Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc sống thường nhật gà bay chó chạy của Giác cung sau khi có 2 tiểu bảo bảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://chenxiaonan75126.lofter.com/post/785cdcfc_2ba99fe1e
_____________________________________________

Thượng

Giác cung vốn dĩ luôn luôn vắng ngắt, dù cho có Cung Viễn Chủy ở lại nơi đây cũng chỉ an tĩnh bồi tiếp Cung Thượng Giác.
Tuy nhiên hiện tại, Giác cung có thêm hai tiểu sinh mệnh mới, luôn luôn khiến sàn nhà cót két kêu vang, cả ngày chạy tới chạy lui cũng không biết hai chữ "Mệt mỏi" viết như thế nào.
Tính tình của Cung Nhị và cung Tam cũng không ồn ào ầm ĩ.
A, không đúng, Cung Viễn Chủy chỉ ở trước mặt ca ca mới trưng ra bộ dáng ngoan ngoãn. Mỗi khi nhắc đến Cung Tử Vũ cùng người ở Vũ cung lại hết sức ầm ĩ ồn ào.

Cho nên con của bọn họ, mới...... hoạt bát như vậy đi.

- Cung Quân Chủy, đệ đang muốn làm gì?!
Tiểu nữ hài tư thế hiên ngang, tóc thúc đuôi ngựa, hai tay chống nạnh, khuôn mặt tràn đầy tức giận mà nhìn chằm chằm vào một "con khỉ nhỏ" nào đó ở trên cây. Trong tay tiểu tử kia còn cầm một cây trường thương mới trộm được.
- A tỷ, tỷ đừng lắc, đệ sắp rơi xuống rồi!!!
Tiểu nam hài ung dung ném trường thương, sau đó thoải mái nhảy từ trên cây xuống.
- Vốn dĩ đệ muốn dùng trường thương đập quả rơi xuống, ai ngờ nó lại bị kẹt trên cây.
Cung Quân Chủy phủi phủi vỏ cây bám trên tay, trong ngực còn ôm hai quả đỏ thật lớn.
- Lần trước đệ có thể ăn thử, rất ngọt đó nha!
Cung Yến Giác bán tín bán nghi nhận quả, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền lập tức nhìn về phía cây trường thương.
- Cây thương này thật giống quà sinh nhật tháng trước phụ thân đưa cho ta, đệ kiếm được nó ở đâu vậy?
Cung Quân Chủy há miệng nhỏ cắn quả chín một ngụm, yên lặng dịch người ra xa thêm mấy phân.
- Có khả năng là đệ tìm được từ trong phòng của tỷ.
Cung Yến Giác.
- !?
- A a a! Cung Quân Chủy, đệ xong đời rồi!!!

Trong sương phòng, hai người an tĩnh ngâm trà. Cung Thượng Giác đánh mắt nhìn hai tiểu hài đang ầm ĩ bên ngoài, sau đó dời ánh mắt lên trên người của Cung Viễn Chủy.
- Đệ không đi xem sao?
Cung Viễn Chủy lắc đầu.
- Bọn chúng đùa nghịch như vậy cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Yến Giác sẽ không làm gì Quân Chủy đâu.
Mặc dù bình thường ầm ĩ một chút, nhưng dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt, mỗi khi ra ngoài đều rất yêu thương che chở nhau.
Cung Thượng Giác nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.
- Ca ca muốn nói là quả của cây kia.

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu, ngơ ngác, chấn động, điên cuồng!

- Cung Quân Chủy! Con lăn tới đây cho ta!

Đây chính là dược quả mà Viễn Chủy đã nghiên cứu nuôi dưỡng rất lâu, một năm chỉ kết quả hai lần, mỗi lần năm sáu quả. Tiểu tử này mới vặt một quả cách đây không lâu, lần này lại đến vặt tiếp!?

Cung Thượng Giác hơi câu miệng lên, sau đó lại nhanh chóng thu liễm.

Giác cung cứ nhiệt nhiệt nháo nháo thế này, cũng rất tốt.
_________________________

- Con lại ăn vụng quả của ta.

Cung Quân Chủy cúi đầu, giẫm lên cục đá ở dưới chân di đi di lại. Lời của a nương vào tai trái ra tai phải, lơ đãng nghe một chút.
- Con ăn một cách quang minh chính đại mà.
Tiểu tử nhỏ giọng phản bác một câu. Ngay trước khi Cung Viễn Chủy nổi giận đùng đùng liền mau chóng xoay đầu nhìn về phía Cung Thượng Giác.
- Phụ thân ~
Bộ dáng bĩu bĩu miệng, nước mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ ủy khuất của tiểu tử này khiến ai nhìn cũng thấy vô cùng đáng thương.
Cung Quân Chủy rất giống Cung Viễn Chủy, cho nên có đôi khi chỉ cần tiểu tử này nũng nịu một chút, Cung Thượng Giác dù đang tức giận không nỡ quát mắng. Hắn vừa chuẩn bị thuyết phục nương tử hai câu, Cung Viễn Chủy liền nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.
Cung Thượng Giác thu lại lời muốn nói, hướng về phía Cung Yến Giác vẫy vẫy tay.
- Yến Giác, đến đây, phụ thân dẫn con đi luyện trường thương.
Cung Yến Giác "Vâng" một tiếng, để lại cho Cung Quân Chủy một ánh mắt đệ tự cầu phúc đi, sau đó đi theo phụ thân.
Phía sau lưng lập tức truyền đến tiếng của Cung Quân Chủy khóc thét chói tai, sợ là lại phải thử dược thủy mà a nương mới điều chế ra rồi.

