Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.9: Kề Cận Giới Hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca, chỉ cần huynh muốn đệ nhất định sẽ làm hết sức"

"Trước đây, Thiển Thiển đã bị lừa uống thuốc giảm triệu chứng của ruồi bán nguyệt trong thời gian dài ắt sẽ để lại di chứng"

"Đệ từng xem qua phương thuốc đó, hài tử có thể bị ảnh hưởng nhưng cũng không thể chắc chắn được. Ý ca ca là muốn đệ cứu nàng ta?"

"Viễn Chủy vẫn luôn hiểu ta rất rõ"

"Nhưng di chứng thời gian dài như vậy thì ngay cả ta cũng tạm thời không nghĩ ra cách gì. Ta thật sự muốn hài tử của huynh bình an chào đời nhưng thứ lỗi rồi ca ca. Ta khiến huynh thất vọng rồi"

"Đúng là như vậy nhưng ta có cách của ta, ta cần đệ"

Cung Viễn Chủy nhìn người trước mặt vẻ mặt trầm trọng. Cung Thượng Giác tuy là tài nhân xuất chúng nhưng luận về y dược làm sao có thể đọ lại Cung Viễn Chủy. Để hắn có thể tìm được cách chắc hẳn đã khiến hắn hao tâm tổn phí rất nhiều rồi.

"Dùng bản thân thử độc, chắc chắn đệ sẽ tìm ra được cách. Đệ có bách thảo tụy trong cơ thể, hơn nữa thân thể của một nam nhân chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ta chỉ cần đệ thử độc ngay khi nàng ta vỡ ối"

Cung Thượng Giác nhìn thiếu niên thành khẩn cũng ngầm truyền đạt ý hắn muốn nói. Thật lòng không muốn Cung Viễn Chủy bị tổn thương nhưng Cung Viễn Chủy có bách thảo tụy tất nhiên sẽ không vì trúng độc mà đau đớn, hắn cũng không muốn Cung Viễn Chủy phải chịu nhát dao để lấy máu nhưng so với tính mạng của hài tử thì chút chuyện này cũng không phải không thể.

"Nhưng đâu thể chắc chắn là hài tử sẽ bị ảnh hưởng"

"Nó là huyết mạch của Cung môn làm sao có thể dựa vào sự bấp bênh ấy mà chào đời? Ta biết đệ không thích gì Thiển Thiển hay đứa trẻ nhưng dù gì đệ cũng có quan hệ với nó. Nếu không hãy nể mặt ta"

Cung Viễn Chủy cười khổ, bàn tay yếu ớt run rẩy cầm tách trà cố gắng giữ bình tĩnh nhưng Cung Thượng Giác trực tiếp nắm lấy xoa tay cho Cung Viễn Chủy.

Không phải là Cung Viễn Chủy không muốn giúp nhưng nếu bây giờ hắn đồng ý sợ rằng cho dù có may mắn thì sau hai ba ngày cũng sẽ trụ không nổi. Hắn không sợ chết nhưng hắn hi vọng được ở cạnh Cung Thượng Giác càng lâu càng tốt.

Hơn nữa, hiện tại Cung Viễn Chủy đã không còn sử dụng bách thảo tụy với hiện trạng như bây giờ đừng nói là di chứng hay kịch độc gì chỉ cần một chưởng nhẹ cũng đủ để hắn tan rã.

"Ca ca, đệ thật lực bất tòng tâm, đệ cũng có nổi khổ riêng. Ta cần thời gian để suy nghĩ"

Tiếng nói ngắt quãng đan xen với tiếng ho khan đối với Cung Thượng Giác bây giờ vô cùng chói tai.

"Ta biết như vậy là thiệt thòi cho đệ nhưng sau này ta nhất định sẽ chăm sóc đệ chu toàn gấp bội. Thai nhi ở trong cơ thể của phu nhân ta chính là ruột thịt của ta, ta sẽ không thể sống yên nếu trơ mắt nhìn nó chết yểu"

"Đệ hiểu rồi, đệ sẽ suy nghĩ"

Cung Viễn Chủy chút huyết sắc cũng không còn, cả cơ thể mệt nhọc di chuyển khỏi Giác cung. Mắt hắn mệt tới nỗi không thể rơi lệ.

Hắn vừa về tới thư phòng của bản thân thì ngã rạp xuống, thần trí tuy quay cuồng nhưng không phải là mất.

Thân là nam nhi tuổi trẻ đáng lý phải uy phong lẫm liệt, đánh võ luyện công nhưng bây giờ Cung Viễn Chủy chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể tím tái bất động trên nền đất mà không thể làm gì.

Hạ nhân Chủy cung dường như tập trung ở y quán nên Cung Viễn Chủy cũng chẳng thể lên tiếng xin trợ giúp. Cung tam cứ nằm yên tới như vậy tới chợp tối thì được Đồ Sơ Nguyệt đỡ lên giường.

