Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Động trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cung Thượng Giác ngồi trên chiếc ghế dành cho cung chủ trong đại sảnh ở Giác Cung, đưa mắt nhìn mười cô gái mặc đồ trắng được người hầu dẫn vào. Họ đều là tiểu thư khuê các đến từ những dòng tộc bằng hữu và đối tác làm ăn lâu năm của Cung gia. Sau khi vượt qua bài kiểm tra sức khoẻ và tài năng, mười người con gái xuất chúng nhất được gửi đến cho hắn chọn lựa để chuẩn bị gả vào Giác Cung cùng với Viễn Chuỷ vào tuần sau.

   Cung Tam ngồi bên cạnh hắn, những ngón tay thon mảnh đang mải mê nghịch một mũi phi tiêu. Đôi mắt hơi cụp xuống dõi theo bóng ca ca đứng dậy đi về phía các mỹ nữ.

   Giác cung chủ đi một vòng, quan sát từng người. Chẳng có ai thật sự phù hợp với hình mẫu của hắn. Hắn thích kiểu người bướng bỉnh cá tính, có thể giương nanh vuốt với người ngoài nhưng một lòng nhu thuận bên hắn. Những cô gái ở đây trông đều quá yểu điệu yếu ớt.

   Nhưng ít nhất hắn sẽ có một nơi để đến giải khuây. Phải ngày ngày kề cạnh kẻ ở Chuỷ Cung kia làm hắn thấy ngột ngạt chán ghét. Hơn nữa, hắn vốn giữ gìn cơ thể Viễn Chuỷ để Lãng Giác nhập hồn vào nên sẽ không đụng đến cậu, việc tiếp nối huyết mạch Giác Cung chỉ có thể giao cho nhị phu nhân.

   Cung Thượng Giác đột nhiên dừng lại trước một tiểu thư, hàng lông mày hơi nhướng lên.

   Bên hông nàng ta đeo ngọc bội vốn đã bị mất từ lâu của hắn.

"Nàng tên là gì?"

   Thiếu nữ ngước lên nhìn Cung Nhị, nở nụ cười mềm dịu mà đáp:

"Bẩm tiên sinh, thần nữ tên Thượng Quan Thiển, là trưởng nữ của Thượng Quan gia."

   Cung Thượng Giác thử lục lại ký ức nhưng vẫn không nhớ ra đã gặp người này ở đâu hay vì sao ngọc bội của hắn lại nằm trong tay nàng.

   Hắn trở về chỗ ngồi bên cạnh Viễn Chuỷ, nhìn tấu sớ ghi tên mười cô gái đang được trải ra trên bàn, dùng mực đỏ khoanh tên Thượng Quan Thiển.

"Ca chọn Thượng Quan cô nương?" - Chuỷ công tử nhìn ca ca đóng dấu vào trang tấu sớ, đưa cho Kim Phục gửi đi.

   Trong số các giai nhân, Viễn Chuỷ cảm thấy nàng ta toát lên vẻ tâm cơ khó đoán nhất, xoay góc nào cũng thấy có gì đó không ổn. Nhưng Thượng Quan Thiển là người được ca ca lựa chọn, cậu không muốn làm hắn mất hứng, chỉ âm thầm giữ suy nghĩ của mình trong lòng.

"Ừ. Sau này Chuỷ nhi nhớ chiếu cố nàng ta."

*****

   Ngày diễn ra hôn lễ của Cung Thượng Giác, trên dưới Cung Môn rợp sắc đỏ chói mắt. Theo truyền thống Cung gia, kiệu chính thất được đưa vào từ cổng chính, sau khi cùng Giác cung chủ bái đường xong mới đến kiệu của nhị phu nhân vào từ cổng sau. Kết thúc phần lễ là đại tiệc do Cung Thượng Giác chủ trì, trong khi hai tân nương được đưa về Giác Cung chờ đến giờ động phòng.

   Nơi ở của Giác Cung đại phu nhân nằm ở mạn phía Đông, vốn là phòng sắp xếp cho Viễn Chuỷ thỉnh thoảng sang ngủ lại Giác Cung, nay được sửa sang to gấp đôi. Cung Tam công tử ngồi trên mép chiếc giường rộng lớn, hỷ phục đỏ rực cùng trang sức vàng, hồng ngọc, mã não đan cài tôn lên vẻ đẹp kinh diễm. Chưa đến giờ viên phòng, cậu tạm thời lật khăn phủ đầu lên để tiện nhìn rõ xung quanh.

