Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kẻ điếc nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://daodoujiekangbaziwulaoban.lofter.com/post/1fa42758_2ba64ec6e?fbclid=IwAR3CP-3XweLaQatqNYmLL1INyp5hNOjoTs_ceNlpQJ_P9hyki9ncrYeHddg
_____________________________________________

1.
- Chủy cung có một tiểu công tử tên là Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy là một kẻ điếc, không nghe thấy âm thanh cũng không hay biết chuyện gì.
Hai đứa trẻ tóc trái đào vừa hát đồng dao bên đường vừa vui cười đùa giỡn.

Một nam nhân cao lớn cưỡi ngựa nghe được bài đồng dao liền lập tức ghì cương, âm trầm nhìn người đi trên đường. Bọn hắn đều đã quen miệng đọc thuộc bài đồng dao này, cho nên cũng không có ai ngăn cản bọn trẻ truyền xướng. Mi tâm của nam nhân hơi cau lại.
- Mấy lời này bắt đầu lan truyền từ khi nào?
- Thuộc hạ không rõ.
Theo sau nam tử cũng là một thị vệ mang đao ngồi trên lưng ngựa.
- Đi thăm dò xem.
Thanh âm của nam nhân hơi trầm thấp xuống.
- Loại đồn đại đông tây này ta không muốn nghe đến lần thứ hai. Xem ra thời gian qua ta ở bên ngoài quá lâu, khiến cho Cựu Trần sơn cốc quên mất quy củ.
- Vâng, Giác công tử.
Thị vệ cúi đầu, hắn biết Cung Thượng Giác đang vô cùng tức giận.

Cung Thượng Giác để Kim Phục đi xử lý chút việc vặt này, bản thân hắn cũng không có ý định ra tay cho nên vẫn như trước kia cưỡi ngựa tiến về Cung Môn. Trước khi trở về còn nhìn thoáng qua Cựu Trần sơn cốc, trong lòng cảm thấy bất mãn. Mặc dù Cung Thượng Giác và cung chủ Chủy cung cũng không quen biết nhau, nhưng người của Cung Môn dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không tới phiên người ngoài xen vào phán xét. Chuyện ồn ào lần này, hắn thay cung chủ Chủy cung giải quyết là được.
Cung Thượng Giác trở về Cung Môn, việc đầu tên hắn làm đó chính là đến chỗ của lão Chấp Nhẫn để phục mệnh, tiện thể nhắc đến chuyện ở Cựu Trần sơn cốc. Lão Chấp Nhẫn nghe xong liền tiếc nuối thở dài.
- Ai, đứa nhỏ Viễn Chủy này dù hai tai không còn nghe rõ nhưng quả thực là một thiên tài vô song am hiểu y lý, độc dược. Thật đáng tiếc......
Cung Thượng Giác cũng không biết vì sao khi nghe lão Chấp Nhẫn nói như vậy, hắn liền lập tức chặn lại bằng một câu.
- Không đáng tiếc, dù hai tai không nghe rõ nhưng vẫn có thể trở thành thiên tài vô song đã chứng minh được hắn rất đáng ngưỡng mộ. Nếu Chấp Nhẫn đã không quản được người ở Cựu Trần sơn cốc, ta sẽ thay người quản giáo.
Cung Thượng Giác nói xong cũng mặc kệ lão Chấp Nhẫn có phản ứng gì, quay đầu rời đi.
Lão Chấp Nhẫn khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Cung Thượng Giác.
- Ai, ta cũng chưa nói cái gì, đứa nhỏ này lấy đâu ra đại tính khí như vậy?
Cung Thượng Giác rời khỏi Điện Chấp Nhẫn, vốn dĩ hắn định trực tiếp về Giác cung, nhưng đi được một nửa đường lại quay đầu hướng về phía Chủy cung. Cung Thượng Giác hiếm khi đến Chủy cung, cho nên hắn và Cung Viễn Chủy tựa như là hai người ở đầu đường thẳng song song, dường như không có giao điểm. Trước kia không cùng thuộc một cung, về sau Vô Phong ám thích, Cung Thượng Giác đã mất đi toàn bộ thân nhân, Cung Viễn Chủy cũng đã mất đi song thân phụ mẫu cùng thính lực. Từ đó trở đi, Cung Thượng Giác một lòng báo thù, không ngừng xuất ngoại làm sự vụ, một mình chống đỡ Giác cung. Ngược lại, Cung Viễn Chủy luôn ở trong Chủy cung đóng cửa không ra, giống như muốn mãi mãi co đầu rút cổ vào bên trong tiểu thế giới của mình.
Tính toán kĩ lại, bọn họ cũng chỉ gặp mặt vài lần trong tang lễ. Khi đó, Cung Thượng Giác muốn an ủi Cung Viễn Chủy, hắn nói được mấy câu, phát hiện ra Cung Viễn Chủy không có chút phản ứng mới nhớ là đệ đệ này đã không thể nghe được. Tiểu hài tử còn nhỏ như vậy đã mất đi thân nhân, lại mất đi thính lực sẽ cảm thấy thế nào ? Cung Thượng Giác không biết.
Hắn lúc ấy có bao nhiêu mong muốn được chăm sóc Cung Viễn Chủy. Chỉ là sau này,  hắn trở thành cung chủ của Giác cung, bản thân cũng là thiếu niên, chống đỡ một cung còn gian nan, vậy nên càng không có dư thừa tâm lực chiếu cố Cung Viễn Chủy. Cho tới bây giờ Cung Thượng Giác mới phát hiện ra cư nhiên đã trải qua vài năm rồi, cũng không biết thời gian qua của Cung Viễn Chủy đã trôi qua như thế nào.

