Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể nhỏ bé của hài đồng được huynh trưởng cẩn thận ôm ở trong ngực, vô thanh vô tức tựa như búp bê sứ tinh xảo nhưng lại không có sức sống.
- Viễn Chủy, Viễn Chủy...... Bé ngoan, đừng ngủ mà....Tỉnh lại đi.
Ngữ khí của Cung Thượng Giác ẩn ẩn nỗi bất an, giống như dã thú mất đi con non mà phát ra tiếng rền rĩ đau buồn.
- Đừng ngủ mà.
Dung nhan tái nhợt của hắn bong ra từng mảng bạc tình lạnh thấu xương vốn có, chỉ còn sót lại sự rệu rã lo sợ.
- Viễn Chủy ngoan.
- Bạch Thuật, Thục Địa Hoàng, Cam Thảo, Phục Linh......
Không biết có phải là lời cầu khẩn thành tâm của huynh trưởng có thật sự gọi được linh hồn yếu ớt của người trong ngực trở về hay không, Cung Viễn Chủy mệt mỏi mở đôi mắt đã mất đi tiêu cự ra. Lồng ngực gầy gò tựa như giấy mỏng phập phồng, gian nan thở dốc.
- Thăng Ma, Thược Dược.
Có bọt máu tím đen từ trong miệng của tiểu hài tràn ra, tựa như báo hiệu sức sống của thân thể nhỏ bé này đang dần tàn lụi.
- Là phương thuốc, lấy giấy bút ghi lại!
Liễu Hoán đột nhiên hoàn hồn, cho dù bản thân hắn đang bị uy hiếp nhưng vẫn mang nhân tâm thầy thuốc, đoạt lấy bút lông sói trong người hầu, vội vàng đặt bút.

Cung Viễn Chủy quả nhiên là kỳ tài thế gian, y thật sự phối ra được giải dược của cổ Sinh Tức.

Là dùng nửa cái mạng để đổi giải dược.

- Phải nhanh lên..Cung...Cung Lãng Giác...Cung Lãng Giác sắp không chịu nổi nữa rồi, hắn không còn thời gian, phải nhanh lên!
Thanh âm vốn trong trẻo của đệ đệ đột nhiên khàn đặc như xé vải, từng câu nói đứt đoạn giống như đao nhọn, chậm rãi róc thịt róc tim của Cung Thượng Giác.
- Hắn không còn thời gian nữa, không còn...

Cùng một lúc, hai bát giải dược đều được uống hết.

Lúc Cung Viễn Chủy sặc ra máu đen ở Chủy cung, Giác cung cũng đồng thời truyền ra tin Cung Lãng Giác bỏ mạng.
Cổ Sinh Tức một khi đã ăn vào thân thể sẽ sinh sôi ra vô số nhánh phụ, đợi đến khi độc lan tràn ra khắp kinh mạch, thần tiên cũng khó cứu.
Cung Viễn Chủy đã sớm biết rằng không kịp. Lúc y bắt mạch cho Cung Lãng Giác, cổ độc đã ăn sâu vào phế phủ, dù có dùng thứ dược gì cũng khó trị, thế nhưng Viễn Chủy vẫn muốn thử một lần.

Trên đời có đủ loại kỳ tích, cho dù chỉ là một phần trong vạn phần ..... cũng có thể xảy ra mà.

Đời trước Cung Lãng Giác bỏ mạng, Cung Viễn Chủy không thoát khỏi liên đới cho dù nhiều hay ít. Hôm nay vì hắn mà thử cổ, cũng coi như là không ai còn nợ ai.

