Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19: Đi du lịch ( p4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cloud Hospital, 9h00 sáng:
Cậu đến thăm cô thì thấy cô vẫn còn ngủ, khuôn mặt vẫn ướt vì khóc. Cậu không nói gì, tự an ủi bản thân rồi đi đến phòng anh. Cậu thấy căn phòng trống không, liền lên sân thượng thì thấy anh đứng ở đấy, mặc bộ đồ bệnh nhân, mái tóc bồng bềnh, trên tay cầm cốc trà xanh, là loại cô thích. Cậu liền đến, hỏi:
- Có thấy cậu uống trà xanh bao giờ đâu?
Anh chỉ nói:
- Bây giờ thích uống.
Cậu vào thẳng vấn đề:
- Vẫn chưa quên được à?
Anh nhếch môi, nói:
- Cậu nghĩ chuyện này quên nhanh lắm à? Thử đặt vào địa vị của tôi thì biết.
Cậu không nói gì. Vì nếu là cậu, cậu cũng sẽ thế thôi, thậm chí thảm hại hơn thế này. Cậu liền nhớ ra chuyện gì đó, nói:
- À mà, hôm qua tôi có vào thăm Giải, thì cô ấy có hỏi tên anh, nhưng tôi không trả lời, tôi định trêu cô ấy tí thì cô ấy trông có vẻ buồn. Tôi nghĩ, cô ấy quên anh rồi nhưng vẫn còn yêu anh, dù không biết anh là ai. Nhưng không sao, tôi sẽ bù đắp cho cô ấy. Tôi mong anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Anh thắc mắc:
- Tôi nhớ là hôm qua tôi đã giới thiệu tên cho cô ấy rồi mà?
Cậu giải thích:
- Có lẽ là cô ấy quên, hoặc không muốn nhớ.
Anh chỉ biết im lặng. Đôi mắt sưng nhìn vào thành phố trước mắt. Anh cười khẩy, nói:
- Hạnh phúc sao? Chỉ có cô ấy, mới đem lại hạnh phúc cho tôi thôi.
Anh uống 1 ngụm trà xanh. Nó rất ngọt, nhưng có 1 phần mặn. Vì, nước mắt của anh lại tuôn rơi. Anh cố kìm nén cảm xúc, anh không muốn khóc ở đây, anh quá mệt mỏi rồi. Tình yêu đúng là rắc rối. Anh bỏ tách trà xanh xuống bàn thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Anh nhấc máy lên:
- Đã tìm ra thủ phạm chưa?
Đầu dây bên kia trả lời gì đó khiến anh nổi giận, suýt hất tách trà. Anh cúp máy, rồi bình tĩnh nói:
- Có vẻ thủ phạm của vụ việc này khá khôn ngoan. Hắn ta đã tắt tất cả các camera ở công viên nên không thể thấy được. Mẹ kiếp.
Cậu vẫn bình tĩnh, nói:
- Đừng nổi nóng. Tôi có cách để tìm ra thủ phạm. Chúng ta nên đến công viên hỏi bảo vệ. Chỉ cần đe dọa thì sẽ tuôn ra hết thôi.
Anh hiểu ý, liền xuống thay quần áo, sau đó đến chiếc xe Lamborghini màu vàng của mình, vào ghế chính lái. Cậu liền ngồi vào ghế phụ và đóng cửa xe. Chiếc xe liền phóng đi và biến mất sau đó. Anh gọi cho ai đó. Bên kia, 1 giọng nói trong trẻo cất lên:
- Tôi nghe.
Anh nói:
- Cô đến bệnh viện chăm sóc cho Giải được chứ?
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng hơi ồn, nói:
- Được. Mà anh đang đi đâu à?
Anh nói tiếp:
- Tôi và Song Tử đi tìm thủ phạm.
Đầu dây bên kia có vẻ yên tâm, dặn:
- Ok, đừng để bị thương nhé, tôi đến bệnh viện luôn đây.
Anh cúp máy, đặt chiếc điện thoại sang bên cạnh. Cậu nói:
- Song Ngư?
Anh không nói gì, tập trung vào lái xe. Vì anh thật sự rất muốn biết thủ phạm của vụ việc này. Anh mà biết được là ai, cho dù người đó có quan trọng đến nhường nào, đều phải giết hết. Vì cô, đã quá quan trọng đối với anh rồi. Anh liền tăng tốc. Cậu giật nảy mình, nhưng không nói gì. Chính cậu cũng tò mò lắm chứ. Chiếc xe màu nắng liền dừng lại. Hai người bước ra xe rồi tiến thẳng vào phòng bảo vệ. Đến nơi, anh và cậu thấy có 2 người ở đó. Cậu bình tĩnh hỏi:
- Chào anh! Anh còn nhớ vụ việc tàu lượn siêu tốc không?
