Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nghịch Thiên {ABO} (1)

Càn nguyên x Càn nguyên, cường công cường thụ, công sủng thụ, H nhẹ

---

Mối ràng buộc giữa Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy là phi thường chặt chẽ, dường như định mệnh của họ đã thắt chặt vào nhau kể từ ngày Cung Thượng Giác thu nhận Cung Viễn Chủy làm đệ đệ. 

Họ vốn không phải hyunh đệ ruột, sợi dây huyết thống Cung Môn mỏng manh cũng không giải thích được sự gắn kết đó. Thực tế thì ruột thịt cách mấy cũng không nói chắc được giữa hai người không tồn tại sự phản bội. Giống như Cung Hoán Vũ và Cung Tử Vũ, vốn dĩ ngoài mặt hyunh đệ tình thâm là thế, đến cuối cùng vẫn là ta sống hyunh chết, đối đầu sát phạt nhau đến khi một sống một còn.

Nhưng đối với Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy thì khác, giữa họ là tín nhiệm tuyệt đối, là bất chấp tất cả hy sinh vì đối phương, không chút vụ lợi. 

Nó không giống cách mà Trung Dung phục tùng chủ nhân của mình vô điều kiện, cũng không giống sự quyến luyến, phụ thuộc mà Khôn Trạch dành cho Càn Nguyên của mình. 

Căn bản không thể so sánh như vậy được, bởi vì Cung Viễn Chủy cũng giống như Cung Thượng Giác, ngày cậu tròn mười tám tuổi phân hóa thành Càn Nguyên - mắc xích đầu tiên, tầng lớp thống trị trong hệ thống phân tầng quyền lực của xã hội. Cho nên, giữa hai người không có sự phục tùng hay phụ thuộc nào hết. Bản thân họ cũng không giải thích được vì sao bọn họ lại thu hút lẫn nhau.

Bất quá, cả hai đều nhận thức được sự khác biệt đó, họ cũng không lấy làm phiền. Ít nhất Cung Thượng Giác không thấy phiền. 

'Đệ có là gì thì vị trí của đệ trong lòng ta cũng sẽ không thay đổi!'

Cung Thượng Giác hiểu rõ trở thành Càn Nguyên là khao khát, kỳ vọng của Cung Viễn Chủy kể từ ngày còn bé. Để trở thành Cung Chủ một nhánh trực hệ thuộc Cung Môn, đệ đệ hắn không thể chỉ là Trung Dung và tuyệt đối không thể là Khôn Trạch. Cung Thượng Giác không muốn đệ đệ chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn mà từ bỏ khát vọng của bản thân. Trên hết, hắn không muốn ai xem thường đệ đệ của hắn.

Hắn hiểu trong lòng Cung Viễn Chuỷ có mâu thuẫn, không phải với hắn mà với bản thân cậu. Hắn biết là vì cậu yêu hắn cho nên mới có những cảm xúc bất an đó. Cho nên trách nhiệm của Cung Thượng Giác là không cho phép bản thân có bất kỳ mâu thuẫn nào. Hắn là người lớn hơn, hắn phải là người nuốt xuống tất cả mầm mống nghi ngờ đe doạ đến mối quan hệ của bọn họ, dù có là dao găm tẩm độc hắn cũng phải nuốt. 

---

Cung Thượng Giác thích cách mà Cung Viễn Chuỷ yêu hắn, gần như là si mê. Khí tức của Cung Thượng Giác rất cường đại, tin tức tố của hắn đến Trung Dung vốn không nhạy bén với mùi hương cũng có thể đánh hơi được nếu hắn cố ý. Sẽ không có gì bất ngờ khi hắn dễ dàng thu hút mọi Khôn Trạch trong phạm vi một dặm, nhưng thu hút được cả Càn Nguyên là Viễn Chủy đệ đệ của hắn, há chẳng phải càng kích thích hơn sao.

Giữa bọn họ không có ngọt ngào uỷ mị, giữa bọn họ là dục vọng khao khát.

'Ca, ca...nhanh... cho ta đi!'

