Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay là một buổi sáng yên ả tại Hậu Sơn. Nơi ở của nhánh Tuyết quanh tắm sương giá bao phủ, ngồi từ bàn trà của Tuyết công tử có thể phóng tầm mắt nhìn ra những dãy núi trắng tuyết trùng điệp gối lên nhau. Ngoại trừ vài tán cây xanh tốt do người thiếu niên trong thân xác đứa trẻ trồng, không có lấy một nét chấm phá nào khác trên bức phông nền xám xịt của cảnh vật. Mỗi ngày ở đây trôi qua đều giống như những tầng mây trên trời bây giờ, ảm đạm mơ hồ không chút thú vị.

   Tuyết công tử hạ một quân bài màu trắng xuống, khoan thai thưởng trà trong khi chờ thư đồng của mình ở phía đối diện tiếp tục ra chiêu. Ở giữa là Nguyệt công tử quan sát tình hình, dường như đoán được ai sắp dành phần thắng trong ván này nhưng vẫn giữ vẻ im lặng bình tĩnh.

   Đột nhiên, từ đằng xa có một thiếu niên với búi tóc đuôi gà và trang phục đen tuyền hớt hải chạy đến. Cậu giẫm lên những viên đá cuội xếp thẳng hàng bắc qua hồ tuyết liên, nối gần khoảnh cách với những vị công tử còn lại.

"Hoa công tử, ngươi lại trốn ra Tiền Sơn chơi? Hoa trưởng lão dạo gần đây mấy lần qua chỗ ta hỏi hành tung con trai, e rằng lần tới ta không giấu nổi tội cho ngươi nữa."

   Tuyết công tử thấy vị kia, hàng lông mày hơi nhướng lên. Trong chất giọng phảng phất chút ghen tỵ trẻ con, bởi bản thân cậu cũng muốn cùng thư đồng ra Tiền Sơn thăm thú nhưng không dám trái lại quy củ gia tộc. Cung Môn có lệnh, trừ trường hợp thật sự nguy cấp, các thành viên Hậu Sơn không được tự ý xuất hiện ở mặt trước núi.

"Tuyết công tử, ta có lý do chính đáng đấy nhé. Không có ta hợp tác cùng đại tiểu thư thì sao nghiên cứu được vũ khí tốt nhất cho Cung Môn chứ!"

"Người ta đã có phu quân Kim Phồn hỗ trợ rồi, còn cần đến ngươi sao? Ngươi nên lo học xong chiêu thức tối cao của phụ thân mình đi, sau này còn biết đường truyền lại cho Cung Viễn Chuỷ. Cung gia vẫn còn người đó chưa tham gia thử thách Tam Vực."

"Vấn đề là ở đó đó!" - Hoa công tử nhao nhao lên - "Ta vừa ở Tiền Sơn hóng được tin sốt dẻo đây. Cung Tam công tử mất tích rồi!"

"Sao cơ?"

   Đến tận lúc này, Nguyệt công tử mới lên tiếng. Sắc mặt vốn bình đạm đột nhiên đanh lại, ẩn chứa bất ngờ xen lẫn nét lo lắng mơ hồ.

"Cung gia xử trí sao rồi?" - Tuyết Trùng Tử lên tiếng, bắt đầu bị cuốn vào thông tin mới này.

   Ai mà không biết Cung Viễn Chuỷ là nhân vật lớn, mười lăm tuổi phá lệ lên làm cung chủ Chuỷ Cung, mười sáu tuổi ngồi vững ghế Giác Cung đại phu nhân. Cậu ta mất tích một ngày, việc chế dược và độc trên dưới Cung Môn coi như đóng băng.

"Chuỷ công tử lưu lạc đến tận phủ của một tướng quân tầm cỡ cách đây rất nhiều dặm, tướng quân đó sau khi biết thân phận cậu ấy đã gửi thư báo về Cung gia. Cung Nhị vừa nhận được thư liền mang theo thị vệ xuất cung rồi."

"Hắn đi rồi?" - Nguyệt công tử sốt sắng hỏi.

"Đi được hai canh giờ rồi."

   Nguyệt công tử trầm ngâm, trong lòng nóng như lửa đốt. Bởi lẽ, y là người duy nhất biết chuyện vị phu nhân đó đã mang thai hài tử với Giác cung chủ. Lần trước mời y đến khám, thiếu niên một mực dặn y không được tiết lộ cho ai khác, thành ra Cung Thượng Giác kia giờ này vẫn chưa biết đệ đệ đã có huyết mạch của hắn.

