Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Đánh đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý nàng là... việc Cung Thượng Giác bỏ lỡ lễ thành nhân của Viễn Chủy lẫn việc Viễn Chủy trúng độc đều nằm trong kế hoạch của Vô Phong?"

   Cung Tử Vũ toát mồ hôi lạnh. Y nhớ khi trước Vân Vi Sam từng kể nàng yêu thương em gái mình là Vân Tước như thế nào. Lần này, nếu Vô Phong lấy cô em gái sinh đôi ra để đe dọa nàng, liệu Chấp Nhẫn phu nhân của y có sẵn sàng đối đầu với Cung Môn?

   Dường như đọc được ý nghĩ của phu quân, Vân Vi Sam nắm lấy tay vị Chấp Nhẫn, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Chàng yên tâm. Thiếp đã là người của Cung Môn, thề sẽ không bao giờ phản bội nơi này."

"Cảm ơn nàng đã hiểu cho ta. Việc Vô Phong trà trộn vào tân nương khiến ta rất khó xử. Nàng thấy đấy, đến cả người lí trí như Cung Thượng Giác còn vì tình cảm cá nhân mà để cho Thượng Quan Thiển chạy thoát."

   Vô Phong và Cung Môn vốn là kẻ thù, giờ lại liên tục làm thông gia với nhau. Đúng là chuyện khôi hài nhất trên đời.

"Nhiều khả năng Vô Phong đã bắt đầu kế hoạch rồi. Cung Nhị kể rằng Viễn Chủy khăng khăng nói bản thân lấy mình thử độc nên mới bị trúng độc, nhưng thiếp không tin. Hôm qua thiếp đã đi gặp Kiều phu nhân. Nàng ta khẳng định không hề biết Viễn Chủy ra khỏi phòng. Cả tối đệ ấy say rượu, vừa sáng sớm thì Cung Thượng Giác đến. Trong suốt khoảng thời gian đó, Kiều Giai Tuệ không hề rời khỏi Chủy Cung. Chắc chắn nàng ta sẽ để ý nếu Viễn Chủy rời đi."

   Giả thuyết Viễn Chủy lẻn đi bằng con đường khác nên Giai Tuệ không biết nghe cũng không thuyết phục. Đi làm việc chứ đâu phải đi ăn trộm mà phải giấu giếm mọi người chứ?

"Khoan đã, nàng nói Giai Tuệ luôn ở Chủy Cung trong lúc Viễn Chủy say rượu sao?"

"Đúng, khi Cung Nhị đến, nàng ta còn chưa thay hỷ phục."

   Nói đến đây, mắt Vân Vi Sam đột nhiên mở lớn. Nàng và Chấp Nhẫn đang có chung một suy nghĩ. Nếu cả tối hôm đó bên cạnh Viễn Chủy chỉ có một mình Kiều Giai Tuệ, vậy chẳng phải nàng ta là kẻ tình nghi số một đã đầu độc Cung Tam sao? Hơn nữa, nàng ta còn là tân nương từ ngoài Cung Môn vào, lai lịch hoàn toàn có thể bị Vô Phong đánh cắp.

"Không đúng... Viễn Chủy rất căm ghét Vô Phong. Tại sao đệ ấy lại che giấu cho người đã hạ độc mình chứ?"

*****

   Chấp Nhẫn và vợ y không phải hai người duy nhất nghi ngờ Kiều Giai Tuệ. Sau khi rời khỏi điện Chấp Nhẫn, Cung Thượng Giác dẫn theo vài thị vệ đến thẩm vấn Kiều cô nương. Nào ngờ khi tìm tới Y Quán, hắn lại thấy nàng đang bốc thuốc và trò chuyện cùng Viễn Chủy.

"Sao đệ lại ở đây?" - Cung Thượng Giác không ý thức được bản thân đang nhíu mày khó chịu trước đôi nam nữ, chất giọng ai nghe cũng nhận ra mùi ghen tuông.

"Đệ thấy đỡ hơn nhiều rồi nên muốn quay lại làm việc. Sao ca lại tới đây?" - Viễn Chủy nhanh chóng nhận ra đám thị vệ xếp hàng phía sau Cung Nhị, gương mặt bỗng nhiên tối sầm đi - "Sao ca lại dẫn theo thị vệ?"

