Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhận sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tử Vũ cùng A Vân nắm tay dạo bước, xuôi theo dòng suối mà đi, đầu cành hoa đơm dày đặc, từng cánh hoa rơi phiêu phiêu mà xuống, mùi thơm tràn ngập khắp không gian.
- Đinh linh -- Linh linh --
Bọn họ nghe thấy tiếng chuông vang liền ngoảnh đầu nhìn lại......

Cung Viễn Chủy xuyên áo choàng, mang theo mũ trùm, đi trong màn đêm, giống như hàn quang của lưỡi dao, xé toang toàn bộ đêm tối, mang cảm giác cô độc cùng tịch liêu vô biên. Thiếu niên cố ý hướng về chỗ tối phía rừng trúc mà đi tới, tựa hồ là muốn che giấu bản thân. Lá trúc hỗn loạn đánh vào khuôn mặt của Cung Viễn Chủy, quang ảnh lấp loáng.

Cung Tử Vũ chợt nhớ đến đệ đệ này khi còn bé cũng như vậy. Thời điểm không có Cung Thượng Giác ở bên cạnh, đối với thế gian bên ngoài, vô hỉ vô bi.

Nhưng từ khi có Cung Thượng Giác bước đến, Cung Viễn Chủy dường như được đặt chân vào hồng trần này. Hồng trần thế tục kéo thiếu niên vào nhân gian, chân của y giẫm phải một bụi cỏ gai, dũng cảm đạp phá mê chướng, mang theo âm thanh đinh đang người ấy đem đến cho mình, hướng về phía hắn.

Cung Tử Vũ ghen tị, bởi Cung Thượng Giác có được sự lựa chọn kiên định này của thiếu niên...
Trong tay truyền đến cảm giác lôi kéo, Cung Tử Vũ cúi đầu, thấy cặp mắt kia nhìn mình chăm chú, trong mắt như chứa cả tinh hà, lưu luyến nhu tình.
Phải, hắn cũng có một lựa chọn kiên định, ôm một lưỡi dao sắc bén trong lòng. Gió đêm phất lọn tóc, hắn nâng tay A Vân, khẽ hôn lên.
Đi qua rừng trúc, hướng tới Giác cung. Ánh trăng hôm nay thật lạnh lẽo, nhẹ vẩy lên một vầng sáng mờ mịt. Cung Viễn Chủy thân mang áo choàng ám sắc thêu chỉ vàng, hoa quỳnh nở rộ bên vai áo. Thân ảnh tinh tế một mực đứng lặng tựa như gió đêm thanh lãnh. Ngón tay thon dài vô thức kéo nhẹ mũ trùm. Mũ trùm đính lông trắng, sấn lên khuôn mặt nhỏ mang theo một tia nhu thuận.

Ánh mắt của y một mực nhìn thẳng phía trước, tựa hồ đang chờ đợi, lại phảng phất như mê mang. Mà người y chờ, đứng ngược dưới ánh sáng.
Ước chừng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của người kia, nhìn kỹ thêm chút nữa là sợi tóc đen như mực theo gió bay lên, phát quan ngân sắc buộc chặt mái tóc như thác đổ, mặt mày lăng lệ, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, trên mặt lại là một mảnh thanh lãnh.
Hai người cứ như vậy, cách bậc thang đá nhìn nhau. Cung Viễn Chủy chịu không nổi áp lực của ánh mắt này. Y khẽ cắn môi đỏ, cất bước hướng về phía trước.
- Ca ca...
Cung Viễn Chủy gọi, đem thân mình dán vào ca ca, nũng nịu nhẹ kêu, không có chút lãnh ngạo như ban nãy. Theo động tác cọ xát, trên thân phát ra tiếng đinh linh êm tai.
Vầng trán của thiếu niên áp lên ngực Cung Thượng Giác, cách lớp vải vóc cảm nhận được thân thể nóng rực của ca ca. Cung Viễn Chủy đỏ bừng hai gò má, vành tai cũng phiếm sắc hồng.
Cung Thượng Giác gạt bỏ mũ trùm nặng nề, lộ ra người ở bên trong.

Viễn Chủy đêm nay không giống với ngày thường....

Tóc đen dài rối tung, dùng ngân quan cao cao buộc lên, hai bên trán còn mang trang sức lá bạc nhỏ. Thiếu niên không đeo đai trán, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Cung Thượng Giác đưa tay.

Vành tai bỗng nhiên bị ca ca nắm, trêu đùa trong tay.

