Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Hồi mộng kiếp 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là mười một kiếp rồi, ta đã phải chịu cực hình này mười một lần, là mười một kiếp người, là người ấy đã chết mười một lần".

Cung Thượng Giác toàn thân nhuốm máu, cười như phát điên, tâm như tro tàn nhìn thi thể thiếu niên nằm bất động ở dưới đất.

Hơi thở dần yếu đi, suy sụp nhưng cũng vô cùng bất lực bởi người hắn yêu nhất thật sự đã rời xa hắn rồi.

Cung Tử Vũ chạy tới thân mang trọng thương nhìn bi kịch trước mắt không kìm được nước mắt.

Bất chợt Cung Thượng Giác từ từ đứng dậy thoáng nhìn cây đao bên cạnh.

Có vẻ như Cung Tử Vũ đã nhận ra được điều gì vội vàng mặc kệ vết thương mà chạy tới hét lớn "ngươi điên rồi sao?".

Nhưng người đối diện dường như không có phản ứng, cơ thể rã ra bất ngờ gục xuống ngất đi.

Ngày một: "Vết thương có vẻ nghiêm trọng nhưng không có gì đáng ngại, chấp nhẫn không cần lo lắng"

Ngày hai: "Hắn ta vẫn chưa tỉnh sao?"-"Chưa"

Ngày năm:"Giác cung chủ chưa tỉnh lại nhưng lại ôm chặt cái gối không cho ai lại gần"

Ngày mười: "Vết thương cũng gần bọc vảy nhưng có lẽ..."
"Có gì cứ nói"
"Là cung nhị tiên sinh không muốn tỉnh chứ không phải là không thể tỉnh"

Ngày mười lắm: "Khởi bẩm chấp nhẫn đại nhân, giác cung báo tin nói Giác đại nhân đã tỉnh nhưng"

Không đợi hạ nhân nói hết câu, Cung Tử Vũ đã vội vàng chạy tới Giác cung.

Giác cung

"Chấp nhẫn đại nhân giá đáo!"

Cung Tử Vũ bỗng dưng chân bởi trước mắt là hình ảnh Giác cung có chút đổ nát, bàn ghế cái gãy cái nằm ngang, lại có kẻ đi qua đi lại như mất đi linh hồn.

"Thiếu gia của ngươi làm sao vậy, các ngươi không thể chăm sóc cho một người ư?" Sắc mặt có vẻ khó coi lại có chút khó tin của Cung Tử Vũ thật sự doạ người rồi

"Bẩm chấp nhẫn đại nhân... Từ sau khi tỉnh lại, thiếu gia gì cũng không ăn, tính khí có chút khác trước, thậm chí...k-không nói chuyện" hạ nhân cúi đầu ấp úng trả lời.

"Là không thể, mắt hắn hình như cũng không thể nhìn thấy nữa" Kim phồn bất ngờ lên tiếng.

Mặc dù là khá chắc chắn nhưng thật sự Cung Thượng Giác trở nên như này cũng thật khó tin. Nam nhân oanh liệt, khuấy đảo giang hồ một thời lại làm cho kẻ gặp kẻ nhìn sợ hãi lâm vào bước đường này quả thật quá đáng tiếc. Giờ hắn vừa mù vừa câm cũng không làm nổi cung chủ chứ nói gì tới việc đi làm chính sự. Trông không khác gì một cơ thể biết đi người không ra người ma không ra ma, khuôn mặt nhợt nhạt, khí tức mờ tới không thể cảm nhận.

"Người đâu cho mời Nguyệt trưởng lão tới đây"

"Đây là tâm bệnh không phải trọng thương"

Nguyệt trưởng lão bất lực nói tiếp: " bây giờ có thần tiên cũng không cứu nổi hắn, chỉ có hắn mới có thể tự kéo bản thân khỏi vũng bùn này nhưng thính lực vẫn còn khá ổn chỉ là hắn không muốn nghe thấy gì ngoài ảo mộng của mình".

"Giác huynh" - không phản ứng.

"Ngươi cần gì phải tới mức này" - Cung Thượng Giác vẫn ôm khư khư chiếc gối trong lòng.

"Đủ rồi ngươi mau tỉnh mộng đi" - không phản ứng.

"Ngươi không định tiễn Viễn Chủy đệ đệ đoạn đường cuối sao?"- Vừa nghe tới hai từ " Viễn Chủy" Cung Thượng Giác liền mất khống chế mà cầm đao chém nhào. Dù vậy, chiếc gối mềm mại ấy vẫn luôn nằm trên tay hắn từ đầu tới cuối.

Không còn cách nào khác Cung Tử Vũ liền đánh ngất Cung Thượng Giác rồi hồi cung.

Ngày bốn mươi lăm:

"Hắn có chuyển biến gì không".

"Giác cung chủ đã tỉnh táo vào ngày hôm qua, ngài ấy cười rất tươi, nói rất nhiều, khóc rất nhiều rồi lại cười nói có chút đáng sợ, sổ sách cũng đã được xử lý hết".

"Ca ca của cậu đã ổn hơn rồi, cậu cũng có thể an tâm ở đó được rồi".