Cung Viễn Chuỷ hai gò má trắng trẻo ửng đỏ, mắt âng ậc nước, môi hồng nhuận sưng tấy, bộ dáng dục tiên dục tử, ngôn từ lộn xộn, giọng nói có chút uỷ khuất đối hắn xin xỏ.

Ai cũng biết Cung Thượng Giác sủng đệ đệ của hắn đến trời, chỉ cần Cung Viễn Chuỷ muốn, có là sao hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống.

Nhưng mà, chẳng ai ngoài Viễn Chuỷ biết bộ mặt duy ngã độc tôn hiện tại của hắn, tận hưởng vẻ mặt khổ sở cầu xin của tiểu đệ, người chật vật đem cúc hoa mời hắn thao cậu, gấp gáp đến mức hai dòng lệ vô thức rơi rớt lả chả trên khuôn mặt non nớt, non nớt hơn cả độ tuổi thực của cậu, càng kích thích hắn nổi lên hứng thú muốn bắt nạt.

Hắn làm vậy dẫu điều đó còn tra tấn hắn gấp mấy lần người kia. Tuyến thể của Cung Viễn Chuỷ là ở khoan miệng của cậu, tin tức tố cũng từ khoan miệng phát ra, mùi anh túc xanh tràn ngập trong không khí. Dẫu nói là tin tức tố của Càn Nguyên sẽ gây ra sự khó chịu, thậm chí là cảm giác áp bức cho Càn Nguyên khác, nhưng mà hoa anh túc vốn là thứ gây nghiện, giống như cách Cung Thượng Giác nghiện cơ thể và mùi hương của Viễn Chuỷ vậy. Cậu rõ ràng biết nên càng không ngại mở miệng rên rỉ cầu xin hắn không hề tiết chế.

'Được, ca ca chìu đệ!' Hắn không chịu đựng thêm được sự cám dỗ đó, hắn nhắm vào bờ môi hé mở hôn xuống, giam lại tiếng tỉ tê của Viễn Chuỷ. 'Đệ đúng là to gan, đệ không ngại cả Cung Môn này biết chuyện của chúng ta?!' hắn nói giữa những nụ hôn ướt át. 

'Umm, là hyunh bắt nạt ta...Aaa!' Hắn không nói trước mà đột ngột tiến vào, Viễn Chuỷ vì bất ngờ mà nội bích thít chặt, làm hắn đầu óc tê buốt đến nỗi gai óc nổi lên từng đợt thống khoái. Nhưng cậu rất nhanh thích ứng với cự vật thô to của hắn, bên dưới nuốt nhả co thắt đều đặn phối hợp với trù sáp dồn dập từ đối phương.

Cơ thể này phối hợp với hắn ăn ý đến vậy, Cung Thượng Giác không khỏi nghi ngờ người này như thế nào lại phân hóa thành Càn Nguyên? Sẽ ra sao nếu một ai khác biết được Viễn Chuỷ của hắn có bao nhiêu dụ hoặc, bao nhiêu mê người. Hắn có một ước muốn hèn mọn, đem Cung Viễn Chuỷ của riêng hắn giấu đi, để không ai biết được cậu ở dưới thân một người có bao nhiêu câu nhân quyến rũ. 

Vì vậy Cung Thượng Giác trong âm thầm chỉ có thể ích kỷ thừa nhận, trước nay hắn luôn hài lòng với việc Cung Viễn Chuỷ tỏ ra bài xích với cả thế gian. Tất nhiên, ngoại trừ hắn. 

---

Hôm nay  Cung Viễn Chủy dành cả ngày ở Y quán để nghiên cứu dược liệu, dù sao thì lúc này ca ca cũng không có ở Cung Môn. Cậu bĩu môi, không có mặt thì càng tốt, sự hiện diện của hắn lúc nào cũng làm cậu phân tâm, hận cả ngày không thể quấn quít cuốn lấy, tham luyến hít vào mùi vị bách tùng mạnh mẽ áp đảo của người nọ. 

'Tham kiến Cung Tam thiếu gia!' Giọng nói của ai đó nghe thật trong trẻo. Đó là cảm nhận đầu tiên của cậu. Trong một giây Cung Viễn Chủy dường như bị giọng nói đó thôi miên buông bỏ cả đề phòng. Sau đó cậu nghiêng người nhìn qua, người kia mặc trang phục y sư của Cung Môn.

'Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy!' Cung Viễn Chủy quay lại bộ dạng xa cách đặc trưng, lạnh nhạt hỏi người nọ. Ngón tay thon dài sớm đã nắm lấy cán đao còn nằm yên trong vỏ.  

'Ta là Doãn Kì, y sư mới đến Cung Môn.'

Trẻ như vậy? Cung Viễn Chủy âm thầm đánh giá. Kỳ sát hạch của Cung Môn dạo gần đây trở nên quá dễ dãi hay sao, một tiểu hài tử cũng dễ dàng vượt qua, hoặc người này... đơn giản là tài ba đến vậy? Cung Viễn Chủy vừa nghĩ ngợi, chân cũng vô thức bước gần hơn tới chỗ thiếu niên kia.

Doãn Kì nghe được tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần, cảm thấy nhịp tim có chút dồn dập, y chậm rãi ngẩng đầu, vừa nhìn đến mặt Cung Viễn Chủy tự nhiên có chút choáng váng muốn ngã về phía sau. Cung Viễn Chủy bất ngờ cũng vươn tay giữ lấy cánh tay y.

'Xin lỗi, khí tức của ngài...' Y bỏ dỡ câu nói của mình bởi vì hiện tại y đến thở cũng không nổi, người kia vừa chạm đến đã thấy cả người nóng râm ran. 

Người đối diện cũng không đỡ hơn là bao. Cậu nuốt nước bọt, không hiểu sao cứ muốn tiến đến gần Doãn Kì, muốn chạm vào đối phương lần nữa. Tay cậu duỗi về phía thiếu niên nọ, nhưng chưa kịp chạm tới, cổ tay đã bị mạnh mẽ nắm lấy kéo đi. Một giây sau, trước mặt cậu là lồng ngực vững trải quen thuộc.

'Viễn Chủy đệ đệ, có vẻ đệ không khỏe. Chúng ta về Giác cung thôi!' Ấm áp quá, cả người Viễn Chủy được người kia nhẹ nhàng nhấc lên. Đúng là mùi hương này rồi, cậu yên tâm nhắm mắt để mặc người nọ ôm cậu rời đi.  

---

'Ca! Ta không biết mình bị cái gì nữa?' Cung Viễn Chủy trước nay chưa từng chủ động muốn gần gũi bất kỳ ai, cũng chưa từng có cảm giác râm ran khó chịu đó. Vừa khó chịu vừa kích thích, tâm trí cậu hoàn toàn hỗn độn mất tự chủ. Cung Viễn Chủy rất hoảng sợ ca ca sẽ hiểu lầm cậu.

'Đệ không sao cả, người đó... là bạn đời định mệnh của đệ!' Giọng của Cung Thượng Giác chậm rãi, đều đều phát ra, tuy vậy ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo. Cung Viễn Chủy nhìn thấy ca ca siết lấy tách trà trong tay, lộ ra từng khớp ngón tay trắng bệch. Khí tức đàn áp phát ra như muốn bóp nghẹn bất kì ai  ở gần, mùi bách tùng tại Giác cung hiện tại quá nồng đượm, sợ chỉ cần thêm một chút nữa thôi sẽ kinh động đến các Cung khác ở xung quanh.

Cung Viễn Chủy nuốt khan, lòng bàn tay mềm mại phủ lên tay hắn, ánh mắt Cung Thượng Giác quay sang nhìn cậu cũng dịu dàng hẳn đi. Cung Viễn Chủy luôn biết làm dịu lại cơn giận của đối phương, nhưng cũng chính cậu là mồi lửa đốt cháy sự kiên nhẫn trong hắn.

Cung Viễn Chủy cuối cùng đã thấu hiểu vì sao Cung Thượng Giác ngày trước cùng với Thượng Quan Thiển nảy sinh quan hệ... bốn chữ bạn-đời-định-mệnh đó, làm sao cậu quên được cơ chứ! Vết thương lòng trong cậu đối với sự việc ngày đó, vẫn còn âm ỉ đau cơ mà!  

---Còn tiếp---

Ngược quá thì quăng một xíu đường này 🫣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top