- Ca ca...... Ngô...... Ca ca......
Cung Viễn Chủy mềm mại rên rỉ trong lòng của Cung Thượng Giác, giống như một con ấu thú vừa ra đời, sau đó đem thân thể càng vùi sâu vào lồng ngực của ca ca. Viễn Chủy nằm trong ngực hắn, chậm chạp giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng câu vạt áo. Áo choàng nặng nề từ trên người thiếu niên trượt xuống mặt đất.

Viễn Chủy xuyên một vạt lụa the mỏng màu xanh biếc, viền váy thêu thùa kim sắc. Đai eo màu xanh đậm nạm bảo thạch làm trang sức, phần cổ đeo sợi dây chuyền bạc mỏng, kéo ra sau lưng, biến mất cùng tóc đen. Dưới ánh trăng, nhất cử nhất động của thiếu niên đều chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Áo choàng đột nhiên bị cởi bỏ khiến Cung Viễn Chủy không khỏi co rúm lại một chút. Chỉ nghe thấy thoáng qua tiếng chuông reo động, kỳ quái sao lại có tiếng chuông?
- Viễn Chuỷ.....
Cung Thượng Giác nắm vai xoay người thiếu niên một vòng, hắn kìm lấy hai cổ tay của Cung Viễn Chủy, đặt ở sau lưng.
Tấm lưng trắng nõn không có thứ gì che lấp, hoàn toàn bại lộ ra trước mắt.
Y phục của Cung Viễn Chủy lộ ra mảng lớn da thịt phía sau lưng. Theo lực đạo siết tay của ca ca, cơ thể của Viễn Chủy có chút run rẩy. Vải áo chỉ che khuất trên cánh mông một chút, ánh mắt đảo xuống thậm chí còn có thể trông thấy đường cong ưu mỹ.
Dây bạc mỏng quấn ở phần cổ kéo dài, bao phủ đến cánh mông, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh. Dây bạc treo tiểu linh đang, đẹp đến kinh tâm động phách.
Mà trên khuôn ngực trắng nõn của thiếu niên vẫn còn lưu lại dấu đỏ mấy ngày trước.
Hắn buông tay Cung Viễn Chủy, nhìn một màn trước mắt, kinh ngạc nói không nên lời.
Nhưng rất nhanh, Cung Thượng Giác từ trong sự kinh ngạc lập tức tỉnh táo lại, lôi kéo Viễn Chủy xoay người vào phòng, khép hờ cánh cửa.
- Ca ca...... Ưm.... Ca ca......
Cung Viễn Chủy rên rỉ ở trong lòng của ca ca. Sau đó đem thân thể vùi càng sâu vào lồng ngực của hắn.
Cung Thượng Giác không biết lúc này, tromg lòng hắn đang là lửa giận hay là lửa tình thiêu đốt hắn

