Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Lằn ranh cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Phải tìm cách khiến Chuỷ công tử hận ca ca đến nỗi đời đời không muốn quay lại nơi này nữa."

   Buổi tối Cung Thượng Giác xích mích với đệ đệ, nằm bên cạnh hắn trên chiếc giường lộn xộn, Thượng Quan Thiển đã nghĩ như thế.

   Qua quá trình nghe ngóng thông tin, nàng được biết chuyện Cung Viễn Chuỷ suýt bị xâm hại năm xưa. Tình tiết đáng chú ý là thái độ của Cung Nhị khi đó. Hắn phát điên lên mà tát đứa trẻ, dường như rất tức giận nếu cơ thể Cung Tam bị tổn hại.

   Nếu như là trước đây, Thượng Quan Thiển sẽ giống những người khác trong Cung Môn, cho rằng Giác cung chủ quá thương yêu đệ đệ nên mới phẫn nộ đến thế. Nhưng kể từ biết được hắn muốn hồi sinh Lãng đệ vào người Viễn Chuỷ, nàng đã hiểu vì sao phu quân mình lại chú trọng việc bảo toàn thân thể cho đại phu nhân như vậy. Viễn Chuỷ bị làm nhục chính là Lãng Giác bị làm nhục.

   Tối đó hắn bùng phát dục vọng vì Viễn Chuỷ nhưng lại tìm đến nàng để giải quyết, chính là bởi hắn không thể đụng vào cơ thể sau này sẽ thuộc về đệ đệ ruột của mình.

   Nếu mọi công sức gìn giữ ấy bất ngờ đổ xuống sông xuống biển, Cung Thượng Giác chẳng lẽ không hoá điên sao? Không trở mặt vứt bỏ Chuỷ đệ sao?

   Đến khi ấy, Cung Tam không thể không hận hắn.

*****

"Y sư nói sao rồi?"

   Cung Thượng Giác gắp phần thịt cá đã được hắn gỡ xương vào bát Viễn Chuỷ, dịu dàng hỏi chuyện. Bọn hắn đang cùng nhị phu nhân dùng bữa trưa ở Giác Cung. Một mâm đầy món ăn thơm ngon nóng hổi này do nàng đích thân chuẩn bị.

"Y sư nói đệ suy nghĩ nhiều nên lao lực, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn. Ca đừng lo."

   Thiếu niên cúi đầu cười nhẹ, một tầng mây phiếm hồng phủ lên hai gò má. Dẫu sao Cung Tam không phải đau ốm quá mức hay què cụt gì, hắn đột nhiên gỡ cá cho cậu như lúc còn nhỏ khiến cậu có chút ngại ngùng.

   Chứng kiến màn hư tình giả ý này, Thượng Quan Thiển ngồi ở đối diện chỉ bình thản cúi đầu tự gắp chút rau xanh.

"Sắp tới ta ra ngoài sẽ mang về cho đệ thêm thuốc thang tẩm bổ. Quần áo và trang sức của đệ cũng nên thay mới rồi."

   Cung Thượng Giác mỉm cười, đôi mắt vô thức lướt qua người từ đầu vẫn luôn ngồi im lặng phía bên kia chiếc bàn. Đôi mắt lành lạnh hơi nheo lại.

"Hôm nay hình như chưa thấy nàng gắp miếng thịt cá nào?"

"Bàn ăn này chủ yếu làm cho phu quân và đại phu nhân. Thiển nhi dạo này không ăn được đồ tanh mỡ, nuốt vào sẽ thấy buồn nôn..." - Thượng Quan Thiển tuy là trả lời Cung Nhị nhưng lại đánh mắt sang người còn lại, đôi môi cong lên đầy ẩn ý.

   Toàn thân Viễn Chuỷ bất động, đôi mắt mở lớn nhìn đối phương. Khoé miệng cậu hơi run lên, song thiếu niên không nói lời nào, chỉ khẽ mím chặt môi.

"Vậy sớm gọi y sư qua xem đi." - Cung Thượng Giác nhàn nhạt đáp lại, đặt bát đũa xuống - "Giờ ta có công việc phải xử lý, hai người cứ ăn tiếp đi."

