Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có thể để cho Chấp Nhẫn ta dễ chịu một ngày được không?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://yuelianggongdianbuzu34022.lofter.com/post/319fe8cb_2ba42c59d

1.

Cung Tử Vũ thư thái thu lấy thư của Vân Vi Sam. Người thì vẫn chưa đợi được, thế nhưng chí ít ra A Vân vẫn tri kỷ báo cho hắn biết rằng nàng vẫn bình an vô sự.
Trời cao không phụ lòng người, lúc trước hắn còn nghĩ là nếu Vân Vi Sam bị Vô Phong tìm tới tận cửa để tính sổ thì lại phải mệt chết một phen. Hiện tại thì hay rồi, hắn không bị Vô Phong hành mệt chết mà là bị sặc chết.
Cung Tử Vũ sắp bị sặc chết hiện tại đang vỗ vỗ tay phủi sạch tro bụi, chuẩn bị đứng dậy. Kết quả là hai chân đã sớm chết lặng căn bản không cho hắn cơ hội. Cũng đúng thôi, hắn đã phải ngồi nguyên một tư thế từ sáng sớm cho đến tận bây giờ mà! Cung Tử Vũ hít sâu một hơi, đang muốn ưỡn căng người ra thì sau lưng đột nhiên truyền tiếng gào thét của Cung Tử Thương.
- Cung —— Tử —— Vũ, đệ tính ngồi lì ở đây cả ngày sao?!
Cung Tử Vũ cũng dồn khí rống lên.
- Đệ không đứng dậy nổi!!
Cung Tử Thương vừa nghe xong lại muốn nói thêm điều gì, Kim Phồn thấy vậy liền bay thẳng đến kéo Cung Tử Vũ lên:
- Được rồi được rồi, hay là hai ngươi thử đi thi rống với chim sơn xa đi.
Cung Tử Vũ vừa định giải thích thì đã thấy Cung Tử Thương lên tiếng trước.
- Ai nha, tỷ tỷ chỉ là muốn quan tâm đệ đệ một chút mà thôi.
Nói xong còn thẹn thùng lấy cùi chỏ chọc chọc Kim Phồn.
Cung Tử Vũ:
- ......
Ha ha, hắn vừa định trợn mắt trừng một cái thì lại nghĩ tới cảnh Cung Tử Thương hô to gọi nhỏ nói "Cung Tử Vũ, dù gì đệ cũng đã là Chấp Nhẫn rồi mà còn hẹp hòi như vậy" liền thu về.

Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt.

2.

- May là hai người đến đúng lúc, đệ vừa nhận được thư của A Vân.
Cung Tử Vũ gật gật đầu, kết quả là đối mặt với ánh mắt cổ quái của hai người nọ.
- Nói thật thì... Không phải là chúng ta tới đón đệ.
Cung Tử Vũ:
- Có ý gì???
- Chấp Nhẫn đại nhân về Vũ cung trước đi, về đến nơi là biết mà...
Kim Phồn chờ Cung Tử Vũ đứng thẳng rồi mới buông tay ra.

Cung Tử Vũ vừa mới về Vũ cung liền trông thấy Cung Thượng Giác đang đứng ở cửa phòng mình...Từ từ đã, Cung Thượng Giác??

Còi báo động trong lòng Cung Tử Vũ reo vang. Tuy nói là quan hệ giữa mình và Cung Thượng Giác đã hòa thuận không ít, nhưng mỗi khi hắn trông thấy vẻ mặt sắc lạnh của Cung Thượng Giác (hay còn gọi là mặt cá chết) thì lá gan vẫn run rẩy không thôi, nhất là lần trước khi hắn xông vào Vũ cung với khuôn mặt âm trầm nói câu "Ta bảo đảm Vũ cung sẽ không còn một viên gạch nào nguyên vẹn".
Ôi mẹ ơi, quả thực là ký ức vẫn còn y nguyên mới mẻ.

Cung Thượng Giác dù có đứng ở chỗ nào cũng không thể khiến hắn kinh hãi như vậy, trừ phi hắn đứng ở Vũ cung.