"Công tử về sớm như vậy, là cãi nhau với cung nhị tiên sinh rồi sao?"

"Không phải"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cung Viễn Chủy yếu đuối tường thuật cuộc đối thoại cho Đồ Sơ Nguyệt.

"Công tử tuyệt đối không được đồng ý, người cũng hiểu điều này nghĩa là gì mà. Hay là công tử cứ nói hết cho Giác công tử đi"

"Không cần, ta nghĩ rồi đổi mạng ta lấy mạng của đứa bé có lẽ là đúng dù sao ta cũng không còn sống được bao lâu. Ca ca cũng sẽ không vì vậy mà đau lòng nữa"

"Người điên rồi sao? Làm vậy khác gì lao đầu vào chỗ chết sớm hơn, người không muốn ở cạnh Giác công tử thêm nữa sao?"

"Chỉ cần là huynh ấy muốn, ta nhất định sẽ giúp, cô cũng không cần khuyên ta nữa đâu"

Từng cơn co giật truyền tới xung thân kinh rồi tới cả cơ thể, tầng suất càng ngày càng tăng.

"Sắp tới rồi, Ta còn chuyện này công tử có thể đáp ứng nguyện vọng này của ta được không?"

"Cô nương cứ nói" Dẫu không còn sức lực nhưng Cung Viễn Chủy vẫn cố gắng để lắng nghe tâm nguyện của Đô Sơ Nguyệt

"Ta muốn thành thân với công tử dù sao đi chăng nữa"

Cung Viễn Chủy như búp bê sứ, từng cử động vô cùng nhẹ nhàng sợ rằng bất chợt kích động cũng sẽ tan nát thành bụi. Hắn dùng đôi mắt ấm áp nhìn vị tân nương xinh đẹp trước mặt một cách hỗ thẹn.

"Đồ Sơ cô nương thật sự rất tốt nhưng luận về tình ta không thể có thêm bất cứ ai trong trái tim, luận về lý, ta không sống được bao lâu nữa. Cô nương thân là nữ tử nếu như thành thân với ta thì cuộc đời cô hoàn toàn không có cơ hội trở mình. Ta xem cô nương là bằng hữu, dù đã đắc tội nhiều lần nhưng ta cũng không thể để cô phải chịu quá nhiều thiệt thòi vì ta"

Đồ Sơ Nguyệt thường ngày dịu dàng nhưng lại như tảng băng, ngay bây giờ trước mặt Cung Viễn Chủy lại bày ra vô vàn biểu cảm. Nàng ta cúi thấp xuống gần kề Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nam nhân.

"Dù ta và công tử vừa gặp không lâu nhưng ta đã nhất kiếm chung tình với công tử. Chủy công tử dù trước luôn tỏ ra ghét bỏ tân nương nhưng lúc đón ta về cung, người vẫn cho rất nhiều người tới hầu hạ ta. Đối với ta, người vẫn luôn trong nóng ngoài lạnh như vậy, công tử không biết bản thân có sức hút như thế nào đâu?"

"Công tử sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện này chứ?" Nàng ta biết Cung Viễn Chủy luôn cảm thấy tội lỗi với nàng ta nên chắc chắn hắn sẽ đồng ý với nàng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại từ từ gật đầu.

"Ta muốn hôn lễ diễn ra sau khi Thượng Quan cô nương lâm bồn hai ngày, được chứ"

Cung Viễn Chủy thở nhọc, hơi thở dần dần yếu đi.

"Được, ta nghe cô"

Vừa đúng lúc mây mù che khuất ánh trăng, cả căn phòng tối đen bị bao trùm bởi sự tĩnh mịch của sự vật. Đồ Sơ Nguyệt đốt đèn, ánh sáng cũng trở nên mập mờ.

"Công tử bảo trọng"

Vừa nói dứt câu, Cung Viễn Chủy hét lên đầy đau khổ, đối với hắn từng hơi thở cũng khiến lồng ngực hắn như bóp chặt.

Hắn thổ huyết liên tục, cùng với dịch ruột hoà trộn với mồ hôi trào ngược ra.

Xung thần kinh liên tục co giật, so với lúc truyền cổ trùng thì bây giờ còn kinh khủng gấp ngàn lần.

Dù bản thân đang phát ra tiếng kêu ai oán nhưng hắn không thể nghe thấy được nữa. Từ trong lỗ tai của Cung Viễn Chủy chảy ra từng giọt huyết.

Đồ Sơ Nguyệt không ngờ hắn sẽ mất máu nhiều như vậy, vội vàng tìm máu dữ trữ truyền vào cơ thể cung tam.