"Tử Tâm, có gì ăn không? Ta đói sắp ngất rồi."

"Theo quy định người không được tự ý ăn uống bây giờ đâu ạ, phải ngồi yên chờ đến giờ viên phòng. Hơn nữa nô tì nghe nói trước khi viên phòng không nên ăn nhiều, bụng sẽ bị căng tức, không thoải mái cho người và phu quân."

"Ra là vậy..."

   Gò má Cung Tam hơi ửng hồng lên. Thiếu niên thấy xấu hổ vì không rành chuyện động phòng bằng một cung nữ. Trước khi kết hôn với hắn, cậu đã dành nhiều thời gian đọc những quyển sách về tình yêu và hôn nhân do Cung Tử Thương giới thiệu nhưng chẳng vào đầu chữ nào. Cuối cùng, đại tiểu thư chỉ biết ngán ngẩm vỗ vai thiếu niên, nói giao lại cho Cung Thượng Giác trực tiếp dạy cậu.

   Viễn Chuỷ nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi để ca ca vui lòng. Rồi còn phải tìm hiểu cách làm nam nhân thụ thai, sớm ngày sinh con cho ca ca.

   Nghĩ đến hài tử, thiếu niên bất giác thấy vui vẻ, đôi chân mang hài đỏ khẽ đong đưa.

   Trong khi vị chủ nhân đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Tử Tâm đem một lư hương từ bên ngoài vào, đặt bên cạnh giường ngủ. Từng sợi khói mỏng tang bắt vào không gian, lan toả hương thơm dìu dịu thư thái.

   Viễn Chuỷ là thiên tài y dược, vốn dĩ có thể cảm nhận mùi để đoán nguyên liệu được đốt trong lư hương này. Nhưng tâm trí Cung Tam mải quẩn quanh viễn cảnh tương lai với người thương, chẳng còn màng đến xung quanh nữa.

   Thiếu niên che miệng ngáp nhẹ, vươn vai một cái.

   Ca ca mau về đi.

   Viễn Chuỷ thấy buồn ngủ rồi.

*****

"Bẩm phu nhân, cung chủ đã tới phòng của đại phu nhân ạ."

   Người tuỳ nữ cúi người bẩm báo với vị tân nương đang ngồi ngay ngắn trên giường. Y phục và trang sức tuy tối giản hơn đại phu nhân vài phần nhưng vẫn rất cầu kỳ, tôn lên ngoại hình trong veo của một tiểu thư nhà lành.

"Vậy à? Ta biết rồi, ngươi lui đi."

   Thượng Quan Thiển tự gỡ khăn voan che mặt xuống, duỗi duỗi hai chân đau nhức vì phải ngồi cả buổi tối. Thật ra từ hôm cùng chín cô gái khác tới Giác Cung để Cung Nhị chọn lựa, nhìn thấy hắn và đệ đệ quấn quýt không buông, nàng đã đoán được đêm tân hôn hắn sẽ không đến phòng mình.

   Việc trở thành nhị phu nhân hơi lệch khỏi kế hoạch ban đầu của nàng. Không ngờ Cung Nhị lại đem lòng yêu Viễn Chuỷ, nạp biểu đệ làm chính thất. Không sao, năm tháng sau này còn dài, sớm muốn sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận Cung Thượng Giác.

   Nữ sát thủ Vô Phong thay trang phục rồi trở về giường. Tạm thời chưa ngủ được, vị phu nhân lười biếng lấy vài quyển sách đặt trên chiếc kệ gần bàn trang điểm ra xem. Toàn là những thoại bản cực hiếm về binh pháp, y dược lẫn truyện dã sử, thần thoại. Xem ra danh tiếng về Giác Cung không sai, quả là nơi nhiều tiền nhất Cung Môn.

   Bàn tay lật giở sách bỗng ngừng lại. Bên thái dương Thượng Quan Thiển đột nhiên nhói lên một nhịp. Người con gái nghiêng đầu khó hiểu, thử tự bắt mạch cho mình. Đúng là mạch đập hơi nhanh.

   Nàng tinh thông võ thuật, trước giờ cơ thể rất khoẻ mạnh. Dù hôm nay đã hoạt động cả ngày dài nhưng không dễ mỏi mệt trong người.