- Đệ cứ như vậy mà tới đây?
Thanh âm của Cung Thượng Giác dần trở nên khàn khàn, Cung Viễn Chủy biết mình lại chọc giận đối phương.
- Đệ....Ca ca, đệ sai rồi, ca đừng nóng giận...
Thiếu niên nhỏ giọng xin lỗi, cúi thấp đầu không dám đối diện với nam nhân ở trước mắt. Cung Viễn Chủy đem cần cổ thon dài triển lộ ra ngay trước mắt nam nhân, biểu hiện bộ dáng nhu thuận, kích thích lý trí của Cung Thượng Giác nổ rầm rầm, muốn đem người hung hăng chà đạp dưới thân ngay lập tức.
Bàn tay của Cung Thượng Giác ở phía sau lưng, xuyên qua vải vóc, hung ác xoa nắn cánh mông của đệ đệ. Hắn cúi người hôn xuống, phảng phất như muốn nuốt lấy toàn bộ Viễn Chuỷ, nút lấy đầu lưỡi vừa đỏ vừa sưng, còn ác liệt cắn cắn cho đến khi nó rướm máu.
Cung Thượng Giác không thể tin được đệ đệ ngày thường nhu thuận dễ thẹn thùng, vậy mà hôm nay dám đem loại y phục này mặc lên người, còn dám mặc như vậy đi ra ngoài?
- Viễn Chủy....Thật ngoan a......
Cung Thương Giác liếm lên vành tai người trong ngực, dùng thanh âm trầm thấp mập mờ nói.
- Ca ca.....
Thanh âm của Cung Viễn Chủy đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ca ca thì thầm như vậy khiến y sắp xấu hổ phát điên rồi.
Kỳ thật khi Cung Viễn Chủy một mình đi tới đây, y không có thẹn thùng như vậy. Thiếu niên thường ngày không bộ lộ cảm xúc nhiều, cho nên nghĩ rằng mình cứ như vậy đứng trước mặt ca ca cũng không sao hết liền choàng mỗi một kiện áo, thản nhiên đi tới.
Nhưng bây giờ, nằm dưới ánh mắt của ca ca, Cung Viễn Chủy đột nhiên cảm thấy mình giống như không có một mảnh vải che thân, cả người trần trụi dưới tầm mắt nóng rực của hắn.
Cung Viễn Chủy hôm nay đến nhận sai, vì hai ngày trước y đã vụng trộm chuồn đi xuống núi.
Ca ca một mực không để ý tới Viễn Chủy. Cho tới hôm nay, Cung Viễn Chủy cảm thấy mình nhịn không nổi, trong lòng dấy lên chút sợ hãi. Thiếu niêm không phải lo lắng mình sẽ mất đi ca ca, mà là sợ mình không nhận sai sẽ bị ca ca chơi đùa đến chết.
Cung Viễn Chủy biết ca ca thích gì, trải qua gần nửa ngày kịch liệt đấu tranh tâm lý, y mới dám mặc bộ y phục này ra cửa.
Nghĩ tới đây, Cung Viễn Chủy cảm thấy một dòng nước nóng ở dưới hạ thân chảy ra. Hoa huyệt càng lúc chảy càng nhiều nước. Biết mình vừa gây ra chuyện lớn, Cung Viễn Chủy ngượng ngùng đưa tay che khuất tầm mắt. Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng như ráng mây, lộ ra sắc thái kiều mị, rực rỡ loá mắt.
- Đệ mặc thứ này đến đây, biết hậu quả mình phải nhận sao?
Cung Thượng Giác nhìn người trước mắt, cười tà nói.
- Đệ.....Ưm.....
Thân thể Cung Viễn Chủy run rẩy, Cung Thượng Giác biết đệ đệ sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Ca ca......Đệ sai rồi...... Bỏ qua cho đệ đi.....
Đuôi mắt thiếu niên đỏ bừng, trong mắt ánh lên thủy quang. Cung Viễn Chủy khẽ cười giảo hoạt, giống như một con tiểu hồ ly, ngoài miệng cự tuyệt, nhưng ánh mắt kia lại đang câu lấy nhân tâm của Cung Thượng Giác
Cung Thượng Giác híp mắt, vỗ vỗ cánh mông mềm mại, khiến Viễn Chủy bật ra vài tiếng run rẩy thở dốc.
- Xoay qua chỗ khác, quỳ ở đây, đem mông nâng lên.
Hắn giả bộ như tức giận mà ra mệnh, sau đó lại dùng sức nhéo nhéo mông thịt trắng tuyết.
- Ân...... Ca ca.......
Cung Viễn Chủy giống như mèo con đưa lưng về phía hắn, đầu ghé vào nệm giường. Thiếu niên quay lại nhìn qua hắn, trên mặt ôm mấy phần ngượng ngùng. Càng làm cho Cung Thượng Giác cảm thấy hưng phấn tăng vọt. Hắn nghiêng người ra, hướng về phía trước, bắt được một bên bàn chân của đệ đệ, xoa xoa nắn nắn.
