Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Điên Cuồng {ABO} (3.1)

5.
"Bẩm Chấp Nhẫn đại nhân, Cung Tam thiếu gia cầu kiến!"

Trong tất cả những cảm xúc ngổn ngang của Cung Tử Vũ khi nghe thấy tên người đó, ngạc nhiên vẫn chiếm phần lớn hơn cả. Từ lần gặp mặt không mấy thân thiện kia, Cung Viễn Chủy chủ động tìm gặp y trước.

Y cho mời người vào. Cung Viễn Chủy chấp tay hành lễ. Bỏ qua chút qua loa chiếu lệ thì thái độ này cũng đáng khen hơn trước đây rất nhiều rồi. Không đợi Chấp Nhẫn thắc mắc vì sự có mặt của mình, Cung Tam lên tiếng trước:

"Ta mang theo canh thuốc đến, là thuốc bổ ta điều chế riêng cho ngài. Chuyện lần trước... e rằng khiến ngài ít nhiều hao tổn khí huyết."

"Nếu vậy công tử chỉ cần sai bảo hạ nhân. Hà tất phải nhọc lòng ngươi tự mang tận sang đây."

Cung Tử Vũ giả vờ thờ ơ, thu vào mắt cái nhíu mày kín đáo của Cung Viễn Chủy. Thái độ của y đối với cậu hiển nhiên đã lạnh nhạt hơn rất nhiều. Từ trước đến giờ, kiểu nói chuyện khách sáo giả dối này vốn không phải là phong cách của Cung Tử Vũ.

"Chấp nhẫn, ngươi đừng giận ca ca của..." Cung Viễn Chủy ngừng lại giữa chừng. Nhớ ra mục đích ban đầu của mình, cậu tằng hắng sửa lại cách xưng hô "đừng giận Thượng Giác ca ca!".

"Nếu ngươi đến đây chỉ để nói đỡ cho hắn thì không cần. Hắn có ơn với ta, chỉ cần các người sau này đừng lôi kéo ta làm những chuyện phi luân nghịch lý, ta cũng sẽ không gây khó dễ gì cho huynh đệ các ngươi."

Cung Viễn Chủy có thể vì Cung Thượng Giác mà bỏ qua chút sỉ diện chạy đến tìm y. Cậu ta đối với hắn đúng là tình sâu nghĩa nặng. Cung Tử Vũ bề ngoài tỏ ra thanh tâm quả dục, thực chất trong lòng vẫn nổi lên từng đợt sóng to gió lớn. Ruột gan bị kích thích, y đưa tay lên che miệng ho khan. Cung Viễn Chủy từ phía đối diện bàn trà án đẩy chén thuốc đến gần Tử Vũ. Có khi cậu chỉ vì chút áy náy từ việc phối hợp cùng Cung Thượng Giác tính kế y mà muốn tỏ ra tử tế. 

"Ta biết là không nên cưỡng cầu ngươi. Nhưng ngươi có thể suy nghĩ lại việc đó..." Viễn Chủy lúng túng không thể hoàn thành nổi điều cậu muốn nói.

Đứa trẻ này sau cùng vẫn một mực bênh vực Cung Thượng Giác cùng cái kế hoạch loạn thất bát tao của hắn.

"Cung Viễn Chủy, ngươi nói ta ngốc mà không nhìn lại mình." 

Đã vậy y cũng không cần khách khí với cậu ta làm gì.

 "Ngươi có khác nào con rối trong tay Cung Thượng Giác không? Chạy đến tận đây giải thích cho hắn. Lẽ nào ngươi thật sự tin những lời hắn nói?!"

"Tin. Dĩ nhiên là ta tin!" Cung Viễn Chủy nhanh chóng đáp lời y, như thể cậu chả thấy có vấn đề gì to tát về việc đó. 

"Vậy sao? Vậy nói cho ta nghe tại sao ngươi lại ấp a ấp úng?"

"Chỉ đáng tiếc ngươi chán ghét ta. Cho nên dù ta có chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào cũng không thể thành toàn cho ý nguyện của ca ca."

Thành toàn ý nguyện!!!

Khóe môi Cung Tử Vũ vô thức giật giật, đúng là nước đổ đầu vịt. Y chẳng khác nào đang nói chuyện với một tín đồ cuồng giáo chấp mê bất ngộ. Cậu ta thật sự nghĩ như vậy trong suốt thời gian qua hay sao?

