Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Một người luôn yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Viễn Chuỷ bước chân xuống giường, mặc kệ sự can ngăn của Cung Tứ và đại tiểu thư để chạy đến phòng Cung Thượng Giác. Cậu không chắc bản thân sẽ làm gì để khuyên nhủ hắn, bởi có thể ca ca vẫn giận cậu từ lần cả hai động phòng đó. Nhưng thiếu niên không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều. Bị Cung Nhị chửi mắng cũng được, cậu phải xem qua tình trạng sức khoẻ cho hắn. Cậu không yên tâm giao thành viên gia tộc cho y sư xử lý.

   Giác Cung im lìm nằm dưới ánh nắng buổi trưa. Những cơn gió lành lạnh kéo ngang, khiến cơ thể bọc trong y phục mỏng manh của Viễn Chuỷ vô thức co lại. Cậu nheo mắt nhìn dãy phòng của Cung Nhị, tuy nguy nga tráng lệ nhưng lại cô độc lạ thường.

   Đón cậu ở cửa phòng là Kim Phục.

   Người thị vệ trông khá tiều tuỵ, có vẻ thời gian qua đều đã thử hết cách nhưng không khiến chủ nhân vượt qua được cú sốc.

"Những ngày qua ca ca thế nào rồi?"

"Chủ nhân vẫn chưa chịu ăn uống gì ạ. Các thành viên Cung gia đều có đến khuyên nhủ nhưng không có tác dụng. Hiện tại tâm thần cung chủ đang bất ổn, không muốn gặp ai hết, nô tài nghĩ phu nhân không nên vào đâu ạ..."

"Chẳng lẽ để huynh ấy như vậy đến chết?"

   Thiếu niên đột nhiên nhớ đến nhị phu nhân. Tuy lúc trước ca ca nói chỉ cưới Thượng Quan Thiển để làm yên lòng Chấp Nhẫn và các trưởng lão nhưng sau khi kết hôn lại thân mật với nàng hơn cậu. Biết đâu mời nàng đến có thể an ủi được hắn.

"Thượng Quan phu nhân thì sao? Cũng không có tác dụng sao?"

"Chuyện này... Từ khi xảy ra biến cố nhị phu nhân cáo bệnh nên chưa từng đến thăm cung chủ. Hai ngày trước phu nhân xin xuất cung mua chút đồ đạc, sau đó mất tích rồi ạ."

"Mất tích?"

   Quá nhiều chuyện xảy ra trong khi Viễn Chuỷ hôn mê khiến cậu nhất thời không thể tiếp thu được hiện tại. Một người bằng xương bằng thịt sao có thể tự dưng bốc hơi?

"Không để lại dấu tích gì?"

   Người thị vệ chậm rãi lắc đầu.

"Ta hiểu rồi. Ta vào thăm ca ca một chút, sẽ không sao đâu."

   Cung Tam bỏ lại Kim Phục với gương mặt lo lắng, chậm rãi đẩy cửa bước vào. Phả lên chóp mũi cậu là một tầng bụi mỏng múa lượn giữa thinh không. Chỉ mấy ngày Cung Nhị không ra khỏi giường mà nơi đây như biến thành vô chủ, bụi bặm quạnh quẽ vô cùng. Chính giữa phòng là một chiếc lò sưởi, than hồng bên trong đều đặn nhả hơi ấm.

   Người cậu tìm đang nằm trên giường, một thân trung y màu đen bất động. Đúng như Tử Thương tỷ nói, Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm lên trần giường, không hề phản ứng trước tiếng động nào xung quanh.

   Trên đường đến đây, thiếu niên đã chuẩn bị lời thoại để an ủi hắn. Nhưng chứng kiến ca ca băng lạnh vô hồn, tay chân cậu lại lạnh toát vì lo lắng, cứng họng không dám nói gì.

   Viễn Chuỷ thu hết can đảm tiến đến bên giường, cố gắng không để tạo ra tiếng động nào. Cậu lật nhẹ chăn bắt mạch cho hắn, kiểm tra tổng quát một lượt. Từ đầu đến cuối, Cung Nhị vẫn không nhúc nhích một phân.

