Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chén canh cá màu thiên thanh tản ra mùi tanh kỳ quái.

Bộ dáng mỹ lệ vô tội của Thượng Quan Thiển hiện lên trước mắt, Cung Viễn Chuỷ nhớ tới lúc ấy nữ nhân mang theo ý cười múc canh, tiến lại thị uy "Giác công tử, đây là canh ta tự tay làm."

Cung Viễn Chuỷ đột nhiên cảm thấy dạ dày quay cuồng, nhìn canh cá cùng Cung Thượng Giác trước mặt, y nhịn không được quay đầu đi, khống chế không nổi mà phun ra.

Quá ghê tởm.

Như thế nào lại ghê tởm đến vậy.

"Viễn Chuỷ." Cung Thượng Giác bị y làm cho hoảng sợ, lập tức đem người đỡ dậy, "Đừng phun ra, nhịn một chút, đệ chưa ăn được gì cả."

"Ca ca, quá tanh, huynh mang canh cá ra ngoài đi." Cung Viễn Chuỷ vẫn còn nôn mửa, giờ phút này y túm lấy vạt áo Cung Thượng Giác, giọng thở hổn hển, phun đến cả người đều là mồ hôi lạnh.

"Người đâu, mang đổ đi." Cung Thượng Giác nhanh chóng đem người ôm đến bình phong nhỏ bên giường.

Khi còn nhỏ Cung Viễn Chuỷ mỗi ngày đều phải chạy đến Giác cung nghỉ ngơi. Có đôi khi ca ca ở sảnh trước xử lý công vụ, y liền trốn sau bình phong mà ngủ, lúc tỉnh dậy, ca ca đã kêu người chuẩn bị đủ các loại điểm tâm, gọi y ra sảnh ngoài mà ăn, cũng không sợ y đem các loại công văn dính đầy vụn bánh.

Chỉ biết ngày qua ngày hạ nhân Cung môn luôn phải ra ngoài chọn mua điểm tâm, một chút cũng không ngại phiền toái.

"Ca ca, ta hiện tại trở nên ngày càng phiền toái rồi."

Huynh sẽ chê trách ta sao? Về sau lúc huynh cưới Thượng Quan Thiển, có còn giống như trước, đau ta yêu ta không? Cho dù là làm hàng thay thế của Lãng đệ đệ... cũng được...

Y muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Vì thế cuối cùng y chỉ dám suy yếu mà dựa vào ngực ca ca, để Cung Thượng Giác dùng khăn lau sạch khoé môi mình.

"Như thế nào lại phiền toái chứ." Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ tiều tuỵ, khuôn mặt nhỏ như cũ diễm lệ phi thường, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, "Viễn Chuỷ, đệ vĩnh viễn là tâm can bảo bối của ca ca."

"Viễn Chuỷ là tâm can bảo bối của ca ca." Lúc cha mẹ vừa mới qua đời, Cung Viễn Chuỷ luôn mơ thấy ác mộng, không dám một mình ở tại Chuỷ cung, mỗi đêm y đều hướng Giác cung mà chạy đến.

Nhưng mặc dù ở Giác cung, y cũng không thoát khỏi ác mộng, lúc tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, liền ngăn không được khóc lớn.

Những lúc đó, Cung Thượng Giác liền sẽ ôn nhu ôm lấy chính mình, từng tiếng dỗ dành, "Viễn Chuỷ, tâm can bảo bối của ca ca, ca ca vẫn luôn bên cạnh đệ, đệ không phải sợ điều gì cả."

Đệ không phải sợ điều gì cả.

Những lời này huynh cũng sẽ nói với Thượng Quan Thiển sao? Nói rằng ta ở bên cạnh nàng, nàng không phải sợ điều gì cả.

Huynh cũng sẽ bảo hộ nàng giống như từng bảo hộ ta? Đem nàng vĩnh viễn trở thành... tâm can bảo bối.