- Ân......
Tiếng rên rỉ nhỏ xíu tiếng rên rỉ từ phía trước truyền đến.
- Đem mông nâng lên, Cung Viễn Chủy.
Ca ca thấy Viễn Chủy bất động, giả bộ không kiên nhẫn vỗ lên cặp mông thịt
- Còn không nghe lời ta, chẳng lẽ A Chủy còn muốn bị trừng phạt sao?
- Ngô...... Không muốn......
Cung Viễn Chủy đung đưa cánh mông muốn né ra, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, không dám nhìn ca ca của mình.
Viễn Chủy run rẩy kêu kéo dài âm cuối, quanh quẩn ở bên tai càng khiến Cung Thượng Giác không níu nổi lý trí. Hắn hít một hơi thật sâu, hai tay hướng về phía Cung Viễn Chủy, phủ lên đường cong mượt mà.
Dây bạc trên cổ Cung Viễn Chủy kéo đến cánh mông liền biến mất. Cung Thượng Giác xoa nắn hai cánh mông mềm, bóp ra đủ các loại hình dạng, trầm mê trong cảm giác non mềm. Cung Thượng Giác là người trưởng thành, tự nhiên biết phía dưới của dải dây bạc này là cái gì.
Cung Thượng Giác rốt cuộc nhịn không nổi...
- A!
Bị ca ca đẩy ra cánh mông, Cung Viễn Chủy sợ hãi kêu lên, bất an vặn vẹo vòng eo, vô thức muốn thoát khỏi khống chế. Y hoàn toàn không biết rằng một màn lắc lắc eo nhỏ, vểnh mông ngậm lấy đồ chơi rất chọc người khi dễ. Đệ đệ chẳng lẽ không biết mị lực của bản thân đối với hắn sao?
Nghĩ đến đây, Cung Thượng Giác cắn chặt hàm dưới, hai tay cũng tùy ý giày xéo mông thịt đầy đặn, thỉnh thoảng dùng sức nghiến lên âm đế làm cho đệ đệ nức nở rên rỉ xin tha.
Thế nhưng Cung Thượng Giác sao có thể toại theo ý muốn của y. Hắn vươn ngón tay đảo tiến hoa huyệt, tìm được một vật nào đó không lớn không nhỏ.
- Khoan...khoan đã....không......không muốn......
Cung Viễn Chủy muốn quay đầu, bả vai lập tức bị đè lại, eo nhỏ lún xuống, mông bị kéo thật cao càng thêm vẻ sắc tình.
-Muốn bị trói sao?
Cung Thượng Giác dùng đầu gối ngăn lại đệ đệ đang muốn khép đùi, khiến hoa huyệt bại lộ ra. Dây bạc từ bên trong hoa huyệt kéo ra ngoài. Thì ra thanh âm đinh linh nghe được lúc trước chính là từ nơi này phát ra, phần đuôi dây treo tiểu linh đang, liên tực phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Cung Thượng Giác muốn kéo thứ đồ chơi đang chôn thật sâu trong nộn huyệt, nhưng có vẻ không dễ dàng......
- Ân...... Không, ô......
Đệ đệ của hắn đang cực kì xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không có giãy dụa. Chỉ là thiếu niên ngượng ngùng chôn đầu thật sâu vào khuỷu tay. Cung Thượng Giác ở phía sau, trông thấy cần cổ của Viễn Chuỷ đã nhuốm màu hồng phấn, nhịn không được lưu lại thêm một dấu răng, đồng thời dùng ngón tay đùa bỡn hoa huyệt ướt át, vuốt ve thịt mềm yếu ớt, đôi lúc còn hung hăng ấn lên điểm mẫn cảm nhô lên, tiếng nước vang không ngừng.
- A, ca ca...... A, nhẹ lại...nhẹ chút.......
Cung Viễn Chủy đáng thương, giống như bị dã thú đặt ở dưới thân khi dễ, bất luận tránh né thế nào cũng trốn không thoát.
- A Chủy, ta giúp đệ lấy ra.
Viễn Chủy mơ màng tin tưởng hắn, cố gắng đem mông kéo lên cao hơn.
- Tự mình đẩy ra.
Viễn Chủy thuận theo lời hắn, mở ra hai chân của mình, ngón tay của ca ca ở hoa huyệt không ngừng đảo quanh. Thật sự quá ướt, cuối cùng chỉ có thể nhẫn tâm cắm vào cửa huyệt. Nộn huyệt không ngừng ngọ nguậy, muốn bài trừ dị vật. Cung Thượng Giác cảm nhận được hai ngón tay hắn bỏ vào bị hia huyệt tham lam cắn mút, không di chuyển được. Hắn vỗ vỗ mông thịt, ra hiệu cho người dưới thân buông lỏng. Cung Viễn Chủy gắng hết sức buông lỏng để ca ca đem ngón tay cắm vào càng sâu, tìm được ngọc thế.