   Hắn không có vết thương nào nghiêm trọng ngoài da, tình trạng này rõ ràng là do tâm bệnh.

   Cậu đứng dậy, vòng đến chiếc bàn đựng thảo dược rồi bắt đầu lúi húi pha chế. Hương thuốc dịu dàng lan toả khắp căn phòng, chế ngự đi cảm giác ngột ngạt u uất.

   Thuốc sắc xong, vị công tử cũng chẳng biết nên khuyên phu quân uống thế nào. Viễn Chuỷ sợ sơ suất sẽ lại khiến hắn tức giận.

   Cậu tiến đến bên giường, chỉnh lại y phục và chăn gấm cho người đang đông cứng như bức tượng kia, lại nhỏ nhẹ nói bên tai hắn:

"Ca, thuốc sắc rồi. Nếu ca không muốn đệ hầu, ca hãy lên tiếng gọi người khác, được không?"

   Cung Thượng Giác vẫn không có phản ứng.

   Viễn Chuỷ toát mồ hôi, nhưng nhìn tình trạng môi hắn là biết đang thiếu nước trầm trọng. Nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, cùng lắm hai ngày nữa hắn sẽ vong mạng.

   Hết cách, cậu đành mang chén thuốc trở lại giường, thổi một muỗng nhỏ rồi đưa lên trước miệng hắn. Thuốc chảy vào trong không được đối phương nuốt xuống, lại trào ra từ khoé miệng. Viễn Chuỷ chỉ có thể lau đi, kiên trì đút tiếp, nhưng những lần tiếp theo vẫn giống lần đầu.

   Cung Nhị đột ngột giật người ho một tràng, máu tanh trào ra từ khoé miệng. Viễn Chuỷ hoảng sợ, vội vàng nhoài người vuốt ngực cho hắn mà không để ý chuyển động đột ngột đó khiến ly thuốc trên tay còn lại sánh ra.

   Cảm giác bỏng rát khiến thiếu niên kêu khẽ. Cậu cúi người, vẩy tay vài lần cho bớt đau.

   Đến lúc ấy, Cung Thượng Giác mới chầm chậm xoay đầu sang. Tiêu cự không còn hướng tới điểm vô định nào đó mà chiếu vào thiếu niên trước mặt. Đôi mắt mờ mịt không phản chiếu một loại cảm xúc rõ ràng nào, chỉ nhìn trân trối về phía Cung Viễn Chuỷ như đang hồi tưởng đến thứ gì đó.

   Thiếu niên lấy khăn lau máu cho ca ca, lại kiên nhẫn đút thuốc với bàn tay đã bỏng.

   Lần này thì hắn nuốt xuống.

*****

   Bẵng đi một hai ngày, cơ thể Viễn Chuỷ dần hồi phục lại. Sự việc ở bồn tắm vốn là thiếu niên nghĩ không thông. Nào ngờ vết thương quá sâu, khi cậu hối hận thì đã mất hết ý thức rồi. Cậu đã tưởng kể từ khi cắt tay tự vẫn trong phòng tắm, bản thân hôn mê đến tận khi tỉnh dậy bên cạnh Tử Vũ và Tử Thương. Nhưng mọi người xung quanh đều nói cậu đã được cứu chữa, còn sống rất bình thường trong vòng hơn hai tháng cho đến khi xảy ra tranh cãi với phu quân rồi dùng độc kết liễu lần nữa.

   Kỳ lạ là trong suốt hai tháng đó, cậu chẳng nhớ mình đã làm những gì. Giống như cơ thể có ai đó tạm thời quản lý hộ vậy.

   Nhưng đó cũng không phải thứ cậu để tâm. Điều quan trọng nhất bây giờ là sức khoẻ của Cung Thượng Giác. May mắn thay, mấy ngày qua hắn lại chịu hợp tác với Viễn Chuỷ, mỗi ngày đều uống thuốc, sau đó thêm cả ăn cháo.

   Cậu không rõ trong những ngày mình mất đi ý thức, giữa mình và hắn đã xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể thận trọng tiếp cận, cố gắng không sơ suất chọc vào vảy ngược của ca ca.

   Hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Thượng Quan phu nhân đã mất tích, các thành viên khác đều ra ngoài dạo chơi hoặc lui về cung mình sum vầy, thành ra Giác Cung cô quạnh lạ thường. Nếu như là những năm trước, thiếu niên luôn sửa soạn thật đẹp rồi chạy sang cùng dùng bữa với ca ca, nhìn ngắm hoa đăng thả rợp trời. Nhưng cung chủ năm nay đau ốm, cả Giác Cung đến một ánh đèn cũng không thắp lên, cứ như vậy chìm trong bóng tối.

   Viễn Chuỷ mang theo thuốc như mọi ngày đến, nhưng vì không muốn ca ca phải đón Nguyên Tiêu một mình nên chuẩn bị thêm cả chút chè táo đỏ thường dùng cho ngày này.

   Thiếu niên đẩy cửa bước vào, mang theo nguồn sáng từ đèn lồng xua đi cảm giác tăm tối lạnh lẽo trong phòng. Giác cung chủ vẫn đang nằm trên giường, đôi mắt nhìn vô định vào không trung.

   Cậu theo lịch trình cũ dựng hắn ngồi dậy, đút thuốc cho đối phương.

   Nhìn thấy sắc mặt hắn đã tốt lên đôi chút so với hôm cậu mới tỉnh dậy, thiếu niên không khỏi nhẹ lòng. Việc uống thuốc diễn ra nhanh chóng. Cậu thu dọn đồ đạc, lại bê bát chè táo đỏ trở về giường.

"Ca ca, đệ chuẩn bị chè này để Giác Cung có thêm chút không khí tết Nguyên Tiêu."

   Những ngày qua đều là thiếu niên tự độc thoại với hắn như thế.

"Đệ không nghĩ ca sẽ chịu ăn nó. Đệ nấu nướng không được tốt lắm. Hay là vậy đi, ca chịu khó ngồi nhìn đệ ăn. Dẫu sao tối nay đệ cũng chưa ăn gì."

   Bát chè không có nhiều, Chuỷ công tử đang đói nên ăn vài muỗng là hết, cũng không để ý Cung Thượng Giác ngồi bên cạnh đang có biểu tình gì. Ăn xong, thiếu niên vừa lau miệng vừa nhăn mặt.

   Đúng là hơi mặn.

   Vừa rồi mà cho ca ca ăn, không chừng sẽ hại hắn thổ huyết lăn đùng ra.

"Đệ có chuẩn bị cho ca ca thứ này."

   Thiếu niên nhấc từ nền đất cạnh giường ngủ lên hai chiếc đèn lồng. Hoá ra nguồn sáng kể từ khi Viễn Chuỷ bước vào phòng xuất phát từ đó. Cậu hồi hộp đặt chúng vào lòng ca ca, ánh mắt lấp lánh chút mong chờ.

   Là hoa đăng phiên bản nhỏ hơn cái mẫu thân hắn ngày xưa làm, một hình rồng, một hình hổ.

   Hai chiếc đèn thắp lên đốm sáng trong đôi đồng tử trống rỗng của Cung Thượng Giác. Chân mày hắn nhíu chặt lại, không biết là tức giận hay đau khổ.

   Chứng kiến biểu cảm đó, thiếu niên giật mình, lúng túng giải thích:

"Thời gian qua những lúc ca ngủ, đệ hay nghe thấy ca gọi tên Lãng đệ. Đệ đoán huynh nhớ cậu ấy nên mới làm món quà này... Ca không thích sao...?"

   Cung Tam công tử luống cuống thổi tắt đèn rồi giấu chúng ra sau lưng. Luồng sáng ấm áp xen giữa hai người vụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc không rõ ràng.

"Vậy đệ vứt nó đi. Ca đừng giận đệ, nhé?"

"Ta thấy hổ thẹn, ca. Ta hổ thẹn vì cướp đi quyền được sống của một người quá lương thiện."

   Bàn tay Cung Thượng Giác run lên.

"Một người yêu thương huynh đến thế đã được huynh hồi đáp bằng cái gì vậy?"

   Hai hàng lệ đã rơi xuống trên má hắn từ lúc nào.