   Tân nương đóng lại cuốn sách, nỗi bất an như những đợt sóng giữa biển đen chợt cuộn lên nơi tiềm thức. Nàng vô thức nhìn quanh những kệ sách, bàn gỗ, rèm cửa gấm im lìm dưới ánh nến. Phải rồi, kể từ khi bước chân vào Giác Cung, Thượng Quan Thiển luôn mơ hồ thấy ngột ngạt khó chịu. Từng bức tường, dãy nhà tuy được trang trí lộng lẫy nhưng không thể bọc kín vẻ u ám bên trong.

   Không chịu nổi cảm giác tức ngực, vị tân nương đứng dậy mở tung các cửa sổ. Cũng may phòng của nàng nằm góc xa nhất trong Giác Cung, xung quanh không có nhà cửa chắn ngang nên gió lạnh dễ dàng lùa vào giúp không khí thông thoáng hơn.

   Phía bên kia màn đêm nhung mịn, một đốm sáng loé lên tựa đom đóm. Thượng Quan Thiển đứng từ cửa sổ nheo mắt nhìn theo. Thị lực đã quen với bóng tối, dần làm sáng tỏ dáng hình sự vật đằng xa.

   Là Cung Thượng Giác đang bế Viễn Chuỷ đi trong đêm tối, phía trước là một nô tì xách đèn lồng soi đường.

"Chẳng phải giờ này bọn họ đang động phòng sao? Sao lại ra đây..."

   Đường mà nhóm người kia đang đi là đường vòng ít người qua lại trong Giác Cung. Linh tính mách bảo Thượng Quan Thiển nên bám theo, biết đâu có thể phát hiện bí mật động trời nào đó của Cung Môn, sẽ có lợi cho Vô Phong sau này.

   Nữ sát thủ thành thục trèo qua cửa sổ, nhón chân bước theo nhóm người. Ánh trăng lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp của người trên tay Cung Nhị. Lúc này, Thượng Quan cô nương mới nhìn ra thiếu niên kia đang nhắm nghiền mắt, hai tay buông thõng như bị hôn mê.

   Ba người bọn họ bước vào nhà kho của Giác Cung. Bên dưới kệ đựng vũ khí có một mật thất dẫn xuống lòng đất. Thượng Quan Thiển đợi đến khi tiếng chân người biến mất phía sau bức tường rồi mới tiến đến mở cửa mật thất lần nữa.

   Cánh cửa xê dịch không phát ra một tiếng động nào, cho thấy mật thất này được người có chuyên môn rất cao xây dựng. Một dải bậc thang sâu hun hút hiện ra trước mặt Thượng Quan Thiển. Hơi lạnh cùng mùi rêu phong ẩm mục xộc lên khiến nữ sát thủ không khỏi nhăn mặt.

   Nàng đi quanh nhà kho trên mặt đất, tìm nến thắp lên. Xong xuôi, nàng đem theo ánh sáng trở lại lối vào mật thất.

   Trong một khoảnh khắc, vị tân nương phải bụm miệng lại để ngăn bản thân hét lên một tiếng cả kinh.

   Ánh nến làm lộ diện những tờ giấy bùa dán kín hai bên lối đi trong mật thất. Từng hàng chữ đỏ chi chít nối đuôi nhau tựa như một lời nguyền đầy hiểm ác. Trải qua chục năm chém giết, Thượng Quan Thiển những tưởng bản thân mình đã chai sạn rồi. Vậy mà đứng trước cảnh tượng này, nữ sát thủ vẫn bị doạ đến toát mồ hôi.

   Nhưng đã đi đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại ra về tay không?

   Vị phu nhân hít một hơi thật sâu, thận trọng bước xuống hầm. Nàng đưa nến đến gần đống bùa chú. Tuy không biết đọc văn tự cổ nhưng nàng phải ghi nhớ một số ký hiệu vẽ trên chúng để gửi về cho Vô Phong nghiên cứu. Ấy là trong trường hợp nàng bình an ra được khỏi đây.

   Phía cuối đoạn đường hầm dài như bất tận là một cánh cửa sắt đóng kín, bên trên khắc trận đồ bát quái. Có vẻ đó là lối vào của một căn phòng khá rộng, bên trong đang sáng đèn.