Cung Thượng Giác đi rất nhanh, không bao lâu đã đến cửa Chủy cung. Cửa lớn của Chủy cung chỉ có hai hộ vệ, hướng mắt nhìn vào bên trong cũng không có mấy người, trên mặt đất thậm chí còn có lá khô, so với Giác cung thực sự khác biệt rất lớn. Dù sao tài phú của Cung Môn đều là do Cung Thượng Giác kiếm ra, vô luận là trang trí hay hạ nhân của Giác cung đều là nhất đẳng. Bên ngoài cửa lớn có hai đội hộ vệ, một đội tuần tra, một đội phụ trách đứng gác tại cửa ra vào. Bên trong Giác cung lúc nào cũng nhìn thấy thị nữ chăm sóc hoa cỏ, trên mặt đất lại càng không có lá khô. Chủy cung hiện tại so với Giác cung có sự chênh lệch quá lớn, tiến vào trong không thấy thị nữ, trên mặt đất đầy lá khô, thị vệ cũng ít đến đáng thương.

Trong mắt Cung Thượng Giác, Chủy cung thật sự quá mức tiêu điều.

Cung Thượng Giác chưa bao giờ khắt khe tiền bạc đối với Chủy cung, cho nên hắn tưởng rằng thời gian qua, Cung Viễn Chủy vẫn là tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý. Bây giờ nhìn lại, so với người nghèo khó khẳng định là đã tốt hơn không ít, thế nhưng Cung Viễn Chủy là cung chủ một cung, sao có thể đối sánh như vậy?
Bước chân của Cung Thượng Giác vô thức rút nhanh, hắn phất tay vẫy lui hạ nhân, đi đến chính điện của Chủy cung. Cửa chính điện đóng chặt, Cung Thượng Giác theo thói quen nhấc tay gõ cửa lại nhớ ra Cung Viễn Chủy không nghe được liền dứt khoát trực tiếp đẩy cửa, nói một câu mạo phạm rồi. Sau khi cửa mở, hắn phát hiện ra cửa sổ ở bên trong phòng đều đóng chặt lại. Điều này khiến cho gian phòng phá lệ âm trầm, Cung Viễn Chủy đứng trong một góc tối, đưa lưng về phía cửa lớn, không biết là đang làm cái gì.
Cung Thượng Giác đi qua, muốn vỗ vỗ bờ vai của Viễn Chủy để nói cho y biết rằng mình đến. Nào ngờ vừa mới đến gần, Cung Viễn Chủy quay người phóng ám khí đồng thời mau chóng lui thân về sau, nửa người ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm phía trước.
Viễn Chủy tất nhiên không thể đả thương được Cung Thượng Giác có võ công danh chấn giang hồ. Cung Thượng Giác cũng chú ý tới dáng vẻ kinh hoảng của tiểu thiếu niên, rõ ràng người bị ném ám khí là mình, nhưng hắn cảm thấy Cung Viễn Chủy mới là người đang sợ hãi.
Cung Viễn Chủy núp ở một góc tối, dáng vẻ cực kỳ giống một tiểu nãi cẩu lang thang, rõ ràng sợ hãi đến mức run rẩy nhưng lại quật cường núp ở một góc vắng trợn mắt đe dọa kẻ thù.
Cung Thượng Giác thả chậm ngữ tốc "Ta là - Cung - Thượng - Giác"
Tiểu thiếu niên vẫn không có phản ứng gì, một mực nhìn chằm chằm vào hắn. Đó là lần đầu tiên mà Cung Thượng Giác cảm thấy chuyện mất đi thính lực bất tiện thế nào. Tất cả thanh âm đều không nghe được, tất cả lời nói cũng không nghe thấy, phải làm thế nào mới có thể giao tiếp đây?
Cung Thượng Giác không hạ tay xuống. Hắn biết Cung Viễn Chủy đang ước chừng mối nguy hiểm của mình. E là y đã sớm phát hiện ra có người tiến vào gian phòng, bởi vì không nghe được nên giả vờ không biết, chờ mình tới gần mới hạ thủ, tính cảnh giác rất cao cũng rất thông minh. Hai người trầm mặc giằng co một hồi, bấy giờ Cung Viễn Chủy mới hơi thả lỏng thân mình, y khoa tay dường như đang muốn nói điều gì.

Nhưng Cung Thượng Giác không biết thủ ngữ, cho nên hắn không hiểu.