Nhưng mà sau khi Cung Thượng Giác nhìn thấy Cung Tử Vũ, hắn vẫn quy củ hành lễ, sau đó hỏi một câu khiến Chấp Nhẫn kinh hãi nhất:
- Viễn Chủy ở đâu...
Cung Tử Vũ xin thề, bất luận là bày mưu kế hay diễn láo hoặc nghĩ đối sách chống lại Vô Phong, hắn đều không căng thẳng như lúc này. Hiện tại không phải là thời điểm trăng sáng treo cao, cũng không có hội đàm bí mật, thế nhưng Cung Tử Vũ dường như lại trông thấy bộ dáng nổi điên của Cung Thượng Giác ngày đó.

Cung Viễn Chủy? Chẳng lẽ cái chuyện không mấy tốt lành kia lại tìm đến cửa à?!! 

Sớm biết sẽ như vậy, ta đã phủ thêm cho ngói Vũ cung một lớp giáp sắt.

3.

Cung Thượng Giác nhìn dáng vẻ hiện tại của Cung Tử Vũ cũng rất giống như ngày hôm đó. Hắn trầm mặc một lúc, đổi cách dùng từ:
- Hôm nay ta muốn tìm Viễn Chủy thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Ta đã tìm cả bốn cung mấy lần rồi, cũng gặp Tuyết Trùng Tử hỏi qua một lượt...Viễn Chủy cũng không ở phía sau núi.
Cung Thượng Giác thở dài.
- Vết thương của Viễn Chủy còn chưa dưỡng khỏi, hiện tại lại không thấy người đâu.
Cung Tử Vũ nghe vậy liền thở hắt ra, đồng thời cũng rất muốn phun một câu hỏng bét rồi.
Hắn đành phải nói:
- Không cần phải lo lắng, võ công của Viễn Chủy đệ đệ cao cường, cho dù có kẻ mưu đồ xấu cũng khó có thể lại gần. Khả năng là đệ ấy chỉ đi ngắt chút thảo dược mà thôi.
Cung Thượng Giác vẫn nhíu mày, hiển nhiên là không tin lời Cung Tử Vũ.
- Gần đây y quán cũng không thiếu bất kì loại thảo dược gì, nếu không quá tất yếu thì đệ ấy sẽ không vội vàng ra ngoài.
- Mà trước đó ta cũng đã nói rất nhiều lần là trước khi vết thương bình phục thì đừng đi lại nhiều.
Cung Tử Vũ:
- ......
Tốt thôi, căn bản là không nghe lọt tai lời của ta.
Còn ngươi có thể đừng tin bảo bối đệ đệ của ngươi quá có được không? Chẳng lẽ ngươi chỉ cần nói một câu là hắn lập tức ngoan ngoãn nghe theo à?

Huynh đệ tình thâm, huynh đệ tình thâm.

Lại nhìn thấy Cung Thượng Giác chỉ cần chờ thêm chút nữa là sẽ nghi ngờ Cung Viễn Chủy đã ra khỏi Cung Môn, Cung Tử Vũ không thể làm gì khác hơn.
- Hôm nay ta sắp xếp thêm nhiều trạm gác tuần tra, nếu có tung tích gì thì hiện tại thị vệ đã bẩm báo, ngươi đừng quá lo lắng.
Sau đó hắn lại trái lương tâm mà nói tiếp.
- Viễn Chủy đệ đệ thông minh khéo léo như thế, chắc chắn là sẽ trở về đúng giờ.
Cung Thượng Giác cũng đành phải thôi. Sau khi hắn nói cám ơn liền rời đi với ý định chuẩn bị đi tìm vẫn vẹn nguyên như cũ.
Cung Viễn Chủy đã không còn nhỏ, không tìm thấy kỳ thật cũng không quá lo lắng, thế nhưng hiện tại đệ ấy có thương tích, hơn nữa...Cung Thượng Giác không yên lòng, hiện tại hắn không thể để bất kì một chút sự nguy hiểm nào tới gần Viễn Chủy.