Ngọc thế bị hút rất sâu, ngón tay của Cung Thượng Giác phải đi vào gần đáy huyệt mới chạm được đến.
- A...... Ô ô...... Không muốn, ngừng.....lại..... A...
Đột nhiên bị kích thích mãnh liệt khiến Cung Viễn Chủy không chịu nổi, hoàn toàn quên đi mệnh lệnh của ca ca, lắc mông cọ động.
- Viễn Chủy thật không nghe lời.
Nghe thanh âm ẩn chứa tức giận của ca ca, Cung Viễn Chủy kinh hoảng, bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Không muốn...... A...... Ca ca...... Ô, đệ biết sai rồi...
Cung Thượng Giác không để ý đến, một đường kéo ra ngọc thế, mang theo dâm ti sền sệt. Hắn rút đai lưng, vải lụa mềm mại che lấy hai mắt Cung Viễn Chủy, che khuất tất cả ánh sáng, để thiếu niên lâm vào trong bóng tối.
Mất đi thị giác, xúc giác cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm. Viễn Chủy không dám động loạn, chỉ có thể lo sợ không yên mở miệng kêu
- Ca ca....?
Ca ca của y cũng không trả lời, chỉ vươn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn an ủi. Thanh âm của Cung Thượng Giác vang lên ở ngay trước mặt.
- A Chủy, phải nghe lời.
Còn chưa chờ Viễn Chủy kịp phản ứng, Cung Thượng Giác nâng cằm lên, tính khí cứng rắn hung hăng đập vào cửa huyệt của Cung Viễn Chủy
Hoa huyệt vốn dĩ vô cùng mẫn cảm, vừa rồi bị ngọc thế cắm, dâm thủy đã văng khắp nơi. Trong tình cảnh hai mắt bị che khuất, những giác quan còn lại so với bình thường càng thêm nhạy cảm. Lỗ tai của thiếu niên cảm nhận được tiếng xé gió, đó là......
Đột nhiên bị côn thịt cứng rắn đánh lên nộn huyệt, Cung Viễn Chủy lập tức sảng đến mức không nhịn được, mềm mại ngâm nga một tiếng.
- A ~
Cung Viễn Chủy kêu một tiếng, Cung Thượng Giác lập tức trướng một vòng. Hắn giống như cầm roi trong tay, vung đến vừa nhanh vừa độc, không hề nể nang quất xuống hoa huyệt
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng đập nện "Ba ba ba ba". Côn thịt nện độc ác đến mức khiến âm thần run rẩy sưng to, cọ lên côn thịt của ca ca sát khí bừng bừng, co quắp lại.
Cung Thượng Giác nện xuống hoa huyệt của đệ đệ, thẳng đến khi hoa huyệt phun nước, dâm thủy dính đầy côn thịt của hắn.
"Ba" một tiếng, bên trên côn thịt toàn là dâm thủy thiếu niên vừa phun ra. Lại "Ba" một tiếng, dâm thủy bị đập văng tung tóe
Viễn Chủy không ngờ tới ca ca lại làm thế, dù sảng đến mức kêu lớn nhưng vẫn nhất quyết cắn chặt hàm răng, không chịu để lọt một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng đỏ, may mắn mình không nhìn thấy. Cung Viễn Chủy quả thực không dám tưởng tượng một màn cảnh này. Đai lưng mà ca ca cột trên mắt đã bị nước thấm ướt một mảnh.
Thật hối hận vì vừa rồi sao không cho ca ca bịt kín lỗ tai của mình lại, có như vậy tiếng vang ở bên dưới mới không vọng đến.
Cung Thượng Giác vừa dùng nhục côn đánh hoa huyệt của Cung Viễn Chủy, vừa bình tĩnh ép hỏi.
- Thế nào, A Chủy thoải mái không? Nói xem.
Cung Thượng Giác không ngừng điều chỉnh góc độ khác nhau, quất lên âm thần càng lúc càng hung ác, càng đánh càng mãnh liệt. Thẳng đến khi âm thần bị quất đến sưng phồng lên, vừa mập vừa sưng. Nhìn đệ đệ nê man dưới thân, côn thịt càng trướng to thêm một vòng.