   Trên dưới Cung Môn đều biết, từ hồi kết hôn phu phu bọn hắn tuy mặn nồng nhưng cũng xích mích với nhau không ít lần.

   Nếu lần này đôi bên lại xảy ra tranh cãi, để ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý Viễn Chuỷ, e rằng cái thai sẽ khó giữ được.

*****

   Cung Thượng Giác nheo mắt nhìn vào phủ tướng quân sừng sững trước mặt. Nơi này xét về diện tích lẫn cơ sở vật chất so với Cung Môn đều không bằng, nhưng khang trang sáng sủa, chứng tỏ chủ nhân của nó cũng thuộc tầng lớp trọng yếu trong triều đình. Hắn là người trong giang hồ, đương nhiên đã từng nghe danh Tiêu tướng quân. Biết được Viễn Chuỷ được người tốt phát hiện và cưu mang, gánh nặng trong lòng Cung Nhị đã vơi đi phần nào. Vừa nhận được thư từ Tiêu Giác, hắn đã cùng đoàn quân khởi hành đến đây ngày đêm không nghỉ.

   Từ cửa chính, một vị tướng quân trong trang phục xanh dương bước ra. Mái tóc búi cao sau đầu, gương mặt uy dũng sắc cạnh như tạc tượng, thần thái oai phong lấn át người khác là thành quả của nhiều năm rèn giũa trên sa trường.

   Cung Thượng Giác xuống ngựa, lịch sự cúi đầu chào ân nhân của Cung gia, dù xét theo tuổi tác đối phương không lớn hơn hắn là bao.

"Đường đột dẫn người đến phủ tướng quân như vậy, thật là có chút thất lễ. Ta là Cung Thượng Giác, đại diện gia tộc đến đây đón Viễn Chuỷ đệ đệ."

   Tiêu Giác mỉm cười cúi chào, ánh mắt lại ẩn hiện không ít đề phòng:

"À, đã nghe danh Cung Nhị công tử từ lâu. Mời công tử vào trong phủ uống chút trà nghỉ ngơi, đi đường xa chắc cũng..."

"Ta không dám làm mất nhiều thời gian của Tiêu huynh, xin được đón Viễn Chuỷ rồi đi ngay."

   Tiêu Giác trầm ngâm, hai nắm tay đặt sau lưng hơi siết lại. Nhìn điệu bộ sốt sắng muốn gặp phu nhân của đối phương, xem ra không thể giảng giải từ từ cho hắn hiểu được. Đã vậy, chỉ còn cách đi thẳng vào vấn đề thôi.

"Ta rất hiểu Giác công tử lo lắng cho đệ đệ, nhưng Chuỷ công tử ở trong phủ vừa nói với bọn ta vĩnh viễn không muốn gặp người."

   Lồng ngực Cung Thượng Giác nhói lên. Không phải hắn không lường trước Chuỷ nhi sẽ thẳng thừng cự tuyệt không muốn theo hắn về Cung gia. Những chuyện xấu xa hắn làm quả thực vượt qua giới hạn đạo đức con người, vĩnh viễn để lại những vết sẹo không thể xoá mờ trong tâm trí Viễn Chuỷ.

   Cung Nhị không mong mình sẽ được tha thứ, nhưng hắn không chịu nổi cảnh thiếu niên phải lưu lạc ngoài giang hồ. Dù khi trước là hư tình giả ý nhưng Viễn Chuỷ rốt cuộc vẫn là sống trong nhung lụa cùng bao bọc của hắn mà lớn lên, rời khỏi Cung gia nhất định sẽ chịu khổ đủ đường. Hơn nữa, sức khoẻ cậu vẫn còn rất yếu vì di chứng của bùa ngải và nhiều lần thay hồn nhập xác, hắn thật sự không thể để cậu ở bên ngoài.

   Hắn muốn đưa cậu về bên mình, dùng cả đời bù đắp cho phu nhân. Đó cũng là cách duy nhất để hắn sám hối với cậu và với cả vong linh Lãng Giác.

"Ta là người ngoài, không biết giữa huynh đệ hai người đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám tự ý phán xét. Nhưng cho phép ta được nói thẳng. Vừa nghe tên công tử đây, Chuỷ công tử liền hoảng sợ đau khổ cực độ, một mực không muốn gặp."

   Phản ứng đó rõ ràng cho thấy công tử đây đã để lại nhiều tổn thương cho Viễn Chuỷ. Tuy ta không phải người thân ruột thịt của cậu ấy nhưng cũng có trách nhiệm bảo vệ người tốt khỏi nguy hiểm tiềm ẩn.

