôn mặt thì không hề dùng lời lẽ sát thương nào.

Đầu ta đau như búa bổ, cũng thanh tỉnh mấy phần, đủ để nhận ra trong không khí có mùi lạ ngoài mùi tín hương của Viễn Chủy. 

Đúng vậy! Chắc chắn là hai người đó muốn gài bẫy ta. Trong không khí, nhất định đang có mê hương. Bằng không, ta sẽ không thất thố mà đường đột lao đến chỗ Cung Viễn Chủy như vậy. Dẫu cho cậu ta có là khôn trạch cũng không đồng nghĩa với việc ta dễ dàng bị điều khiển. Bởi lẽ mọi càn nguyên của Cung Môn luôn được huấn luyện để kháng cự kỳ phát tình của khôn trạch.

"Chậc, đệ hơi quá tay rồi đó!" 

Cung Thượng Giác ôm ôm dỗ dành Viễn Chủy, cậu ta vẻ mặt ủy khuất, nước mắt từng viên to tròn như ngọc trai rơi lả chả trên khuôn mặt hồng nhuận vì tình sự. Thì ra, cậu ta chính là ở trước mặt Cung Thượng Giác cố tình bày ra bộ dạng yếu đuối nhu nhược. 

"Hóa ra Viễn Chủy đệ đệ lại là loại ti tiện này. Đệ sẽ ngủ với tất cả đàn ông theo mệnh lệnh Cung Thượng Giác, đúng không?" Ta dùng bàn tay bắt lấy khuôn mặt của Viễn Chủy, cả khuôn mặt bé nhỏ như muốn nằm trọn trong bàn tay to lớn của ta. Ta khó chịu nhìn người bên cạnh cậu, tay càng siết chặt hơn.

Việc chống lại tác dụng của mê hương làm đầu ta đau đớn muốn nứt toát, máu thịt nóng rát như đang bị trụng nước sôi. Nhưng mà nói ra lời lẽ cay độc như vậy, tim ta lại đau đớn hơn tất thẩy. Đến mức ta phải ôm lấy ngực trái để ngăn lại loại đau đớn vô lý này.

"Ca ca, ta đã nói hắn không muốn ta!"

Viễn Chủy hét lên vô cùng giận dữ. Cậu hất tay ta, nhanh chóng kéo lại vạt áo che đi cơ thể trần trụi của mình, đứng dậy bỏ chạy khỏi phòng. Trước khi đi vẫn ấu trí tông vào bả vai ta một cái.

Ta thậm chí không biết chính mình khi nhìn thấy bóng lưng của người đang vội vã trốn chạy kia đã bật cười. Là cười cậu ta không thể tiếp tục diễn vai bé ngoan trước mặt Cung Thượng Giác. Hay cười bản thân đang giả vờ thanh cao cấm dục trước mặt cậu ta.

Nhớ lại trong phòng còn có một người khác. Kẻ chủ mưu của tất cả những bi hài này! Hắn vẫn bình chân như vại. Thấy ta cứ nhìn hắn không chút nao núng. Ta còn cảm nhận được, hắn thật ra có chút hài lòng. Làm ta muốn điên lên. Bấy giờ ta chắc chắn trông chẳng khác nào một kẻ ngốc bị hắn xoay như chong chóng.

"Huynh rốt cuộc là muốn gì?" Từ ngày trở thành Chấp Nhẫn, ta còn tưởng mình đã học được cái gì gọi là thanh tâm hỏa dục. Bất quá hắn lại muốn ta phải công nhận một điều, dù ta có trở nên hùng mạnh và độc lập đến bao nhiêu, trước mặt hắn vẫn là đứa trẻ dễ dàng bị nắm trong lòng bàn tay.

"Chỉ là muốn làm một phép thử thôi."

Thử cái gì?

"Xem đệ có xứng để làm cha của con Viễn Chủy!"

Tên khốn! Rốt cuộc vẫn là những lời điên cuồng này!

Ta nhào đến nắm lấy cổ áo Cung Thượng Giác, không kiêng dè nhìn thẳng vào mắt hắn. Thế gian này sợ hãi hắn, nhưng ta chưa từng. Ta vẫn luôn tôn kính nể phục hắn nên mới răm rắp nghe theo hắn. Ta đã từng nghĩ hắn là muốn tốt cho mình. Nhưng đến ngày hôm nay, vị huynh trưởng mà ta tôn kính lại muốn đem ta ra đùa bỡn, đã thế còn muốn ta biết rõ ta đã bị hắn nắm được thóp. Dùng Viễn Chủy để chơi đùa ta. 