- Dù ta lớn hơn Chủy công tử rất nhiều tuổi, nhưng tài nghệ lẫn am hiểu về cổ thuật của công tử bỏ xa ta khá nhiều.
Liễu Hoán ngồi ở trước giường, bắt mạch cho Cung Viễn Chủy. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh sự xót thương vô hạn, thở dài nói.
- Nhưng công tử thực sự quá nhỏ...
- Thân thể của hài đồng sao có thể chịu đựng được thứ hung cổ lẫn dược tính ác liệt này?
- Bất luận là cổ Sinh Tức hay là giải dược, đối với hắn mà nói, đều là kịch độc.
Cung Viễn Chủy hôn mê ròng rã hơn một tháng. Thuốc của Liễu Hoán cũng ngày ngày rót vào yết hầu, thế nhưng không hề thấy người tỉnh lại.
Cung Thượng Giác giống như dã thú mắc kẹt ở bên bờ vực của cái chết, cả ngày lẫn đêm đều canh giữ trân bảo của hắn, bộ dáng gần như phát cuồng.
- Viễn Chủy, mau tỉnh lại đi...... Đừng rời bỏ ta.
Hắn tự tay lau mặt, tẩy rửa thân mình cho đệ đệ, dùng đầu ngón tay lướt qua hai gò má tuyết mịn rồi đến đôi môi nhạt màu.
- Đệ đừng đi.
- Ở lại đi Viễn Chủy, cầu xin đệ.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Cung Viễn Chủy nghe được lời cầu khẩn thống thiết của huynh trưởng. Thế nhưng bất luận có ra sao, y vẫn chưa hề tỉnh lại.

Thì ra ca ca vẫn rất quan tâm đến mình.

- Giác công tử, tại hạ đã từng đọc qua cổ tịch của Ngân Nguyệt, biết được một phương pháp tà độc, lấy thân nhân làm dược, lấy huyết nhục...... thanh trừ độc tố, kéo dài tính mạng.
- Nhưng...
- Không có nhưng! Ngươi cứ việc thử.
Săc mặt của Cung Thượng Giác tái nhợt, ngón tay siết chặt lấy vạt áo. Trong con ngươi tối tăm như ánh nến sắp tắt chợt lóe ánh sáng.
- Liễu tộc trưởng, ngươi cần nhớ rõ tình cảnh hiện tại của mình, toàn bộ tính mạng của tộc Ngân Nguyệt đều đang nằm trong tay ngươi.
- Vâng.
Điều khiến Liễu Hoán kinh ngạc không phải là quyết định của Cung Thượng Giác, mà là ánh mắt thâm tình tựa như nước của hắn.

Đó thật sự chỉ là tình cảm yêu thương của huynh trưởng đối với ấu đệ thôi sao?

- Ta không muốn.
Tiểu hài mang khí tức yếu ớt tựa như đã sớm dự cảm được. Y hoảng hốt nắm lấy ống tay áo của huynh trưởng thật chặt. Cảm giác đau đớn âm ỉ trong thân thể khiến Viễn Chủy không thể động đậy được, đành phải dùng khí âm lặp đi lặp lại.
- Ca ca...... Ta không muốn.
- Viễn Chủy, đệ phải ngoan.
Trên mặt Cung Thượng Giác dâng trào lên vẻ yêu thương ti tiện không thể nói. Hắn ôn nhu dỗ dành, thanh âm giống như ngọn lửa nóng rực dấy lên trong đêm.
- Bé ngoan.
- Liễu tộc trưởng, ta biết ngươi có cách khiến đệ ấy quên sạch sẽ.
Vẻ mặt của huynh trưởng mang quyết tâm khó mà rung chuyển.
- Viễn Chủy, đệ yên tâm, ca ca sẽ không để cho đệ phải chết.
- Ta không muốn, không muốn!
Sự kinh hãi, tuyệt vọng ngăn trở động tác của hài đồng. Cung Viễn Chủy không ngừng rơi nước mắt.
- Ca ca, ta không muốn...Huynh đừng làm như vậy, đừng làm như vậy!
- Ta nhất định sẽ hận huynh, ta sẽ hận huynh!

Vì cái gì, vì cái gì mà ca ca lại muốn làm đến tận nước này vì mình?

Rõ ràng hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ là họ hàng xa.

