Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cánh chim trong bụi mận gai [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://writeas.xyz/gjs5rfm905hr3.md?continueFlag=d32fe3e76a20f1e0250e842f4354dc07
* Fic này tui up giùm nhỏ bạn tui 🥲

Tuyết trắng lảo đảo rơi xuống, phủ thành một tầng thạt dày trên mặt đất. Bông tuyết đọng trên đình viện, nhìn từ xa chỉ thấy mấy mạt xanh biếc dưới một mảnh trắng tinh. Càng tới gần những mái đình các, màu xanh biếc càng thêm loang lổ bừa bãi. Bông tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng bay theo làn gió, vừa tới gần đã bị nhiệt khí hun chảy. Tiếng nước đổ ào ào cùng với tiếng chuông vang thanh thúy vọng lại trong không gian yên tĩnh. Nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy ở dưới tầng tầng màn lụa có bóng người quấn quýt. Bể tắm nước nóng hun cả người Cung Viễn Chủy nóng lên, y không kìm được mà thở dốc. Những ngón tay thon dài xanh nhạt bám ghì lấy đá đen trên thành hồ, vô lực tiếp nhận khoái cảm mưa rền gió dữ ở phía sau. Một bàn tay dày rộng phủ kín gân xanh bao trùm lên da thịt trắng mềm, mười ngón tay đan kín lấy nhau. Cung Thượng Giác kề sát vào vòng eo mảnh khảnh của Cung Viễn Chủy, ôn nhu hôn lên môi mềm. Cung Viễn Chủy bị khoái cảm mãnh liệt và nụ hôn đột ngột của nam nhân ép đến khó thở. Hiện tại y thật giống như một con cá nhỏ thiếu nước đang không ngừng run rẩy, vô lực chịu đựng từng đợt va chạm. Cung Thượng Giác si mê làn da non mềm ở trước mắt, vươn tay vuốt ve sờ nắn không ngừng. Động tác ở dưới thân càng lúc càng thêm tàn nhẫn, hận không thể thao hỏng Cung Viễn Chủy, xoa nát tiểu nhân nhi rồi dung nhập vào chính cốt nhục của mình. Cánh môi đỏ bừng kiều nộn bị Cung Viễn Chủy cắn đến trắng bệch, thế nhưng y vẫn không muốn mở miệng xin tha. Cung Thượng Giác cười lạnh kéo vòng eo của Viễn Chủy, khiến cho y chỉ có thể dựa vào cơ thể của hắn, mở hai chân ra tiếp nhận từng đợt va chạm.
- Viễn Chủy, Viễn Chủy của ta. Kêu một tiếng đi, kêu ra rồi ta mới giúp em.
Tiếng nước xôn xao vang lên hòa cùng tiếng ác ma nói nhỏ giống như dụ dỗ Viễn Chủy đang ngập trong khoái cảm. Cung Viễn Chủy hít thở không thông. Y không kìm được mà khóc ra thành tiếng, nước mắt trào ra bị Cung Thượng Giác hôn lấy. Cung Viễn Chủy không chịu nổi liền nức nở cầu xin.
- Ô...ưm... Cầu xin ngài, buông tha cho ta... A! Công tử!
Không biết là bởi vì đang chìm trong khoái cảm hay là đã lâu không nói lời nào, thanh âm của Viễn Chủy yếu ớt run run. Sắc mặt của Cung Thượng Giác lập tức tối sầm lại, lưu loát đẩy eo. Hắn xoay người ở dưới thân lại, gặm cắn cần cổ trắng nõn ở trước mắt.
- Không đúng. Viễn Chủy nên gọi ta là gì? Đã quên rồi sao?
Cung Viễn Chủy giật bắn mình. Hai cánh tay mảnh khảnh vội vã câu lấy cổ Cung Thượng Giác.
