Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

trạm dịch mục nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với sự Moe của Hứa tiểu thụ, Hoàng Cảnh Du khoé miệng cong lên, dường như đang nghĩ tới điều gì mà nhìn hắn.

Ngươi đây là cái vẻ mặt quỷ gì a! Hứa Ngụy Châu  trong lòng hơi sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục duy trì biểu cảm ngây thơ sáng lạn đơn thuần, ánh mắt gần như toé ra sao.

“Cũng không phải không thể”. Hoàng Cảnh Du nhéo mặt hắn. “Thiên Ổ Thuỷ trại cách đây hơi xa, nhưng Quỳnh Hoa cốc chỉ có vài ngày đi đường”

“Vậy chúng ta khi nào thì xuất phát?”. Hứa Ngụy Châu vui vẻ rạo rực.

“Còn phải xem biểu hiện của ngươi”. Hoàng Cảnh Du nhướn mày nói.

Mẹ kiếp còn phải xem biểu hiện?

Hứa Ngụy Châu giận dữ, gian thương!

“Trước hết kêu tướng công nghe một chút”. Hoàng Cảnh Du rất thiếu ăn đòn.

“Lẽ nào ta không thể tự mình đi!”. Hứa Ngụy Châu trừng hắn.

“Ngươi có thể ngẫm lại một chút”. Hoàng Cảnh chậm rãi nói. “Quỳnh Hoa cốc chủ Diệp Cẩn là bạn cũ của ta, tuy không quá khó tính nhưng từng đụng chạm với Thiên Phong không ít lần”

Hứa Ngụy Châu: …

“Thế nào, không thì cho ta hôn một chút cũng được”. Hoàng Cảnh nâng cằm hắn lên, đáy mắt đầy ý cười!

Hứa Ngụy Châu giận dữ đẩy hắn ra. “Đừng đụng vào ta!”

“Tức giận thật sao?”. Hoàng Cảnh Du nhịn cười.

Hứa Ngụy Châu đi vòng qua hắn trở về, rõ ràng không muốn nói thêm!

“Đi ngược rồi”. Hoàng Cảnh Du ở sau lưng nói. “Đi về trước nữa là con sông”

Hứa Ngụy Châu mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước, rất có tư thế nhảy sông tự tử!

“Được rồi ta dẫn ngươi đi”. Hoàng Cảnh Du rốt cuộc thoả hiệp.

Hứa Ngụy Châu quay đầu lại nhìn hắn. “Gạt người là thái giám!”

Hoàng Cảnh Du gật đầu. “Ừ, lừa ngươi là thái giám”

“Ngày mai sẽ xuất phát”. Hứa Ngụy Châu nói.

“Được”. Hoàng Cảnh Du rất sảng khoái.

“Nhất định phải lấy hạt châu giúp ta!”. Hứa Ngụy Châu siết thành nắm đấm.

“Ta sẽ cố hết sức”

“Nếu người ta không cho ngươi phải đi cướp!”. Quả nhiên là hạ lưu cực điểm!

“Cướp?”. Hoàng Cảnh Du khẽ nhíu mày.

“Thiếu hiệp ngươi thật sự rất anh tuấn!”. Hứa Ngụy Châu đôi mắt loé ánh sao nhìn hắn.


“…”. Hoàng Cảnh Du do dự

“Quay về ta giúp ngươi đấm chân”. Chỉ cần có thể trở lại hiện đại, làm một mụ già cũng không hề gì!

“Được”. Hoàng Cảnh Du nén cười.

“Được?”. Hứa Ngụy Châu không rõ.

Hoàng cung chủ khí phách nói. “Nếu Diệp Cẩn không cho, ta sẽ thay ngươi đốt Quỳnh Hoa cốc!”

A ha! Hứa Ngụy Châu thầm hoan hô, sau đó nhào lên lưng Hoàng Cảnh Du. “Đi mau, chúng ta về quán trọ nghỉ ngơi!”

Hoàng Cảnh Du dưới chân lấy đà, một đường hướng vào thành.