1 anh bảo vệ gần đó gật đầu, tỏ vẻ rất tự tin. Cậu nói tiếp:
- Chúng tôi muốn biết thủ phạm. Tôi nghĩ là các anh không hợp tác với họ để cố gây thương tích đấy chứ?
Anh bảo vệ đó nói:
- Tôi có ngu đâu mà làm việc này. Đi tù một gông à?
Cậu lẩm bẩm:
- Tên còn lại.
Anh liếc sang tên còn lại, thấy hắn cũng khá bình thản, nhưng trong đôi mắt đó anh có thể thấy được sự sợ hãi, lúng túng, như không muốn nhìn thẳng vào đối phương. Anh gặng hỏi:
- Còn cậu bảo vệ kia thì sao?
Hắn giật nhẹ, cố gắng ngước lên nhìn anh bằng một ánh mắt hết sức tự tin. Nhưng anh thì không thấy thế. Anh nói thẳng:
- Tóm lại, họ đưa anh bao nhiêu tiền?
Hắn cố kiên quyết:
- Tôi không làm việc đó. Các anh về đi. Có thể là tàu bị trục trặc thì sao?
Anh nhếch môi, hắn đã nói ra sơ hở của mình rồi, liền nói tiếp:
- Theo tôi thấy thì trong thâm tâm của anh đang muốn nói rằng chính anh làm việc đó đấy. Còn nếu tàu bị trục trặc, thì anh hãy nói rõ xem nó ở bộ phận nào? Để tôi đi hỏi mọi người cho rõ xem đúng không? Mà tôi nhớ, là lúc đó, anh không hề có mặt ở đấy.
Biết mình nói hố, hắn cố nói:
- Lúc đó tôi hết ca làm rồi. Sáng đến thấy mọi người bàn tán thì nói thế thôi.
Anh cười khinh bỉ:
- Thôi đi. Anh không cần biện minh nữa đâu. Tôi có 2 lựa chọn cho anh:
1. Khai hết ra và tôi sẽ tha tội.
2. Vào ngồi tù bóc lịch và ... tôi không biết sẽ nên làm gì vợ con anh đâu.
Hắn tức giận vì anh dám khiêu khích. Nhưng vì không muốn bóc lịch cả đời, nên hắn đành đồng ý.
Flashback:
Hắn đang ngồi đọc báo phòng bảo vệ, thì đột nhiên, có 1 người kéo hắn ra chỗ khuất, nói:
- Tôi một việc muốn nhờ anh.
Hắn nói:
- Tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi. Tôi không giúp được cho anh đâu.
Biết hắn sẽ trả lời như vậy, người đó liền lôi chiếc điện thoại ra cho hắn xem. Xem xong, hắn tức giận, nhưng không thể làm được. Hắn lắp bắp nói:
- Anh ... thôi được, tôi đồng ý.
Người đó nhếch môi, rồi lấy một tập tiền được gói trong phong , nhét vào tay hắn nói:
- Chăm sóc gia đình tốt.
Hắn cố cầm lấy rồi bỏ vào túi áo. Người đó nói:
- Anh thể làm cho chuyến tàu lượn sắp tới trục trặc được không?
Hắn nghe xong hoảng sợ. Người đó như đọc được suy nghĩ của hắn, nói:
- Yên tâm, cảnh sát sẽ không biết. Anh sẽ không phải vào . Bọn tôi sẽ cách.
Hắn nghe xong liền chịu thua gật đầu đồng ý. Người đó giơ tay ra. Hắn bắt lại.
từ đó, kế hoạch bắt đầu ...
Anh nghe xong tức giận, liền nắm cổ áo tên bảo vệ, nói:
- Hắn ta là người như thế nào?
Tên bảo vệ nói:
- Hắn ta mặc đồ toàn đen, tướng tá giống con trai, chắc là trai vì giọng nói cũng thế. Hắn ta đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy.
Anh chửi:
- Khốn khiếp.
Cậu nói:
- Nếu cậu không biết thì thôi vậy. Chúng tôi về. Cậu yên tâm, cậu là người vô tội nên sẽ không bị vào tù bóc lịch. Chào!