- Không, ta sai rồi. Công tử… Ách a! Không, phu… Phu quân. Cầu xin phu quân, ta không chịu nổi nữa...Ô...ưm
Bụng dưới của Cung Thượng Giác căng chặt, suýt chút nữa bị Cung Viễn Chủy kẹp bắn. Hắn hung hăng cắn cổ Cung Viễn Chủy một ngụm, không màng đến lời cầu xin của tiểu nhân nhi mà tùy ý kéo người vào vực sâu. Cung Thượng Giác điên cuồng va chạm, không ngừng đưa Cung Viễn Chủy lên cao trào. Cung Viễn Chủy vừa khóc vừa tự trách: "Vì sao? Nếu biết cuối cùng sẽ biến thành như vậy, nếu lúc trước ta không mềm lòng, có phải tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra đúng không……"

Lò đun dược cháy bập bùng, nước thuốc màu nâu không ngừng trào ra. Cung Viễn Chủy thuần thục khuấy đảo, đổ ra, tinh lọc. Tất cả động tác đều thuần thục như nước chảy mây trôi, khiến người nhìn cũng cảm thấy đây chính là cảnh đẹp ý vui. Thiếu niên chăm chú đem chén thuốc tưới lên đóa hoa trong suốt. Vẻ mặt của y vô cùng ôn nhu, phảng phất như đang thương tiếc cho ái nhân của chính mình. Ánh mặt trời phủ lên trên người Viễn Chủy, vì y mà tô điểm thêm vài phần thần thánh giống như tiên nhân rơi xuống nhân gian. Chợt một tiếng đập cửa quấy nhiễu không gian yên tĩnh này. Thanh âm của Kim Phục truyền tới tai Cung Viễn Chủy.
- Hồi Chủy y sư, thân thể của công tử không khoẻ, muốn người qua nhìn xem……
Câu nói kế tiếp Cung Viễn Chủy đã sớm không nghe. Sắc mặt của y tái nhợt, hận không thể tìm một cái khe đất để giấu mình đi. Kim Phục ở ngoài cửa còn đang đợi y trả lời. Trong phút chốc, gian phòng không có tiếng vang. Kim Phục thầm lau mồ hôi.
- Y sư....
Cửa gỗ đóng chặt đột nhiên mở ra, khuôn mặt tái nhợt nhưng không che được vẻ điệt lệ của Viễn Chủy xuất hiện. Kim Phục nhất thời thất thần quên mất những lời mà mình đã soạn sẵn ở trong đầu. Dù có nhìn bao nhiêu lần, Kim Phục cũng đều tán thưởng bộ dáng tinh xảo xinh đẹp của vị y sư này. Ngón tay mảnh khảnh đong đưa ở trước mắt mang theo hương thơm dịu nhẹ. Kim Phục lúc bấy giờ mới hoàn hồn, ngẩng lên đối diện với khuôn mặt non nớt kia lại lắp bắp khó mà mở miệng. Cung Viễn Chủy nhìn bộ dáng khó xử của Kim Phục, trong lòng đã hiểu rõ. Y nhẹ nhàng mỉm cười bảo Kim Phục dẫn đường. Kim Phục nghe vậy liền cúi đầu bước đi vội vàng. Không khí trầm mặc lan tràn, đâm vào trong lòng Viễn Chủy khiến y cảm thấy có chút bất an.
Tiếng bước chân ở phía sau lưng đột nhiên tắt ngúm. Kim Phục vội vàng xoay người, lúc này mới nhớ ra là hắn chưa giải thích.
- Công tử không ở Giác cung, chúng ta không có đi sai, xin y sư xin yên tâm.
Sắc mặt của Cung Viễn Chủy đỏ lên, tự giễu nghĩ thầm: "Mình lại tưởng tượng cái gì thế? Đây là Cung Môn, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Cung Viễn Chủy mồ côi từ nhỏ, trong thời gian lang bạt thì bị thương cổ họng, trở thành một kẻ câm không ai cần. May mắn sau này được một vị y sư nhặt trở về. Vị y sư kia tuy thiện tâm nhưng lại rất bận rộn. Chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều lo cho Viễn Chủy không thiếu, thế nhưng rất ít khi có thời gian bầu bạn. Y sư chỉ tìm tiên sinh dạy dỗ cho Viễn Chủy xong liền phủi tay không hỏi đến. Năm Viễn Chủy 12 tuổi, thiên phú y dược có một không hai của Viễn Chủy được khai phá, vị y sư kia kinh ngạc mang đứa nhỏ về Cung Môn. Tính đi tính lại, Cung Viễn Chủy đã vào Cung Môn được bốn năm.