Sau đó nàng ta giữ chặt tay của Cung Viễn Chủy nhưng nàng ta là nghe thấy Cung Viễn Chủy gọi Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy dù cho đã mất đi ý thức nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy. Trong tiềm thức, hắn mặc kệ sự bất khả thi mà cho rằng đó là Cung Thượng Giác.

"Ca ca, ta rất đau"

"Ca ca cứu ta"

"Ta không thể sống nổi"

"Ca ca, ta đau lắm"

"Ca ca có thể ôm ta không?"

"Ta không trách ca ca, là ta tình nguyện"

"Nhưng ta rất đau, cơ thể ta dường như sắp bị xé toạc"

"Ca ca đừng rời bỏ ta"

"Ca ca" Cung Viễn Chủy bất ngờ mở mắt. Lúc này cũng đã là sáng của ngày hôm sau.

Nhìn xung quanh sạch sẽ tươm tất, hắn biết thừa là Đồ Sơ Nguyệt làm.

"Công tử tỉnh rồi sao?"

Cung Viễn Chủy vẫn ngồi yên không chút phản ứng phải đợi Đồ Sơ Nguyệt lay người, hắn mới biết Đồ Sơ Nguyệt đang ở đây.

Dẫu vậy, hắn không thể nghe rõ tiếng của Đồ Sơ Nguyệt, hơn nữa hắn nhíu mắt mấy lần, xung quanh vẫn mờ mờ.

Xem ra, Thị lực và thính lực của Cung Viễn Chủy đều bị suy giảm.

"Không thể nào, người có kinh mạch mệnh môn khỏe mạnh làm sao có thể tới mức này"

Đồ Sơ Nguyệt kéo áo của Cung Viễn Chủy xuống thì nhìn thấy vết sẹo quỷ dị. Thường ngày Cung Viễn Chủy luôn dùng bột trắng che giấu, Đồ Sơ Nguyệt cho rằng đó chỉ là vết thương ngoài da không đáng chú ý.

Nhưng dựa vào dấu hiệu này và hiện tượng lúc nãy, nàng ta mới nhận ra là kinh mạch mệnh môn của Cung Viễn Chủy đã bị trọng thương.

"Giác công tử đến"

Cung Viễn Chủy sợ hãi vội vàng mặc kệ cơn đau khoá phòng lại.

"Cô nương chuyển lời hộ ta, nói với ca ca, lát nữa ta sẽ gặp bây giờ đang rất bận không gặp"

Hắn sợ Cung Thượng Giác nhìn thấy bộ dạng tàn tạ không ra người của mình sẽ chê cười, ghét bỏ.

"Được"

Cung Thượng Giác ở ngoài thư phòng đợi một lúc thì Đồ Sơ Nguyệt bước ra ngoài, trông nàng ta còn có chút mệt mỏi.

"Cô ở trong đó suốt đêm qua?"

"Phải"

Cung nhị chua xót trong lòng, vội dùng dáng vẻ tức giận để che lấp.

"Cô ở trong phòng Viễn Chủy làm gì?"

"Công tử, chuyện này có chút khó nói"

"Tốt, giờ thì tránh đường, ta muốn nói chuyện với Viễn Chủy đệ đệ"

"Thật tiếc là không thể, Chủy công tử và ta đang có việc, lát nữa Chủy công tử sẽ qua Giác cung sau"

"Chuyện bận gì mà Viễn Chủy ngay cả ta cũng không gặp"

"Thất lễ rồi Giác công tử, dù huynh và Chủy công tử có thân thiết tới mấy, có những chuyện không thể nói được."

Cung Thượng Giác quay người bỏ đi, nhịn không được mà luyện võ.

Bên này Đồ Sơ Nguyệt sắc thuốc bồi bổ cho Cung Viễn Chủy. Sau khi kết thúc đợt phát ban đầu tiên được một canh giờ, thần sắc của Cung Viễn Chủy trông dễ nhìn hơn rất nhiều, thính lực và thị lực cũng ổn định hơn dù cho mắt của hắn nhìn cũng không rõ nữa.

Đồ Sơ Nguyệt lại giúp Cung Viễn Chủy sửa soạn tới Giác cung.

Tới nơi Cung Viễn Chủy tiến vào còn Đồ Sơ Nguyệt quay trở về Chủy cung. Thượng Quan Thiển nghỉ ngơi trong phòng.

"Đệ đệ cũng thật bận rộn nhỉ?"

Cung Viễn Chủy nhịn không được mà cười trộm.

"Ca ca giận ta sao?"

"Làm sao có thể, ta tìm đệ là có chuyện quan trọng. Lần trước Xuất Vân Trùng Liên biến mất, ta đã cho người đi tìm nhưng không có kết quả"

Cung Viễn Chủy lại cười dù sao khi có được Xuất Vân Trùng Liên chắc chắn sẽ bị sử dụng. Không tìm được cũng là hiển nhiên.