Cung Viễn Chủy dường như cũng đã quen với chuyện không có cách nào để giao tiếp như hiện tại. Y kéo một cây gậy treo ở bên cạnh, lập tức có vài tấm thẻ gỗ rơi ra trước mặt Cung Thượng Giác. Hắn đảo mắt nhìn lại, trên mấy tấm thẻ viết trị thương, giải dược, độc dược.
Cung Viễn Chủy chỉ chỉ ba tấm thẻ gỗ, y cho rằng Cung Thượng Giác đến để hỏi thuốc.
Cung Thượng Giác quét mắt nhìn thấy giấy bút ở trên bàn. Hắn đi qua viết mấy chứ lớn "Ta là Cung Thượng Giác, ta tới thăm đệ một chút."
Cung Viễn Chủy không tin tưởng hắn, cũng không biểu lộ ra chuyện mình có thể hiểu được khẩu ngữ mà để mặc cho Cung Thượng Giác nghĩ biện pháp giao tiếp với mình. Cung Viễn Chủy không hiểu tại sao Cung Thượng Giác lại muốn tới nhìn mình, chẳng lẽ là Cung Môn xảy ra chuyện, cần mình hỗ trợ?
Cung Thượng Giác nhìn ra Viễn Chủy đang nghĩ gì. Hắn lại viết thêm mấy chữ "Không có chuyện gì, ngươi cũng là đệ đệ của ta, ca ca tới thăm đệ đệ là chuyện dĩ nhiên.
Thế là Cung Viễn Chủy lập tức làm động tác tiễn khách. Cung Thượng Giác là ca ca gì, một mình y cũng có thể làm mọi chuyện, không cần thêm người nào khác.
Cung Thượng Giác bất đắc dĩ, nghĩ đến chuyện tai của Cung Viễn Chủy đã mất thính lực vẫn không khỏi có mấy phần trìu mến. Cũng không trách đệ ấy, hắn chỉ viết thêm một câu "Sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm đệ." rồi rời đi.

Cung Thượng Giác vừa trở về Giác cung liền lập tức muốn đổi toàn bộ hạ nhân và thị vệ ở Chủy cung một lượt. Ban đầu thẩm vấn, hắn còn có chút kiên nhẫn, nhưng thị nữ đều nói là các nàng đã tận tâm phục thị, hai tai của Chủy công tử không nghe được, rất khó giao tiếp, các nàng đã cố hết sức rồi.
Cung Thượng Giác càng nghe càng cảm thấy giận dữ. Tận lực? Tận lực đến mức khắp nơi trong Chủy cung đều có cành khô lá cây? Tận lực đến mức cửa sổ trong phòng Cung Viễn Chủy đều khép chặt? Tận lực đến mức khiến cho thân hình của chủ tử gầy yếu như vậy sao? Hắn không muốn nghe thêm liền dứt khoát cho thị vệ kéo xuống, bỏ mặc cung chủ cũng là một tội danh.
Người thị nữ kia có lẽ đoán được mình sắp xong đời liền điên cuồng hô lớn.
- Cung Viễn Chủy là người tốt sao?! Giác công tử tự nhận mình chính nghĩa, vậy Cung Viễn Chủy giết thị nữ nên bị xử phạt thế nào?! Một cung chủ có thể coi mạng người là cỏ rác sao?! Hắn tai điếc đáng thương, còn Thiển Hồng tỷ tỷ...
Trù nương ở bên cạnh liều chết xông lên che miệng của thị nữ, nhỏ giọng khiển trách.
- Ngươi điên rồi sao?! Dám đàm luận về cung chủ Chủy cung!
Sau đó nàng dùng sức đè đầu của thị nữ xuống, hai người cùng nhau dập đầu.
- Xin công tử tha thứ cho nàng. Chủy công tử không có sai. Nàng bị dọa sợ đến điên rồi mới dám ăn nói lung tung.
Cung Thượng Giác nheo mắt lại nhìn trù nương đang liều mạng che miệng thị nữ, hẳn là có ẩn tình. Hắn đứng lên, trong mắt hai kẻ đang quỳ rạp kia lộ ra dáng vẻ cao lớn lạ thường, giống một ngọn núi sừng sững.
- Được, ta sẽ điều tra chuyện của Thiển Hồng. Nếu như Cung Viễn Chủy quả thực coi mạng người như cỏ rác, vậy chính tay ta sẽ áp giải hắn vào trong địa lao. Nếu như không phải, vậy ngươi vừa quỳ vừa dập đầu từ cửa Cung Môn đến thẳng cửa Chủy cung, xin lỗi vì đã hiểu lầm hắn, thế nào?
Vừa quỳ vừa dập đầu, chuyện này khá nhục nhã. Nếu thị nữ thật sự đáp ứng, Cung Viễn Chủy lại vô tội, vậy chuyện này chính là đang giúp Chủy cung lập Uy. Kim Phục âm thầm liếc nhìn Cung Thượng Giác, công tử tin tưởng Cung Viễn Chủy như vậy sao?
Thị nữ không có lý do gì để phản đối, nàng vốn dĩ cho rằng Cung Viễn Chủy chính là một quái vật ích kỷ nhỏ nhen, hỉ nộ vô thường! Nàng thắng chắc! Ngay lúc nàng lập tức gật đầu đáp ứng, sắc mặt của trù nương ở bên cạnh bỗng dưng trở nên tái nhợt.
Chuyện này không có nhiều người biết, nhưng cũng không khó điều tra. Trên đời này không có miệng nào mà Cung Thượng Giác không thể cạy ra, bí mật phủ bụi quá khứ nhường nào cũng có ngày bại lộ.