Không biết đã đi được bao lâu rồi mà Cung Viễn Chủy vẫn mải mê suy tư, thế cho nên suýt chút nữa đụng phải Kim Phục. Thiếu niên hốt hoảng dừng lại, sau khi nhận ra tình hình thì có chút xấu hổ. Kim Phục mặt không đổi sắc, xoay người ý bảo Cung Viễn Chủy có thể tự mình tiến vào. Cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra rồi lại khép kín. Ánh sáng bị cách trở, bóng tối vọt tới, Cung Viễn Chủy không biết là vừa nhớ tới chuyện gì mà sắc mặt lại trắng bệch. Y gom lại toàn bộ dũng khí tích cóp đủ mười sáu năm cuộc đời rồi mới dám tiến lên. Gian phòng dần dần rõ ràng, rất nhiều sổ sách vứt tán loạn trên mặt đất. Có bóng người đang ngồi dựa vào sườn ghế. Dù cho ánh nến chập chờn cũng không thể che nổi vẻ anh tuấn của hắn, thế nhưng Cung Viễn Chủy không có tâm trạng thưởng thức. Hiện tại y chỉ muốn xoay người chạy trốn. Ánh mắt sắc bén chuẩn xác bắt được động tác của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác lẳng lặng nhìn Cung Viễn Chủy dịch từng bước từng bước ra xa mình. Đôi tay đang nắm chặt kia đã hoàn toàn vạch trần Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy miễn cưỡng tiến lên thỉnh an thì đột nhiên bị túm ngã vào trong lòng ngực của Cung Thượng Giác. Thiếu niên kinh hoảng, vội vàng muốn đứng dậy nhưng lại bị cánh tay cường kiện túm chặt vòng eo. Bàn tay dày rộng không hề nhích đi một phân một tấc nào, người ở trong lòng cũng không ngừng lộn xộn, cọ loạn khiến Cung Thượng Giác cảm thấy miệng khô lưỡi khô liền thấp giọng quát.
- Không được nhúc nhích!
Nghe vậy, Cung Viễn Chủy giãy giụa càng mạnh. Trong lòng của y tràn đầy hoảng sợ, bởi lẽ trước kia y không biết, nhưng từ ngày Cung Viễn Chủy lạc nhầm vào mật thất của Giác cung, thấy được nơi đó tràn đầy bức họa cùng chút đồ vật cũ đã biến mất của mình, y liền hiểu rõ tất cả. Cánh tay bên hông dần dần siết chặt, hơi thở nóng rực đánh vào sau gáy. Có thứ gì đó đang dần thức tỉnh, vừa cứng rắn vừa nóng rực áp lên xương cụt của Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy lập tức cứng đờ người, màu đỏ ửng bò lên trên khóe mắt, hàng mi run rẩy giống như cánh bướm gần chết đang điên cuồng giãy dụa. Cung Thượng Giác cười khẽ, hỏi:
- Sợ cái gì? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi, trốn cái gì?
Tầm mắt của Cung Viễn Chủy quét đến vẻ mặt u ám của nam nhân. Y căng thẳng khoa tay múa chân: "Công tử, xin ngài buông ra. Ta đến bắt mạch cho ngài, xin đừng làm khó ta nữa."
- Ngẩng đầu lên, nhìn ta.
Cung Thượng Giác ngăn chặn đôi tay trắng nõn, vô tình nói. Cung Viễn Chủy trốn không thoát nên đành phải nghe theo. Y nhíu mày, vừa muốn nói nhưng lại thôi. Trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ bất mãn. Cung Thượng Giác độc ác hỏi lại.