"Thiếp xin tiễn phu quân." - Thượng Quan Thiển tươi cười đáp lại.

   Bóng Cung Thượng Giác dần khuất sau mái hiên Giác Cung. Bầu không khí trên bàn ăn rơi vào tĩnh lặng đến ngạt thở, chỉ có tiếng đũa thanh thuý khua vào bát sứ.

"Có phải cô..." - Viễn Chuỷ đột ngột lên tiếng.

   Người con gái ngước mắt lên nhìn Cung Tam, thích thú ngắm nhìn biểu cảm bất ngờ xen lẫn chút không đành lòng của đối phương. Nàng lười biếng chống cằm, từng lời thốt ra mềm nhẹ tựa gió vờn bên tai, nhưng đối với Viễn Chuỷ lại giống những hòn đá tảng đè lên lồng ngực.

"Nếu đúng vậy thì sao?"

   Ta hầu hạ phu quân không ít lần rồi, hoài thai là chuyện sớm muộn. Đại phu nhân học y lâu như vậy, hẳn phải biết kiến thức đơn giản này chứ.

"... Thì chẳng sao cả."

   Chất giọng thiếu niên hơi lạc đi, nhưng gương mặt vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản. Chỉ là vành mắt đỏ hoe đã phản bội cậu.

   Cung Tam công tử sao có thể không cảm thấy gì. Cậu không buồn vì nữ nhân mình ghét mang thai với ca ca. Cậu buồn gì chính bản thân chưa thể được giống như nàng. Viễn Chuỷ luôn mong ước sinh ra đứa con chung với Cung Thượng Giác. Chỉ là hắn luôn khước từ nguyện vọng ấy, dù yêu thương ngọt ngào nhưng chưa bao giờ đụng vào cậu.

"Chấp Nhẫn và các trưởng lão thường xuyên vì chuyện con cái nối dõi mà làm khó huynh ấy. Cô là thê tử, đương nhiên nên giúp huynh ấy giảm bớt gánh nặng này."

"Chuỷ công tử thật sự thấy mừng cho ta?"

   Ánh mắt Giác Cung đại phu nhân tối đen đi. Nàng ta nghĩ cậu là người nhỏ nhen đố kỵ sao?

"Chẳng lẽ cô muốn ta ganh ghét rồi tìm cách hãm hại mẹ con cô như trong thoại bản cung đấu? Đúng là ta không ưa cô, nhưng cũng không đến mức làm những chuyện trái lương tâm đó. Con của ca ca cũng là con của ta."

"Ta lại thấy đại phu nhân hình như đang rất buồn."

   Chẳng lẽ người không từng muốn sinh con cho Giác cung chủ? Không từng muốn mối tình sâu đậm giữa bản thân và ca ca có một cái kết viên mãn?

   Hai vai Cung Viễn Chuỷ run lên, tầm nhìn trước mắt bỗng có một làn nước mỏng bao phủ. Lồng ngực khó nhọc nâng lên hạ xuống, hai bàn tay bên dưới vạt áo cũng run rẩy kịch liệt. Thiếu niên hít một hơi, hàng mi khẽ cụp xuống.

"Chuyện này... không phải chỉ ta đơn phương muốn là được."

   Thượng Quan Thiển nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ đau xót cùng bi thảm. Nàng đột nhiên rướn người nắm chặt lấy tay Viễn Chuỷ.

"Làm cái gì vậy?!" - Thiếu niên giật nảy người định giằng tay ra, nhưng nhanh chóng thảng thốt đến sững người - "Thượng Quan Thiển, cô khóc...?"

   Thiếu nữ nhìn thẳng vào trong mắt đại phu nhân, từng giọt lệ trong veo lăn dài trên gò má. Trông nàng lúc này vô cùng đáng thương, tựa như cánh hoa mỏng manh trước gió có thể gãy lìa bất cứ lúc nào.

"Rất tiếc, ta không hề có thai. Thiển nhi buồn nôn chóng mặt không thiết ăn uống là do trong người có bệnh. Thần nữ từ nhỏ đã đau ốm liên miên, mấy tuần nay trở nặng thêm..."

