Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quy tắc nuôi dưỡng mèo con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên khác: Nhật ký dưỡng thành Cung Viễn Chủy
Tác giả: 我不开心谁都别开心.
                       ___________________________

Cung Thượng Giác kiếm về được một bé mèo con vừa lấm lem vừa đáng thương, lại không dễ nuôi thì phải làm sao bây giờ?
Thì phải dùng thật nhiều tiền mới có thể nuôi ra được một bé mèo xinh đẹp.

- Viễn Chủy, tại sao mỗi lần đệ gặp ta đều mặc bộ y phục này?
Cung Thượng Giác nhìn tiểu hài đang ngồi ở bên cạnh hắn uống sữa, tò mò hỏi.
Mấy lần gặp mặt, tiểu hài tử đều xuyên một thân cẩm phục màu lam này. Đẹp thì có đẹp, thế nhưng Cung Thượng Giác thấy vô cùng thắc mắc. Tiểu đệ đệ thích bộ y phục này lắm sao? Mỗi lần hắn tới tìm đều thấy đệ đệ mặc bộ này.
Cung Viễn Chủy đang uống sữa, nghe vậy liền lập tức cứng người, xấu hổ buông chén sứ xuống. Tiểu hài tử ngượng ngùng chà xát góc áo, ngẩng đầu nhìn về phía ca ca. Miệng nhỏ mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cắn cắn môi dưới.
Làm sao bây giờ, có phải là ca ca không thích bộ y phục này không? Nhưng đây là bộ y phục đẹp nhất mà Viễn Chủy có rồi.
- Ca ca, huynh không thích Viễn Chủy mặc bộ này sao?
Tiểu hài lo lắng lo lắng hỏi hắn, cúi đầu không dám nhìn.
Cung Thượng Giác cảm thấy đệ đệ có chút kỳ lạ, rõ ràng hắn chỉ hỏi một câu bình thường, thế nhưng tại sao đệ đệ lại trưng ra bộ dáng này.
Hắn ôn nhu hỏi.
- Sao vậy, Viễn Chủy?
- Đây là bộ y phục đẹp mắt nhất, mới nhất của Viễn Chủy. Chỉ khi đến gặp ca ca, Viễn Chủy mới mặc.
Tiểu hài ngượng ngùng mở miệng, hốc mắt dần dần đỏ lên
Cung Thượng Giác cuối cùng cũng hiểu thấu ý tứ của mèo con. Hắn đau lòng ôm đệ đệ đặt lên trên đùi, xoa xoa khuôn mặt nhỏ, yêu chiều cọ vào gò má mềm.
- Tại sao không có y phục mặc lại không nói cho ca ca?
- Đệ sợ làm phiền ca ca, huống chi đệ cũng không phải là không có y phục mặc, chỉ hơi ít thôi...
Mèo con ghé mặt vào bả vai của hắn, thanh âm rầu rĩ.
Phụ mẫu của Viễn Chủy đều đã qua đời, chuyện y phục này không có mẫu thân lo liệu, cho nên không thỏa đáng.
Tiểu hài tử thật giống như mèo con, không thích tiếp xúc với người không quen, quản sự không có cách nào lấy được kích thước chính xác, đành phải sửa lớn hơn kích thước ban đầu một chút. Thế nhưng tiểu hài lớn nhanh, những bộ y phục kia khó tránh khỏi chuyện không còn vừa vặn.
Cung Thượng Giác cảm thấy lòng của mình giống như bị kim đâm, tròng mắt cay xè. Tiểu hài cơ khổ không nơi nương tựa chỉ muốn đem bộ dáng đẹp nhất của mình cho ca ca nhìn. Chẳng trách mỗi lần chạy đến tìm hắn, Viễn Chủy đều mặc bộ y phục này.
Có trách thì trách hắn đến tận bây giờ mới phát hiện ra. Cung Thượng Giác đau lòng đến mức chỉ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế gian về cho tiểu đệ đệ.
Cung Thượng Giác sửa sang lại cổ áo hơi lệch của tiểu hài tử, nhìn gương mặt non nớt, trong mắt đều sự ỷ lại của Viễn Chủy đối với mình.
Xong rồi, Cung Thượng Giác hắn mới chỉ nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt của tiểu hài đã không kìm được mà đỏ cả vành mắt. Hiện tại hắn chỉ muốn đem tất cả đồ vật tốt nhất trên đời này bày ra ở trước mắt, để cho tiểu đệ đệ tùy ý chọn lựa.
- Đợi chút nữa dùng cơm xong, ca ca dẫn đệ đi đo y phục được không?  Lần này ca ca đến đất Thục, mang về gấm Tứ Xuyên thượng hạng, để tú nương trong Cung Môn may cho đệ mấy bộ, sau đó mặc cho ca ca nhìn, có được hay không?
Cung Thượng Giác ôn nhu hạ ngữ khí, nắm lấy tay của đệ đệ. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu hài nắm lấy một ngón tay của hắn khiến tim hắn hóa thành một vũng nước.
Cung Viễn Chủy cúi đầu không nói, Cung Thượng Giác đoán không ra ý tứ của đệ đệ. Hắn không biết đệ đệ cảm thấy vui vẻ hay là không vui. Đang muốn cúi đầu xuống nhìn mặt của tiểu hài, không ngờ Cung Viễn Chủy lại đột nhiên ngẩng đầu, hôn vào má trái của hắn một cái. Sau đó Viễn Chủy xấu hổ, vùi mặt vào hõm cổ của hắn, giống như tiểu thú dính người.
- Được ạ, cảm ơn ca ca.
Tiếng nói non nớt từ bên cổ truyền đến.
Cung Thượng Giác nhớ đến thời điểm hắn ở đất Thục xử lý ngoại vụ có gặp được một bé mèo con. Mèo con ấy được tiểu nữ ở gia đình hắn tá túc nuôi. Con mèo kia đối với bất kể người nào cũng đều rất hung dữ, duy chỉ khi ở gần hắn thì lại rất thân cận khiến nhân gia đều lấy làm kỳ lạ.
- Thật kỳ lạ, mèo con này bình thường chỉ quấn bên Tiểu Ny, đến ta cũng không thể chạm vào, không ngờ hôm nay nó lại thân cận với công tử như vậy.
Cung Thượng Giác sờ lên đầu của mèo con, nhìn nó cuộn ở bên chân của mình, vươn móng kéo kéo áo bào. Áo choàng thêu tơ vàng thượng hạng đều bị nó cào bung.
Y phục này sợ là không thể dùng được nữa rồi. Cung Thượng Giác bất đắc dĩ vươn tay gõ nhẹ một cái lên đầu tiểu gia hỏa đang tác quái này, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
Viễn Chủy tựa như bé mèo con kia, chỉ là mèo con kia của nhà người khác, hắn không muốn nuôi. Nhưng Viễn Chủy thì chính là của hắn, hắn phải nuôi dưỡng cho thật tốt.
Cung Thượng Giác sờ lên cái đầu nhỏ đang cọ loạn ở hõm cổ của mình. Hắn thầm nghĩ lần sau xuất Cung Môn, nhất định phải mang về những thứ tốt nhất , độc nhất vô nhị cho Viễn Chủy.
____________________________