- Thế nào? Tại sao lại không nói một lời?
Khuôn mặt anh tuấn dần dần tới gần, Cung Viễn Chủy theo bản năng lùi ra xa liền bị hai cánh tay ngăn trở. Mái tóc đen dài bị đẩy ra, chóp mũi lành lạnh cọ cọ ở trên hõm vai của Cung Viễn Chủy, hơi thở nóng rực phun ở phần gáy trắng nõn. Cả người Viễn Chủy lập tức căng chặt. Cung Thượng Giác hít hà một hơi.
"Đau...công tử, xin ngài siết nhẹ lại."
Thì ra là Cung viễn Chủy nhéo cánh tay của Cung Thượng Giác. Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhanh chóng buông tay. Cung Viễn Chủy cũng luống cuống lùi lại, bọi dạng chật vật đến đáng thương. Y chợt cảm thấy da đầu có chút đau đớn nên không khỏi nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn. Tuy không thấy đó là vật gì nhưng có thể nghe được tiếng chuông bạc thanh thúy. Trên mái tóc đen dài mượt treo mấy xâu chuông bạc tinh xảo khiến bộ dáng của Cung Viễn Chủy thêm vài phần linh động. Cung Thượng Giác vừa nhìn vừa vui mừng, Cung Viễn Chủy lại nóng ruột như đang bị hỏa thiêu. Thiếu niên chỉ cảm thấy chuông bạc uyển chuyển nhẹ nhàng kia còn nặng hơn ngàn cân đất đá. Cung Thượng Giác bỏ qua thái độ cự tuyệt của Viễn Chủy, hắn cảm thấy mỹ mãn rồi mới buông người ra.
- Chủy tiên sinh trở ngại ngôn ngữ, có chuông bạc này sẽ lược bỏ được rất nhiều phiền toái. Đây là tâm ý của ta, mong Chủy tiên sinh vui lòng nhận cho.
Nghe vậy, Cung Viễn Chủy muốn cự tuyệt nhưng không thể xuống tay. Y chỉ có thể âm thầm chế nhạo: "Đưa chuông bạc thôi mà còn làm đến nhường này, thật đúng là phải khen công tử một câu trọng lễ giáo".
Cung Viễn Chủy bắt mạch cho Cung Thượng Giác xong liền để lại đơn thuốc rồi vội vàng rời đi. Tiếng chuông bạc thanh thúy vang leng keng cả một đường bán đứng nội tâm hoảng loạn của Viễn Chủy. Phía sau truyền đến vài tiếng cười khẽ, tiếng chuông bạc lại vang càng nhanh. Sau khi tiếng chuông bạc tiêu tán, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Cung Thượng Giác nhìn chăm chú về hướng Cung Viễn Chủy vừa rời đi. Hắn hồi tưởng lại dư vị ấm áp, thân thể thơm tho, sợi tóc mềm mại cùng gương mặt ngoan ngoãn chọc người thương yêu. Nam nhân gắng gượng kiềm chế dục vọng chiếm hữu bồng bột xuống. Thời cơ còn chưa chín muồi, hắn không muốn dùng nhất cách thức tàn nhẫn để chiếm được người. Cung Thượng Giác hắn từ trước đến nay quyết đoán, khả năng công thành đoạt đất, đùa bỡn nhân tâm kia cũng vô cùng thuần thục. Nhanh thôi, sẽ rất nhanh thôi. Hắn nghiến răng lặp đi lặp lại lời này.
Dưới mái hiên ngoài cửa sổ, một cánh bướm xinh đẹp đang tung tăng bay múa đột nhiên dính phải mạng nhện. Nó càng giãy giụa, mạng nhện cuốn càng chặt. Đôi cánh mỹ lệ dần dần rũ xuống, thợ săn cũng tản bộ tới gần, thậm chí còn có tâm tình thưởng thức bộ dáng con mồi giãy giụa, sau đó kiên nhẫn đem con mồi trở về huyệt động, chuẩn bị hưởng dụng.
Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Cung Thượng Giác, toàn bộ Cung Môn những ngày sau đó đều vang vọng tiếng chuông bạc của Cung Viễn Chủy. Ban đầu gặp ánh mắt trêu chọc của mọi người, Cung Viễn Chủy xấu hổ đến mức không dám gặp ai. Qua một thời gian sau y cũng dần dần quen, tiếng chuông bạc kia quả thật là đã giúp Viễn Chủy tránh được rất nhiều chuyện phiền toái do cản trở ngôn ngữ.
Hôm nay cũng như thường lệ, đương lúc đang ngồi ở trước gương đeo chuông bạc, Cung Viễn Chủy lại nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ tiền viện. Xem ra ở bên ngoài đang thập phần náo nhiệt, Viễn Chủy cũng vô cùng tò mò hiếu cho nên quyết định đi xem. Thiếu niên vừa đi đến ngã rẽ, núi giả vừa vặn che lại thân hình của y, bấy giờ nội dung của cuộc trò chuyện cũng rơi vào trong tai không sót một chữ. Cung Viễn Chủy vốn muốn xoay người rời đi, lại bị một cái tên quen thuộc hấp dẫn.
- Nghe nói hôm nay tân nương đã vào Nữ Khách Viện, cũng không biết cô nương nào sẽ có phúc khí đây.
- Con cháu Cung Môn có ai không phải là nhân tài kiệt xuất, đặc biệt là Giác công tử. Ai, chỉ là không biết sau này Chủy y sư sẽ ra sao.
- Người ngươi nói chính là tiểu y sư tuấn tiếu kia á? Chuyện mày thì có liên quan gì đến hắn đâu?
Thị nữ kia tựa hồ như có chút giận mắng lại.
- Ai nha, ngươi thật là! Giác công tử quan tâm chiếu cố Chủy y sư có thừa. Quan hệ của hai người họ cũng vô cùng thân mật. Có người còn cho rằng bọn họ đã sớm phải lòng nhau. Nhưng trước mắt thì...ầy.
Lời phía sau như thế nào Cung Viễn Chủy không biết, bởi vì vừa nghe được đôi câu vài lời y đã xoay người chạy trốn. Cái gì mà có tình ý?! Quả thực là, quả thực quá đáng!
"Roẹt"
Cửa phòng bị đóng lại thật chặt, phảng phất như làm vậy là có thể hủy diệt được hết những lời nói hổ thẹn kia. Nước trà lạnh băng trôi xuống bụng lại càng để lộ ra Cung Viễn Chủy đang nóng đến nhường nào. Mấy ngày sau đó, Cung Viễn Chủy thường xuyên thất thần, mà bộ dáng này ở trong mắt mọi người càng chứng minh cho những lời đồn đãi kia, hơn nữa còn khiến rất nhiều hạ nhân đau lòng thương tiếc tiểu hài tử này, nhìn y bằng ánh mắt tràn ngập từ ái. Cung Viễn Chủy bị chuyện này chọc đến phát điên thế nhưng không có cách nào mở miệng giải thích được. Một đồn mười, mười đồn trăm, hiểu lầm này cứ càng ngày càng lan rộng mà Viễn Chủy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đêm đã khuya, bốn bề đều đã chìm trong im lặng. Cung Viễn Chủy kéo thân người mỏi mệt quat về gian phòng. Hai ngày qua lời đồn nổi lên bốn phía khiến tâm lực của y mệt mỏi tiều tụy. Gian phòng chìm trong một mảnh đen nhánh, ánh nến vừa mới sáng lên, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gọi.
- Hồi Chủy y sư, đêm khuya quấy rầy, công tử thỉnh người đi một chuyến.