Người này phỏng chừng nhất quyết chọc y sinh khí. Cậu ta là ai mà hết lần này đến lần khác vô tâm vô ý dẫm đạp lên tim gan y với khuôn mặt vô tội đó. Cung Tử Vũ đập bàn. Đối phương có chút giật mình, nhìn kẻ cao lớn lệ khí phừng phừng đứng phắc dậy. Nhanh như cắt Cung Tử Vũ xô ngã Cung Viễn Chủy về phía sau, mặc kệ lưng cậu có va xuống mặt sàn lạnh lẽo. Rồi y bổ nhào lên người cậu, hai tay bắt lấy cần cổ thon thả của Viễn Chủy trước cả khi cậu kịp chú ý.

"Viễn Chủy đệ đệ, ngươi đúng là con chó trung thành của Cung Thượng Giác. Tính kế ta sao, ngươi không xứng!"

Cả đời Cung Tử Vũ chưa từng nói lời cay độc như vậy với những người thân của y. Nhưng kẻ đối diện y không một câu nào không nhắc đến ca ca cậu ta. Tam quan của cậu thật sự đã hỏng bét rồi. 

Không bằng để y dạy dỗ vị đệ đệ này một trận cho cậu ta sáng mắt!

Cung Viễn Chủy nghe lời thóa mạ của Cung Tử Vũ thì mở to mắt kinh ngạc. Không thèm cả tiếp tục chống cự lại cơ thể to lớn đang đè nghiến tay chân mình. Chính cậu còn không ngờ những lời này còn có khả năng đả kích mình đến vậy. Vốn dĩ cậu từ nhỏ đã quen bị người khác to nhỏ nghị luận. Nhưng lời này phát ra từ Cung Tử Vũ, người nổi tiếng ôn nhu với cả thế gian cơ mà. Xem ra, dù y có trắc ẩn và vị tha cỡ nào thì trong thế giới của y vẫn không thể nào dung nạp đứa trẻ phản nghịch như cậu. Cung Thượng Giác đã quá đề cao cậu rồi.

Giao cho cậu một nhiệm vụ bất khả thi đến vậy, cậu đã khiến ca ca phải thất vọng.

Cung Tử Vũ thậm chí còn chưa đánh cậu ta cái nào, hai mắt Cung Viễn Chủy đã rưng rưng ngập nước. Thiếu điều cậu chớp mắt nữa thôi lệ sẽ tràn lan khắp khuôn mặt.

"Ngươi còn không công nhận ngươi ghét ta sao Cung Tử Vũ? Từ nhỏ chính ngươi cũng đã nói ta lớn lên không ai thèm thương!"

Y quả thật không nhớ kỹ, nhưng hình như tiểu hài tử Cung Tử Vũ khi xưa liên tục bị Viễn Chủy công kích là con hoang nên có một lần y buộc miệng nói sảng. Đúng một lần duy nhất đó không hơn. Cậu ta thế mà giữ chấp niệm trong lòng từng ấy năm trời rằng y ghét cậu sao?

Hóa ra Cung Viễn Chủy còn chưa kịp khóc thì Cung Tử Vũ y đã vội mềm lòng. Đừng trách y làm người quá nhu nhược, có trách thì trách trời sinh Viễn Chủy một vẻ minh mị yêu nhiêu. Vì vẻ mặt này mà cậu có cậy sủng sinh hư cũng không thể gây ra chán ghét. Nhưng chỉ cần khóe mi cậu ửng đỏ cũng đủ khiến người người nguyện mủi lòng nhận sai... 

"Viễn Chủy, ngươi thật sự muốn thành toàn cho Cung Thượng Giác?" Viễn Chủy bất ngờ được Cung Tử Vũ buông tha, đương lúc cậu vẫn còn ôm cổ ho khan, điều chỉnh hô hấp thì y hỏi một câu như thế. 

Cậu cứ tưởng mình nghe nhầm nên xác nhận với y lần nữa. Sau khi biết đó thật sự, cậu thậm chí quên hết tất thẩy những việc đang diễn ra mà gật đầu vô cùng thành khẩn.

Cung Tử Vũ trong lòng như có kiến cắn.

Đáng ghét! Cung Thượng Giác luôn cho rằng trái tim y thanh khiết không vẫn đục. Vậy thì y sẽ không trong trong sạch sạch như vậy mà sống nữa.

"Được, hôm nay ta giúp các ngươi hoàn thành ý nguyện."

