Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thất Sủng (2) [H]

warning: ngược thân, ngược tâm

---

"Cung Viễn Chủy, xem trẫm hôm này làm thế nào dạy dỗ lại ngươi!"

Lực đạo của bàn tay đang giữ lấy cằm Viễn Chủy dường như đã tăng thêm vài bậc. Hắn tiếp tục dụng lực khiến y từ tư thế quỳ gối dưới mặt đất phải đứng thẳng dậy, sau đó nắm lấy cổ tay gầy nhẵn của y ném về phía giường ngủ.

Hành vi đường đột này khiến Viễn Chủy không lường trước được, khuỷu tay vô ý va vào cạnh giường đau điếng, sau đó cả cơ thể theo quán tính ngã vật ra đệm. Nhưng chưa kịp định thần thì người còn lại đã tiếp tục bổ nhào lên người y, cố định hai tay y trên đầu hòng không để y kịp chống cự. Đến khoảng cách giữa hai khuôn mặt cũng bị hắn thu hẹp đến mức hai sóng mũi thẳng cao đã chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi có phần gấp gáp điên cuồng của hắn cũng vấn vít trên cần cổ của Viễn Chủy.

Thượng Giác không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Viễn Chủy cùng bộ dạng bất cần như thể trước mắt y ai cũng như ai, chẳng có gì khiến y bận tâm làm hắn đánh mất bình tĩnh mà vô cớ nổi nóng. Y cùng lắm chỉ là con của một kẻ phản tặc vong gia, lại dám né tránh động chạm của hắn, coi nhẹ sự tồn tại của hắn. Tại sao đám nữ nhân hậu cung kia khi nhìn thấy hắn một đôi mắt sáng rỡ mong chờ, bọn họ chỉ hận không thể thật nhanh nhảy lên sàng để hắn sủng hạnh. Còn y, chỉ là một nam sủng nhỏ nhoi không danh phận lại dùng bộ dạng xa cách lạnh nhạt đó mà đối phó với hắn.

"Nhìn thấy ngươi quả thật khiến trẫm vô cùng chán ghét. Ngươi có biết không?"

Viễn Chủy từ nhỏ đã quen với việc bị khinh thường bắt nạt, bị tổn thương về cả thể chất lẫn tinh thần. Mẫu thân y từng dạy, dù có như thế y cũng không nên bày ra bộ mặt khóc lóc đáng thương cho bọn họ đắc ý. Cho nên đối với mấy lời nói mang tính sát thương, lòng y sớm đã nguội lạnh, những điều làm y thấy không vui, y cũng không thể hiện ra bên ngoài. Lâu ngày thành quen, nhất là từ sau khi mẫu thân mất, Cung Viễn Chủy rốt cuộc đã quên đi cách làm thế nào để thật tâm mỉm cười, cũng như quên làm sao để biểu hiện ra những hỉ nộ ái ố căn bản nhất của một con người.

Nhưng bấy giờ khi nghe thấy lời nói nhẫn tâm thốt ra từ đôi môi của kẻ đế vương, trái tim Viễn Chủy bỗng dưng không nhịn được đau như thắt lại. Như thể ai đó vừa vói tay nhéo vào lòng y. Không ngờ việc nhìn thấy y cũng khiến Thượng Giác chán ghét đến nhường này. Viễn Chủy kì lạ lại không thể quen với chán ghét đó của hắn, càng không thể làm lơ. Bởi ngay từ lần đầu gặp mặt Thượng Giác, y đã không thể đem hắn cùng người khác xem là đồng dạng nữa.

Vì thế y chọn ngoảnh mặt quay đi, không muốn phải cùng hắn đối diện. Tại y không biết nên dùng loại biểu cảm nào để đối đãi hắn. Một nam tử hán đại trượng phu như hắn, nhìn thấy nam nhân uỷ mị như y bấy giờ còn bày ra bộ dạng yếu đuối bị thương tổn. Hắn còn không ghét y đến chết mới là lạ! Viễn Chủy thầm nghĩ.

