Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có chuyện gì vậy? Đại tiểu thư của anh ơi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://weibo.com/ttarticle/x/m/show/id/2309404964400598745207?_wb_client_=1

Bởi vì chơi bóng rổ, Cung Viễn Chủy bị thương. Cung Thượng Giác nghiêm khắc không cho cậu đến sân bóng trong vòng một tháng, chuyện này khiến Viễn Chủy bực bội gần chết. Cậu khóc lóc om sòm lăn lộn, nũng nịu bán manh, thử dùng tất cả các loại phương thức khác nhau. Thế nhưng Cung Thượng Giác vẫn kiên quyết không cho. Bấy giờ, Viễn Chủy biết là ca ca nhất định không cho phép mình chạy loạn nữa.
Cung Viễn Chủy học tại một trường cao trung quốc tế, tất cả các buổi chiều đều không có tiết. Mà dù cho có tiết thì cũng là khóa học đàn violin, đánh golf,...những môn này, Cung Thượng Giác đều thuê gia sư riêng cho Viễn Chủy. Hơn nữa Viễn Chủy có thiên phú tốt, khả năng học hỏi cũng không tệ, gia sư lại vô cùng cưng chiều tiểu thiếu gia, cho nên phần lớn thời gian không có lớp, Viễn Chủy đều ở trong văn phòng của Cung Thượng Giác. Trong lúc Cung Thượng Giác bàn bạc chuyện làm ăn, Cung Viễn Chủy có thể mang tai nghe ngồi chơi game ở một bên.
Cung Thượng Giác còn đặc biệt dành cho Viễn Chủy một không gian riêng ở trong văn phòng, nơi đó luôn có các loại đồ ăn vặt, tạp chí y học, máy chơi game kiểu mới nhất. Cung Viễn Chủy thích ngồi trên mặt đất chơi đùa, Cung Thượng Giác liền sai người định chế thảm vải mềm mại nhất.
Chuyện sủng ái cưng chiều Cung Viễn Chủy này, sợ là không ai có thể làm tốt hơn Cung Thượng Giác. Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn dành tất cả tâm huyết nuôi dưỡng đóa hoa hồng kiều diễm này. Thời điểm hoa khai mở cũng là lúc hắn nên tự tay ngắt lấy.
Cung Viễn Chủy tan học, miễn cưỡng thu dọn túi sách, cố ý chậm hơn bình thường tận nửa giờ mới bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa không thấy Cung Thượng Giác lại càng không vui.
- Ca ca của ta đâu?
Cung Viễn Chủy không thèm lên xe, cứ yên lặng đứng đấy.
- Giác tổng hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, liên quan đến chuyện hợp tác cùng Thượng Quan gia. Cho nên hôm nay ngài ấy cùng với thư kí Thượng Quan đi họp tại tổng công ty.
Kim Phục không dám nói dối Cung Viễn Chủy, hắn hiểu rất rõ tiểu thiếu gia nhà mình. Ở trước mặt tiểu thiếu gia mà dám nói dối, chính là tự tìm đường chết.
- Có hội nghị, hay là muốn ở cùng Thượng Quan Thiển? Còn cùng trở về tổng công ty. A, thú vị thật!
Khóe miệng của Viễn Chủy dần dần giương lên, kéo ra một nụ cười quen thuộc. Mỗi khi Cung Viễn Chủy có chủ ý xấu sẽ cười như vậy.
Kim Phục cảm giác sống lưng của mình phát lạnh, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Quả nhiên, một giây sau, lời của Cung Viễn Chủy nói ra khiến hắn muốn chết ngay tại chỗ.
- Gọi điện thoại nói cho ca ca biết ta đi đánh bóng rổ. Nếu anh ấy không tự mình đến đón ta,  ta sẽ không quay về.
- Tiểu thiếu gia, thật, thật sự muốn đi chơi bóng sao?
Kim Phục run run tay cầm lấy điện thoại, chậm chạp không dám gọi.
- Bảo anh gọi thì anh cứ gọi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Cung Viễn Chủy đoạt lấy điện thoại của Kim Phục nhấn gọi, sau đó ném điện thoại trở về.
- Sao?
Thanh âm của Cung Thượng Giác từ trong điện thoại truyền tới khiến Kim Phục muốn ném điện thoại đi ngay lập tức.
- Dạ, chuyện này.....Tiểu thiếu gia không về nhà, nói là muốn đi chơi bóng, trừ phi....
-......
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
- Trừ phi ngài tự mình đến đón cậu ấy.