Ta thật muốn nhìn thật kỹ người mà Cung Viễn Chủy yêu tê tâm phế liệt này, xem rốt cuộc là hắn muốn gì. Biến chúng ta thành con rối có lợi ích gì cho hắn!

"Quả nhiên... đệ chưa từng làm ta thất vọng!" Tên đáng ghét nhìn ta bằng ánh mắt tự hào như vậy lại là có ý gì chứ?

"Đệ có nhớ lời tiên tri của thánh Vu nữ năm đó không? Khi đứa con của Cung môn nhân có trái tim thuần khiết nhất cùng khôn trạch duy nhất mang họ Cung ra đời, Vô Phong sẽ tận diệt!"

Ta nhớ mang mang lúc ta bốn năm tuổi đã được diện kiến thánh Vu nữ đó.

"Cung Tử Vũ, đệ luôn là một người đặc biệt. Khi đệ nhìn vào mắt ta, ta không thể nhìn thấu đệ. Nghĩ xem, một người có trái tim nhân hậu, luôn nhìn thấy mặt tốt đẹp của bất kì ai, yêu một người dù người đó thậm chí lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ đệ... Kẻ được nhắc đến trong lời tiên tri, ngoài đệ ra, còn ai khác có thể?"

"Ngươi vì một lời tiên tri mà muốn bán luôn hạnh phúc của đệ đệ mình thương yêu nhất?"

"Hạnh phúc? Hạnh phúc còn quan trọng hơn cả mạng sống được sao? Ít nhất phải còn sống thì mới cảm nhận được cái gì là hạnh phúc chứ!
Ngày nào Vô Phong còn chưa bị tận diệt thì không một mạng sống nào của Cung Môn được bảo toàn."

Trong lúc ta vẫn nghẹn lời với những lý lẽ viễn vông của hắn, Cung Thượng Giác dúi gì đó vào tay ta.
"Thuốc giải! Chịu đựng được cả mê dược của Viễn Chủy, đến ta cũng chưa chắc làm được như đệ đâu!" Ta thấy có gì đó nóng ẩm chảy ra từ mũi mình. Máu! 

Ta thở hắc ra, nhanh chóng uống vào viên giải dược đó. Thật sự ta cũng không biết mình đã chống lại ham muốn của mình như thế nào nữa.

Hoặc giả, ta không muốn chiếm lấy cơ thể của Viễn Chủy vì sự sắp đặt của bất kỳ ai khác. Không muốn nhân danh bất cứ điều gì để lợi dụng cậu.

Ta yêu Viễn Chủy. Kể cả khi ta không hề biết Viễn Chủy là khôn trạch. Ta luôn chọn cách im lặng nhẫn nhịn tất cả. Bởi im lặng thì không thể bị khước từ.

Chỉ là không ngờ, Cung Thượng Giác dù nói rằng không thể dùng đọc tâm thuật đối với ta, vẫn nhìn ra được điều ta muốn chôn giấu.

Ta nghĩ hắn sai rồi, ta nào thuần khiết như lời hắn nói. Ta lúc nào cũng âm thầm ghen tị. Tại sao mình không thể bằng hắn, ít nhất trong trái tim của người ta yêu.

Cái chức Chấp Nhẫn mà Cung Thượng Giác cho rằng ta xứng đáng có được, khi có được rồi ta lại thấy không đủ. Là ta tham lam. Thứ ta thật sự muốn, là tình yêu của Cung Viễn Chủy.

Cho nên, ta không thể là người trong lời tiên tri đó. 

Cung Thượng Giác, ngươi chỉ là kẻ ngốc đầy chấp niệm thà tin tưởng một điều viễn vông thôi! 

---Còn tiếp---

Nếu bạn đọc nào lỡ thấy cái này và ÁI 2 hơi giống nhau là tại vì nó bay ra khỏi đầu mình từ chung 1 plot. Kiểu như viết cái này để thỏa mãn cho cái Drabble kia, kiểu như thích phức tạp hóa vấn đề á mọi người... =))  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top