   Thượng Quan Thiển nín thở, cúi người nhìn qua khe cửa. Nàng thấy Viễn Chuỷ nằm ngay ngắn giữa một vòng tròn trên mặt đất, trên người vẫn còn mặc hỷ phục. Đứng bên cạnh là Cung Thượng Giác, nô tì cầm đèn lồng vừa rồi và một lão già có vẻ là pháp sư. Vị pháp sư quỳ gối trước bàn tế, mỗi lần niệm xong một câu lại dập đầu xuống lạy.

   Tuy không thể nhìn rõ trên chiếc bàn kia để những vật dụng gì, nhưng Thượng Quan Thiển chắc chắn mình không đọc nhầm hàng chữ ghi trên bài vị màu đen đặt chính giữa đống hổ lốn đó.

   Đó là chữ "Cung Lãng Giác" được viết bằng máu.

   Sau khi vị pháp sư khấn bái tấm bài vị xong, một nghi lễ chính thức bắt đầu. Ông ta vừa nhảy quanh Cung Tam công tử vừa vẩy bát nước màu đen đặc vào không trung. Mỗi lần lão già hô vang, toàn thân thiếu niên lại co giật, những đường gân xanh tím hằn đầy trên da thịt.

   Cung Thượng Giác quỳ bên cạnh quan sát tình hình, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng cùng mong chờ, song dường như chẳng mảy may để tâm đến đệ đệ đang co rút đau đớn trên nền đất.

   Tuy chỉ đứng từ xa quan sát nhưng Thượng Quan Thiển có cảm tưởng Giác Cung đại phu nhân sắp bị cơn đau xé làm đôi. Những ngón tay thanh mảnh của thiếu niên bấu chặt lên lồng ngực mình, răng không tự chủ cắn nát môi mềm. Máu tanh từ hốc miệng, mắt, mũi, tai ộc ra nhuốm đỏ gương mặt cùng cần cổ trắng.

   Cung Viễn Chuỷ của lúc này chính là một bức mỹ nhân đẫm máu.

   Sau một hồi quằn quại, cậu bất ngờ bị một lực vô hình kéo ngồi thẳng dậy. Đôi mắt ban nãy nhắm nghiền giờ đã mở lớn, những lọn tóc loạn xạ khắp khuôn mặt và bờ vai gầy. Thiếu niên há miệng thở hắt một hơi, kéo theo bao nhiêu sợi khói đen ngòm từ trong khoang họng túa ra tựa những con rắn oằn mình hung tợn.

   Cung Thượng Giác thận trọng tiến đến gần.

"Viễn Chuỷ?" - Chất giọng vang lên đầy thăm dò.

   Vị công tử vẫn trơ ra như khúc gỗ, không có phản ứng gì trước tên gọi của chính mình. Ánh nhìn mờ mịt hướng về những người xung quanh.

   Đôi mắt Cung Nhị mở lớn, khuôn miệng run rẩy không thể kiểm soát. Hắn nắm lấy bả vai người đang mặc hỷ phục, thử lay gọi thêm.

   Nhưng lần này là bằng một cái tên khác.

"Lãng nhi...?"

   Một tia sức sống đột nhiên loé lên trong đôi mắt Chuỷ công tử. Cậu yếu ớt vươn tay bám lấy hắn, đôi môi khó nhọc nói điều gì đó. Âm thanh quá mỏng nhẹ, Thượng Quan Thiển từ đằng xa không thể nghe rõ. Có vẻ Viễn Chuỷ đang rất hoang mang.

   Chẳng biết thiếu niên kia nói gì, Cung Thượng Giác lập tức quỵ xuống ôm chầm lấy người trước mặt. Nước mắt giàn giụa, hắn khum tay nâng niu gương mặt bé nhỏ, ánh mắt đong đầy không biết bao nhiêu yêu thương cùng hạnh phúc. Tựa như kẻ bộ hành đói khát trên sa mạc thấy hồ nước lấp lánh ngọc bích. Tựa như một người mù tìm lại được ánh sáng thiêng liêng của cuộc đời mình.

"Lãng nhi, Lãng nhi của ta về rồi!"

   Phía bên kia cánh cửa, Thượng Quan Thiển chỉ biết chôn chân tại chỗ. Tâm trí nàng vận động hết công suất cũng không thẩm thấu được những chuyện vừa xảy ra.

   Nhưng có một điều nàng chắc chắn.

   Chứng kiến biểu cảm hạnh phúc đến run rẩy của Cung Thượng Giác lúc này, nàng mới vỡ lẽ nụ cười vui vẻ ở Giác Cung hôm đó hắn dành cho Viễn Chuỷ giả dối nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top