Kim Phục dũng cảm nói ra, ngay cả thở một hơi cũng không dám.
Lại chờ đợi thêm một hồi, Kim Phục nghe thấy đầu bên kia có động tĩnh, dường như Cung Thượng Giác vừa ra khỏi văn phòng.
- Đợi ở đó, trông chừng em ấy cẩn thận.
Cung Viễn Chủy nghe được đáp án mình muốn liền lập tức hài lòng, híp mắt cười vui vẻ.
Một lúc sau, tiếng phanh xe thu hút sự chú ý của hai người. Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác từ trên xe bước xuống. Có thể đoán ra được, hội nghị hôm nay hẳn là khá quan trọng, âu phục cắt xén tỉ mỉ vừa vặn phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ, bên trên ống tay áo là chiếc khuy cài sapphire sáng lấp lánh. Khuy áo là quà tặng của Viễn Chủy, cậu dùng tiền sinh hoạt nửa năm để mua nó. Cũng may sinh hoạt hàng ngày của Viễn Chủy đều do Cung Thượng Giác tỉ mẩn chăm lo, ba mẹ còn cho thêm tiền tiêu vặt cho nên Viễn Chủy mới có thể tiết kiệm được chút ít để mua quà tặng cho Cung Thượng Giác.
- Ca ~
Thiếu niên đã sớm qua thời kỳ vỡ giọng, thế nhưng thanh âm vẫn trong trẻo mềm mại như cũ.
Bam đầu hắn dự định trầm mặt, nghiêm khắc giáo huấn một chút. Tuy nhiên một tiếng "Ca" này trong nháy mắt đã dỗ xuôi được Cung Thượng Giác.
Nụ cười đắc ý của bé con khiến hắn không có cách nào tức giận nổi, chỉ cảm thấy đáng yêu.
Hắn vẫy vẫy tay, bé con hướng về phía hắn chạy tới, nhào vào trong ngực hắn.
- Lên xe, đưa em về công ty.
Cung Thượng Giác ôm người lên, bước vào trong xe.
- Ca, anh không tức giận sao? Hình như em lại phá hư hội nghị của anh.
Bé con ngoài miệng nhìn như đang nói xin lỗi, kì thực một chút áy náy cũng không có. Cậu muốn nhìn xem Cung Thượng Giác có thể vì mình mà làm ra loại chuyện gì.
- Em phá hư hội nghị của anh còn ít sao?
Cung Thượng Giác đưa tay ra xoa đầu Viễn Chủy, mỉm cười đầy cưng chiều.
- Anh đã nói, không có thứ gì quan trọng hơn em cả.
Cung Thượng Giác từ nhỏ đã bị người khác đánh giá là kẻ lạnh tâm lạnh tình. Bất luận là đối với trưởng bối hay là người cùng thế hệ đều trưng ra thái độ hờ hững, duy chỉ có cách hắn đối xử cưng chiều với đệ đệ này khiến nhiều người giận sôi.
- Ca thật tốt!
Đúng là tâm tính trẻ nhỏ, dễ tức giận, nhưng cũng rất dễ dỗ.
Sau khi đến công ty, Cung Thượng Giác phân phó Kim Phục mua cho Cung Viễn Chủy chút đồ ăn, ở văn phòng chơi cùng cậu chơi một hồi để hắn trở về tổng công ty.
Bé con vừa nghe thấy hắn nói muốn đi, khóe miệng liền lập tức xẹp xuống, đỏ hồng mắt nhìn Cung Thượng Giác chăm chăm.
- Anh vừa mới nói em là quan trọng nhất....
Cung Thượng Giác đành ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
- Hôm nay không chỉ bàn chuyện hợp tác. Em quên rồi sao, hội nghị hôm nay có ba mẹ của em, còn có trưởng bối trong tộc, Cung Tử Vũ, Cung Tử Thương, là hội nghị thông lệ trong nhà. Biết em không thích đi nên ca ca đã thay em nói một tiếng. Bây giờ thì ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ ca ca về, được không?
Cung Viễn Chủy nghe vậy cũng tiếp tục quấn lấy người nữa. Cậu hờn dỗi cắn lên cổ của Cung Thượng Giác, để lại một dấu răng.

- Thượng Giác đâu?
Tuyết lão tiên sinh chống cây trượng đi vào phòng họp, đảo mắt một vòng. Ông không thấy Cung Thượng Giác liền cảm thấy khó hiểu. Cung Thượng Giác luôn luôn đúng giờ, cũng là người tuân thủ quy củ nhất. Trường hợp như ngày hôm nay chưa từng xuất hiện.