Cung Viễn Chuỷ muốn giống như lúc nhỏ, gục xuống khóc lớn trong ngực ca ca, nhưng y không dám. Y biết, những điều ngọt ngào đó là y trộm từ Lãng đệ đệ mà thôi.

Y phục mới mới hay, người cũ mới tốt... Dù chính mình không phải là quần áo, cũng không phải là nỗi nhớ cố nhân trong lòng ca ca.

"Ca ca, đệ mệt mỏi quá, muốn ngủ..." Y vừa mới phun đến thoát lực, lời còn chưa nói dứt đã lầm vào hôn mê, cằm nhọn chống ở cổ Cung Thượng Giác, như là đâm đến trong lòng hắn.

Y sư lại bị gọi đến Giác cung. Hắn cung kính hành lễ, chỉ dám cúi đầu, không dám giương mắt nhìn xem vì sao Giác công tử lại ôm cung chủ của bọn họ.

"Chứng kén ăn, làm sao để giảm bớt?"

"Giác công tử, hôm nay Chuỷ công tử có dùng cơm được không?"

"Chỉ ăn hai khối điểm tâm, sau đó phun ra tất cả." Cung Thượng Giác đem đệ đệ ôm ở trong ngực, trên mặt khó nén nỗi sầu lo, "Đệ ấy nói cảm thấy canh cá có mùi tanh, thân mình khó chịu."

"Lại là canh cá?" Y sư hơi sửng sốt, cũng có chút nghi hoặc, "Chuỷ công tử thân mình không khoẻ đã được một đoạn thời gian, lúc ấy tiểu nhân hỏi phòng bếp, cũng được biết công tử chưa từng ăn thứ gì không sạch sẽ, chỉ nói buổi chiều ngày đó công tử bị canh cá làm ghê tởm đến lợi hại, lúc sau liền bắt đầu không muốn ăn thứ gì."

"Chứng kén ăn nghiêm trọng có thể liên quan tới tâm bệnh, Chuỷ công tử cùng Giác công tử xưa nay tình thâm... Công tử tâm tình tốt, có lẽ việc ăn uống sẽ khôi phục tốt lên."

"Còn nữa, chính là thứ canh cá này... Tuy không biết vì sao Chuỷ công tử đối với nó phản ứng lớn đến vậy, nhưng ngày sau, sợ là không nên để công tử thấy món ăn này."

Ngụ ý bệnh này muốn dưỡng tốt thì phải chăm sóc, ổn định cảm xúc.

"Ngươi đối Viễn Chuỷ có tâm, thưởng!"

Y sư không dám nhiều lời, ra khỏi Giác cung mới phát hiện lưng áo thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng.

Uy áp của Giác cung Cung chủ thật sự không thể khinh thường, chỉ là đối thoại đơn giản, ấy thế mà làm người ta nhịn không được căng thẳng trong lòng, cũng khó trách vì sao thanh danh Cung nhị tiên sinh bên ngoài khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

"Giác công tử, Thượng Quan cô nương cầu kiến." Kim Phục nhẹ giọng nói ở cửa, không dám lớn tiếng.

"Không tiếp."

Sắc trời dần tối, Cung Thượng Giác tự mình lau thân và thay áo trong cho đệ đệ rồi mới đi tắm. Chờ đến khi thu thập tốt mọi thứ liền thổi tắt ánh nến, cùng đệ đệ nằm chung giường.

Nhiệt độ cơ thể Cung Viễn Chuỷ đã giảm xuống, người lại như cũ chưa tỉnh lại, cả ngày qua đi một hạt gạo cũng chưa ăn vào, khiến Cung Thượng Giác vô cùng nóng lòng.

"Viễn Chuỷ, mau tốt lên đi." Đệ mau khoẻ, muốn đi nơi nào ca ca dẫn đệ đi, đệ muốn cái gì, cho dù là ánh trăng trên bầu trời, ca ca cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho đệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top