Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau, Cung Viễn Chủy tỉnh lại khỏi cơn hôn mê. Khóe mắt cậu nặng trĩu, cả cơ thể vô lực. Nơi ngực trái cứ đau ê ẩm, Viễn Chủy còn nghĩ rằng bản thân đã xuống quỷ môn quan rồi, nhưng ngờ đâu cậu vẫn có thể trở về từ địa ngục, và ở bên cạnh ca ca yêu quý của mình.

Cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra. Cung Thượng Giác cầm một khay đồ ăn và bát thuốc đi vào. Ánh mắt yêu chiều nhìn cậu, khẽ hỏi:

"Viễn Chủy, đệ sao rồi? Còn thấy đau nữa không?"

"Không đâu ca ca, đệ đã khỏe nhiều rồi".

"Ca ca xin lỗi. Ta đã hứa bảo vệ đệ, nhưng cuối cùng lại khiến đệ bị thương". Vừa nói, hắn vừa đưa thìa cháo đến bên miệng đệ đệ của mình. Xong rồi, hắn lại đưa một bát thuốc đến, vị đắng ngắt khiến cậu phải nhăn mặt.

"Đắng lắm à?". Cung Thượng Giác khẽ hỏi.

"Không". Cung Viễn Chủy lắc đầu. Cậu thật sự  không cảm thấy khó chịu chút nào. Đợi một lúc, cậu nhận thấy cơ thể có cảm giác gì đó rất lạ, như thể là...

"Ca ca, đệ cảm thấy không ổn lắm, đệ..."

"Viễn Chủy, ta phải nói cho đệ biết chuyện này. Vết thương đã kinh động đến tâm mạch, nội lực của đệ... Tạm thời không còn như trước nữa ".

Mắt Cung Viễn Chủy mở to, dường như không tin vào những điều Cung Thượng Giác vừa nói. Mất nội lực đồng nghĩa với việc võ công của cậu sẽ mất hết, xét theo hoàn cảnh ở Cung Môn thì chẳng khác nào một phế nhân. Cơ thể cậu run rẩy, bấu víu lấy cánh tay Cung Thượng Giác như vớ được cọng rơm cứu mạng, giọng nói nỉ non nghẹn ngào:

"Ca ca, huynh chỉ nói đùa thôi đúng không? Đệ không muốn làm một phế nhân đâu, ca ca, đệ sợ lắm". Càng nói, cậu càng khóc nấc lên, khóe mắt đỏ ửng, vừa đáng thương vừa yếu ớt. Trông như một đóa hồng mỏng manh bị rút hết gai nhọn, làm người ta nổi lên dục vọng thầm kín.

Cung Thượng Giác ôm cậu vào lòng, vỗ về đầy yêu thương cưng chiều. Nhưng Cung Viễn Chủy không hề nhìn thấy khóe môi của hắn đã câu lên một đừng cong nhẹ bẫng, như dã thú vừa bắt được con mồi. Nếu Viễn Chủy bị mất nội lực, vậy suốt phần đời còn lại cậu chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, ở bên cạnh hắn, không còn chút khả năng kháng cự hay chạy khỏi hắn. Đối với Cung Thượng Giác thì đây lại là một điều khá tốt chứ.

"Viễn Chủy ngoan, ca ca sẽ tìm đại phu giỏi nhất đến chữa trị cho đệ. Còn bây giờ Cung Môn nguy cơ trùng trùng, đệ tuyệt đối không được để người khác biết chuyện của đệ. Tạm thời đệ hãy đến Giác cung đi. Ta sẽ sắp xếp mọi thứ". Hắn thấp giọng an ủi. Giọng nói như ma quỷ dụ dỗ, làm người ta an tâm cực kì, hoàn toàn không thể chối từ hoặc kháng cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top