"Viễn Chủy, Nguyệt trưởng lão dặn đệ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Đệ mau về phòng đi. Ta dẫn người đến vì có vài điều muốn hỏi Kiều cô nương."

"Không phải huynh đang nghi ngờ cô ấy hạ độc đệ đấy chứ..."

"Đệ bị hạ độc, ta là ca ca của đệ nên tất nhiên phải điều tra cho rõ chuyện này. Thê tử của đệ là người ở trong Chủy Cung đêm đó, ta có quyền nghi ngờ nàng ta."

   Kiều Giai Tuệ thấy hai bên ngày càng căng thẳng bèn chủ động tiến đến trước mặt Cung Thượng Giác:

"Giác tiên sinh vì lo cho sự an toàn của Chủy công tử nên mới điều tra kỹ càng một chút. Hơn nữa, việc ta bị nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu. Ta đồng ý đi theo Giác tiên sinh."

"Không được!"

   Viễn Chủy kéo Giai Tuệ ra sau lưng mình. Hành động ấy càng khiến toàn thân Cung Nhị bốc hỏa.

"Ca, huynh không tin ta sao? Ta đã nói sự cố hôm trước là do ta không cẩn thận lúc thử độc nên tự hại mình. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Kiều cô nương."

"Viễn Chủy, đệ tưởng ta là con nít sao? Đến Cung Tử Vũ nghe ta báo cáo còn không tin đệ tự trúng độc. Sao đệ lại che giấu cho thủ phạm đã hại mình? Kiều Giai Tuệ không có chứng cứ ngoại phạm, ta thẩm vấn cô ấy theo gia quy của Cung Môn thì có gì sai?"

   Viễn Chủy nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự giận dữ của đối phương, rèm mi đột nhiên cụp xuống. Mỗi khi chứng kiến Cung Thượng Giác nóng nảy, cậu luôn tự động thu mình lại đầy bất an như thế.

"Vì đệ tin cô ấy."

   Cung Thượng Giác đứng như trời trồng, không dám tin vào tai mình. Hắn vắng mặt có vài ngày mà trời đất đã đảo lộn rồi sao? Viễn Chủy đệ đệ luôn chỉ hướng về ca giờ lại vì một cô gái khác mà đối đầu với hắn. Dẫu vậy, hắn không thể cao giọng trách mắng cậu.

   Bởi hình như hắn cũng từng giống cậu bây giờ.

   Cũng từng vì chút rung động với Thượng Quan Thiển mà gạt đi mọi lời thuyết phục của Viễn Chủy rằng nàng ta chính là Vô Phong. Đến cả Tết Nguyên Tiêu mọi năm hắn luôn ở bên Viễn Chủy, năm đó cũng bỏ lại cậu cô đơn để đi bầu bạn với Vô Phong.

   Hắn thấy sự xuất hiện của Kiều Giai Tuệ chính là quả báo cho mình. Bây giờ đến lượt hắn bị bỏ rơi. Người hắn thương yêu nhất lại không tin lời hắn, đây chính là sự tổn thương Viễn Chủy phải trải qua suốt quãng thời gian Thượng Quan Thiển còn ở Cung Môn.

"Đệ nói vậy... ta cũng không còn gì để nói."

   Hắn nhìn Viễn Chủy lần nữa, hi vọng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ mà đồng ý với hắn rằng Kiều Giai Tuệ rất khả nghi. Nhưng Viễn Chủy vẫn cúi mặt không nói gì, giữ chặt cổ tay Giai Tuệ.

   Hai mắt Cung Thượng Giác vằn đầy tơ máu. Bàn tay hắn ở sau lưng siết chặt lại, không ngừng run rẩy. Cung Nhị xoay lưng rời đi, đốm lửa bỏng rát trong tim đã lan ra khắp lồng ngực từ lúc nào.

*****

"Huynh không nên vì ta mà bất hòa với ca ca huynh."

   Sau khi Cung Thượng Giác rời đi, Viễn Chủy và Kiều Giai Tuệ ở lại Y Quán ăn trưa. Đây là chuyện rất hiếm thấy, bởi trước nay Cung Tam hầu như luôn dùng bữa ở Giác Cung, chỉ trừ những khi Cung Nhị ra ngoài làm việc hàng tháng trời.