Cung Tử Vũ nắm tóc Cung Viễn Chủy kéo đến, cưỡng chế hôn môi. Nụ hôn không hề dịu dàng chút nào, khi tách ra thì khóe môi của Viễn Chủy đã rách một đường tứa cả máu tươi. Tử Vũ thấy hàng mi dài của Viễn Chủy run rẩy lợi hại, tay cậu cũng túm chặt vạt áo trước ngực. 

Nhìn cậu ta khúm núm như vậy còn nói là muốn!

Nhưng lần này y sẽ không vì Cung Viễn Chủy mà dừng lại. Y sẽ sống ích kỷ như thế này, sẽ không bận tâm cảm xúc của cậu ta.

Nghĩ là làm, Cung Tử Vũ lần nữa lao đến bắt lấy môi của Viễn Chủy. Đến bây giờ cậu chỉ còn biết thoả hiệp nhắm chặt mắt, sau đó đáp lại nụ hôn có chút điên cuồng của y.

Y đưa tay lên cổ Viễn Chủy, nhắm chuẩn vị trí mà y ghi nhớ lần trước, xé ra miếng biểu bì giả đang che giấu tuyến thể của Viễn Chủy. Chỉ một cái lướt nhẹ trên đó đã làm cả người Viễn Chủy mềm nhũng ngã vào vòng tay rộng lớn của y.

Đúng là mùi hương này rồi. Hôm nay hãy để nó ngập tràn nơi Vũ Cung của y thôi...

---
6.

Cung Tử Vũ nhìn đăm đăm trần nhà. Y biết mình đang hành hạ người nằm bên cạnh. Không chỉ về thể xác mà còn tinh thần. Thật ra y có chút hối hận. Vì những gì đang diễn ra đều không phải dự định của y. Chỉ là y đã để cơn giận dữ của mình thắng thế.

Cung Tử Vũ muốn Viễn Chủy giữ khư khư cái chấp niệm trong tâm rằng y hận cậu. 

Cứ như thế dày vò cậu rằng cậu để một người chẳng ưa gì mình ở trên cơ thể làm loạn cả đêm. Cho cậu ta tiếp tục nghĩ y phải ghê tởm cậu lắm. 

Trước đó y còn nói cậu là loại ti tiện, là con chó trung thành của Cung Thượng Giác. Nếu Cung Thượng Giác vì có công dạy dỗ nên y nể mặt. Thì trái lại, y chẳng có lý do gì nể nang Cung Viễn Chủy.

Cung Tử Vũ nghe tiếng thút thít từ bên cạnh. Nhưng bấy giờ y chẳng lấy làm hả dạ với điều đó.

"Đừng khóc!" 

Dáng vẻ khổ sở này của Viễn Chủy không giống như trong tưởng tượng của y, nó không khiến y vui vẻ xem là thành tựu. Đầu tiên y lăng nhục cậu chẳng qua vì muốn cậu thôi dùng cái vẻ âm ngoan ngày trước mỗi lần đối diện y, muốn giành từ tay Cung Thượng Giác một chút biểu cảm yếu ớt cầu quan tâm từ cậu mà thôi.  

"Chẳng phải đây là điều ngươi muốn sao?" Tử Vũ không hiểu sao lời mình nói ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì y thật sự nghĩ. Trước đó còn định từ bỏ tôn nghiêm ôm lấy đối phương dỗ dành giải thích.

"Ta không biết, hức." Viễn Chủy dường như lại thành thật hơn y nhiều. "Ta không biết tại sao trong đầu ta chỉ quẫn quanh cái suy nghĩ... giá mà ngươi đừng căm ghét ta!"

Y quay sang vì bất ngờ trước điều Viễn Chủy vừa nói.

"Ca ca nói ngươi không ghét ta. Trước giờ ta vẫn luôn tin ca ca. Duy chỉ việc này là không thể." Cậu bó gối thu mình trong góc tường, nhỏ bé tội nghiệp đến kì lạ. 

"Ca ca không thể đọc được tâm ngươi. Nhưng ta cũng không mù, tất cả những gì diễn ra trước đó và cả cách ngươi nhìn ta ngày hôm nay. Tất cả đều chỉ ra ngươi ghét ta đến mức nào."

Cậu ôm lấy cơ thể đầy dấu vết tình sự của mình. Cả khuôn mặt giấu sau đầu gối, né tránh ánh mắt lạnh lẽo của vị Chấp Nhẫn.