"Né tránh ta? Ta coi ngươi làm sao tiếp tục né tránh được ta?!"

Xot

Lớp bạch sa y mỏng manh không cần dụng lực cũng dễ dàng bị hắn xé toạt như một tấm vải thừa, để lộ hai bả vai gầy nhẵn cùng xương quai xanh nổi bần bật trên làn da nhẵn mịn. Thượng Giác đắc ý thu vào tầm mắt biểu cảm thập phần hốt hoảng của đối phương. Hắn hài lòng, tầm nhìn lướt trên thân thể xiêm y không chỉnh tề của người trước mặt, đáy mắt không che giấu dục niệm. Đúng là không làm hắn thất vọng, người này hắn nhặt về, không những mang một khuôn mặt cướp hồn đoạt phách, ánh mắt câu nhân, hai viên trân châu khảm trong hốc mắt sâu trong veo mọng nước, lông mi đen dài, mà còn sở hữu một thân thể băng cơ ngọc cốt, mềm mại trắng trẻo.

"Hoàng Thượng, người..."

"Ta đang chỉ cho ngươi thấy công dụng của một tiện nhân!"

Kí ức cuồn cuộn trong đại não Viễn Chủy như một cơn thủy triều man tợn. Những tiếng cười dâm tiện, những bàn tay bẩn thỉu luồng dưới vạt áo đã ám ảnh y suốt cả thời niên thiếu. Sau đó là tiếng quát tháo của mụ kế mẫu, tiếng roi vụt vun vút vào lưng và sườn. Ả từng đổ cho y là phường lẳng lơ, một con hồ ly tinh chẳng khác gì thân mẫu của mình, quyến rũ mấy đứa con bản chất đoan chính của ả! Bọn người y từng phải xưng đệ gọi huynh bởi họ có phân nửa dòng máu của tên ác bá Cung Vĩnh Chủy chảy trong huyết mạch. Mà đến cả Cung Vĩnh Chủy cũng chưa từng xem y là con trai gã.

Nghĩ đến cái tên đó, Cung Viễn Chủy trong nháy mắt từ một kẻ lãnh đạm đột nhiên hóa thành bộ dạng vô cùng khốn đốn chật vật, ánh mắt muốn bao nhiêu sợ hãi liền có bấy nhiêu. Không những thế, ẩn sâu trong sự sợ hãi còn vương một tia thù hận. Kí ức dơ bẩn đó chính là thứ đang che mờ tâm trí y lúc này. Bất quá y càng chống cự, càng gây khiêu khích đến lòng tự tôn của bậc đế vương. Cung Thượng Giác căn bản đã không vừa mắt với sự bất cần của Viễn Chủy, nay nhận ra bản thân hắn còn chán ghét bộ dạng phản kháng bất kham của y gấp bội phần.

Trong lòng lóe lên cái suy nghĩ có phải hay không tên nhóc này từ lâu đã xem hắn là kẻ thù giết cha mà đối đãi. Nói vậy nhưng Thượng Giác đối với động cơ đó của Viễn Chủy chưa từng có ý đề phòng. 

Bởi vì y căn bản không có năng lực đối chọi với hắn. Không có năng lực, càng không có tư cách. 

Tư cách hay thân phận chính là thứ Thượng Giác mãi mãi sẽ không ban cho Viễn Chủy. Hắn không cần biết giữa y và Cung Vĩnh Chủy trước kia từng tồn tại loại tư thù gì. Nhưng cái dòng máu của kẻ phản tặc chạy trong cơ thể y, dơ bẩn đến mức nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.