"Xuất Vân Trùng Liên là tâm huyết của đệ, mất rồi quả thực là đáng tiếc nhưng đệ sợ rằng nó rơi vào tay Vô Phong sẽ rất phức tạp"

"Xuất Vân Trùng Liên cuối cùng này chỉ có ta và đệ biết, hơn nữa được bảo quản vô cùng cẩn thận. Đệ có nói với người ngoài nào không?"

"Ý huynh là Đồ Sơ cô nương? Không thể nào là nàng ta. Nàng ta cũng không phải người ngoài dù gì Đồ Sơ Nguyệt cũng sắp gả cho ta thì sẽ là Chủy phu nhân của Cung môn"

"Đệ tin nàng ta?"

"Phải, ngoài huynh ra, đối với ta, nàng ta cũng như Cung Tử Vũ hay Tử Thương tỷ tỷ, đều là người nhà của ta"

"Đệ yêu nàng ta rồi sao?"

Cung Viễn Chủy thở hỗn hển khiến Cung Thượng Giác chắc chắn với suy đoán của mình hơn.

"Thôi được rồi, ý tứ đã viết hết lên mặt rồi"

Cung Viễn Chủy khó hiểu nhưng cũng không để ý.

"Chuyện lần trước đệ nghĩ tới đâu rồi?"

"Đệ tất nhiên sẽ nghe ca ca"

Cung Thượng Giác rời khỏi ghế, ôm Cung Viễn Chủy vào lòng.

"Cảm ơn đệ"

Cung Thượng Giác đứng hình, ôm chặt người trong lòng. Hắn cảm nhận như đang ôm một cỗ thi hài. Thân thể Cung Viễn Chủy vừa gầy vừa lạnh, chút sức sống cũng không còn. Nhìn kĩ vào khuôn mặt kiều diễm, đúng là vẫn rất đẹp nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Đằng sau lớp phấn dày là khuôn mặt nhợt nhạt tái xanh vô cùng hốc hác.

"Đệ đệ, đây là ốm rồi sao?" Cung Thượng Giác vừa nói vừa cởi áo, khoác lên thân hình còi cọt của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy bật giác giật mình sợ Cung Thượng Giác sẽ nhận ra nhưng hắn cũng rất vui vì ca ca ôm hắn, vì ca ca quan tâm hắn thật lòng.

"Đệ không sao, chỉ là cảm thông thường, ca ca có thể ôm ta thêm một chút không "

"Được" Cung Thượng Giác ôm lấy Cung Viễn Chủy. Một cánh tay của hắn cũng đủ ôm lấy vòng eo của Cung viễn Chủy.

"Viễn Chủy, nội lực của đệ đâu hết rồi?"

Cung Viễn Chủy cứng đờ, ho lớn liên tục lấy tay che miệng rồi lại nắm chặt tay tránh cho Cung Thượng Giác thấy máu trong bàn tay.

"Dạo này, ta vận động hơi quá sức nên tạm thời phục hồi không kịp"

"Vận động quá sức" Cung Thượng Giác nghi ngờ nhìn đối phương, đầu óc đã hình dung vô vàn cảnh tượng khó coi.

"Đúng, Đồ Sơ cô nương sức khỏe yếu ớt nên ta truyền nội lực cho nàng ta, đúng vậy"

"Viễn Chủy sẽ không nói dối ta đúng không?"

Dù có sợ hãi nhưng Cung Viễn Chủy vẫn cố đấm ăn xôi, ôm chặt thân hình vạm vỡ, ngửi kĩ mùi hương này.

"Ca ca nghi ngờ ta?" Cung Viễn Chủy phồng má như một thói quen. Trông như một đứa trẻ giận dỗi, Cung Thượng Giác cười mỉm.

A, thật là quá đáng yêu rồi.

"Đệ đệ giận rồi sao"

"Đúng vậy"

"Viễn Chủy ngoan, lần sau ta không vậy nữa, ta cho người đem thêm mạt ngạch qua Chủy cung nhé"

"Thật ư? Ca ca thật tốt"

Cung Viễn Chủy gồng cả cơ thể mình để nói chuyện với ca ca, bây giờ sắp tới giới hạn. Khoan miệng đầy mùi tanh của máu.

Cung Viễn Chủy ngước nhìn Cung Thượng Giác. Cung nhị chinh chiến nhiều năm vô cùng mẫn cảm với mùi máu, chắc hẳn hắn sẽ nhận ra bất thường.

-----------------------------------------------------------
T thấy thông thường thì mn sẽ ước cậu 2 hết bệnh câm đko, nay t cho phép mn ước lại:)))

Dạo này hít ke của 2 ae nhiều quá nên toi bị suy nha:))) thông cảm thông cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top