Thiển Hồng là thị nữ phụ trách việc đưa cơm cho Cung Viễn Chủy. Vậy nên nàng và Cung Viễn Chủy tiếp xúc tương đối nhiều, thậm chí Thiển Hồng còn học thủ ngữ để có thể giao tiếp với Viễn Chủy được thuận lợi hơn. Trong nội viện, tiếp xúc với Cung Viễn Chủy nhiều nhất chính là Thiển Hồng, thỉnh thoảng tâm tình của Viễn Chủy tốt hơn cũng sẽ dùng thủ ngữ nói chuyện phiếm cùng nàng, bọn họ có lẽ đã có một khoảng thời gian thực tình đối đãi.
Nhưng hạ nhân của Chủy cung dần dần phát hiện ra Chủy cung là một nơi bị lãng quên, nó cách các cung khác rất xa, hơn nữa lão Chấp Nhẫn thiên vị nhi tử, tính tình của Cung Viễn Chủy cũng lãnh đạm. Thời gian dần trôi qua, lão Chấp Nhẫn cũng không còn để tâm đến Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác có tới đây một lần, bị thị vệ lấy danh nghĩa của Cung Viễn Chủy cự tuyệt, sau đó cũng không còn tới nữa.

Chủy cung bị cô lập.

Những chuyện này Cung Viễn Chủy đều không biết được. Y mất thính lực, lại mất song thân phụ mẫu, một đoạn thời gian rất dài về sau, Cung Viễn Chủy vẫn sợ hãi rằng ác mộng sẽ tái diễn. Cuộc sống của Viễn Chủy vô cùng buồn chán, nhưng y cũng rất sợ chết. Tiểu thiếu niên đóng chặt toàn bộ cửa sổ cửa phòng lại, y không nghe thấy được, vậy nên phải dựa vào sự thay đổi của tia sáng chiếu vào trong phòng để phán đoán có người tiến đến hay không.
Cung Viễn Chủy đã từng thử bước ra khỏi Chủy cung, nhưng tiểu thiếu niên còn chưa kịp ra ngoài đã bị thị vệ cung cung kính kính mời về. Thị vệ viết chữ nói cho y biết rằng người mất đi thính lực chính là một kẻ vô danh, ở trong Cung Môn này không ai muốn nhìn thấy y. Nếu không phải, tạo sao đã lâu như vậy vẫ không có người đến thăm Viễn Chủy?
Ác ý dần dần tăng vọt. Sau này, mọi người lại nói cho Viễn Chủy biết, nói không chừng mọi tai họa của Cung Môn trước đó đều là do y dẫn tới. Tính cách đã cổ quái, lại yêu thích sâu trùng, hai tai không nghe thấy gì, đúng là một tiểu quái vật.
Bọn họ đã quên rằng Cung Viễn Chủy khi còn bé cũng là một hài tử lanh lợi. Không phải hai tai của y dẫn Vô Phong tới, mà là Vô Phong đoạt mất thính lực của Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy y cũng là người bị hại.
Viễn Chủy không nghe được âm thanh, lại ngày ngày phải chịu đựng sự bắt nạt của lời nói.

Kỳ thật, Cung Viễn Chủy có thể mặc kệ, nhắm mắt lại không nhìn, nhưng y không biết vì sao con mắt của mình lại không dám nhắm lại. Viễn Chủy qanh năm suốt tháng nhìn những câu từ tràn ngập ác ý, trong lòng cũng dần dần cảm thấy mình là một người có tội.
Cho nên Cung Viễn Chủy càng không muốn đi ra ngoài, cũng không muốn quản chuyện gì, chỉ một lòng vì Cung Môn mà nghiên cứu chế tạo giải dược độc dược.

Đêm đã khuya, dưới ánh trăng, Cung Viễn Chủy chăm chú dùng dược chùy đảo thuốc, trong lòng thầm ước một điều, nếu như trên thế gian này có một người nguyện ý yêu ta thì thật tốt. Chỉ một lát sau, có giọt nước mắt rơi vào bên trong bát thuốc.
Ai sẽ yêu thích một tiểu quái vật hai tai bị điếc kia chứ?
Tiền tài của Giác cung cấp cho Chủy cung đều bị bọn hạ nhân chia chác, Thiển Hồng cũng thay đổi. Nàng dần dần trở nên ngạo mạn, cũng không muốn tiếp xúc với Cung Viễn Chủy nhiều nữa, cho nên nguyên liệu ăn uống dần biến thành loại rẻ nhất. Có đôi khi thịt cũng chẳng có, dù sao thiếu một bữa cũng không phải là vấn đề to tát.
Cung Viễn Chủy cũng không phải kẻ ngốc
Một ngày nọ, y rốt cuộc không nhịn được nữa nên đã vạch trần hết thảy. Y dùng sức khoa tay khiển trách Thiển Hồng, đánh đổ chén cháo xuống đất. Phải, là cháo trắng, bọn họ qua loa dùng cháo trắng đưa đến cho Viễn Chủy. Chuyện này khiến tiểu thiếu niên luôn luôn an tĩnh ngoan ngoãn ở trong phòng cũng không thể nhịn nổi mà dùng thủ ngữ mắng người. Viễn Chủy khoa tay biểu đạt ý tứ, vẻ mặt mang theo một tia ủy khuất
"Thiển Hồng, ta ăn không đủ no."
Thiển Hồng biết y hiểu khẩu ngữ, cho nên nàng cũng lười khoa tay.
- Người ăn không no, ta cũng không có cách nào nha. Ta chỉ là một người đưa cơm, trù phòng không thuộc quyền quản lý của ta. Thiếu gia, chi bằng chính người đi nói với bọn họ đi.
Gian phòng lâm vào trầm mặc, Cung Viễn Chủy không hiểu. Thiển Hồng trước kia có thể dùng thủ ngữ trêu chọc cười đùa cùng mình tại sao lại biến thành bộ dáng này. Ánh mắt của y lại chuyển đến chiếc vòng vàng đeo trên cổ Thiển Hồng mơ hồ biết được nguyên nhân.
Thiển Hồng nhìn y không nói lời nào. Nàng đã hơi mất jiên nhẫn, tham lam khiến nàng mục nát trở thành một người hoàn toàn thay đổi. Thiển Hồng không kiên nhẫn mở miệng.
- Thiếu gia, cháo này ta cũng đưa đến rồi, nếu không ăn sẽ bị đói.
Cung Viễn Chủy cũng tức giận bừng bừng, dù sao Thiển Hồng trước kia cũng đối xử với y khá tốt, không giống như những kẻ khác. Viễn Chủy khoa tay
"Tại sao ngươi lại thay đổi thành bộ dạng này?"
Thiển Hồng không biết vì sao đêm nay Cung Viễn Chủy khó dỗ như vậy, nàng còn có hẹn với một tiểu thị vệ cho nên muốn vội vã rời đi. Thái độ nói chuyện càng lúc càng kém.
- Ta vẫn luôn là thế này. Ai nha, ta quên mất thiếu gia không nghe được nên không thể nói chuyện với người ở trù phòng, nếu thực sự đói vậy thì phiền thiếu gia ăn cháo ở trên sàn đi.