Rồi cậu kéo anh ra khỏi công viên. Anh hỏi:
- Bây giờ làm gì?
Cậu phân tích:
- Vụ này có vẻ căng đây. Tôi nghĩ, chúng ta nên hỏi thử ... Xử Nữ và Kim Ngưu. Họ ghét Giải và Ngư vì chúng ta.
Anh chợt nhớ ra, liền gật đầu và kéo cậu lên xe, nổ máy và đi. Chiếc xe màu nắng liền đến khách sạn trên mây. Đến nơi, anh và cậu liền xuống xe, tiến thẳng vào khách sạn và đến phòng Ngưu - Xử. Xử thấy có người liền ngước lên, có đôi phần ngạc nhiên nhưng sau đó lại bình thản, đọc báo tiếp. Anh ngồi xuống, nói:
- Chắc cô biết vụ tàu lượn siêu tốc ở Cloud Park rồi đúng không?
Xử vẫn đọc báo, trả lời:
- Đăng đầy trên báo, sao mà không biết. Nghe nói có người bị văng ra, hiện đang cấp cứu ở Cloud Hospital. Hình như cô ta bị chấn thương ở đầu, mất trí nhớ thì phải. Kệ đi. Số phận là như thế mà.
Anh nghe xong tức giận, hét lớn:
- Cái người mà cô nói ấy, chính là Giải đấy. Đừng có kiểu vô trách nhiệm như thế.
Xử nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, bình thản nói:
- Liên quan gì tới tôi? Cô ta là đối thủ của bạn tôi, đương nhiên tôi cũng phải ghét chứ. Mà tôi cũng không hiểu vì sao anh lại yêu cô ta? Vừa xấu lại còn tỏ ra lạnh lùng khiến nhiều người thích. Bạn tôi đây này, dịu dàng, thục nữ, chứ như ai kia ...
Cô ta đang châm dầu vào lửa làm anh rất bực, giở giọng khiêu khích:
- Tôi yêu cô ấy vì con người của cô ấy. Còn bạn cô, chỉ là giả tạo để thu hút tôi thôi. Tôi luôn biết các cô muốn làm hại Giải và Ngư. Và cô cũng đừng tỏ thái độ hống hách, kiêu ngạo thế đi. Chó sẽ yêu cô đấy, không phải Ma Kết đâu cô nhé!
Lần này thì Xử thực sự tức, dám nói xấu bạn cô lại còn sỉ nhục cô nữa. Xử định vung tay tát thì có người giữ lại, bóp chặt cổ tay. Và đó là cậu. Cậu nói:
- Hai người thôi đi được không? Chuyện đã đến nước này rồi mà còn cãi nhau. Vào chủ đề chính đi.
Anh bỏ tay Xử ra, nói tiếp:
- Giải đang bị mất trí nhớ và không nhớ ra Yết + có khối u trong não làm Giải không muốn nhớ ra Yết. Bác sĩ bảo là phải sang Singapore chữa trị.
Xử xoa cổ tay, trừng mắt nói:
- Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?
Lần này thì đến anh trừng mắt:
- Tôi đang thắc mắc xem cô có phải là ... nhẹ hơn thì là liên quan đến chuyện này ... còn nặng thì là thủ phạm.
Xử ngạc nhiên, nói:
- Tôi ghét cô ta nhưng không đến nỗi như thế. Tôi không ngu. Tù một gông à?
Cậu chẹp chẹp:
- Cô nói y như tên bảo vệ tôi vừa tra khảo xong.
Xử bắt đầu tức giận, đứng lên và nói:
- TÔI ĐÃ NÓI VỚI HAI NGƯỜI LÀ KHÔNG. NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG TIN THÌ KIỂM TRA HẾT ĐI.
Cậu xoa dịu:
- Bình tĩnh đã. Tôi sẽ không làm căng chuyện này lên. Tôi tạm tin cô. Nếu cô không nói thật, thì hậu quả sẽ khủng khiếp hơn khi cô chịu thú tội. Chào!
Cậu và anh liền ra khỏi phòng. Xử liền đến cửa, áp tai vào nghe anh nói:
- Đi tìm Kim Ngưu đi. Tôi có cảm giác đó là cô ta.
Xử liền gọi cho ai đó ...
-------------------------------------------------------------
( hết rồi, sorry vì đã ra chap khá muộn nhé, byeee )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top