Ánh nến mỏng manh bị Cung Viễn Chủy dập tắt. Y thở dài, nhận mệnh xoay người đi theo Kim Phục đến Giác cung. Tiếng nước ào ạt bị phóng đại trong không gian yên tĩnh. Trong phòng thắp đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không có bóng người khiến Viễn Chủy cảm thấy nghi hoặc. Một ngọn gió thổi qua dập tắt toàn bộ nến trong phòng, Cung Viễn Chủy trừng lớn mắt, nguồn nhiệt như mị ảnh chậm rãi tiến đến sát bên thiếu niên. Cung Viễn Chủy kinh hoảng bỏ chạy về phía trước lại bị hắn chặn ngang ôm lại. Một bàn tay cường ngạnh nắm lấy gáy Cung Viễn Chủy. Cần cổ mảnh khảnh bị bắt hiến cho thợ săn, hơi thở tràn ngập nguy hiểm của nam nhân tới gần. Cung Viễn Chủy vừa không ngừng dùng tay chống đỡ lồng ngực dày rộng kia, vừa liên tục lui về phía sau. Một nụ hôn lành lạnh dừng ở nơi mệnh môn yếu ớt khiến lý trí thiếu niên đứt đoạn. Cung Viễn Chủy gắng gượng hạ thủ.
"Chát"
Thanh âm này khiến cho cả hai người đều ngây dại. Đèn đuốc không cho Cung Thượng Giác chút mặt mũi nào mà chiếu sáng hết thảy. Ánh đèn ôn hòa cũng khiến vẻ bất an của Viễn Chủy bại lộ. Sườn mặt anh tuấn của Cung Nhị tiên sinh xuất hiện một vệt đỏ, mà khóe mắt của tiểu y sư cũng hồng lên. Nam nhân tiến về phía trước vài bước. Cung Viễn Chủy lập tức khó thở, nhảy lên giống như mèo con bị sờ trúng cái đuôi. Ngón tay của y linh hoạt ra hiệu, giống như cánh bướm.
" Công tử, ngài đã là người có hôn ước, xin đừng trêu đùa ta nữa! Chúc công tử tân hôn vui vẻ, ta xin phép được đi trước."
Nói xong thiếu niên liền xoay người rời đi. Cửa lớn rộng mở, phía trước là bóng lưng thẳng tắp như ẩn như hiện cùng vòng eo mềm như đào liễu đều bị Cung Thượng Giác thu vào trong mắt.

Tiếng vó ngựa dồn dập quấy nhiễu tâm thần của Cung Thượng Giác. Hắn dường như đang đặt mình ở trong địa ngục, nơi đó vừa nóng, vừa lạnh, vừa bức bối, điên cuồng lôi kéo lý trí của hắn. Cung Thượng Giác biết rõ chính mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, tiếng Kim Phục nôn nóng kêu gọi bên tai dần dần tan đi. Lúc mở mắt lần nữa là khi ánh mặt trời đã lên cao, Cung Thượng Giác hoảng hốt cho rằng mình đã chết. Trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê xuất hiện một thân ảnh mờ ảo chậm rãu tới gần, ôn nhu lau đi mồ hôi trên thái dương giúp hắn. Sa y mỏng nhẹ phất qua khuôn mặt Cung Thượng Giác mang theo thanh hương khiến lòng hắn ngứa khó nhịn. Cung Thượng Giác nỗ lực mở to mắt thế nhưng lại vẫn thấy một mảnh mơ hồ như cũ. Hắn theo bản năng mà xích tới gần, muốn độc chiếm thanh hương kia. Thân hình ấm áp mềm mại bị kéo hắn vào trong lồng ngực, kịp thời giải tỏa được cảm giác khô nóng. Hắn thở hắt một tiếng, bất giác muốn thăm dò càng nhiều hơn nữa. Vì thế nên Cung Thượng Giác vươn đôi tay tùy tiện du tẩu. Hắn chỉ cảm thấy bản thân mình giống như vừa bước tới thiên đường. Hắn nỗ lực tìm kiếm, hắn cực kỳ khát vọng tìm được suối nguồn dịu mát kia để giải tỏa cơn nóng bức điên cuồng của mình. Dòng suối kia thâm sâu bí ẩn thế