Ám vệ Giáp thở dài. “Lần đầu thấy người đem Cung chủ trở thành Đạp Tuyết Bạch mà dùng”

Ám vệ Ất chậc chậc. “Hơn nữa Cung chủ còn cam tâm tình nguyện”

Ám vệ Bính đỡ trán. “Quả thật không dám nhìn nữa”

Thật sự là ân ái đến mức khiến người ta đui mù!

Sáng hôm sau, Hứa Ngụy Châu mở mắt quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy hắn còn đang ngủ, vì vậy nhoài người đến vươn tay nhéo mũi hắn. “Dậy thôi!”

Hoàng Cảnh Du nhăn mày, hơi nghiêng đầu né một chút, miệng cũng hơi trề ra.

Ấy ấy, Thiếu hiệp hoá ra ngươi cũng có vẻ mặt Moe như thế! Hứa Ngụy Châu hăng hái xích lại gần, dự định xem gần hơn.

Kết quả bị Hoàng Cảnh Du mơ mơ màng màng vươn tay kéo qua, xoay người đè lên hắn.

“Ê ngươi buông tay ra a!”. Hứa Ngụy Châu kinh hãi giãy dụa.

Hoàng Cảnh Du mắt chưa từng mở, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Thật ra hắn là người tập võ, tính cảnh giác cao, cho nên lúc Hứa Ngụy Châu rì rầm duỗi người thì đã hoàn toàn tỉnh lại. Bộ dạng hiện tại chỉ vì sở thích biến thái mà thôi!

“Ta sắp tắt thở!”. Hứa Ngụy Châu dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn.

“Đừng nhúc nhích”. Hoàng Cảnh Du kề vào tai hắn trầm giọng nói.

Sau đó Hứa tiểu thụ rõ ràng cảm giác được chân của mình đang đặt trên một vật cứng nóng rực.

Muội muội muội muội muội muội ngươi! Hứa Ngụy Châu nghẹn họng. “Ta chúc ngươi biến thành thái giám!”

Nhu cầu sáng sớm hay đại loại vậy phải tự âm thầm giải quyết mới tốt a!

“Chúc ta biến thành cái gì?”. Hoàng Cảnh Du cười mà như không cười, ngữ điệu hơi tăng lên.

“Thiếu hiệp ngươi thật dũng mãnh!”. Không thể tuỳ tiện đụng tới tôn nghiêm của nam nhân, Hứa Ngụy Châu không thể làm gì khác hơn ngoài không khí phách nói. “Có thể xuống khỏi người ta trước không?”

Lỡ chọc cho thú tính của hắn bộc phát thì mình chỉ có thể khóc mà treo cổ a! Hoa cúc bị ép nở, chuyện này không thể thảm hại hơn!

“Ừ”. Hoàng Cảnh Du cầm tay hắn đặt lên mép gối, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai hắn.

Fuck!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hứa Ngụy Châu nhất thời hồn phi phách tán, mẹ kiếp đây là tình tiết quỷ quái gì!!!

“Ngươi là đồ khốn… ô!”. Lời còn chưa nói hết, môi đã bị hôn thật sâu, ngăn lại mấy tiếng sắp phát ra. Đầu lưỡi nóng hổi lần vào trong miệng, Hứa Ngụy Châu hung ác vừa định cắn, lại thấy cổ tê rần, toàn thân đều mất đi khí lực.

Áo lót bị xé thành hai, bộ ngực gầy gò lộ ra trong không khí, Hoàng Cảnh Du không chút khách khí hôn lên, hoàn toàn không giống lúc trước.

Sợ hãi ùn ùn kéo đến, Hứa Ngụy Châu khoé mắt phiếm hồng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu vì sao đêm qua còn yên ổn mà hiện tại lại biến thành như vậy.

Hoàng Cảnh Du hôn rơi nước mắt của hắn, tiện tay kéo chăn bọc hai người lại, một tay nâng đùi hắn lên, khiến đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài.

Hứa Ngụy Châu nước mắt “xoạch xoạch” rơi, hầu như sợ đến mức bất tỉnh.

“Đừng sợ, ta không đụng vào ngươi”. Hoàng Cảnh Du kề vào tai hắn thấp giọng an ủi, sau đó chống tay tách khỏi người hắn, làm một động tác giống như giao hoan.