Mà đúng lúc hai người đều bị dục vọng nhấn chìm, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân......
- Giác công tử.....
Âm thanh xuyên qua cánh cửa truyền vào, mang theo chút run rẩy khó phát giác.
Trong phòng, hai người ngừng động tác lại. Cung Viễn Chủy trong nháy mắt bị dọa sợ. Chuyện này nếu như bị người khác nhìn thấy, thanh danh của ca ca...
Thiếu niên run rẩy muốn kéo đai lưng xuống, nhanh chóng trốn đi. Đột nhiên bị một bàn tay to lớn nóng rực nắm chặt, kéo vào trong ngực. Vải vóc mềm mại cọ lên trên người, che chắn cho Cung Viễn Chủy hơn phân nửa. Cảm thụ được thân nhiệt của nam nhân, Cung Viễn Chủy dần dần yên lòng...
Gió lạnh phất phơ, gian phòng rơi vào im ắng, đúng lúc hắn đang muốn cất tiếng....

Hai cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thượng Quan Thiển vẫn như cũ tùy tiện làm theo ý mình, lung tung phỏng đoán tâm tư.

Hai người hướng theo tiếng kêu nhìn lại, đứng ở cửa chính là Thượng Quan Thiển. Cung Viễn Chủy lập tức lộ ra sợ hãi.

Nàng nhìn hai người đang cùng ôm lấy nhau ở một chỗ, thân thể run rẩy, tay nắm chặt khung cửa muốn đứng vững. Nàng trừng mắt nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau, nhìn tiểu hài khi trước bị mình mở miệng giễu cợt không hiểu tình yêu.

Bấy giờ Cung Viễn Chủy bị bịt mắt, cánh tay trắng nõn vòng lên cổ Cung Thượng Giác. Thiếu niên tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của nàng, cố ý co rúm lại, hướng vào trong ngực nam nhân tránh đi, giống như bị ủy khuất mà run lẩy bẩy. Y phục trượt xuống, nhìn thấy da thịt tuyết trắng pha tạp dấu hôn.

Thượng Quan Thiển nhìn thấy thiếu niên vừa ủy khuất nhanh chóng nhếch miệng, câu lên ý cười. Khuôn miệng Cung Viễn Chủy khẽ động, dường như nói cái gì. Thượng Quan Thiển nhìn chằm chằm cánh môi đỏ, phía trên đó còn mang theo một dấu răng.

Nàng không tự chủ được tiến thêm một bước muốn nhìn cho rõ, nhìn xem Cung Viễn Chủy muốn nói cái gì.

- Xu...Xuân?

Còn chưa kịp thấy rõ liền nghe thấy nam nhân hô "Cút". Thanh âm giận dữ như sấm rền cuồn cuộn, trong mắt của hắn lóe một cỗ lửa giận không có cách nào dập tắt. Thật giống như bị sư tử bị xâm phạm lãnh địa, lộ ra răng nanh sắc bén.

Nàng bị dọa kinh sợ, không thể nhúc nhích. Thượng Quan Thiển nhìn nam nhân trước mắt, đối diện với ánh nhìn hung ác lãnh khốc như muốn nghiền nát nàng. Mà một cánh tay khác của hắn đang nhu hòa vuốt ve tấm lưng của Cung Viễn Chủy, đó là trấn an, là dỗ dành.
Thượng Quan Thiển chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu, nàng vốn cho rằng gần đây hắn lệnh giảm bớt tuần tra là muốn gặp nàng. Nàng cho rằng mình ở trong lòng của hắn có chút phân lượng. Lúc nàng rời đi, hắn sẽ đau lòng không nỡ buông bỏ. Thì ra chỉ là nàng suy nghĩ viển vông.
Sắc mặt Cung Thượng Giác càng thêm âm trầm, con ngươi đen nhánh tựa như chứa ngàn vạn lửa giận. Hắn nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiển một lát, thấy nàng còn hơi giật mình đứng đấy nhìn bọn họ. Trong mắt Cung Thượng Giác lóe lên một tia ám quang.