*****

   Sau khi Cung Thượng Giác đã ngủ, Viễn Chuỷ mang hai chiếc đèn trở về phòng mình. Cậu thấy không khoẻ, có lẽ do chén táo đỏ vừa rồi nấu tệ quá khiến bụng đau quặn lên. Cảm giác trào ngược nơi cuống họng khiến thiếu niên vào đi đến cửa phải vội chạy đến nhà tắm, nôn thốc nôn tháo.

   Thiếu niên có chút hoảng sợ, tạm thời kê cho bản thân một đơn thuốc rồi lên giường ngủ sớm. Nhưng cảm giác nhộn nhạo dưới bụng khiến cậu trằn trọc không ngủ được.

   Rõ ràng chè táo đỏ chỉ là nấu hơi dở, không thể dẫn đến phản ứng này.

   Một tia suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Chuỷ công tử. Tối nay nhà bếp báo cáo chỉ có cung của Hoán Vũ thiếu chủ không dùng chè, vì Nam Y phu nhân mới mang thai, trong chè táo đỏ có thành phần không phù hợp với thai nhi.

   Cậu bật dậy, mặt mũi tái nhợt, không dám tin vào suy luận của mình. Lại run rẩy tự bắt mạch.

   Có thai rồi.

   Thời gian này cậu thấy bản thân khoẻ mạnh nên chưa từng tự khám, là nam nhân nên không có dấu hiệu rõ ràng như chậm kinh hay buồn nôn ở nữ giới. Những lần cậu bị trọng thương, cơ thể quá yếu ớt nên các y sư bắt mạch không phát hiện ra.

   Thiếu niên kinh hãi, bụng đau quặn lên không thuyên giảm dù ban nãy đã nôn hết chè ra. Có lẽ thành phần gây hại cho thai nhi đã ngấm rồi. Cơn đau giày vò khiến cả cơ thể Chuỷ công tử đổ mồ hôi, ngã khỏi giường.

"Kim Phục!"

   Người thị vệ từ ngoài chạy vào, vội vàng đỡ đại phu nhân dậy.

"Ngươi mau đi gọi Nguyệt công tử giúp ta... Nhớ không được để cho ai khác biết."

"Nô tài đi ngay!"

*****

"Phu nhân đã có thai được hơn hai tháng rồi. Là nhờ cấm dược ngày trước Thượng Quan phu nhân đến xin ta, đúng không?" - Nguyệt công tử cho cậu uống thuốc xong, bắt đầu thuật lại tình hình.

   Viễn Chuỷ chậm rãi gật đầu. Chính là lần uống cấm dược rồi hoan ái với Cung Nhị ngay đêm đó.

"Trong chè táo đỏ đúng là có một số thành phần gây ứ đọng khí huyết, không tốt cho thai nhi, nhưng không đến mức khiến phu nhân đau ngất đi như vừa rồi. Ta nghĩ do sức khoẻ người yếu ớt từ trước."

"Phải, dạo trước có một thời gian ta hay rụng tóc, toàn thân dễ bầm tím nhưng không chẩn đoán được là bệnh gì."

   Nguyệt công tử gật gù, sắc mặt hơi đanh lại.

"Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Thai này mạch tượng yếu ớt, sợ là sẽ khó giữ."

"Vậy..." - Sắc mặt Viễn Chuỷ trắng bệch, đôi mắt hơi cụp xuống.

   Cậu nghĩ Cung Thượng Giác cũng không muốn hài tử này của cậu. Nếu giữ lại khiến con sinh ra không lành lặn, chi bằng bỏ đi.

"Tạm thời chưa thể kết luận được gì. Phu nhân cứ điều dưỡng thêm một thời gian nữa, không để bản thân kích động hay tiêu cực. Đến khi đó ta khám lại cho người, nếu cái thai quá nguy hiểm thì mới quyết định bỏ."

"Ta hiểu rồi, đa tạ Nguyệt công tử. Chuyện này huynh giúp ta giữ bí mật với mọi người."

"Kể cả với Giác cung chủ?" - Vị công tử kia hơi bất ngờ - "Ta nghĩ Cung Nhị cũng nên được biết để cùng san sẻ với cậu."

   Cung Tam mỉm cười buồn, chậm rãi lắc đầu:

"Ca ca không biết vẫn tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top