Ngày bốn mươi tám:
Cung Thượng Giác vào Chủy cung quét dọn rồi lại ở trong đấy mà tìm mùi hương của đệ đệ. Ở hẳn một ngày.
Ngày năm mươi: Các trưởng lão cho gọi.

"Viễn Chủy tuy đã mất nhưng thật sự nó cũng đã để lại cho chúng ta rất nhiều phương thuốc xem như cũng không uổng cho cái danh thiên tài trăm năm có một của nó" Hoa trưởng lão có vẻ tiếc nuối nhưng cũng đành bất lực.

Tuyết trưởng lão liếc nhìn Cung Thượng Giác nhưng một chút dao động hắn cũng không có liền nói tiếp:" Vậy mà lại có kẻ đã trộm đi một số kịch độc của chủy cung, thật sự quá đáng".

"Sát thủ Vô Phong?" Cung Tử Thương nghĩ cũng không nghĩ liền khẳng định là Vô Phong nhưng nghĩ lại cũng có chút khó tin vì xưa nay bảo mật của các loại dược liệu hay kịch độc đều rất chắc chắn chưa kể người của Vô Phong còn chưa chắc có thể vào Cung môn.

"Nhưng cũng không hẳn là nghiêm trọng dù sao độc của Viễn Chủy thật sự rất khó để phân giải" lúc này Cung Thượng Giác mới lên tiếng.

Không phải là hắn tự tin vào tài năng của Cung Viễn Chủy mà đó chính xác là sự thật. Độc của cung tam trước nay đều rất bí ẩn nếu không phải giao nộp phương thức điều chế cho cung môn thì sợ rằng trên thế gian này không có ai có thể giải được kịch độc mà cung tam đã chế ra.

Ngày thứ năm mươi:
Trong lúc Cung Tử Vũ đang trò chuyện với Vân Vi Sam thì bất ngờ hạ nhân chạy vào không kịp thở mà tâu:"Khởi bẩm chấp nhẫn đại nhân, phu nhân, có kẻ đã đào huyệt mộ của Chủy công tử lên"

Đồng thời lúc này ở Thương Cung và các trưởng lão cũng nhận được tin tương tự.

"Báo! Giác công tử mất tích rồi".

"Không ổn! Nhanh cho gọi người đi tới mộ của Viễn Chủy"

Lăng mộ Cung Viễn Chủy

Cảnh tượng trước mắt thật sự làm người ta thương tâm chỉ thấy bình rượu nằm là liệt còn có thuốc của cung tam ở không xa. Bách thảo tụy khan hiếm sợ là độc này sẽ dễ dàng lấy được mạng của Cung Môn. À không là Cung Thượng Giác.

Huyệt mộ được khai mở chỉ thấy mùi thơm của dược liệu còn có mùi rượu nồng nặc phát ra từ người đang nằm kế bên thanh niên. 2 người con trai đang nằm yên bất động ở trong hòm xác có đáng sợ nhưng cũng như bức tượng vậy. Chỉ thấy Cung Thượng Giác cầm chặt bàn tay gần phân rã của Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác một đời uy nghiêm nay đã không thở nữa rồi. Không đúng là hắn đã chết được năm mươi ngày trước rồi. Không phải thể xác mà là trái tim ấy đã ngừng đập khi người hắn yêu nhắm mắt.

Cung Tử Vũ an táng cho Cung Thượng Giác ngay cạnh bia mộ của Viễn Chủy. Đấu đá nhau lâu như vậy nhưng suy cho cung Cung Thượng Giác là ca ca của hắn, Cung Viễn Chủy cũng là đệ đệ của hắn. Chỉ sợ sau này Cung Tử Vũ một mình gồng gánh cung môn có chút khổ sở.

"Ca, đệ sợ lắm"

"Ca ca huynh đang ở đâu, ta không thấy huynh"

"Ca ca, không phải huynh nói sẽ bảo vệ ta sao?"

"Huynh là kẻ nói dối, ta hận huynh"

"Là lỗi của ta nhưng xin đệ đừng bỏ ta có được không?"

"Viễn Chủy đau lắm, cứu đệ làm ơn"

"Viễn Chủy, Viễn Chủy, đệ đang ở đâu?"

"Cung Thượng Giác dù ngươi có quỳ xuống xin lỗi, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn ngươi dù chỉ một cái"

"Không, đừng, là lỗi của ca ca, Viễn Chủy ngoan đừng giận nữa nhé".

"Là ai đang nói"

-----------------------------------------------------------
Lưu ý : ngược, be
Đây là lần đầu tiên tui viết truyện nên tay nghề khá cùn mong mọi người góp í nhẹ nhàng không quá nặng lời.
Tui thì khá mê con thuyền ma này và đồng thời tui khá là thích ngược nên kết chắc chắn là be.
Giải thích: chương trên là kiếp thứ mười một và trong các chương tiếp theo ta sẽ bắt đầu từ kiếp đầu và ngắm nhìn 11 cái kết khác nhau của 2 huynh đệ. Đại loại là truy thê đó mấy bồ. Ai muốn cậu 2 bị ngược thì bộ này đúng r nha.
Truyện là tự au viết nên vui lòng k bế đi đâu và chắc là 1 tuần 2-3 chap á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top