Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya giờ Tý.

Cung môn.

Thượng Quan Thiển không trở về.

Cung Thượng Giác canh giữ cạnh giường Cung Viễn Chuỷ, tức giận bóp nát chung trà trong tay... Hắn không để bụng sống chết của nữ nhân kia, nhưng không có thảo dược Vô Phong, Viễn Chuỷ sợ không thể chờ thêm lâu hơn nữa.

Thân thể đệ đệ chuyển biến xấu quá nhanh, giống như cây xanh chợt mất đi dinh dưỡng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ khô héo trầm trọng.

Cung Thượng Giác không thể nhớ nỗi hôm nay đệ đệ đã nôn ra máu bao nhiêu lần, trong lúc mệt nhọc từng mở mắt, lại đã suy yếu đến không thể nói nên lời.

Uống hết một chén thuốc của Nguyệt công tử cũng không có tác dụng gì mấy, chỉ có thể giúp Viễn Chuỷ treo lên một hơi thở.

"Trước đây Chuỷ công tử từng dùng dược chế loại mạnh để bảo mệnh, chỉ là thời gian càng dài, dược hiệu sẽ càng kém đi."

Vì sao lúc mới đầu hắn lại tin tưởng vết thương sẽ không trí mạng? Như thế nào hắn liền tin câu nói không có việc gì của Viễn Chuỷ.

"Hiện tại y sao rồi?" Tay Cung Thượng Giác bị mảnh sứ vỡ cắt đến đổ máu đầm đìa, nhưng hắn lại hồn nhiên không phát giác, chỉ nhấp môi thấp thỏm mở miệng.

Hắn không tin thần, giờ phút này lại mong thực sự có đầy trời thần phật, có thể cho đệ đệ hắn một chút bình an.

"Giác công tử..." Nguyệt công tử thấy hắn mặt đầy bi thương, không chút nào nghi ngờ, nếu Cung Viễn Chuỷ bỏ mạng, Cung Thượng Giác cũng tuyệt không sống một mình.

"Giác công tử, có người ban đêm xông vào Cung môn." Kim Phục vội vàng tới báo.

Cung Thượng Giác nhìn thoáng qua đệ đệ đang hôn mê, không một chút phản ứng tiếng mảnh sứ rớt xuống chấn động, hơi hơi nheo lại đôi mắt, Thượng Quan Thiển, xem ra là ta xem thường ngươi.

"Kim Phục, dẫn đường."

...

Đêm trăng sáng.

Giác cung.

Trăng treo trên cao vô hỉ vô bi, hiện giờ ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu đến gương mặt Cung Viễn Chuỷ, như ôm lấy một gốc hoa quỳnh uể oải mệt nhoài.

"Người nào?" Trường kiếm dừng ở trước người Liễu Phong Miên, nguyên bản Cung Thượng Giác sẽ rời đi Giác cung bỗng dưng lại xuất hiện, gương mặt lạnh lùng ung dung trước sau như một, sát khí cả người cơ hồ có thể ngưng tụ thành hình.

Cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Liễu Phong Miên nghĩ vậy.

"Giác công tử, có gì từ từ nói." Hắn giơ lên đôi tay biểu hiện bản thân không có ác ý.

"Vô Phong thích khách?" Cung Thượng Giác rũ mắt, trong mắt sát ý nồng đậm.

"Không đúng không đúng, chỉ là gia nhập một đoạn thời gian ngắn ngủi, liền lập tức rời khỏi."

"Hồ ngôn loạn ngữ ---" kiếm khí phá gió bức mặt mà đến.

"Ta đã nói... Chuyện gì cũng phải từ từ." Liễu Phong Miên thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt né được kiếm của Cung Thượng Giác, khuôn mặt vẫn treo nét tươi cười, bên cạnh người lại bay ra vô số cổ trùng.

Cổ trùng phe phẩy cánh, phát ra tiếng vang quỷ quyệt kỳ dị, "Giác công tử, ta khuyên ngươi không nên cùng ta cứng đối cứng."

"Cổ độc không có mắt, ngộ thương đến người sẽ không tốt lắm đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top