"Ta còn nhớ một năm trước, khi ngươi phát hiện ra bí mật của ta, ngươi thậm chí còn chạy đi nôn thốc nôn tháo. Suốt một năm trời ta đều tự hỏi, không lẽ trong mắt ngươi ta xấu xí đáng khinh như thế sao? Và tại sao ta phải quan tâm ngươi nghĩ gì về ta đến mức này chứ?

Rốt cuộc thì trong thế gian này, chỉ có thế giới của Thượng Giác ca ca mới dung nạp được ta!"

---

7. Góc nhìn của Viễn Chủy

4 năm trước, vào cái đêm ta phân hóa thành khôn trạch. Đêm đó chỉ độ khoảng vài ngày sau khi ta nhậm chức Cung chủ Chủy Cung -ngày tộc nhân Cung Môn đều công nhận năng lực và cống hiến của ta.

Ta nhớ như in mình đã tức giận như thế nào khi phát hiện ra bản thân là khôn trạch. Trước kia không có dấu hiệu nào cho thấy việc này. Nhưng thân thể yếu đuối cùng những biến đổi trong cơ thể ta lúc đó đều nói điều ngược lại.

Ta đúng là đã chính thức phân hóa thành khôn trạch - số phận bắt ta trở thành một kẻ sống phụ thuộc và phục tùng.

Ta không muốn chấp nhận hiện thực này. Bằng tất cả tự tin và kiêu ngạo của mình, ta không thể cam tâm. Nhưng vượt qua tất thẩy những điều đó, khiến ta đau đớn nhất vẫn là khi ta tưởng tượng đến ánh mắt nguội lạnh đầy thất vọng mà Thượng Giác ca ca nhìn ta nếu huynh ấy biết được sự thật này. Rằng ta không thể giữ được lời hứa kề vai sát cánh cùng huynh ấy.

Suốt hai ngày trời của kỳ phát tình đầu tiên ta đều trong trạng thái đau khổ suy sụp. Nhờ có thuốc ức trạch nên trạng thái phát tình của ta không có gì đáng quan ngại nhưng mỗi lần ta nghĩ đến thân phận của mình đều khiến tim ta đau đớn. Chắc hẳn những triệu chứng của kỳ phát tình đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của ta, khiến cho mọi cảm xú đều bị khuyếch đại lên mấy lần so với thực tế. 

Cũng may ngày đầu tiên sau khi sử dụng thuốc ức trạch ta sớm đã thông báo bế quan luyện dược, đuổi hết người ra khỏi Chủy Cung. Ta quyết định không tiếp một ai. Kể cả Thượng Giác ca ca cũng không là ngoại lệ. Người không nên biết việc này nhất chính là huynh ấy.

Đến ngày thứ ba, ta nhận ra mình không thể ủ dột như thế này nữa. Ta nhớ ra thứ mình giỏi nhất, thứ khiến ta trở nên khác biệt chính là khả năng dược lý thiên phú của mình. Nếu không thể chấp nhận được hiện thực này, ta chỉ cần... đổi trắng thay đen.

Lục tung cả y quán cũng không thấy thứ gì hữu dụng, ta bèn lẻn vào tàng thư các phía sau núi. Không khó khăn đến vậy để kiếm ra thứ ta muốn, ta đã nghĩ cả ông trời cũng muốn giúp mình.

Quyển sách trong tay ta có nói, chỉ cần thêm một vài loại thảo mộc như trong sách hướng dẫn hòa chung với thuốc ức trạch, khí tức cùng tín hương của khôn trạch đều có thể tiêu biến sạch sẽ. Không những thế, cơ thể sẽ điều tiết ra một loại tín hương giống hệt của càn nguyên. Tuy nhiên tín hương này chỉ là giả, nó không có tác dụng công kích càn nguyên khác cũng như quyến rũ khôn trạch. Nói cách khác người sử dụng thuốc này, trong thời gian thuốc phát huy công dụng thì mọi năng lực khôn trạch sẽ bị kiềm hãm triệt để.

Vậy tức có nghĩa là, ta có thể sẽ mất hết năng lực!

Không sao, năng lực không có thì có thể dùng cách khác để làm giả, mê hương, ám khí, độc dược,... chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ để ta đánh bại hàng loạt càn nguyên.

Bất luận tác dụng phụ của nó là gì, chỉ cần ta không để lộ thân phận khôn trạch của mình, ta đều có thể chấp nhận.

.

.

.

---Còn tiếp---

Note: khúc sau dài quá mình cắt ra nha. Lát hoặc mai vui vui thì tui cho lên luôn phần cuối ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top