Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca, ta..." Cung Viễn Chuỷ trầm mặc một lúc lâu, vẫn khó có thể mở miệng nói ra.

Cung Thượng Giác hơi hơi sửng sốt, lại cảm thấy đệ đệ thật sự đáng yêu, liền cố ý trêu đùa, "Như thế nào, Chuỷ cung y quán không bốc thuốc đúng bệnh được sao? Không bằng hiện tại ta gọi hạ nhân lấy ít dược tới."

"Làm sao đệ lại pha loại dược này ở y quán được!" Cung Viễn Chuỷ khó được một lần phát hoả với ca ca, tức muốn hộc máu mà nhíu chặt mày.

"Tự dưng không có việc gì đi chế cái thứ kia ---"

"Tại sao dược này lại khó nói chứ?" Bình sứ màu thiên thanh bị niết trong tay, Cung Thượng Giác khẽ cười, một đôi con người trầm trầm yên lặng nhìn y, "Chỉ là loại dược bình thường... Thôi, Viễn Chuỷ đệ đệ, đệ nghĩ đi đâu đấy."

"Ta ---" Cung Viễn Chuỷ miệng lưỡi sắc bén với người ngoài, nhưng đứng trước mặt ca ca ngược lại miệng lưỡi vụng về đi không ít.

Nửa ngày cũng chưa nghẹn ra được câu nào để chèn ép lại huynh trưởng, chỉ dám cắn môi tự mình giận dỗi.

"Được rồi, là ca ca không tốt." Cung Thượng Giác nhìn gương mặt đệ đệ, biểu tình nghiêm nghị cũng hoá ôn hoà, giờ phút này, hắn bưng cháo đến hướng đệ đệ dỗ dành, "Chuỷ công tử, nể mặt kẻ hèn này dùng một ít nhé."

"Đệ không đói bụng." Y thực sự không đói bụng, cũng không muốn ăn gì, ngày thường không cần ăn gì còn tốt được chút, ngược lại ăn vào dạ dày khó chịu đến lợi hại.

"Đệ không ăn gì thì thân mình làm sao mà chịu được." Cung Thượng Giác cầm lấy muỗng múc ít cháo, "Ráng ăn một chút."

"Chỉ... một chút." Cung Viễn Chuỷ không muốn ca ca mất hứng, cố gắng nhấp môi uống một ngụm cháo.

Cung Thượng Giác thấy y uống an ổn, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng vạn sự nóng vội thì không thành công, hắn cũng không dám cho y ăn nhiều, chỉ dỗ mấy muỗng đã kêu người mang hộp đồ ăn xuống.

Chút dược trong bình sứ xác thật dùng tốt.

Cung Viễn Chuỷ đem đầu vùi ở trong chăn, không dám ngẩng đầu nhìn huynh trưởng. Y có làn da trắng như ngọc, lúc này một thân nằm trên giường, áo trong buông lõng, giống như hồ nước trắng thuần lay động.

Đệm chăn đã được thay đổi hai lần, thậm chí vừa mới nãy trong phòng đã tràn đầy hơi thở đan xen của cả hai người họ.

"Dậy nào, mặt trời cũng lên cao rồi, không bước xuống giường còn ra thể thống gì." Cung Thượng Giác nửa bế nửa ôm đệ đệ. Một tay đỡ lấy bờ vai Cung Viễn Chuỷ, một tay vớt lấy mái tóc xoã dài rời rạc của y.

Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn rằng ngày thường đệ đệ đều cẩn thận tết tóc, hiện tại... Thật sự quá mức diêm dúa động lòng người.

Cung Viễn Chuỷ tuổi còn nhỏ, lúc trước... tuy rằng xinh đẹp, lại có chút ngây ngô.

Mà hiện giờ mới là chân chính Cung Viễn Chuỷ đẹp không sao tả xiết, như là quả hồng trên cây lộ ra mùi hương, rừng hoa hồng tới thời điểm nở rộ cánh hoa, làm cho người nhìn một cái liền tim đập rộn rã.

"Về sau không được tuỳ tiện xoã tóc nữa." Cung Thượng Giác cố gắng khống chế hô hấp, chỉ cảm thấy không rời mắt được.

Quá muốn mạng hắn!

Nếu có thể, hắn vĩnh viễn muốn nhốt người ở tại Giác cung, chỉ có bản thân mới được ngắm nhìn đệ đệ, mới được bước vào lòng đệ đệ.

"Ca ca." Cung Viễn Chuỷ cảm giác được hô hấp dồn dập của huynh trưởng, cho rằng hắn có điểm không khoẻ, mới muốn lên tiếng hỏi chuyện đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, phảng phất hiện lên tâm ma mà nhìn chằm chằm y, "Viễn Chuỷ, giờ đệ đừng nói chuyện."

Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn che đi đôi mắt Cung Viễn Chuỷ, "Đừng nhìn ta."

"Đệ còn như vậy, ta liền nhịn không được..."

Đây là châu ngọc trân bảo một tay hắn bảo vệ, vốn nên thuộc về hắn.

Cung Thượng Giác ánh mắt tối sầm, bắt lấy suối tóc Cung Viễn Chuỷ, "Viễn Chuỷ, Cung Tử Vũ nói rất đúng... Đệ thật sự rất thơm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top