Hạ

Cung Yến Giác đi theo Cung Thượng Giác luyện võ, Cung Quân Chủy đi theo Cung Viễn Chủy luyện dược.

Hai đứa bé đều có thiên phú, chỉ cần dạy một lần đã có thể học được. Điều này còn đúng với Cung Quân Chủy hơn. Tiểu tử này tự mình phối chế ra được rất nhiều loại dược đặc biệt, dù sao Chủy cung ngoại trừ việc cung cấp dược liệu ra, chuyện quan trọng hơn chính là sáng tạo ra loại dược mới.
Mỗi lần Cung Quân Chủy luyện ra được tân dược liền mè nheo đòi Cung Thượng Giác thử dược. Tâm tình của Cung Thượng Giác đối với chuyện thử dược này cũng rất phức tạp. Hắn còn nhớ rõ lần trước uống dược thủy do Cung Quân Chủy luyện ra liền lập tức hoa mắt chóng mặt, cuối cùng lúc thanh tỉnh lại chỉ thấy Cung Viễn Chủy nằm dưới thân mình, y phục lộn xộn, vành mắt đỏ bừng.
Cung Thượng Giác hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Viễn Chủy lắc đầu không nói, sau đó trốn trong Chủy cung ba ngày không ra.
Nhưng nhìn Cung Quân Chủy bĩu bĩu miệng, trưng ra bộ dáng nếu cha không uống, con liền khóc cho người xem, Cung Thượng Giác cuối cùng vẫn chịu thua. Hắn cắn cắn răng, đem dược uống vào.
- Đệ lại kêu phụ thân nghiệm dược.
Cung Yến Giác rất bất lực.
- Nếu a nương biết, nhất định người sẽ lại đánh đệ nữa cho xem.
- Dược này không có độc.
Cung Quân Chủy nhún vai.
- Đó đều là dược liệu đại bổ, rất tốt cho thân thể.
- Nhưng bổ quá mức vẫn là không tốt.
- Cho nên không phải là đệ đã kêu a nương tới rồi sao, giải quyết một chút là ổn rồi.
Cung Yến Giác không biết đệ đệ này của mình rốt cuộc học mấy thứ này từ đâu. Nàng xấu hổ đỏ mặt không nhìn tiểu tử này nữa.
Cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh vội vội vàng vàng chạy tới. Cung Quân Chủy lập tức chớp mắt, đối diện với ánh mắt của a nương mà cười hắc hắc.
Cung Viễn Chủy trừng mắt liếc tiểu tử này một cái.
- Đợi ta ra ngoài sẽ dạy dỗ con.
Ra ngoài á, còn không biết a nương có khí lực dạy dỗ con hay không.
Cung Viễn Chủy đẩy cửa tiến vào, đảo mắt liền nhìn thấy nam nhân nằm rạp ở trên sàn, y phục mở rộng, tay nổi gân xanh, thống khổ kêu rên.
Viễn Chủy vội vàng đi tới, đưa tay áp lên trán của Cung Thượng Giác
Không nóng, không phải là phát sốt.
Bỗng nhiên, Cung Thượng Giác kéo tay của Viễn Chủy khiến người đổ rạp lên trên thân của hắn.
Đột nhiên bị mất thăng bằng, Cung Viễn Chủy ngã lên thân trên của ca ca, nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn mà đau lòng không thôi.

Tiểu tử Cung Quân Chủy dùng dược thế nào y đều biết. Dược Quân Chủy đưa cho phụ thân tuyệt đối sẽ không có độc, chỉ có đem toàn bộ dược liệu đại bổ nấu chung với nhau. Đây quả thực không phải là đang chơi đùa Cung Thượng Giác, mà là đang giày vò Cung Viễn Chủy a!

Dược lần trước đã khiến Viễn Chủy sắp khóc chết, làm thế nào ca ca cũng không buông tha. Dược lần này rõ ràng là mạnh hơn!
- Ca, huynh chịu đựng một chút thôi, đệ lập tức đi phối giải dược giúp ca ca, được không?
Cung Viễn Chủy muốn thương lượng, nhưng cánh tay đang ôm eo của y vốn dĩ không định thả người rời đi.
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Cung Viễn Chủt bị đặt ở dưới thân.
- Đệ nghĩ vì sao Quân Chủy luôn luôn đưa cho ta loại dược này?
Hơi thở nóng rực quấn quít ở bên tai. Cung Viễn Chủy hơi rụt cổ lại, có muốn trốn cũng không thoát.
- Vì sao?
- Ca ca nghĩ, hẳn là Quân Chủy muốn có thêm đệ đệ muội muội, giống như Yến Giác lúc trước vậy.
Cung Thượng Giác nghiêm túc nói lời này khiến Cung Viễn Chủy trợn to hai mắt không thể tin nổi.

Không phải! Đệ cảm thấy ý của Quân Chủy hẳn không phải như thế này!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top