- Viễn Chủy đừng sợ, quên hết chuyện quá khứ rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của ấu đệ, vắt khăn vải lau mồ hôi trên trán giúp đệ đệ. Trong ánh mắt sâu thẳm của hắn tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn bộc bạch, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.
- Viễn Chủy phải làm bé ngoan của ca ca chứ.
Nụ cười nhẹ trên môi huynh trưởng giống như pháo hoa nở rộ ngày tết Nguyên Tiêu hôm đó, đạt đỉnh rồi tàn suy.
- Liễu tộc trưởng, chuẩn bị thuốc cho kỹ càng.

Lúc tỉnh lại, Cung Viễn Chủy quên mất vì sao Cung Lãng Giác lại chết, cũng quên chuyện bản thân mình từng không sợ hung hiểm mà lấy thân thử cổ, càng quên đi chuyện đêm ấy huynh trưởng ăn thảo dược cùng cổ trùng Ngân Nguyệt, chịu đựng cơn đau đớn thống khổ như khoan tim khắc cốt, từ đó trở thành dược nhân cung cấp huyết nhục cho Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bắt đầu ở lỳ trong Chủy cung làm vườn nuôi cỏ cả ngày, thà làm bạn cùng rắn rết chứ không muốn tiếp tục đến gần Giác cung.

Hai người cùng ở trong Cung Môn nhưng lại giống như cách núi cao biển rộng, mà huynh trưởng cũng không thể vượt qua vực thẳm do chính tay hắn tạo ra.

Không có sự bắt đầu lại như Cung Thượng Giác mong đợi, chỉ có sự xa lánh, tránh né hắn còn không kịp của đệ đệ.

Ròng rã suốt mười năm.

Cung Viễn Chủy chạy trốn ba năm, quên lãng đi bảy năm.

Chim nhỏ non nớt quên đi tổ ấm, không còn nguyện ý bay quanh đầu ngón tay của huynh trưởng.

Quá lâu rồi, lâu đến mức Cung Thượng Giác đã quên mất lông vũ của chim nhỏ mềm mại nhường nào, quên mất tình yêu của đệ đệ đã từng nóng bỏng thế nào.

Ngày mùa đông ở Cung Môn vẫn lạnh lẽo như bảy năm trước, cơn mưa dữ dội xé rách yên tĩnh, xoắn nát thanh tịch của Giác cung.
Nước trong Mặc Trì phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Thượng Giác, con ngươi đen nhánh chậm rãi hòa vào bóng đêm đen ngòm. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời không trăng không sao giống như tơ tình không thể nói cho ai biết của hắn - nó mờ mịt, đáng sợ, nhưng lại vội vã, không kìm nổi mà muốn cuốn lấy thiếu niên ở gần ngay trước mắt.

- Viễn Chủy à, ta không thể đợi thêm nữa.
Ánh mắt của hắn nặng nề, khóe môi lộ ra một nụ cười hiểm ác.
- Kim Phục, kêu Liễu Hoán chuẩn bị một loại thuốc có thể khiến vết thương mau chóng.....chuyển biến xấu.
Lục ngọc hầu cung kính quỳ gối ở trước mặt chủ tử, chút hồi ức hiện lên trong đầu cũng mau chóng biến mất.
- Vâng

Có một số vết thương nếu không có ai nhìn thấy sẽ trở thành thứ tồn tại mà không có ý nghĩa.

Viễn Chủy, chi bằng để cho ta thăm dò thêm lần nữa -- tâm của đệ.

Cung Thượng Giác vuốt vuốt chén trà men trắng ở trong tay, vẻ mặt ngoan lệ hiểm ác khiến người không rét mà run.

Sao hắn lại không phải là kẻ không từ thủ đoạn?

Dù ngày thường có đeo mặt nạ ôn nhu nhiều hơn chút, cũng không thể khiến cho La Sát ngủ yên trong Luyện Ngục thực sự trở thành tượng thần trên bàn thờ phổ độ chúng sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top