   Sợ là sẽ không thể mang thai.

   Dù có mang cũng không thể giữ được em bé đến khi đủ tháng đủ ngày với cơ thể yếu ớt này.

"Đại phu nhân, thần nữ biết phu quân và Cung gia kỳ vọng rất nhiều ở ta. Nhưng ta tự biết sức mình không thể gánh vác chuyện hệ trọng này. Nếu mạo hiểm cố chấp, không chỉ tính mạng của hài tử mà đến của chính mình cũng không giữ nổi."

   Viễn Chuỷ bị cảnh người kia nước mắt giàn giụa làm cho phát hoảng. Người ngoài nhìn thấy lại nghĩ cậu đang gây khó dễ cho nàng.

   Nhưng đây đúng là chuyện đáng buồn, làm cậu có chút thương cảm. Thê tử nào không muốn sinh con đàn cháu đống cho phu quân, hưởng ân sủng và đem lại danh dự cho ngoại thất chứ.

"Hay là để ta điều dưỡng cho cô một thời gian xem, biết đâu vẫn còn hi vọng..."

"Không được đâu." - Thượng Quan Thiển lại nắm chặt tay đối phương, thút thít - "Giờ chỉ còn hi vọng ở đại phu nhân. Phu nhân nhất định phải cố gắng sinh con cho Giác cung chủ."

"Không phải ta không muốn, nhưng ca ca nói tuổi ta còn nhỏ, không cần nóng vội. Hơn nữa, dạo trước cũng có một thời gian sức khoẻ ta sa sút nhiều."

"Đúng là không cần nóng vội, nhưng nên chuẩn bị ngay từ bây giờ. Người là nam nhân, đương nhiên việc hoài thai sẽ phức tạp hơn."

   Thượng Quan Thiển bất chợt cúi xuống, lấy từ trong tay áo một gói thuốc.

"Thần nữ đã đến Hậu Sơn nhờ Nguyệt trưởng lão điều chế dược liệu giúp nam nhân hoài thai."

   Phu nhân chỉ cần uống thuốc này, thần nữ sẽ lo thuyết phục Giác cung chủ.

   Đến lúc đó, hài tử mà phu nhân và gia tộc ta ngày đêm mong muốn sẽ sớm có rồi.

*****

   Phòng ngủ của nhị phu nhân hôm nay lại được đón Giác cung chủ. Đêm đã khuya, khắp Giác Cung đều tắt đèn buông rèm, bóng tối cô quạnh trùng phủ lên từng khoảng sân, mái hiên. Buồng ngủ tối om, chỉ có ánh trăng bàng bạc tìm vào qua khung cửa sổ, hắt lên cơ thể cao lớn nằm dưới chăn nhung.

   Cung Thượng Giác nhắm mắt, lại nhớ đến lần đầu tiên thực hiện nghi thức nhập hồn cho Lãng đệ. Giọng nói trong vắt, đôi mắt nhìn hắn không rời, khoé môi hơi cong lên mỗi lần kết thúc một câu nói. Kể từ ngày ấy, từng hình ảnh đó đều ám ảnh hắn mỗi bữa ăn giấc ngủ. Hắn nhớ báu vật của mình khôn nguôi, chỉ ước được cảm nhận sự tồn tại của cậu một lần nữa.

   Nhưng đan xen giữa những hồi tưởng về Lãng Giác còn có vài mẩu ký ức không liên quan. Là Viễn Chuỷ nằm dưới nền đất, toàn thân mặc hỷ phục đỏ thẫm không ngừng giật lên đầy đau đớn mỗi lần Đồng pháp sư đọc một câu chú thuật. Là hốc mắt, hốc mũi, khoang miệng tứa đầy máu tanh. Là đôi môi không tự chủ bị cắn nát.

   Lồng ngực hắn đột nhiên nhức nhối khó chịu. Rõ ràng lúc trước tâm trí hắn chỉ hướng về mình Lãng nhi, nhưng bây giờ lại lảng vảng thêm sự tồn tại của Cung Viễn Chuỷ. Kỳ lạ là thiếu niên hiện lên không đi cùng sự chán ghét hay bỉ bai của hắn. Chỉ đơn giản xuất hiện trong quả tim hắn, không bị nó đào thải.