Hứa Ngụy Châu mờ mịt nhìn hắn.

“Kêu hai tiếng cho người bên ngoài nghe được không?”. Hoàng Cảnh Du nhéo mặt hắn.

“… Người?”. Hứa Ngụy Châu lấy lại ý thức.

“Ừ, trên nóc phòng có người xấu”. Hoàng Cảnh Du nhéo thắt lưng hắn. “Ngoan, mau kêu cho bọn hắn nghe”

Kêu muội ngươi!

Hiểu ra chuyện gì, Hứa Ngụy Châu thở phào một hơi, tứ chi xụi lơ nằm trên giường căm tức nhìn hắn.

Đừng tưởng mượn cớ thì ta sẽ tha thứ cho ngươi!

Hơn nữa có người xấu sao không đi đánh, còn diễn kịch cái gì!

Quả thật mang lợi cho kẻ xấu!

“Không kêu ư?”. Hoàng Cảnh Du khoé miệng cong lên. “Vậy không thể làm gì khác hơn là ta kêu”

Hứa Ngụy Châu lập tức nạp vào đầu hình ảnh Hoàng Cảnh Du vẻ mặt mất hồ mà phóng túng rên rỉ!

Vì vậy trong nháy mắt bị chấn động rồi!

Mẹ kiếp mặt mũi để đâu!

“Ưm…”. Hoàng Cảnh Du kề vài tai hắn, thấp giọng phát ra một tiếng thở dốc, mang theo một tia khàn khàn quyến rũ, thể hiện đầy đủ hình ảnh một nam nhân yêu nghiệt đang high đến đỉnh điểm sảng khoái!

Hứa Ngụy Châu mặt đỏ tới mang tai, không nên cách ta gần vậy a!

Kêu thật như vậy, ngươi là chuyên nghiệp đúng không!

Dù sao hắn cũng không thật sự đụng tới mình, Hứa Ngụy Châu đơn giản nhắm mắt làm ngơ, tuỳ ý Hoàng Ảnh đế ở đó diễn, chỉ phụ trách phối hợp vươn chân lắc lư, thuận tiện chửi fuck, ngươi có cần tự high đến mức đó không, giường cũng sắp sụp!

Không biết qua bao lâu, Hoàng Cảnh Du rốt cuộc ngừng lại, buông thõng tay đặt trên người hắn.

“Người xấu đi rồi sao?”. Hứa Ngụy Châu cảnh giác hỏi.

Hoàng Cảnh Du ừ một tiếng, ôm hắn cọ cọ. “Không ngoan, cũng không chịu phối hợp với ta”

Phối hợp cả nhà ngươi! Hứa Ngụy Châu giận dữ nói. “Mau giải huyệt cho ta!”

“Không”. Hoàng Cảnh Du nhéo thắt lưng hắn. “Giải huyệt xong ngươi sẽ đánh ta”


Còn phải nói sao! Hứa Ngụy Châu thầm gào thét, sau đó ôn hoà hiền lành nói. “Sẽ không, ngươi đâu phải cố ý”. Cực kì dối trá!

“Thật sao?”. Hoàng Cảnh y vứt chăn qua một bên.

Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành a… Hứa Ngụy Châu tiếp tục dịu dàng nói. “Đương nhiên là thật”

Hoàng Cảnh Du giải huyệt cho hắn.

Hứa Ngụy Châu ngồi dậy khởi động gân cốt, sau đó quyết đoán rống giận lao tới. “Đồ chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi a!”

Đối với con mèo hoang không hề có sức chiến đấu này, Hoàng cung chủ chỉ đơn giản ôm lấy đầy yêu thương, hết bóp rồi lại bóp. Hứa Ngụy Châu cực kì phẫn nộ, khóc cũng không được cười cũng không xong, gào khóc kêu lên cực kì không có khí phách.

Ngoài cửa, Hoa Đường và những người khác vừa lên lầu đã bị chấn động khựng lại, cả đám đưa mắt nhìn nhau.

