Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thương tới tâm mạch mệnh môn?" Tuyết Trùng Tử đẩy ra áo trong của Cung Viễn Chuỷ, vết sẹo dữ tợn lập tức bại lộ trước mặt mọi người.

Cung Tử Vũ nhìn đến cả kinh, cơ hồ không thể khống chết được biểu tình.

Làm sao vết thương lại nghiêm trọng như vậy? Tuy rằng lúc trước nghe nói Cung Viễn Chuỷ bị Cung Thượng Giác ngộ thương, nhưng hắn cũng không nghĩ miệng vết thương lại đáng sợ bậc này.

"Là cao thủ nhất đẳng, thủ đoạn lấy mệnh vừa nhanh vừa hiểm."

"Nhưng miệng vết thương này rất kỳ quái, không giống như là vũ khí kiểu nào... Thoạt trông là ---"

"Là mảnh sứ." Cung Thượng Giác trầm mặc hồi lâu rốt cuộc cất tiếng.

"Khó tin được có người có thể xâm nhập Cung môn, còn khiến Cung chủ bị thương thành như vậy." Tuyết Trùng Tử hình như có chút không thể tin được, muốn nói lại thôi mà nhìn về phía Cung Tử Vũ, lại hiếm thấy hắn lắc lắc đầu, ý bảo không cần nói gì thêm nữa.

Sắc mặt Cung Thượng Giác càng thêm khó coi, hai tay bên người nắm chặt, cũng không trả lời.

"Tuyết liên ta đã cho người nấu thành một chén nước, các ngươi tới đút đệ đệ uống đi."

"Đệ đệ của ngươi... ngươi tới!" Cung Tử Vũ nhỏ giọng nói thầm, "Nếu lúc tỉnh Viễn Chuỷ biết ta đút thuốc cho mình, phỏng chừng vật nhỏ này sẽ giết ta mất."

"Cung Thượng Giác cảm tạ Tuyết cung chủ ban thuốc." Cung Thượng Giác cung kính mà hành đại lễ, nói xong liền tiếp nhận chén thuốc trong tay người hầu, hướng đệ đệ đi đến.

"Thân mình y như vậy..." Khuôn mặt tinh xảo nhàn nhạt của người thiếu niên nhìn về phía thanh niên mang vẻ ổn trọng bên kia, lộ ra một tia hiểu rõ, "Các ngươi phải có chút chuẩn bị, Tuyết cung tuyết liên không thể giúp y bảo mệnh, nhiều nhất chỉ có thể giảm bớt tình trạng nôn ra máu mà thôi."

"Ta không biết Nguyệt cung bên kia có biện pháp điều trị hay không, nếu như có, cũng sẽ rất khó."

Bước chân tiến lên của Cung Thượng Giác dừng một chút, đuôi mắt nhanh chóng nhiễm hồng.

"Cung Thượng Giác." Cung Tử Vũ thấy hắn như thế, nhịn không được gọi một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn cùng Tuyết Trùng Tử không tiếng động mà rời khỏi phòng.

Không riêng gì khuôn mặt, bàn tay Cung Viễn Chuỷ cũng lớn lên thật xinh đẹp, tựa ngọc tựa tuyết, Cung Thượng Giác áp tay đệ đệ chậm rãi lên gò má chính mình, "Nhất định sẽ tốt lên, Viễn Chuỷ, ca ca cái gì cũng từ bỏ được, ca ca chỉ cần đệ bình an."

Nước thuốc thông qua muỗng nhỏ tràn ra trong miệng Cung Viễn Chuỷ.

"Viễn Chuỷ, như thế nào không uống?" Hắn lại thử đút thêm một lần, nhưng nước thuốc vẫn lại lần nữa tràn ra.

Cung Thượng Giác thấy đệ đệ uống không vô, tiếng lòng rối loạn, sau một lúc lâu liền quả quyết dứt khoát đem chén thuốc uống vào một ngụm, môi kề môi đệ đệ chầm chậm đẩy thuốc vào.

Sau núi. Tuyết cung.

Tuyết Trùng Tử nhìn biểu tình vi diệu của Cung Tử Vũ, đặt xuống trước mặt hắn một cốc trà, "Uống đi, thân thể sẽ ấm áp hơn."

"Cảm tạ." Cung Tử Vũ thở dài, nhìn viện tử cách đó không xa, trong lòng không biết là tư vị gì.

Tuy nói từ trước đến nay Cung Viễn Chuỷ cùng hắn không quá thân cận, nhưng rốt cuộc vẫn là đệ đệ trong nhà kiều dưỡng lớn lên, vừa nãy ở Giác cung thấy y nôn ra máu không ngừng, hắn cảm thấy thật đau lòng.

Nhưng tưởng tượng đến tâm tình của Cung Thượng Giác... Hắn liền cảm thấy đau đớn của bản thân bất quá chỉ như con trâu bị mất sợi lông.

Cung Thượng Giác để tâm Cung Viễn Chuỷ như vậy, lúc ngộ thương đệ đệ, hắn nhất định hận không thể để bản thân mình chết đi.

"Cung Thượng Giác thay đổi." Tuyết Trùng Tử nhấp một ngụm trà, rất có hứng thú, "Nhưng vậy cũng tốt."

"Có ý tứ gì?" Cung Tử Vũ thấy hắn vẻ mặt tươi cười, nhịn không được hỏi.

"Không có ý tứ gì cả." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top