   Cung chủ Chủy Cung xoay xoay chiếc bát trên tay, trầm ngâm đáp:

"Cô không phải thủ phạm. Hơn nữa, ca đã từng dặn ta dù thế nào cũng phải tôn trọng thê tử của mình. Ta sẽ không để cô chịu oan."

"Ta hiểu, đến cả Cung Nhị tiên sinh còn không được biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm ấy thì cũng không đến lượt ta biết. Nhưng huynh cứ tìm đến ta chia sẻ nếu muốn, đừng tự gánh đau khổ một mình."

"Trông ta giống kẻ hay tự gánh đau khổ một mình sao?"

   Kiều Giai Tuệ mỉm cười, gắp một miếng rau vào bát phu quân.

"Chính là như thế đấy. Huynh không biết dáng vẻ của bản thân lúc đứng ở tầng hai uống rượu ngắm trăng trông sầu khổ thế nào đâu."

"Hóa ra cô đã biết ta nghe được cuộc đối thoại của các tân nương."

   Dĩ nhiên Kiều Giai Tuệ biết. Cũng vì tinh ý phát hiện cậu đang đứng đó, nàng mới đánh cược nói ra những điều gây tranh cãi kia để thu hút sự chú ý của Chủy công tử.

"Vậy... lời cô nói tối hôm đó là sao? Cái gì mà "Tình huynh đệ là sự ràng buộc, cả đời làm huynh đệ chứ không thể làm gì khác của nhau". Cô đã từng chứng kiến điều gì mà dám đúc kết ra những nhận định ấy?"

"Ta là con nuôi của nhà họ Kiều. Trước khi gả đến đây, ta từng đem lòng thích huynh trưởng trong nhà, nhưng huynh ấy lại chỉ coi ta như một đứa em. Về sau huynh ấy cưới người khác. Cả hai yêu thương mặn nồng, có với nhau mấy đứa con, còn ta ôm trái tim bị tổn thương đi làm dâu Cung Môn."

   Rõ ràng ta không phải em ruột của huynh trưởng, nhưng hai chữ "huynh muội" vẫn trói buộc bọn ta. Người ngoài nhìn vào đều thấy hai bọn ta rất yêu thương nhau, nhưng cái ta cần không phải loại tình cảm ấy.

   Nghe đến đây, Viễn Chủy thở dài. Chẳng hiểu sao cậu thấy đồng cảm với nàng.

"Chia buồn với cô. Ta cũng ghét chuyện cưới xin mà không có tình yêu. Cô từng nghe về Lan phu nhân - mẹ ruột của Chấp Nhẫn chưa? Bà ấy cũng vì gả cho người mình không yêu mà ngày đêm u uất rồi qua đời, còn để lại vết thương tâm lý cho Cung Tử Vũ do bị mẫu thân lạnh nhạt."

"Chúng ta căm hận hoàn cảnh nhưng không có cách nào để thay đổi nó. Giờ ta đã là vợ của Chủy công tử, luyến tiếc người cũ cũng chẳng để làm gì."

   Viễn Chủy hơi bất ngờ trước câu nói ấy.

"Nghĩa là cô chấp nhận dành cả quãng đời còn lại ở Cung Môn, sống với một người không hề yêu mình?"

"Giờ ta chỉ muốn làm một phu nhân an phận sống qua ngày. Không nhờ nơi này giam ta lại, e là ta sẽ mù quáng tìm về chốn cũ tiếp tục yêu huynh ấy."

   Nói đến đây, Kiều Giai Tuệ đột ngột bỏ bát xuống. Nàng quỳ trước mặt Viễn Chủy, khấu đầu:

"Dù tình cảm của Chủy công tử đang dành cho ai, ta cũng xin huynh giúp Cung Môn và Kiều gia đạt được nguyện vọng. Ta muốn sinh một đứa con cho Chủy Cung."

*****

   Cung Viễn Chủy trằn trọc không ngủ được. Cậu lọ mọ bước xuống tấm phản đặt trong phòng làm việc, định kê cho bản thân một ít thuốc an thần. Nhưng chưa đi đến tủ đựng thảo dược, cậu đã dừng lại trước chiếc gương treo trên tường.