Không phải nói xuất phát sớm một chút sao, bây giờ là tình huống gì đây!

“A!!!”. Hứa Ngụy Châu kêu lên cực kì phóng túng, trong lúc đó còn kèm theo tiếng cười nhẹ của Hoàng Cảnh Du và âm thanh ván giường kẹt kẹt, đặc biệt không hài hoà.

Phạm Nghiêm quyết đoán kéo Hoa Đường đi. “Là cô nương thì ít nghe mấy thứ này một chút, tránh cho không ai thèm lấy”

Hoa Đường: …

Diêu Khiêm sắc mặt đen thui, xắn tay áo định gõ cửa, lại bị Triệu Ngũ tha đi.

“Lẽ nào cứ mặc cho Cung chủ tiếp tục như vậy?”. Diêu Khiêm giận dữ nói.

“Bằng không thì còn có thể thế nào?”. Triệu Ngũ vẻ mặt vô cảm nói. “Hiện tại tuỳ tiện xông vào chỉ làm Cung chủ nổi giận mà thôi”

“Còn ra thể thống gì!”. Diêu Khiêm tức giận đến hổn hển, gương mặt không còn chút máu, nhìn qua rất thê thảm!

Mà trong phòng ngủ, Hứa Ngụy Châu từ lâu đã sức cùng lực kiệt, nằm trên giường ào ào thở dốc.

“Không đánh nữa?”. Hoàng Cảnh Du chọt chọt bụng hắn.

“Muội ngươi!”. Hứa Ngụy Châu vô lực. “Hồi nãy là ai vậy?”

“Ngươi đoán xem”. Hoàng Cảnh Du nhướn đuôi mày.

“Sao ta đoán được!”. Hứa Ngụy Châu mềm nhẹ đá hắn một cái. “Nói mau!”

“Là mật thám của Khổng Tước sơn trang”. Hoàng Cảnh Du thuận miệng có lệ.

“Khổng Tước sơn trang là gì?”. Hứa Ngụy Châu khó hiểu.

“Một môn phái trên giang hồ, không lớn không nhỏ, lão già chưởng môn nổi danh phiền phức”. Hoàng Cảnh Du nói. “Vẫn muốn gả nữ nhi của hắn cho ta, lần này phái mật thám tới chắc là kiểm tra xem chuyện chúng ta ân ái có phải thật không”

Hứa Ngụy Châu nhất thời tâm trạng phức tạp.

“Cho nên thuận thế diễn một tuồng kịch, cho hắn biết chúng ta cực kì ân ái, cũng vì vậy mà chết tâm”. Hoàng Cảnh Du xoa đầu hắn, ánh mắt cực kì thản nhiên.

Hứa Ngụy Châu nghi vấn. “Biết rõ chúng ta có hôn ước mà còn muốn gả nữ nhi, không sợ cha ta tìm tới cửa sao?”

Hoàng Cảnh Du bật cười, lúc này lại có chút thông minh rồi.

“Cười cái gì”. Hứa Ngụy Châu bất mãn.

“Làm thiếp mà thôi”. Hoàng Cảnh Du nói. “Vị trí chính thê không ai dám tranh với ngươi”

Tranh muội ngươi…

Hứa Ngụy Châu bĩu môi, miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này, nằm lỳ trên giường phớt lờ hắn.

Chờ giải độc xong lấy đủ chín hạt châu thì lão tử và ngươi nhất định không còn gặp lại nhau trên giang hồ nữa!

“Ta gọi tiểu nhị mang nước ấm tới”. Hoàng Cảnh Du nói. “Ngươi rửa mặt xong thì xuống, chúng ta ăn sáng xong rồi đi”

“Từ nơi này đến Quỳnh Hoa cốc mất bao lâu?”. Hứa Ngụy Châu hỏi.

“Mười ngày mà thôi”. Hoàng Cảnh Du nói. “Không tính là xa”

Mười ngày còn không xa, đủ cho lão tử bay từ châu Á sang Âu Mỹ biết không! Hứa Ngụy Châu vừa mặc quần áo vừa chửi fuck!

Cực kì muốn quay về!

