Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nữ trang Chủy Chủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鱼籽福袋
Nguồn: https://xiaoyangjintianyaobaofu.lofter.com/post/78ff9527_2ba772d6b
_____________________________________________

- Ca ca thật sự không mang theo đệ đi?
Cung Viễn Chủy ôm lấy cánh tay Cung Thượng, lung la lung lay, thanh âm mang theo nũng nịu hỏi.
- Ca ca là đi chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa phải đi Vạn Hoa Lâu. Đệ còn nhỏ, nên ở lại Cung Môn ngoan ngoãn đợi ca ca.
Cung Thượng Giác có chút bất đắc dĩ nói, sau đó vỗ vỗ cánh tay của Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng trấn an.
- Thế nhưng ca ca đi Vạn Hoa Lâu, chính là Vạn Hoa Lâu đấy!
- Ân, ca ca biết, sẽ chú ý an toàn.
Sau đó Cung Thượng Giác cùng Kim Phục cùng ra khỏi Cung Môn, để lại Cung Viễn Chủy vẫn đang đứng phụng phịu.
Ca ca đi Vạn Hoa Lâu, là thanh lâu lớn nhất dưới chân núi, đếm không hết mỹ nữ. Cung Viễn Chủy lập tức xoắn xuýt. Vạn nhất, chỉ là vạn nhất thôi, ca ca gặp được mỹ nữ xinh đẹp, không trở lại thì làm sao bây giờ.
Cung Viễn Chủy giận hờn ngồi ở trên thềm, khẽ cắn cắn môi. Thiếu niên suy tư một hồi.

Cuối cùng, Cung Viễn Chủy ra một quyết định trọng đại, y muốn đi Vạn Hoa Lâu.
Cung Viễn Chủy lặng lẽ trốn xuống núi, sau đó từ cửa sổ của Vạn Hoa Lâu trèo vào. Xúi quẩy thay, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Cung Viễn Chủy giật mình, không còn tâm trí đâu mà quản chuyện, vội vã túm lấy váy sa treo ở trên kệ mặc lên người. Một lúc sau, tú bà tới thúc giục Cung Viễn Chủy đi đợi khách nhân.
Ánh mắt của Cung Viễn Chủy đảo quanh bốn phía, sau đó y nhìn thấy Cung Thượng Giác. Bước chân khẽ chuyển, hướng đến bên cạnh Cung Thượng Giác đi tới. Bấy giờ Viễn Chủy đeo sa mỏng trên mặt, tạm thời không lộ ra dung mạo.

- Rót rượu.
Cung Thượng Giác không nhìn người bên cạnh, chỉ bình tĩnh nói.
Cung Viễn Chủy vội vã cầm bầu rượu lên, rót cho Cung Thượng Giác một chén rượu, sau đó ở bên cạnh lột nhân hạt khô đưa đến trước mặt hắn.

Cung Thượng Giác tựa hồ như ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt, mà mùi hương này lại rất quen thuộc. Hắn cẩn thận ngửi thêm, sau đó nhìn về phía "tiểu nương tử" ngồi bên cạnh mình.
Lúc này "tiểu nương tử" mang theo mạng che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt to tròn, lóng lánh ánh nước. Cung Thượng Giác vừa nhìn đã biết, câu môi cười cười.
Sau đó, hắn tự nhiên nhận lấy nhân hạt khô Cung Viễn Chủy vừa đưa tới, lại vẫy tay gọi người đến sát bên cạnh.
Cung Viễn Chủy vừa đứng dậy lại bị Cung Thượng Giác trực tiếp kéo tới. Thiếu niên hốt hoảng kinh hô một tiếng, sau đó bối rối ngậm miệng. Cung Viễn Chủy bị kéo đến ngồi trên đùi Cung Thượng Giác, dựa lưng vào lồng ngực của hắn.
- Tiểu nương tử eo thật nhỏ, mềm mại uyển chuyển, thật sự rất xinh đẹp.
Cung Thượng Giác vừa dứt lời liền đưa tay xoa eo của Viễn Chủy, ôm người vào trong ngực của mình. Cung Viễn Chủy cắn răng, ở trong lòng thầm mắng "Hay lắm, ta biết huynh đến Vạn Hoa Lâu làm gì rồi. Cứ tùy tiện ôm một tiểu nương tử như vậy đúng không, Cung Thượng Giác?"
Bất quá lúc này Cung Viễn Chủy cũng không  biểu lộ vẻ tức giận ra mặt. Y muốn nhìn một chút, xem xem Cung Thượng Giác còn có thể làm ra trò gì.
Một tay Cung Thượng Giác vòng qua eo Viễn Chủy, đầu dán lên cổ của y, không cần biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng ngửi.

Cung Viễn Chủy thấy thật ngứa, muốn động đậy một chút, kết quả còn bị Cung Thượng Giác vỗ lên mông một cái. Cung Viễn Chủy nổi giận, gương mặt dưới lớp sa mỏng nóng bừng bừng.
"Cung Thượng Giác, khi nào quay trở về Cung Môn, tốt nhất huynh nên mở to mắt nhìn xem."
- Tấm sa trên mặt này, tiểu nương tử có thể tháo xuống không? Ta muốn thấy khuôn mặt của tiểu nương tử.
Cung Viễn Chủy ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, thầm mắng hắn một câu lỗ mãng, nhưng thân thể lại rất thành thật, đầu nhỏ khẽ lắc lắc.
- Tiểu nương tử tại sao lại không nói chuyện?
Cung Thượng Giác lại hỏi, Cung Viễn Chủy chỉ có thể âm thầm than phiền. Ta mà mở miệng nói chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Cuối cùng Cung Viễn Chủy đành phải khoa tay múa chân nửa ngày. Cung Thượng Giác nén cười, muốn nhìn xem Cung Viễn Chủy có thể chơi được bao lâu, kết quả là chính hắn càng nhìn lại càng hăng say.
Cung Viễn Chủy tức giận tới mức gương mặt lúc trắng lúc đỏ. Thiếu niên giãy dụa khỏi vòng tay của Cung Thượng Giác, xoay người, hướng về phía hắn, đột nhiên vỗ bàn một cái, lột xuống tấm sa trên mặt.

- Cung Thượng Giác, huynh xem kỹ một chút, nhìn xem ta là ai.
Cung Viễn Chủy tức giận hô to.
Cung Thượng Giác nhẹ gật đầu, đưa tay sờ lên trâm cài tóc trên đầu Viễn Chủy.
- Không giả bộ được nữa sao?
Cung Viễn Chủy đang chuẩn bị nổi giận, ngay tức khắc sững sờ.
- Ân? Huynh biết?
Cung Thượng Giác:
- Ừm, còn biết rất rõ.
Cung Viễn Chủy:
- Cho nên huynh mới....làm như vậy?
Cung Thượng Giác giả vờ ngây ngốc.
- Làm gì cơ? Ta làm chuyện gì?
Cuối cùng, Cung Viễn Chủy cắn răng, dùng thanh âm nhỏ xíu mà chỉ có hai người nghe được.
- Huynh....ăn đậu hũ của ta....

Cung Thượng Giác "Ừ" một tiếng, biểu thị rất hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top