Hắn dứt khoát không để ý tới Thượng Quan Thiển, một tay đỡ Cung Viễn Chủy lên, một tay nắm lấy côn thịt, nhắm ngay lên hoa huyệt cắm vào. Trong lúc Thượng Quan Thiển dần dần trừng lớn đôi mắt, hắn đột nhiên thẳng lưng, thở hắt một tiếng, đem côn thịt cắm đến tận cùng
- Ca ca!!
Cung Viễn Chủy nghẹn ngào gào lên, đành phải dùng vải vóc che lấp thân thể, cưỡi trên người Cung Thượng Giác. Thiếu niên tận lực thu nhỏ thân người, mặc dù muốn chọc Thượng Quan Thiển... Nhưng cũng không phải trong tình cảnh thế này.
Cung Viễn Chủy đột nhiên bị cự vật cắm vào tromg thân thể, vô thức muốn trốn đi, nhưng eo nhỏ lại bị nam nhân ấn xuống. Côn thịt của Cung Thượng Giác nóng rực to dài, hung hăng xuyên qua hoa huyệt, hai tay gắt gao ghìm chặt eo nhỏ, không có cách nào thoát đi.
Lần này bị thao quá độc ác, suýt chút nữa không thở nổi. Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn, hai chân đành phải kẹp chặt nam nhân. Bắp chân trắng nõn và ngón chân cùng lộ ra bên ngoài, ở trong màn đêm trắng đến chói mắt. Viễn Chủy dường như không chịu nổi, ngón chân đều co quắp lại.
Cung Thượng Giác nặng nề thở một tiếng, hoa huyệt cắn chặt côn thịt nóng rẫy. Bởi vì có người ngoài nhìn xem, hoa huyệt ngượng ngùng liều mạng co rút, hắn có thể cảm nhận được thịt mềm tham lam mút lấy quy đầu, khoái cảm tê tê dại dại như dòng điện một đường chui lên sống lưng.
- Ức......cứng quá...... nóng..... ân a...... Ca ca đang cắm Viễn Chủy..... Thật to a!
Cung Viễn Chủy hé miệng phóng đãng, hoa huyệt mãnh liệt mút vào, kẹp chặt lấy côn thịt. Cung Thượng Giác đỡ lấy cánh mông, va chạm liên tục, mỗi lần cắm vào công kích lại thay đổi góc độ, quấy loạn dâm dịch trong tiểu huyệt.
Cung Thượng Giác thỏa mãn thở dài, hòa cùng tiếng rên rỉ ngọt nị của Cung Viễn Chủy truyền đến bên tai Thượng Quan Thiển, sắc mặt của nàng càng lúc càng trắng bệch.
Đầu ngón tay thiếu niên gắt gao nắm lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân, bị thao lộng điên cuồng đến độ hồn phi phách tán, nhưng lại nghĩ đến người ở cửa. Mặc dù y nhìn không thấy, nhưng Thượng Quan Thiển có thể trông thấy, y không muốn để cho nàng trông thấy ca ca. Lý trí gần như sụp đổ rốt cuộc túm trở về được một chút.
Cung Viễn Chủy duỗi ra ngón tay trắng mềm non mịn, đặt ở trên môi, hung hăng cắn. Y cố ý cắn ra một chút máu tươi. Mùi máu tản mạn, huyết dịch lấm tấm dính trên ngón tay, kích thích tâm trí của Cung Thượng Giác.
Viễn Chủy cắn ngón tay, đè nén tiếng rên rỉ trong cổ họng. Bộ dáng thiếu niên vừa ẩn nhẫn lại vừa phóng đãng, giống như đóa hoa nở rộ dưới thân khiến cho Cung Thượng Giác như muốn phát cuồng.
- Đừng... Không thích... Có người... A, nhìn.. Không muốn... Ngô...
Cung Viễn Chủy như đang cầu khẩn, hướng về ca ca biểu đạt rằng mình không thích.
Cung Thượng Giác không kìm được hướng phía trước đỉnh thêm mấy lần. Hắn cố nén lại dục vọng, chỉ vì đệ đệ của hắn yêu cầu. Không phải hắn không thèm để ý bất cứ thứ gì, sau đại chiến ngày ấy, người hắn chú ý chỉ có duy nhất một người.