Tiếng sấm ầm ầm ——

Ánh chớp vạch phá đêm tối, cũng đâm rách tâm tình của Cung Viễn Chủy. Thiển Hồng không hề sợ hãi Viễn Chủy, bởi lẽ y vẫn luôn bị hạ nhân khi dễ nhưng chưa từng phản kháng. Thiển Hồng cư nhiên lại quên mất tiểu thiếu niên này cũng là một thiên tài của Cung Môn, càng không phải là một con mèo bệnh. Cung Viễn Chủy ra ray nhanh như chớp.
Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.
Cung Viễn Chủy một tay ném thi thể ra ngoài, y dùng dược độc chết đối phương.
Ở trong phòng, Cung Viễn Chủy cúi thấp đầu, ngồi an tĩnh thật lâu. Rõ ràng người chết người là Thiển Hồng nhưng người trọng thương lại là Viễn Chủy. Tiểu thiếu niên trầm mặc thật lâu, sau đó ngồi xuống dùng chiếc thìa nát cái đưa cháo vào trong miệng. Thì ra mùi vị của thống khổ là cái mùi này a.
Trước khi chân tướng được tra ra, người của Chủy cung có lẽ chỉ bị đuổi khỏi Cung Môn. Một khi đã tra ra chân tướng, những kẻ hạ nhân kia chỉ sợ khó giữ được mạng.
Về sau, những thị nữ được điều vào Chủy cung cũng không biết rõ chuyện này. Các nàng tưởng rằng Cung Viễn Chủy hỉ nộ vô thường giết Thiển Hồng, đương nhiên những hạ nhân khác cũng truyền miệng như vậy, bọn hắn vì bao che bản thân mà không ngần ngại bôi đen người khác.

Lúc tra ra được chuyện này, tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng.

Cung Thượng Giác đổi toàn bộ hạ nhân của Chủy cung trong một lần, mỗi người đều do hắn tự mình chọn lựa. Tất cả đều phải học thủ ngữ, chính Cung Thượng Giác cũng học được thủ ngữ trong thời gian ngắn nhất.

Ngày thị nữ quỳ gối dập đầu, Cung Thượng Giác đã sớm đến tìm Cung Viễn Chủy. Hắn kiên nhẫn giải thích chuyện đổi lại toàn bộ hạ nhân của Chủy cung, sau đó mặt dạn mày dày cọ hai chén trà, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh của thị nữ. Quãng đường từ cửa lớn của Cung Môn đến Chủy cung không ngắn, nửa đường còn có cả bậc thang. Váy của thị nữ toàn là máu, trán của nàng cũng đều là máu, cả người giống như một đoàn huyết nhục.

Cung Viễn Chủy an tĩnh nhìn nàng quỳ lạy.

Cuối cùng thị nữ cũng quỳ xuống trước mặt Cung Viễn Chủy. Bất luận là thực tình hay giả ý, nàng đều kêu khóc xin lỗi, còn có xin Giác công tử tha mạng.
Cung Thượng Giác không để ý nàng. Hắn chỉ xoay người lại nhìn Cung Viễn Chủy mà khoa tay
"Đây là công đạo mà ta đòi cho đệ."
Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác đang đứng trong ánh sáng.

2.

Cung Thượng Giác ngồi vững vàng ở vị trí cung chủ Giác cung, còn đại biểu cho Cung Môn trong giang hồ, khả năng kiểm soát cảm xúc khá cao. Khi hắn muốn đối tốt với một người, không ai có thể chống cự lại mị lực của hắn.
Cung Thượng Giác bỏ ra gần một tháng mới có thể dỗ Viễn Chủy nguyện ý ra khỏi phòng. Cung Viễn Chủy mất thính lực, lại quen sống một mình cho nên cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ khiến y kinh hoảng. Cung Thượng Giác biết đây là bởi vì trong quá khứ Viễn Chủy đã phải chịu khổ quá nhiều.
Sau này, Cung Viễn Chủy nguyện ý đi đến Giác cung, Cung Thượng Giác vui vẻ vô cùng. Đây là lần đầu tiên Cung Viễn Chủy có ý muốn đi ra bên ngoài, là bước đầu tiên giúp Viễn Chủy mở tâm, ngày hôm đó t ừ trên xuống dưới Giác cung đều được quét dọn sạch sẽ.