- Công ty đột nhiên có chút việc gấp, em ấy xử lý một chút sẽ lập tức tới ngay.
Cung Tử Thương đi tới đỡ lão nhân ngồi xuống, một bên rót nước, một bên nháy mắt cho Cung Tử Vũ tranh thủ gọi điện thoại cho Cung Thượng Giác.
- Đến rồi.
Cung Tử Vũ thấy Cung Thượng Giác vừa đến liền nhẹ nhõm thở một hơi.
- Tuyết lão gia tử, ngài vẫn ổn chứ?
Cung Thượng Giác cung kính hành lễ. Cung Tử Thương mắt sắc mau chóng phát hiện ra dấu răng ở trên cổ của hắn.
Cô điên cuồng nháy mắt với Cung Tử Vũ, vậy mà Cung Tử Vũ còn cho rằng mắt của cô bị rút gân. Không may bị Cung Thượng Giác phát hiện ra, Cung Tử Thương ho nhẹ một tiếng, cũng không dám ho he cử động thêm nữa.
Sau khi trưởng bối đều đến đông đủ, Cung Thượng Giác bắt đầu báo cáo theo thông lệ.
- Cược không, 500 đô. Chị cược vết răng trên cổ Cung Thượng Giác là do Cung Viễn Chủy cắn.
Cung Tử Vũ lập tức hồi thần khi thấy Cung Tử Thương phát tin tức.
- Không cược. Em mặc dù đần thật nhưng không ngốc. Ai dám ngang nhiên lưu lại dấu răng trên cổ Cung Thượng Giác ngoại trừ Cung Viễn Chủy.
- Xùy, nhàm chán!
Cung Tử Thương không thèm nói chuyện với Cung Tử Vũ nữa, quay đầu nghiên cứu dấu răng trên cổ Cung Thượng Giác.
Giấu con cái nhà người ta ở chỗ của mình, sau đó mang theo một thân vết tích đến họp mặt cùng cha mẹ của người đó, không hổ là Cung Thượng Giác.
Hội nghị thường kỳ chẳng mấy chốc đã kết thúc, Cung Thượng Giác đang muốn mau mau rời đi lại bị cha mẹ của Cung Viển Chủy ngăn lại.
- Thượng Giác à, sao Tiểu Chủy lại không đến? Có phải là gần đây lại cáu kỉnh hờn dỗi hay không? Thím và thúc thúc ở nước ngoài, không thể chăm sóc Tiểu Chủy, mấy năm này con vất vả rồi.
- Thím khách khí rồi. Em ấy rất ngoan, cũng rất thông minh, kế thừa tài năng y dược thiên phú của thím và thúc thúc. Nhiều năm qua không chỉ có con chăm sóc em ấy, em ấy cũng vô cùng quan tâm đến con. Cung Thượng Giác từ trước đến nay vẫn luôn kín kẽ cẩn trọng, không để cho người ta tìm ra một điểm sai lầm.
- Chúng ta lần này trở về, thấy con cũng đã đến tuổi kết hôn, không thể cứ luôn luôn chăm sóc Tiểu Chủy được. Cho nên, chúng ta muốn đưa Tiểu Chủy sang nước ngoài.
- Không được!
Cung Thượng Giác đột ngột mở miệng khiến vợ chồng hai người họ đều giật mình nhìn hắn.
- Em ấy còn nhỏ, hai người lại bận bịu, một mình em ấy ở nước ngoài con sẽ không yên tâm. Chờ Viễn Chủy lớn thêm chút nữa rồi mới nói chuyện này đi. Thím và thúc thúc còn có chuyến bay đêm, con không thể tiễn hai người được. Viễn Chủy còn đang chờ con trở về cùng ăn cơm.
Cung Thượng Giác nói xong liền quay người ra khỏi phòng họp, để lại mọi người còn đang ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
- Có chuyện gì xảy ra với Thượng Giác vậy? Cảm giác thật giống như hai chúng ta đang đoạt Viễn Chủy từ nó vậy? Đứa nhỏ này còn nói muốn giảm bớt gánh nặng cho chúng ta nữa.
Hai người có chút nhíu mày
- Thôi, tùy bọn chúng vậy. Chuyện của người trẻ tuổi thì giao cho người trẻ tuổi đi.
Nam nhân vỗ vỗ tay của nàng an ủi.