Cung Viễn Chủy thủy chung cắn chặt môi không nói, ấy vậy nhưng vẫn cực lực giẫy giụa muốn thoát khỏi gọng kiềm của hoàng đế. Hành động này đương nhiên không hề có tác dụng gì ngoài thôi thúc hắn, Thượng Giác nhắm vào cái cần cổ nhẵn mịn trước mặt cắn xuống bật cả máu tươi rồi đưa lưỡi liếm sạch. Viễn Chủy thân yếu thế cô bị kẹp giữa hai cánh tay rắn chắc của hắn, dù tuyệt vọng nhưng vẫn không ngừng giẫy giụa. Đến mức cả vùng ngực và cổ bị hôn cắn không thành dạng gì, y phục rách nát không che đậy được mấy phần thân thể càng kích thích con thú hoang động dục trong người hắn. Thượng Giác liếm môi, một tay lần mò xuống địa phương bên dưới của người còn lại. Tay hắn vừa chạm đến vật nhỏ đã khiến người kia giật nảy mình, răng cắn chặt vào môi đến tươm máu.

Đầu óc Viễn Chủy bấy giờ mụ mị trống rỗng, sớm đã không còn nhận thức được người trước mặt mình là ai. Trong khoảnh khắc nhất thời hắn nới lỏng đề phòng, y liền vung tay dụng hết sức bình sinh tặng đối phương một cú tát giáng trời. Cung Thượng Giác sửng sốt đến mức mày kiếm đanh lại, đôi mắt hẹp dài mở to. Hắn há miệng cười lạnh.

Cung Vin Chy, chính ngươi phá v chút nhượng b sau cùng ca ta.

Vốn dĩ hắn muốn cả hai có thể cùng thoải mái một chút, nhưng xem ra người này không thích uống rượu mời.

Thượng Giác cười nửa miệng, kéo quần giải phóng cho cự vật to lớn vốn đã đứng thẳng từ sớm của mình, lần nữa cố định hai tay người kia trên đỉnh đầu. Lồng ngực Viễn Chủy vì thở gấp mà phập phồng dữ dội, hai đầu ngực phiến hồng dưới tác dụng của cái lưỡi điêu luyện của hắn đều đã căng cứng, xung quanh từng mảng da thịt đỏ tím do bị cắn mút. Hắn tiếp tục lần mò xuống bên dưới, không chút do dự mà chen lấn đâm vào. Viễn Chủy điếng người, đau đến quên cách thở. Bởi vì miễn cưỡng không qua chuẩn bị mà quá trình xâm nhập vô cùng chật vật, hắn không thoải mái bao nhiêu thì người còn lại càng đau đớn hơn gấp mấy lần. Viễn Chủy trước nay chưa từng trải qua nỗi đau nào quá mức cường đại như thế. Chính là, bọn người kia đối với địa phương phía sau của y chưa từng xâm phạm qua. Đau đến không chịu được, y dường như rõ ràng cảm nhận được cơ thể đang bị xé rách ra sao. Thượng Giác cố gắng luồng lách toàn bộ chiều dài của mình vào Viễn Chủy. Sau khi đi vào hết lại đột ngột rút hẳn ra, không nói trước một lời mà mạnh mẽ thúc vào, đâm sâu đến tận cùng gốc rễ.

Quả nhiên là bậc đế vương, người muốn gì đều có thể tự tay đoạt lấy. Một cú thúc bạo ngược đã thành công đổi lại tiếng thét thấu trời của người kia. Viễn Chủy chớp mắt, lệ tràn giàn giụa cả khuôn mặt. Y khổ sở lắc đầu, đau đớn như chết đi sống lại, tóc mái dài phủ trước trán bết dính hai bên gò má vì mồ hôi và nước mắt. Bất quá dù có thống khóc thê thảm như thế vẫn không tài nào che lấp được dáng vẻ lê hoa đái vũ kinh động nhân tâm.

Hiện tại y đã nhìn rõ người trước mặt mình là ai rồi. Không phải phụ thân, càng không phải huynh trưởng. Chưa ai từng mang cho y cảm giác này trước đây. Chỉ có thể là Cung Thượng Giác hắn. Chính là bậc đế vương không thể xâm phạm, không gì không thể làm, không gì không thể không có.

Người này là ân nhân của y, là người khiến y nhất kiến chung tình. Y đã từng nghĩ sau này dù hắn có làm gì thì y vẫn sẽ như vậy yêu hắn.