"Ý tướng quân là gì...?"

   Hai hàng lông mày của Cung Thượng Giác xô lại vào nhau, bàn tay đang nắm lấy cán kiếm bên hông vô thức siết chặt lại.

   Nghe người trước mặt đột ngột gọi thẳng tên Viễn Chuỷ như thể rất quen thân, chẳng hiểu sao cả người hắn nóng lên, lồng tim râm ran khó chịu.

"Đây là quyết định của Chuỷ công tử, ta chỉ có thể tôn trọng. Giác cung chủ, xin mời về cho."

"Tiêu tướng quân, Viễn Chuỷ là biểu đệ và cũng là phu nhân danh chính ngôn thuận của ta. Ta có quyền đưa đệ ấy về. Chẳng phải chính huynh gửi thư báo Cung gia đến đón đệ ấy về sao? Giờ ta đến rồi lại không chịu giao người ra..."

   Là có ý gì đây?

   Cung Nhị gằn mạnh từng chữ, kiếm trong bao cũng đã được rút ra, loé lên một đường sắc lạnh.

"Xin Giác công tử đừng khiến ta khó xử. Ta tuy chẳng có học thức nhưng không phải loại mất não, đương nhiên nhìn ra có điểm khả nghi. Chuỷ công tử trước nay sống trong nhung lụa, sao đột nhiên phải bỏ chạy bạt mạng khỏi gia đình?"

   Trừ khi là Giác công tử đây đối đãi với phu nhân mình không tốt lành gì.

   Bàn tay cầm kiếm của Cung Thượng Giác càng run rẩy kịch liệt. Mắt hắn đỏ lên, sắc mặt tối sầm toả ra đầy sát khí.

"Có vấn đề gì cũng là hai bọn ta tự giải quyết với nhau. Hà cớ gì Tiêu tướng quân phải chen vào chuyện nhà người khác như thế? Ta hỏi một lần cuối, tướng quân đang giấu thê tử ta ở đâu? Nếu không nói, vậy thanh kiếm này đành thay ta tiếp chuyện với huynh."

"Xem ra không thể nói lí lẽ với ngươi." - Tiêu Giác nhăn trán, không ngần ngại rút kiếm của mình ra - "Thay vì gây sức ép bắt ta giao người, ngươi nên xem lại bản thân vì sao lại để người yêu thương lưu lạc đến chỗ ta mới phải."

"Ngươi là đang dạy dỗ ta cách làm chồng đệ ấy?"

   Vị tướng quân bất lực đảo mắt. Giải thích nãy giờ muốn mỏi cả miệng mà tên kia không chịu hiểu, thật muốn đấm cho mấy nhát. Hơn nữa, câu nào hắn thốt ra cũng sặc mùi ghen tuông, hình như đang hiểu lầm cái gì thì phải.

   Giác cung chủ thấy người kia vẫn kiên quyết đứng đó không chịu chỉ chỗ của Viễn Chuỷ, đỉnh đầu nóng đến bốc khói. Hắn dồn hết nội lực vào bàn tay cầm kiếm, dứt khoát xông đến. Đối phương cũng thành thục né đòn và đáp trả. Những chưởng lực va vào nhau ầm ầm khuynh đảo vòm trời, khiến thị vệ bên Cung Môn lẫn gia nhân trong phủ tướng quân đều kinh hồn bạt vía.

   Cung Thượng Giác đã quyết phải mang bằng được Viễn Chuỷ về, tung hết mọi chiêu thức mạnh nhất. Bất ngờ là Tiêu tướng quân không hề kém cạnh. Cả hai không ít lần chém trúng nhau, chỉ sau chục phút đôi bên đều chi chít vết thương khắp người. Cây cối ở sân trước phủ tướng quân gãy rạp, khói bụi mịt mù ác liệt.

   Tranh đấu một hồi, hắn nhận ra một bên vai của đối thủ dường như kém linh hoạt hơn bên còn lại. Tiêu tướng quân chinh chiến trên sa trường, nhiều khả năng có vết thương đau nhức ở đó chưa khỏi.

"Tiêu Giác, là ngươi cố chấp thách thức ta."

   Cung Nhị chém một đường khiến cát bay lên theo hình xoáy ốc bủa vây Tiêu Giác, nhân lúc người kia mất tập trung nhanh chóng vòng ra sau lưng, đánh mạnh một cú vào vai y.