Cung Thượng Giác biết mình vừa rồi có chút mất bình tĩnh, thế nhưng hắn không có cách nào khống chế lại tâm tình của mình. Hắn không cho phép bất kì kẻ nào có ý đồ đem Cung Viễn Chủy rời khỏi hắn, cho dù là cha mẹ của em ấy cũng không thể.
Lúc Cung Thượng Giác trở lại phòng, Kim Phục do dự nhìn hắn khiến hắn có chút khó chịu.
- Nói, có chuyện gì?
- Tiểu thiếu gia nhìn thấy bên cạnh máy chơi game có một chậu đỗ quyên, hỏi ra mới biết là của Thượng Quan tiểu thư đặt ở đó. Tiểu thiếu gia rất tức giận liền bật khóc, khóc rất lâu, cũng không cho người nào đi vào, tôi cũng chỉ dám đứng ở cửa.
- Đi nói cho Thượng Quan Thiển, nếu như còn dám làm loại chuyện dư thừa này thì lập tức thu dọn đồ đạc quay về Thượng Quan gia. Loại công ty giống bọn họ có rất nhiều, chúng ta không nhất thiết cứ phải hợp tác cùng bọn họ.
Cung Thượng Giác nghe thấy Cung Viễn Chủy khóc, ánh mắt liền tối xuống, lửa giận quanh người như sắp ngưng tụ thành hình. Kim Phục một giây cũng không dám chậm trễ, chạy đi tìm Thượng Quan Thiển.
Cung Thượng Giác tiến vào văn phòng, quả nhiên thấy được góc nghỉ ngơi của Cung Viễn Chủy bị bày bừa hỗn độn, hoa đỗ quyên bị dẫm nát bấy, mảnh vỡ của chậu hoa vương vãi khắp nơi.
Cung Viễn Chủy nằm trên ghế sofa, có lẽ là do khóc mệt nên ngủ thiếp đi. Trên hàng mi dài còn vương nước mắt khiến Cung Thượng Giác nhìn vào không khỏi đau lòng.
- A Chủy, ca ca trở về rồi.
Ngữ khí của Cung Thượng Giác ôn nhu, phảng phất như nắng tháng ba bao bọc lấy Viễn Chủy.
- Ca ~
Viễn Chủy ngơ ngác mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn khiến Cung Thượng Giác lại càng thêm đau lòng.
- Để ca ca nhìn xem có bị thương hay không?
Cung Thượng Giác sợ mảnh vỡ làm Viễn Chủy bị thương. Hắn cẩn thận kiểm tra một phen mới yên lòng.
- Sao vậy, túi khóc nhỏ?
- Không phải là em muốn khóc. Em chỉ tức giận thôi, sau đó nước mắt cứ vô thức rơi xuống.
Cung Viễn Chủy bị ánh nhìn ôn nhu của hắn làm cho ngượng ngùng, nhanh chóng đỏ mặt.
- Vậy tại sao lại tức giận?
Cung Thượng Giác ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa lưng cho bảo bối.
- Là do Thượng Quan Thiển, cô ta chạy vào hỏi em có biết ý nghĩa của hoa đỗ quyên hay không. Em nói em không biết, cô ta liền nói là vĩnh viễn thuộc về người. Em hỏi cô ta có ý gì, cô ta nói ý trên mặt chữ, còn nói không muốn em cứ dán bên cạnh ca ca.
Bé con càng nói càng ủy khuất, vùi ở trong ngực Cung Thượng Giác thút tha thút thít.
- Ca ca cảm thấy ý nghĩa của loài hoa này không tệ!
- Ca! Tại sao......
Cung Thượng Giác khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo mặt của Cung Viễn Chủy.
- Cho nên, Viễn Chủy đệ đệ có thể tự tay trồng đỗ quyên trắng cho ca ca không? Ca ca hi vọng em sẽ vĩnh viễn thuộc về ca ca.
- Ca, tại sao lại đột nhiên.....
Viễn Chủy đột nhiên xấu hổ khiến Cung Thượng Giác hài lòng.
Hắn nắm tay của Cung Viễn Chủy đi ra ngoài. Đúng lúc đụng phải Thượng Quan Thiển, Cung Viễn Chủy nhíu mày, liếc nhìn cô ta đầy khiêu khích, dùng khẩu hình nói "Tôi thắng rồi!"
Cung Viễn Chủy không dễ khóc. Nhưng nếu như khóc mà có thể được Cung Thượng Giác cưng chiều sủng ái gấp bội, vậy thì nước mắt cũng không hoàn toàn là vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top