- Kim Phục ca, tại sao ta cảm thấy bộ dáng này của công tử không phải là nghênh đón đệ đệ tới nhà làm khách, mà là đang đón thê tử vào cửa nha.
Kim Phục liếc mắt một cái, cũng không muốn đáp lời.
Thời điểm Cung Viễn Chủy tới Giác cung, tiểu thiếu niên thấy mọi thứ đều lạ lẫm, không nhịn nổi sự tò mò mà quay đầu nhìn xung quanh. Cách bài trí, cỏ cây ở Giác cung khác với Chủy cung rất nhiều.
Cung Thượng Giác nhìn xem bộ dáng hiếu kì của đệ đệ, khóe miệng khômg kìm được khẽ câu lên.

Viễn Chủy đệ đệ thật đáng yêu.

Cung Thượng Giác dẫn Viễn Chủy đi vào gian phòng tiếp khách. Không gian ở nơi đó rộng rãi thoáng mát, thế nhưng Cung Thượng Giác phát hiện ra Cung Viễn Chủy dường như có chút bối rối, đứng ngồi không yên. Ánh mắt của y luôn luôn lo lắng đảo trái nhìn phải.

Cung Thượng Giác hỏi Viễn Chủy có chuyện gì, tiểu thiếu niên lại một mực khoa tay biểu thị mình không sao.
Thế là Cung Thượng Giác tìm cớ đi ra ngoài. Hắn muốn bí mật quan sát tiểu hài tử rốt cuộc có chuyện gì. Hắn vừa ra khỏi cửa, vẻ mặt của Cung Viễn Chủy càng lộ ra sự bất an, không qua bao lâu đứng lên, im lặng lui đến sát bên tường, lưng dán chặt vào tường. Cung Thượng Giác đột nhiên nhớ lại, mỗi lần hắn đến Chủy cung đều thấy Cung Viễn Chủy đóng chặt cửa sổ. Viễn Chủy hiện tại cũng cởi mở hơn khiến Cung Thượng Giác nghĩ rằng không gian rộng rãi sáng sủa sẽ khiến tâm tình của y tốt hơn. Hắn không nghĩ rằng không gian lạ lẫm càng làm tăng thêm nỗi bất an của đệ đệ. Nội tâm của y vẫn là một Cung Viễn Chủy sợ bị tổn thương.
Thế giới của người mất đi thính lực sẽ như thế nào? Cung Thượng Giác không biết, hắn gắng sức tưởng tượng, chỉ là làm thế nào cũng không nghĩ ra. Giờ khắc này, Cung Thượng Giác xuyên qua thời gian, nhìn Cung Viễn Chủy năm đó vẫn là hài tử rơi vào sợ hãi sau khi mất đi thính lực mới có thể thấu hiểu tường tận.
Cung Viễn Chủy xưa nay chưa từng kể khổ với Cung Thượng Giác, cũng không hề nói cho hắn biết về nỗi sợ hãi của mình. Cung Thượng Giác đối đãi Viễn Chủy quá tốt rồi, tốt tựa như một giấc mộng. Cung Viễn Chủy vô thức lấy lòng, thuận theo Cung Thượng Giác. Y sợ hãi ở một mình. Nếu như Viễn Chủy vẫn luôn một mình thì không sao, nhưng y đã lỡ sa chân vào mị lực và ôn nhu của Cung Thượng Giác, cho nên sao có thể chịu đựng cô tịch thêm một lần nữa. Viễn Chủy sợ mộng tỉnh, cho nên cố gắng nhẫn nại.
Cung Viễn Chủy cũng không phải là tiểu quái vật. Tiểu thiếu niên đã từng phải hứng chịu quá nhiều ác ý của thế gian, nhưng Viễn Chủy vẫn luôn thuần chân sạch sẽ, chỉ là không giỏi về cách biểu đạt tâm ý của bản thân mà thôi.
Sau này, Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy qua lại nhiều hơn, Cung Thượng Giác cũng thường xuyên nhận được tiểu lễ vật từ Chủy cung, thường thường là chút độc dược cổ quái kỳ lạ. Đây là cách Cung Viễn Chủy dùng để biểu thị sự thân cận. Tiểu thiếu niên dùng hương thức này, vụng về nói cho Cung Thượng Giác biết rằng mình rất thích ca ca.

3.

Cung Thượng Giác lại phải ra ngoài giải quyết sự vụ. Cung Viễn Chủy còn chưa trưởng thành, không thể đi theo bên cạnh hắn. Thời điểm tiễn biệt Cung Thượng Giác, trong mắt của Viễn Chủy thậm chí còn rưng rưng nước. Cung Thượng Giác thấy đệ đệ sắp khóc như vậy lập tức không khỏi đau lòng, ôm người vào trong ngực an ủi một phen.
Kim Phục đã quen nhìn hai vị huynh đệ này dính nhau không rời. Một màn lưu luyến không buông này, ai không biết còn tưởng rằng Cung Viễn Chủy và Cung Thượng Giác đời này không thể gặp lại nhau nữa.