Cung Thượng Giác bỗng nhiên xoay đầu lại.

Lông mày của hắn nhíu chặt, thập phần chán ghét nhìn nữ nhân kia không biết tốt xấu. Thấy Thượng Quan Thiển căn bản không có ý định rời đi, tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì.
Hắn dùng nội lực một chưởng đánh nàng bay ra ngoài, lạnh quát một tiếng:
- Cút!
Thượng Quan Thiển run lên, phịch một tiếng ngã trên mặt đất, trong miệng tràn ra một tia máu. Nàng nghĩ đến ánh mắt nguy hiểm của Cung Thượng Giác, toàn thân không nhịn được mà run lập cập, cuối cùng lấy lại tinh thần bỏ chạy.
Kẻ chướng mắt cuối cùng cũng rời đi, Cung Thượng Giác quay đầu nhìn người dưới thân như mãnh thú nhìn con mồi. Hắn đem hai đùi của thiếu niên gác lên trên vai của mình, hai tay gắt gao bóp lấy vòng eo, nâng lên tính khí tráng kiện, giống như đóng cọc đâm vào rút ra.
- Ách a a a a!!!
Tay của Cung Thượng Giác bóp lấy eo nhỏ của đệ đệ. Hắn đứng bên giường nâng tính khí to lớn hung hăng thao làm hoa huyệt. Hoa tâm không có chút năng lực chống cự, chỉ có thể yếu ớt rộng mở, tùy ý để côn thịt thô to xỏ xuyên qua. Bụng dưới vừa xót vừa tê, hoa huyệt bị côn thịt cứng rắn của nam nhân không chút lưu tình ma sát, từng đợt dâm dịch liên tục phun ra.
Cung Viễn Chủy bị làm đến thất thần, miệng vô thức phun ra tiếng rên rỉ, mặc cho người định đoạt, bụng dưới bị cắm ê ẩm sưng đau vô cùng. Mỗi lần đỉnh vào, bụng dưới ẩn ẩn lộ ra tính khí nhô lên, hoa huyệt bị cắm đến sảng, dâm dịch phun tung tóe, làm ướt nệm giường dưới.
Con mắt Cung Thượng Giác đỏ bừng nhìn chằm chằm hoa huyệt cắn nuốt lấy côn thịt của hắn, thịt mềm ướt đẫm tham lam co rút, hận không thể hút khô thần hồn của hắn. Nam nhân nhịn không được đưa tay vỗ lên mông thịt tuyết trắng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Viễn Chủy! Thích cho người khác nhìn sao?
- A...
Mông thịt trắng nõn lập tức đỏ lên một mảng lớn, xấu hổ làm cho gương mặt nổi lên một tầng phấn hồng, thanh âm yếu ớt, khóc đến nức nở
- Không... Không phải... Chỉ thích... Ngô... Ca ca..... Chỉ cho ca ca nhìn, chỉ thích ca ca...
"Ong" một tiếng, trong đầu Cung Thượng Giác nổ tung. Lời nói của Viễn Chủy tiến vào tai của hắn, nện xuống một đòn khiến đầu óc của hắn choáng váng
Cung Viễn Chủy bị thao đến nghẹn ngào, đã mất đi thần trí, hoa huyệt không khống chế được phun ra một cỗ mật dịch, tưới lên quy đầu. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đặt lên bụng dưới bị đỉnh đến mức nhô cao, tiếng nam nhân thở dốc mang theo khí tức vui vẻ thì thầm bên tai
- Đều cho đệ ăn... A Chủy thật chặt...thật biết hút.
Sắc mặt Cung Thượng Giác chợt biến đổi, cuối cùng thở dài một tiếng. Tinh dịch nóng bỏng bắn vào bên trong Cung Viễn Chủy. Hắn tháo xuống đai lưng trên mắt đệ đệ.
Khoái cảm mãnh liệt khiến Cung Viễn Chủy toàn thân run rẩy, hai mắt trợn trắng, cánh môi hơi hé. Một tia thanh âm cũng đều không phát ra được, nước mắt cùng nước miếng ở khóe miệng trượt xuống, toàn thân trên dưới đều chảy nước, bộ dáng bị nam nhân khi dễ đến hỏng.
Trong cặp mắt ướt sũng của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác nhìn thấy cái bóng của mình. Mặc dù thiếu niên hiện tại bị dục vọng lấm chiếm, nhưng trong mắt vẫn chỉ có một người, cũng chỉ vì một người. Cung Viễn Chủy chỉ có thể thở hổn hển si mê nhìn ca ca chăm chú, vòng eo run nhè nhẹ.

Sau đó, khí tức ấm áp che trên cánh môi.

Là một nụ hôn, đầu lưỡi nóng ướt cường ngạnh xâm nhập khoang miệng, chiếm hữu lấy môi lưỡi của thiếu niên. Hắn cướp đoạt lấy hô hấp của đệ đệ, dùng một loại phương thức gần như thô bạo, không ngừng làm nụ hôn này thêm sâu, sau đó lại ôn nhu khắc chế.

Trong mắt bọn họ, đều có nhau.

- Ca ca, thật là xấu......
Cung Thượng Giác ôm tiểu kiều thê trong ngực mình, sau đó nằm lên trên giường. Nghe tiểu hài lẩm bẩm lải nhải, hắn ác ý thú vị bóp eo của thiếu niên, khiến người trong ngực hờn dỗi loạn động.

- Có phải không? Nhưng A Chủy lại thật ngoan....

Nghe nam nhân ở bên tai nói, trong lòng Cung Viễn Chủy tức giận nghĩ, còn không phải sao. Bởi vì mình vụng trộm đi Vạn Hoa Lâu, bị ca ca phát hiện sau đó chịu trừng phạt.
Rõ ràng hôm đó mang một cuốn sổ từ Vạn Hoa Lâu trở về, không biết từ lúc nào lại biến thành một bộ y phục cùng....thứ đồ chơi kia
- Aizzzzz...
Cung Viễn Chủy ở trong ngực Cung Thượng Giác xoay một vòng, chọn một tư thế dễ chịu lim dim mắt, cực kỳ giống mèo con cơm nước no nê xong phơi cái bụng nằm lười biếng.
Cung Viễn Chủy nghĩ: "Quả nhiên, ca ca yêu mình nhất, không nỡ để mình bị người khác nhìn... Mua y phục... Cũng thật vừa người".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top