   Dưới ánh nền leo lắt, hình ảnh thiếu niên với vẻ đẹp thanh thoát và có phần ương ngạnh hiện ra. Nhưng ẩn sau nét trẻ trung của tuổi đôi mươi là dáng vẻ kiệt quệ và sầu não.

   Kể từ cái đêm định mệnh ấy, cậu chẳng thể nào ngủ nổi. Ý nghĩ bản thân đã chìm sâu vào vũng lầy nhơ bẩn khiến cậu chỉ muốn chết đi. Nhưng Viễn Chủy thầm nhủ đó là sự hi sinh xứng đáng. Chỉ cần cậu âm thầm đứng ra chịu thay ca ca nỗi đau này, cả hắn lẫn Cung Môn mà hắn trân trọng nhất sẽ được yên ổn.

   Đêm tân hôn, cậu không ở Chủy Cung mà lại đem rượu sang Giác Cung uống lần nữa. Nhưng đợi mãi ca ca vẫn không trở về, cậu đành quay lại Chủy Cung, mải nghĩ về Cung Thượng Giác mà vấp ngã ngay lối vào. Kiều Giai Tuệ dìu cậu lên giường nghỉ ngơi, còn bản thân nàng xin mang chăn gối ra ngủ ở tấm phản đặt trong phòng làm việc. Không đợi phản hồi của Cung Tam, nàng đã kéo chăn cho cậu rồi xoay người rời khỏi phòng.

   Giữa lúc mê man, cậu nghe thấy tiếng ai đó mở cửa sổ vang lên rất lộ liễu. Dù có say đến mấy, Viễn Chủy vẫn giữ được sự cảnh giác nhất định. Cậu bật dậy, rút lấy thanh kiếm ở đầu giường kề vào cổ kẻ đột nhập. Ngạc nhiên thay, kẻ kia dường như không thèm né tránh. Người đó vắt vẻo ngồi trên khung cửa để ngỏ, mặc cho ánh trăng vẽ lên gương mặt những mảng sáng tối loang lổ như bóng hoa đêm in trên mặt cỏ.

"Ca của ngươi đâu rồi, Chủy công tử?" - Chất giọng nữ nửa trầm thấp nửa giễu cợt vang lên.

   Đôi đồng tử của Cung Tam đã dần quen với bóng tối. Cậu nhận ra trước mắt là một người phụ nữ mặc trang phục đen từ đầu đến chân, đeo mạng che mặt.

"Nói mau, ngươi là ai? Ngươi lẻn vào đây có ý đồ gì?"

"Ngươi đã từng nghe cái tên "Điểm Trúc" bao giờ chưa?"

   Viễn Chủy thấy toàn thân đông cứng lại. Cung Thượng Giác từng kể cho cậu những gì hắn khai thác được từ màn tra khảo Thượng Quan Thiển năm ấy, rằng nàng ta có thù với Điểm Trúc - kẻ đứng đầu Vô Phong. Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại được kẻ khét tiếng nhất giang hồ ghé thăm.

   Tuy Viễn Chủy trẻ tuổi bồng bột nhưng không phải loại ngựa non háu đá, không biết người biết ta. Cậu thừa hiểu sức mình chẳng bằng một cái móng tay của kẻ đã làm chủ đủ thứ võ tà thuật trên đời như Điểm Trúc. Cả Cung Môn cộng lại có khi vẫn chưa đủ để đối phó với bà ta. Ngay lúc này, cậu đứng cách bà ta một khoảng mà vẫn cảm thấy ác khí ngút trời tỏa ra từ người đối diện.

   Cung Tam tự động hạ kiếm xuống. Cậu thậm chí đã bắt đầu nghĩ xem mộ của mình nên được đặt ở chỗ nào.

"Bà muốn gì?"

"Hẳn ngươi đã biết ca mình đi thăm mẹ con Thượng Quan Thiển. Ta cũng không giấu ngươi, hắn đã bị Thượng Quan Thiển theo lệnh của ta chuốc thuốc ngủ mê man. Mộng Miên Trường là loại thuốc hiệu quả ra sao, thiên tài y dược đây chắc tự biết. Trời có sập hắn cũng không dậy được cho đến sáng mai. Sinh mạng hắn bây giờ hoàn toàn nằm trong tay ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top