Cung Thượng Giác hứa hẹn một tháng sau sẽ trở về. Mỗi ngày Cung Viễn Chủy đều vạch đầu ngón tay đếm ngày, tính xem thờ hạn một tháng còn cách bao nhiêu ngày. Viễn Chủy cũng làm một cái tượng đất nhỏ mang bộ dáng của ca ca. Y muốn đợi ca ca về nhà sẽ đưa vật này cho ca ca.

Ngày cuối cùng của kỳ hạn, Cung Viễn Chủy vô cùng chờ mong háo hức. Tiểu thiếu niên cầm tượng nhỏ, đi qua đi lại ở trong Giác cung. Trong nội viện, thị nữ đều dùng thủ ngữ trêu chọc khiến Viễn Chủy lo đến hoảng.

Một mực ngồi chờ đến nửa đêm mà người còn chưa trở lại, Cung Viễn Chủy có chút bất an, cơm tối cũng không chịu ăn. Thị nữ dỗ dành, nói cho y biết rằng có khi Giác công tử trở về muộn cũng là chuyện thường tình, khi làm việc luôn có những tình huống phát sinh.
Cung Viễn Chủy lo lắng đến mức không vực nổi tinh thần, thị nữ nhìn thôi cũng đau lòng cho hài tử xinh đẹp này. Nàng khoa tay.
"Nếu Giác công tử nhìn thấy người không ăn cái gì nhất định sẽ đau lòng. Người vẫn nên ăn một chút đi a."
Cung Viễn Chủy suy nghĩ một lát liền đồng ý. Y vừa đưa tay muốn cầm chén đũa, lại không cẩn thận đụng phải tượng đất. Hình nhân lộn một vòng rồi rơi xuống đất vỡ tan.
Thị nữ tranh lập tức quỳ xuống xem xem còn có thể sửa chữa hay không. Trong miệng còn lẩm bẩm rằng tượng đất này chính là do Chủy công tử thật vất vả mới làm ra được.
Cung Viễn Chủy sửng sốt, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao.
- Giác công tử trở về! Mau gọi đại phu!
Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Kim Phục.
Kim Phục đỡ lấy Cung Thượng Giác còn đang mê man tiến vào. Bên hông của hắn có một vết thương đang không ngừng chảy máu.
- Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?
Thị nữ kinh hãi, nhất thời cũng không đoái hoài đến Cung Viễn Chủy. Nàng mau chóng chạy tới giúp đỡ.
Kim Phục đầy  đầu đều là vết thương của Cung Thượng Giác cho nên không chú ý tới Cung Viễn Chủy cũng đang ở đây.
- Còn không phải là do đám người Tô gia không tử tế, vội vã trở mặt đả thương công tử. Vốn dĩ có thể dùng kế hoãn binh, nhưng do công tử vội vã muốn trở về, nhất thời không quan sát cẩn thận mà mắc lừa, ai nha tỷ tỷ, tỷ đánh ta làm gì...... Chủy, Chủy công tử...
Cung Viễn Chủy hiểu khẩu ngữ. Trong tâm trí của y hiện tại đều là lời nói công tử vội vã muốn trở về của Kim Phục. Nếu như mình không ước định thời hạn một tháng với ca ca, nếu như mình không ngày ngày viết thư thúc giục tưởng niệm, sao ca ca có thể vội vã trở về như vậy.

Lời của thị về nhiều năm về trước lại hiển hiện trong tâm trí của Viễn Chủy.
"Tai họa mà Cung Môn gặp phải đều là do hắn. Tính tình cổ quái, ham mê sâu trùng, hai tai bị điếc, đúng là tiểu quái vật!"
Hơi thở của Cung Viễn Chủy dần trở nên dồn dập.
Là sự thật, những lời thị vệ nói đều là sự thật. Mình chính là tai tinh, tất cả những ai tới gần mình đều sẽ không gặp may, đầu tiên là phụ mẫu, sau đó là Thượng Giác ca ca.
Sắc mặt của Viễn Chủybcàng lúc càng trắng, so với Cung Thượng Giác đang thụ thương còn yếu ớt thêm vài phần.
Kim Phục nhìn bộ dáng của Cung Viễn Chủy liền lập tức cảm thấy mệnh của ta xong rồi. Hắn biết tâm tư của đứa nhỏ này vô cùng nhạy cảm, hiện tại nhất định sẽ suy nghĩ nhiều. Hắn vội vã bổ sung.
- Người có lỗi là người Tô gia, Chủy công tử tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.
Hắn nói xong lại phát hiện ra Cung Viễn Chủy đang nhắm mắt, căn bản không nhìn khẩu ngữ của mình.
- Mộ tỷ tỷ, tỷ nói xem sau khi công tử tỉnh, ta còn mạng hay không?
Thị nữ vừa sốt ruột chuyện Cung Thượng Giác bị thương, lại vừa đau lòng cho Cung Viễn Chủy. Nàng dùng sức đánh Kim Phục một cái.
- Ngươi nói nhiều quá, đợi công tử tỉnh lại ngài ấy nhất định sẽ chém ngươi!
Cung Viễn Chủy đợi đến khi vết thương của Cung Thượng Giác được xử lý cẩn thận. Đại phu nói nhìn hơi nghiêm trọng, nhưng thực tế là chỉ là bị thương ngoài da, không có gì đáng lo ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi. Dưới ảnh hưởng của vết tổn thương và dược liệu, đoán chừng hắn sẽ hôn mê thêm mấy ngày.
Cung Viễn Chủy chờ đại phu nói xong liền một mình trở về nội viện. Từ ngày đó trở đi, Viễn Chủy lại dứt khoát đóng kín cửa sổ, một bước cũng không chịu ra ngoài.