Viễn Chủy đã yêu hắn dù không hề biết rõ về hắn. Theo lời kể của người trong thiên hạ, hắn chính là bậc quân tử thánh minh độ lượng ngàn đời lưu danh sử sách. Vậy mà trước mặt y từ lần đầu tiên cho đến hiện tại chỉ lưu lại một vẻ mặt lãnh khốc khinh khi.

Nếu là hắn thì việc gì y phải chống cự. Bậc đế vương trăm điều khó, hắn nhân từ với cả thiên hạ nhưng người trong thiên hạ đâu phải ai cũng một lòng vọng trọng hắn. Đơn cử là Cung Vĩnh Chủy phụ thân y. Có trách thì trách y là con trai của phản tặc, dù y có muốn hay không. Sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

Cung Viễn Chủy giờ đây đang từ trong mờ mịt dần nhận ra lý do ngày ấy hắn giữ mạng y mang về...

Nghĩ đến đấy Viễn Chủy cũng thôi không chống cự nữa, để mặc Thượng Giác siết chặt y, kéo y vào một nụ hôn sâu, lưỡi hắn đảo loạn trong khoang miệng y, mấy lần cắn trúng khiến y bật máu rồi lại dùng lưỡi càn quét sạch sẽ. Bên dưới vẫn đều đặn ra vào, bền bỉ duy trì tốc độ điên cuồng cùng nhịp điệu thô bạo. Cơ thể y không ngừng bị nảy lên kéo xuống, vạn nhất không có chiếc gối chắn ngang thành giường kia, đầu y đã sớm tươm máu.

Mỗi lần Viễn Chủy nghĩ mình chắc đã chết thật rồi thì cú thúc điếng người của Thượng Giác lại lôi y về với hiện tại tàn khốc. Cả một đêm dài không biết đã tái diễn bao nhiêu lần, cứ ngất đi rồi bị người kia giật dậy, đổi qua đổi lại không biết bao nhiêu loại tư thế đáng xấu hổ. Y còn tưởng mặt trời sẽ không bao giờ lên nữa.

Viễn Chủy bấy giờ đã quay về bộ dạng ban đầu, khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt vô thần. Cuộc đời y trải qua bao nhiêu năm, gặp gỡ được chẳng bao nhiêu người, nhưng tất cả đều để y phải thấm thía được thân phận hèn mọn của mình. Y rõ ràng chưa từng si tâm vọng tưởng hay mưu cầu tình yêu của bất kì ai. Nhưng người này lại muốn y triệt để chết tâm, triệt để nhận thức được vị trí sau cùng của bản thân.

Rng du người có khoác lên cơ th ta nhng b cánh xa hoa nht, cho ta sng trong hoàng cung người hu k h, thì đối vi người, ta vn ch là th công c phát tiết thp hèn. Đến hng thường dân cũng không đáng. Có phi không?

Bất quá chấp niệm của Viễn Chủy đối với tình yêu này đã bén rễ quá sâu. Hắn chỉ cần một lần trao cho y ánh mắt dịu dàng mà khen y xinh đẹp. Y đã quyến luyến sự dịu dàng đó đến mức tự mình đa tình ngược luyến.

Người nói ta đáng b như thế, thì c xem đó là li ca ta đi.

"Ngươi trả lời ta, tại sao ta dùng cách thức đê tiện nhất để tàn phá ngươi mà ngươi trong mắt ta vẫn xinh đẹp đến nhường này vậy!"

Viễn Chủy trong cơn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vô cùng khác lạ của người nọ. Y mơ hồ thấy hắn dùng ánh mắt thập phần dịu dàng nhìn y, mơ hồ cảm nhận được độ ấm của bàn tay đó lướt trên khóe mắt còn ươn ướt của y. Mơ hồ như vậy mà vô thức mỉm cười, sau đó từ từ chìm vào giấc mộng...

Mng đẹp đến thế, có th nào không cn thc dy na hay không?!

.

.

.

---Còn tiếp---

Tại vì lỡ ngược em Chủy mạnh tay quá, nên hôm nay tôi ngang ngược tặng quý vị thêm chương H này...nhé! peace!!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top