Cung Viễn Chủy nhìn một tủ tràn ngập y phục, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Nhiều như vậy sao? Lúc mẫu thân còn sống cũng không sắm cho mình nhiều y phục như vậy, ca ca thế mà cho mình nhiều y phục đến thế.
Cung Thượng Giác hài lòng nhìn tủ y phục sắp tràn ra ngoài. Quản sự làm việc rất nhanh, đợi chút nữa phải khen thưởng một phen.
Cung Thượng Giác ngồi xuống nhìn tiểu hài ở trước mặt mình, sờ lên ngân sức treo trên đuôi tóc. Đột nhiên hắn nhớ đến lần xuất Cung Môn đi làm ngoại vụ sắp tới sẽ đến Nam Chiếu. Khổng tước Nam Chiếu rất nổi danh, linh vũ Khổng Tước hẳn cũng rất sấn tiểu hài, đến lúc đó tìm sư phụ Nam Chiếu đánh cho tiểu hài một bộ ngân sức Khổng Tước, để tiểu hài biên lên tóc, hẳn là rất đẹp.
Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy đã rưng rưng nước mắt, hắn nhẹ kéo người vào lòng, vươn tay xoa xoa khuôn mặt của đệ đệ một hồi mới mở miệng.
- Hai ngày sau ca ca phải ra ngoài, Viễn Chủy ngoan ngoãn đợi ở Giác cung chờ ca ca trở về, được không?
Cung Viễn Chủy mặc dù không vui khi nghe ca ca phải ra ngoài, nhưng vẫn rất hiểu chuyện gật gật đầu.
- Được, đệ ở Giác cung chờ ca ca, ca ca phải mau mau trở lại.
- Được.
Cung Thượng Giác suy nghĩ nghĩ một chút, đoạn lại chỉ vào tủ y phục, nói.
- Những y phục này, Viễn Chủy mỗi ngày mặc một bộ, chờ Viễn Chủy mặc hết, ca ca sẽ trở về.
- Được, Viễn Chủy nghe ca ca.
Trong mắt của tiểu hài còn ngậm nước, Viễn Chủy biết ca ca đang dỗ mình. Ca ca nghĩ cho mình, muốn mình mỗi ngày đều có đồ mới để mặc, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.
Sau này, mỗi lần Giác ca ca xuất Cung Môn xử lý ngoại vụ đều:
"Cái này nhìn đẹp mắt, mang về cho Viễn Chủy hai kiện. Khối ngọc này tốt, làm cho Viễn Chủy một cái vòng tay. Khối bạc này không tệ, mang về đánh cho Viễn Chủy một bộ trang sức. Cái này khá ngon, mang về cho Viễn Chủy, cái này tiểu hài yêu thích, mang về cho Viễn Chủy, cái này cái này cái này, đều mang về cho Viễn Chủy hết."
Thị vệ nhìn cách Nhị công tử nhà mình điên cuồng chọn mua, tất cả đều là vì vị tiểu tổ tông ở Giác cung kia liền không khỏi líu lưỡi.
Cách Nhị công tử điên cuồng tiêu tiền thật sự không thể học theo. Cũng may Nhị công tử kiếm ra tiền, nếu không bán toàn bộ Cung Môn cũng không đủ tiền mua đồ cho tiểu công tử.
Nghiện nuôi mèo không có cách nào kìm hãm, mèo con thống lĩnh toàn nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top