   Lại nhớ đến đêm cậu chạy vào phòng hắn, hoảng loạn vì tình hình sức khoẻ ngày càng tồi tệ. Cơ thể run rẩy ép sát hắn, vô tình gợi lên tâm tư xấu xa. Thông thường, tất cả những kẻ Cung Thượng Giác căm ghét trong mắt hắn đều thập phần xấu xí.

   Vậy mà tối đó hắn lại khát cầu được giày vò kẻ xấu xí ấy.

   Vị cung chủ nhăn trán, nằm xoay mặt vào trong tường. Càng nghĩ hắn càng thấy rối rắm. Đợi cơ thể Viễn Chuỷ khoẻ lại, nghi thức sẽ phải đều đặn diễn ra. Nếu trì hoãn quá lâu, khả năng thành công khi làm lễ chính thức không cao. Lãng nhi của hắn đang ở dưới suối vàng âm u lạnh lẽo, chờ đợi được hít thở không khí trần thế một lần nữa. Hắn đã đi đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể chùn bước.

"Cạch."

   Phía bên kia tấm rèm giăng mắc quanh giường ngủ, Thượng Quan Thiển vừa chải đầu trước gương xong. Nàng đặt nhẹ chiếc lược ngà xuống, nhìn sang thăm dò người đang nằm trên giường. Vị phu nhân đứng dậy lấy một chút bột thơm bỏ thêm vào lư hương. Xong xuôi, thiếu nữ thổi tắt đèn dầu, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh phu quân.

   Mùi tuyết liên hoà quyện với hoa nhài, bén rễ vào trong không gian. Những sợi khói mỏng nhẹ được ánh trăng chiếu vào, loé lên như những bụi sao lấp lánh vô thực.

"Tinh dầu ngủ mới à..." - Cung Thượng Giác lầm bầm hỏi, nhưng bên cạnh không có tiếng thê tử đáp lời. Hắn cũng lười biếng nói chuyện, tiếp tục nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

   Rõ ràng trời đã vào đông, nhưng căn phòng chẳng hiểu sao mỗi lúc một nóng lên. Cung Thượng Giác nuốt khan, cổ họng khô cháy. Lồng ngực hắn như có than đá cháy bừng toả nhiệt, khiến từng chân tơ kẽ tóc giãn nở. Mồ hôi thấm ướt lớp áo ngủ, đầu óc đột nhiên choáng váng như đang say rượu.

   Hắn đưa tay nơi lỏng y phục, chậm rãi thở hắt một hơi. Nhưng dù có điều chỉnh hô hấp thế nào, tim hắn vẫn đập loạn lên. Hạ thân rục rịch khó chịu, từng tấc da thịt đều bị nung đỏ lửa.

   Theo phản xạ, Cung Nhị đưa tay sang nơi nhị phu nhân đang nằm. Nhưng bên cạnh hắn chỉ có một mảng giường trống không. Giác cung chủ khó chịu mở mắt. Rõ ràng Thượng Quan Thiển vừa nằm xuống cạnh hắn mà. Chẳng lẽ hắn đang mơ?

   Hơn nữa còn là mộng xuân.

   Hắn loạng choạng rời khỏi giường, tầm mắt rõ mờ đan xen. Những sợi khói từ chiếc lư hương vẫn đều đều nhả ra, toả hương dịu ngọt. Miệng lưỡi hắn càng khô nóng, ý thức dần bị bẻ gãy. Giữa trời đêm gió lạnh, hắn không buồn khoác thêm áo choàng, đôi chân mặc cho cảm tính dẫn lối.

   Đi độ trăm bước về phía Tây, phòng đại phu nhân vẫn đang sáng đèn.

"Cơ thể đệ lạ lắm... Đệ thấy không khoẻ..."

   Những hình ảnh uốn éo nóng mắt tối đó lại tìm về, nhấn chìm hắn trong cơn khát chiếm đoạt.

   Đây là mộng xuân, hắn tự nhủ.

   Mà trong giấc mơ thì làm gì chẳng được, đâu ảnh hưởng đến thực tại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top