Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Tôi tưởng bở được ở bên em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--

      "Chà, ngươi nhìn xem, có phải ta rất đẹp trai không, Caleb?" Daleth vừa hỏi anh vừa cười vui vẻ nhìn bản thân qua dòng suối trong vắt. Mặt lộ rõ vẻ trêu chọc
      "Nhảm nhí, ngươi có thể bớt hỏi những câu vô nghĩa như thế đi được không?
Caleb quay đi, không thèm nhìn cậu một cái. Hai tay tiếp tục bận rộn với việc rèn gươm. Thanh gươm nhọn hoắt sáng bóng chập chờn soi lên gương mặt điển trai của anh. Vẻ đẹp này thật đúng là không tầm thường.
"Hừm, ta không cần ngươi trả lời, Tandi luôn bảo ta rất đẹp trai nên chắc chắn ta rất đẹp trai, ta tin vào tri thức."

-Ngài ấy chỉ đang khen xã giao ngươi thôi, đồ đáng yêu. 

Caleb nói bụng.

Bỗng Daleth liếc nhìn Caleb, mi trĩu xuống.
"..."
"Trận chiến tiếp theo sẽ diễn ra khi nào? Anh sẽ trực tiếp ra tiền tuyến luôn à?"
Tự dưng Daleth lại đổi chủ đề, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn. Dường như Caleb không muốn nhắc đến chuyện đó, anh lảng tránh câu hỏi của cậu. Ngập ngừng bảo:
"Không liên quan đến ngươi, tốt hơn hết là ngươi nên về đền thờ và dưỡng sức đi. Đừng phí thời gian ở đây cho những chuyện vô bổ."
"Vậy ta quan tâm ngươi là vô bổ sao?"
"..Không hẳn."
"Thế thì trả lời câu hỏi của ta đi."
Daleth hắng giọng, nhìn chăm chăm Caleb, chờ đợi câu trả lời từ người đối diện.
Hơn năm phút trôi qua, Caleb vẫn im lặng. Không phải anh vô tâm, mà là anh không muốn nhắc đến, anh biết rõ, trận chiến làn này chính là thập tử nhất sinh, có đi mà không có về, nếu có về cũng chỉ có thể là thủ cấp. Nếu thắng, sống vinh trong hoan hỉ, nếu thua, chết nhục không nơi chôn.

Không đợi được nữa, Daleth cười trừ rồi bảo với anh:
"Ây da, thôi được rồi, không ép ngươi nữa, được chứ? Bây giờ ta sẽ đi tập luyện với Alef, ngươi cứ làm việc của mình đi.
Hành trình thuận lợi nhé."

Chúc người kia một câu rồi Daleth quay lưng đi, tay rón rén nhét vài mảnh vụn đá ở lò rèn vào túi. Liếc nhìn anh một cái rồi rời đi.

Bước chân của cậu xa dần, đến khi chỉ còn tiếng mài dũa lạnh lẽo. Caleb dừng tay, gục xuống, anh mệt mỏi ngã quỵ bên bàn đá, mắt nhìn về hướng của Daleth mặc dù cậu đã đi xa. Anh đã tưởng bở rằng anh sẽ có thể mãi mãi ở bên cậu, được nhìn cậu oai nghiêm cai quản vùng đất vinh quang ngàn vàng. Nhưng đời thật trớ trêu, bóng tôi và những tinh thể đen đột nhiên xuất hiện, chúng tàn phá 6 vương quốc một cách tàn bạo, những thần dân tinh linh bị giết hại liên tiếp không ngớt. Dưới cảnh tượng vô nhân tính này, thân là một trưởng lão của nơi chết chóc khô cằn, Caleb tất nhiên có trách nhiệm phải cùng cách trưởng lão khác dẫn dắt đội quân của 6 vương quốc để chống lại bóng tối.

Ban đầu mọi việc vẫn rất suôn sẻ, phía các tinh linh dường như chiếm thế thượng phong, áp đảo quân địch một cách dễ dàng. Nhưng nào ngờ, bóng tối cử xuống những ác thể, chúng được gọi là Rồng Hắc Ám, bản chất của những ác thể này không quá thô lỗ tàn bạo, nhưng nếu chúng đánh hơi được "miếng mồi ngon" thì sẽ lập tức quay ngoắt 180 °, lao tới và cắn xé điên cuồng.


"Thật độc ác!" Alef tức giận đùng đùng khi nhận được bản báo cáo thống kê thiệt hại mấy tuần vừa qua.
"Lũ gì đâu vừa xấu vừa ác, cả cái địa ngục cũng không đủ chỗ cho chúng nó!!" Gã ta chửi tới tấp, mặc cho Tandi bên cạnh nhẹ nhàng khuyên ngăn. Còn Teth ngồi kế bên nàng ta lại hùa theo gã:
"Đúng đúng, ta nghĩ nên nhét bọn chúng vào mấy quyển sách khổng lồ của quý cô Tandi đây rồi gấp lại, cho chúng nếm mùi của tri thức!"

Tandi bất lực đành nói: "Thưa Teth thân mến, ta nghĩ nàng nên nói ít lại một chút trước khi cả hai bị ngài Samekh cho ăn bánh ngài ấy tự làm."

Vừa nghĩ đến món bánh ngon hết phần thiên hạ của Samekh, Alef và  lập tức cứng họng, 6 mắt nhìn nhau cười hì hì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top