nhưng cuối cùng vẫn bị hắn tìm được. Cung Thượng Giác vui sướng, cẩn thận mở rộng, sau đó không ngừng xâm nhập vào bên trong. Một tiếng rên rỉ kiều mị cắt tan sương mù trước mắt, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng có thể thấy rõ người dưới thân. Thiếu niên động tình khiến khuôn mặt trở nên kiều diễm ướt át. Hai chân mảnh dài giống như rắn nước leo lên trên người Cung Thượng Giác. Suối nhỏ ở dưới ngoan ngoãn ngậm chặt lấy nam nhân khiến hắn càng thêm điên cuồng. Người mà Cung Thượng Giác đặt ở đầu quả tim đang ngoan ngoãn nằm ở dưới thân hắn uyển chuyển thừa hoan, nhất cử nhất động đều tràn đầy dụ dỗ cùng vũ mị. Cung Thượng Giác nắm lấy vòng eo thon gầy kia, dưới thân liên tục va chạm không ngừng. Suối nhỏ không ngừng co rút lại, khoái cảm chồng chồng chất chất. Động tác của Cung Thượng Giác càng lúc càng thêm hung ác. Hắn thấp giọng gọi.
- Viễn Chủy, Viễn Chủy...
Cung Viễn Chủy dường như nghe ra được Cung Thượng Giác sắp đạt tới cực hạn liền nỗ lực duỗi tay ôm cổ hắn, vội vàng trao một nụ hôn. Lý trí của Cung Thượng Giác lập tức đứt đoạn, côn thịt bắn ra tinh nguyên. Thoát ra từ trong khoái cảm, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là nóc giường đen nhánh. Cảm giác dính nhớp dưới thân khiến Cung Thượng Giác dở khóc dở cười. Rõ ràng đã bắn một lần, hạ thân vẫn cứng đến phát đau như cũ, dục hỏa khó tắt. Cung Thượng Giác hiếm khi vội vã như vậy, hắn không ngờ rằng sức hấp dẫn của Cung Viễn Chủy lại lớn như vậy. Hắn quyết định thu lưới, sớm đặt người vào trong phạm vi của mình. Cung Thượng Giác chẳng ngại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thủ đoạn đáng khinh một chút cũng chẳng sao.

Cung Viễn Chủy không để ý đến chuyện bên ngoài, cắm đầu ở y quán chuyên tâm nghiên cứu. Thời gian chậm rãi trôi đi, lúc y hồi thần lại mới kinh ngạc phát hiện ra ngày mai chính là ngày đại hôn. Cung Viễn Chủy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, từ ngày y vô tình tát Cung Thượng Giác một cái, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt lại. Nghĩ cũng phải, bị một tiểu hài tử tát một cái đến tượng đất cũng còn có ba phần tức giận, huống chi là thiên chi kiêu tử Cung Thượng Giác. Cung Viễn Chủy qua loa thu thập vài thứ, chuẩn bị mặc áo đi ngủ. Đã nhiều ngày qua y quay cuồng với việc thử nghiệm dược liệu nên không chợp mắt được bao nhiêu. Không ngờ ngay lúc này tiếng đập cửa dồn dập chặn lại dự định đi gặp Chu Công của Viễn Chủy.
- Chủy y sư! Viễn Chủy, mau ra đây! Chấp Nhẫn đột ngột triệu kiến nói là có chuyện không ổn, gọi ngươi mau tới!
Cung Viễn Chủy lập tức căng thẳng, hốt hoảng đuổi theo. Càng tới gần viện Chấp Nhẫn, lớp thủ vệ đề phòng càng nghiêm ngặt, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng. Nỗi bất an trong lòng Cung Viễn Chủy lại càng dâng cao thêm. Y nhìn cửa lớn xa lạ ở trước mắt, không nhịn được mà sinh ra vài phần do dự. Nhưng vận mệnh an bài, Cung Viễn Chủy vẫn phải tự mình mở cánh cửa kia ra.