Ban đêm, Cung Tử Vũ sắp xếp trạm gác tuần tra, còn đặc biệt nhắc nhở một câu: Bất luận là ai hoặc có tung tích gì khả nghi đều phải lập tức báo cáo cho hắn. Mặc dù Cung Tử Vũ cảm thấy Cung Viễn Chủy có thể sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng dù sao hắn vẫn quan tâm đến vị đệ đệ này vô cùng.
Một canh giờ trôi qua, trà nguội lạnh. Hắn đang muốn phân phó hạ nhân nấu một bình trà mới. Kim Phồn đột nhiên đi tới:
- Bẩm Chấp Nhẫn đại nhân, thị vệ tuần tra phát hiện ra một người khả nghi, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Người kia là Chủy công tử.
Cung Tử Vũ:
- Hả???
Thiết lệnh như núi, chỉ trong chốc lát sau, thị vệ đã đưa Cung Viễn Chủy đến trước mặt hắn.
Một màn này sao mà quen thuộc đến thế. Nếu hiện tại Cung Viễn Chủy lại phát pháo tín hiệu thì càng quen thuộc hơn.
Cung Tử Vũ:
-  ......
Cung Viễn Chủy vừa bị ép giải lên:
- ......

4.

Cung Tử Vũ vẫn là người đánh vỡ không khí tĩnh mịch trước tiên. Hắn hắng giọng nói.
- Muộn rồi mà Viễn Chủy đệ đệ còn muốn đi đâu?
Ngươi để ca ca ngươi xới tung cả cái Cung Môn này lên chỉ để tìm ngươi thôi đấy, ngươi có biết không?!
Cung Viễn Chủy vừa muốn phun câu "Ai cần ngươi lo" thì đột nhiên nhớ tới chiếc túi ám khí mà Cung Tử Vũ từng tặng liền ấm ức đáp:
- Trước kia Cung Môn có giấu một số loại dược thảo kì lạ chưa rõ công dụng, Nguyệt trưởng lão từng kể cho ta nên ta muốn đi tìm.
Cung Tử Vũ đột nhiên cẩn thận từng li từng tí, hỏi:
- Vậy hôm nay ngươi không gặp ca ca của ngươi sao?
Cung Viễn Chủy trả lời:
- Không có gặp, sao thế?
Y cảm thấy việc này không cần phải báo cho ca ca một tiếng.
Khá lắm!
Cung Tử Vũ hắng giọng, muốn bộc lộ ra chút khí thế huynh trưởng để dạy dỗ Cung Viễn Chủy vài câu thì hạ nhân đột nhiên thông báo:
- Giác công tử đến.

Cung Tử Vũ hoá đá ngay tại chỗ.

A Vân, nàng đang ở đâu, ta rất nhớ nàng.

Cung Thượng Giác vốn dĩ muốn tìm Cung Tử Vũ nói chuyện, không ngờ rằng vừa vào cửa liền trông thấy cảnh tượng Cung Tử Vũ và Cung Viễn Chủy đang giằng co.
Cung Tử Vũ:
- .....
Cung Viễn Chủy:
- ......
Cung Thượng Giác:
- ....
Kim Phồn vừa xông tới:
- ......
Giờ này khắc này, cùng một mảnh mái hiên, cùng thời điểm trăng sáng sao thưa, vẫn là những con người ấy.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.

5.

Đang lúc Cung Tử Vũ nghĩ liệu có thể để cho Chấp Nhẫn hắn sống dễ chịu một ngày có được không, Cung Thượng Giác đã bước lên kiểm tra Cung Viễn Chủy vài vòng:
- Đệ đã đi đâu ? Không sao là tốt rồi.

Cung Viễn Chủy lúc này mới nhận ra bọn họ đều đang vội vã tìm mình liền lập tức giải thích:
- Ca...Đệ không sao, chỉ là đi ra ngoài hái chút dược thảo.
Ừm, không sao. Cung Tử Vũ mỉm cười mà nhìn xem. Ngươi không chỉ chạy loạn nửa cái Cung Môn, còn thành công lách qua cả đường mà ca ca của ngươi tìm ngươi.
Nhưng kì lạ là cuối cùng gạch của Vũ cung không những được bình yên mà Cung Thượng Giác còn kéo đệ đệ thành khẩn nói lời cảm tạ, cũng biểu thị rằng hắn sẽ trả đủ ân tình này.
Cung Tử Vũ:
- Không cần, chỉ cần ngươi đừng có đứng ở Vũ cung với khuôn mặt khủng bố, nói ra kia bốn chữ kia lần nữa là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top