Cung Thượng Giác hôn mê, mấy ngày sau mới dần dần thanh tỉnh. Hắn vừa mở mắt, câu đầu tiên chính là hỏi Viễn Chủy đang ở đâu? Thị nữ đem tượng đất bị rơi vỡ nát cùng chuyện đêm đó kể lại. Hắn nghe được chuyện Viễn Chủy mấy ngày nay vẫn luôn đóng cửa không ra liền biết tiểu gia hỏa này lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Hắn liếc nhìn Kim Phục
- Chép câu "Thận trọng từ lời nói đến việc làm" 500 lần.

4.

Cung Thượng Giác vừa có thể xuống giường liền lập tức đi đến Chủy cung. Chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, Chủy cung lại trở về dáng vẻ yên tĩnh đìu hiu như ngày trước.
Hạ nhân Chủy cung nhìn thấy hắn lập tức mau chóng chào đón.
- Công tử, người đến rồi. Chủy công tử đã tự giam mình ở trong phòng rất lâu.
Lần này tới, Cung Thượng Giác phát hiện ra cửa phòng khóa, cửa sổ cũng khóa.
Hắn dùng sức đẩy cửa, bên trong không hề có động tĩnh gì, không biết là do người ở bên trong không hghe thấy hay là không muốn để ý tới.
Cung Thượng Giác cao giọng.
- Viễn Chủy đệ đệ, ca ca muốn đi vào, nếu đệ không ra, ta coi như đệ đã đồng ý.
Một giây sau hắn liền nâng chân, dùng một cước đá tung cửa ra.
Cung Viễn Chủy đứng ở trong phòng nhìn cửa đã hỏng mất. Y khoa tay lắc đầu.
"Đi ra đi, chớ có tới gần đệ."
Cung Thượng Giác cũng lập tức khoa tay múa chân muốn nói.
"Thương thế của ta không liên quan gì tới đệ. Đây là do người xấu ở bên ngoài đả thương ta, cho nên đệ đừng ôm hết trách nhiệm lên trên người mình."
Cung Viễn Chủy cố chấp lắc đầu
"Đệ là tai tinh, ca ca không nên tới gần đệ."
Cung Thượng Giác lười nhìn những thứ này. Hắn dứt khoát nhắm mắt. Chuyện này khiến Cung Viễn Chủy rất tức giận. Trước kia khi mình sinh khí không muốn nói chuyện với Cung Thượng Giác, mình chỉ cần nhắm mắt lại là mọi chuyện sẽ qua. Nhưng hiện tại Cung Thượng Giác không chỉ nhắm mắt mà còn không chịu ra ngoài, thật là tức chết Viễn Chủy.

Viễn Chủy dứt khoát vươn tay đẩy người, y sợ hãi. Y sợ mình thật sự là tai tinh, một ngày nào đó Cung Thượng Giác cũng sẽ bị mình khắc chết.

Cung Thượng Giác chậm rãi kéo người lại, ôm chặt ở trong ngực.
"Viễn Chủy, đệ nghe ca ca nói. Lần này ca ca gặp phải tình huống rất hung hiểm, người Tô gia vốn dĩ muốn đâm vào tim của ca ca."
Cung Viễn Chủy bị dọa đến mức kinh sợ. Tiểu thiếu niên vội vã đến sờ lên trên lồng ngực của Cung Thượng Giác.
"Nhưng ca ca nghĩ đến đệ. Ta nghĩ đến đệ còn đang ở nhà chờ ta."
Cung Thượng Giác dùng một từ "nhà".
"Ta nhất định phải trở về, cho nên mới liều mạng né tránh, may mắn rằng đao chỉ đâm đến eo. Cho nên, đệ không phải là tai tinh, đệ chính là tiểu phúc tinh của ta."
Cung Thượng Giác cúi đầu nhìn Cung Viễn Chủy, ánh mắt tràn ngập ôn nhu tựa hồ như muốn nhấn chìm Viễn Chủy ở trong đó.
Cho tới hiện tại, chưa từng có ai nói với Viễn Chủy như thế. Nước mắt của Cung Viễn Chủy chầm chậm rơi xuống, thế nhưng ...... Thế nhưng .... Viễn Chủy khóc không thành tiếng. Tiểu thiếu niên lúng túng khoa tay như đang muốn đẩy ca ca ra rồi lại tựa như muốn kéo người tới gần thêm. Rõ ràng Viễn Chủy khoa tay ý nói chớ tới gần, thế nhưng nét mặt của y, nước mắt của y đều như muốn nói rằng "Cung Thượng Giác, đừng bỏ rơi đệ."
Cung Thượng Giác đương nhiên không nỡ để tiểu phúc tinh của mình thương tâm như vậy. Hắn ôm người vào trong ngực, chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng của Cung Viễn Chủy, dùng khẩu ngữ nói cho y biết "Viễn Chủy, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ."
Sau đó hắn nhẹ nhàng áp sát bên tai tiểu thiếu niên.
"Bởi vì ta yêu đệ"

Cung Viễn Chủy cảm nhận được bên tai có một trận gió thổi qua.

Huynh nói gì?

Không có gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top