   Quả nhiên, vị tướng quân nhăn mặt ôm lấy vai, toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Nhận lãnh thêm hai nhát chém nữa, cả người đổ gục xuống mặt đất. Y vốn không hề kém cạnh Cung Thượng Giác, nhưng về phương diện dùng trí trong lúc chiến đấu, Giác cung chủ có chút lão luyện hơn.

"Dừng tay lại!"

   Đằng xa có tiếng ai đó hét lớn.

"Phu nhân, nguy hiểm lắm! Đại nhân dặn người không được ra đó!"

   Đám hạ nhân thấy người vừa xuất hiện liền nhao nhao. Nhưng thiếu niên kia một mực chạy đến đỡ lấy Tiêu Giác. Nhìn thấy phu quân một thân chằng chịt vết thương, Lý Giáng Du nước mắt lưng tròng không ngừng lay gọi:

"Tiêu Giác, chàng không sao chứ?"

   Vị trạng nguyên ngước lên nhìn Cung Thượng Giác, hai mắt đỏ ngầu. Cậu lao tới túm lấy áo người kia, không ngừng đấm vào vai hắn:

"Tên súc sinh! Phu quân ta giúp đỡ đệ đệ ngươi, ngươi lại làm chàng ấy bị thương! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!"

   Nắm đấm cỏn con kia vốn dĩ chẳng làm đau Cung Nhị. Nhưng ngoại hình người trước mặt có vài phần giống Chuỷ nhi, khi rơi lệ càng làm hắn nhớ lại khoảnh khắc đệ đệ đứng trên những bậc thang của mật thất nhìn xuống. Cũng là đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy đau khổ và oán giận này.

   "Kiếp này ta không muốn thấy mặt ngươi nữa."

   Cung Thượng Giác nhắm mắt, khó nhọc hít một hơi, cả người đều đau đớn run rẩy.

"Xin phu nhân bớt phí sức."

   Hắn đẩy Giáng trạng nguyên sang bên cạnh, lạnh lùng bước thẳng vào trong phủ. Binh sĩ canh gác xung quanh đều chứng kiến sức mạnh xuất thần của hắn trong trận chiến vừa rồi, đương nhiên không ai dám đứng ra ngăn cản.

*****

   Vừa rồi hắn thấy phu nhân của Tiêu Giác chạy ra từ một căn phòng ở bên trái dãy nhà, liền đoán đó phải chăng là phòng có Viễn Chuỷ.

   Cung Thượng Giác nhanh chóng đi đến.

   Bên trong không có một bóng người.

   Hắn đứng ở lối vào, nheo mắt quan sát xung quanh. Chăn trên giường hơi xộc xệch, trên bàn gần đó còn có một chén thuốc đang uống dở. Hắn tiến đến kiểm tra chiếc giường, quả nhiên còn lưu lại mùi thảo dược đặc trưng của đệ đệ. Người phải dùng đến dược không thể chạy xa, hơn nữa Lý Giáng Du túc trực trong căn phòng này, chứng tỏ Viễn Chuỷ vẫn còn ở đây.

   Hắn hơi cúi mặt, lại im lặng đi qua chiếc tủ quần áo kê trong góc phòng.

   Hồi nhỏ đứa trẻ ấy đòi hắn cùng chơi trốn tìm, lần nào cũng trốn vào trong tủ quần áo. Hắn đương nhiên biết nơi nấp của đệ đệ nhưng luôn giả vờ không tìm thấy để Viễn Chuỷ thích chí nhận phần thắng.

"Cạch!"

   Hắn bất ngờ mở cánh tủ. Quả nhiên Viễn Chuỷ đang trốn trong đó, vừa thấy cửa tủ bị mở liền muốn vọt ra ngoài. Nhưng hắn nhanh tay hơn, điểm huyệt khiến toàn thân thiếu niên đông cứng, miệng cũng không nói được gì.

   Cung Tam chỉ có thể bất lực ngồi trên sàn nhà, đôi mắt đỏ hoe nhìn người đối diện. Cơ thể co rúm lại, lồng ngực không ngừng nâng lên hạ xuống. Trong đôi đồng tử nhoà lệ chỉ có căm ghét cùng ghê tởm không thể che giấu.

   Cung Thượng Giác cúi xuống bên cạnh, đưa tay vén những lọn tóc loạn xạ trên trán cậu ra sau vành tai. Hắn cố chấp không thèm để ý ánh mắt nhìn mình như mũi dao găm kia, nghiêng đầu hôn lên đôi môi nhàn nhạt thơm ngọt.

"Chuỷ nhi, về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top