"Kẽo kẹt"
Sự chú ý của những người ở trong phòng đều dồn về Cung Viễn Chủy. Một cái đầu nhỏ thò ra từ sau kẹt cửa, mấy cái chuông bạc thanh thúy kêu vang cùng với khuôn mặt tinh xảo phối hợp ở bên nhau chọc người yêu thương. Cung Tử Thương từ trước đến nay háo sắc nên không khỏi trợn tròn mắt. Nàng đã sớm nghe nói y quán có một tiểu y sư xinh đẹp nhưng bị Cung Nhị giấu kín mít. Suốt bốn năm qua nàng vẫn chưa tìm được cơ hội bắt cóc người, nếu không phải các trưởng bối còn đang ở đây, nàng đã nhào lên hôn mấy ngụm.
Các vị trưởng lão, Chấp Nhẫn…… Cung Viễn Chủy bị mọi người dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên. Thân hình đơn bạc của y hơi run rẩy, mà bộ dáng chưa cập quan ngây ngô nhưng giả vờ trấn tĩnh này của Viễn Chủy khiến Cung Hồng Vũ khó có thể mở miệng. Nhưng ngay sau đó, nội tâm dao động của Cung Hồng Vũ chợt tắt ngúm khi nhìn thấy Cung Thượng Giác.
- Cung Viễn Chủy, ngươi vào Cung Môn cũng đã được bốn năm rồi. Tuy ngươi không phải là con cháu của Cung Môn nhưng cũng rất tận tâm tận lực với Cung Môn. Hiện giờ Cung Môn gặp nguy nan, ta phái ngươi thực hiện một nhiệm vụ được không?
Cung Viễn Chủy gật đầu.
"Chấp Nhẫn cứ việc nói."
Cung Hồng Vũ vừa lòng gật gật đầu.
- Ngày mai chính là đại hôn của Thượng Giác nhưng không may là tân nương của Thượng Giác đột nhiên mất tích. Hiện tại thiệp mời đã phát, hôn lễ không thể không cử hành mà thời gian cũng không chờ đợi người. Xem xét toàn bộ Cung Môn, ngươi là người phù hợp nhất để xuất giá. Ngươi...có bằng lòng hay không?
Lời này vừa thốt ra giống như sấm sét giữa trời quang khiến Cung Viễn Chủy kinh sợ đến mức mất hồn. Cung Viễn Chủy không biết nên từ chối như thế nào. Y lấy ra giấy bút mang theo bên người.
"Bẩm Chấp Nhẫn, Viễn Chủy ngu dốt, sợ khó có thể đảm đương được vị trí này. Huống hồ Viễn Chủy và Giác công tử đều là nam tử. Viễn Chủy thân có khiếm khuyết, mặt mũi xấu xí, sao có thể..."
- Viễn Chủy yên tâm. Thượng giác cũng đã đồng ý. Sau này Cung Môn cũng sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Hiện tại mọi thứ đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi ngươi mà thôi.
Cung Viễn Chủy cứ như vậy mà trở thành tân nương của Cung Thượng Giác. Trình tự lễ nghi rườm rà khiến y đầu váng mắt hoa. Viễn Chủy giống như một con búp bê sứ bị các thị nữ tùy ý trang điểm chải chuốt. Những người đến xem đều cảm thán Giác công tử và Chủy y sư một cương một nhu, một lạnh một nóng, trời sinh xứng đôi.
Sáng sớm bò lên trên mái cửa sổ. Tơ nhện mịn màng dưới ánh mặt trời tỏa ra quầng sáng lấp lánh, con mồi bị tầng tầng lớp lớp tơ nhện trói buộc, chỉ có thể chờ đợi thợ săn phán quyết. Một bên mái hiên xuất hiện mấy cánh chim vô cảm nhìn con bướm xinh đẹp vùi sâu trong mạng nhện đang đau khổ giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top