Sảnh giữa dưới lầu, Hoa Đường vừa thấy Hoàng Cảnh Du xuống thì lập tức đứng dậy đón.

“Những người còn lại đâu?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.

“Phạm đường chủ và các huynh đệ đi chuẩn bị xe ngựa, Triệu Ngũ và Hữu hộ pháp chắc ở hậu viện”. Hoa Đường nói. “Hồi nãy đúng như Cung chủ dự đoán, là trinh thám của Ma giáo”

“Sau này nếu còn có thì đừng để chạy thoát”. Hoàng Cảnh Du nói. “Ám vệ đều là người của tiểu Ngũ, việc này ta sẽ nói riêng với hắn”

“Vâng”. Hoa Đường thay hắn châm chén trà nóng.

“Triệu Ngũ và Diêu Khiêm ở hậu viện làm gì?”. Hoàng Cảnh Du hỏi.

Hoa Đường lộ vẻ mặt khó xử. “Sáng sớm Cung chủ và Hứa công tử… Hữu hộ pháp bất mãn trong lòng, tiểu Ngũ chắc là đang khuyên bảo hắn”

Hoàng Cảnh Du nghe vậy bật cười. “Hắn thật không thích Hứa nhi”

“Hữu hộ pháp cũng vì suy nghĩ cho Cung chủ thôi”. Hoa Đường nói. “Cung chủ cũng biết xưa nay hắn tự xưng là có khả năng giao tiếp với thần linh, rất tin chuyện yêu ma chuyển thế. Nếu hắn đã tính ra chuyện Cung chủ và Hứa công tử có nghiệt duyên thì ngăn cản cũng không kì quái”

“Ngươi cũng nghĩ Hứa nhi là hồ ly tinh?”. Hoàng Cảnh Du nhìn nàng.

Hoa Đường lưu loát nói. “Đương nhiên không, Cung chủ và Hứa công tử quả thực trời đất se duyên, môn đăng hộ đối, lẽ ra nên sớm đại hôn mới đúng!”. Một giây do dự cũng không có, một chút cũng không làm mất mặt các vị Hộ pháp.

“Hừ!”. Diêu Khiêm mới được Triệu Ngũ dỗ dành từ hậu viện về, vào cửa đã nghe một câu như vậy, vì thế ngạo kiều giận dữ hất cằm, quay đầu đùng đùng nổi giận ra cửa!

Triệu Ngũ: …

“Thôi đi”. Hoàng Cảnh Du lắc đầu. “Dặn chủ quán chuẩn bị điểm tâm, chúng ta sớm xuất phát!”

Lộ trình mười ngày nói gần không gần, nói xa không xa. Sau năm ngày hành trình, Hứa Ngụy Châu không cẩn thận ăn bậy đau bụng, vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc khiến đoàn xe lần lượt dừng lại, thuận tiện cho hắn giải quyết vấn đề.

Sắc trời tối dần, thấy dường như sắp mưa, mà dựa theo tốc độ này rõ ràng không cách nào chạy tới toà thành kế tiếp được, vì vậy Hoàng Cảnh Du sửa lại phương hướng, dự định nghỉ ngơi ở một trạm dịch ven đường, đợi dông tố qua đi rồi lên đường.

“Đây là… quán trọ sao?”. Sau nửa canh giờ, Hứa Ngụy Châu được Hoàng Cảnh Du đỡ ra xe ngựa, lập tức chấn động rồi!

Một toà lầu bằng gỗ mục nát, cỏ hoang mọc thành bụi, ván cửa xiêu vẹo, bụi bặm phải dày ba tấc, phòng của quỷ so ra còn xa hoa hơn!

Hoàng Cảnh Du cũng hơi bất đắc dĩ. “Có trên bản đồ, xem ra đã bỏ hoang từ lâu”

“Tối thiểu cũng có thể trú mưa”. Hoa Đường nói. “Gần đây không có thôn trấn khác, chỉ đành như vậy”

“Mang ít chăn vào”. Hoàng Cảnh Du ôm Hứa Ngụy Châu vào trong, đêm mưa giá rét, chỉ có thể cố hết sức khiến hắn không nhiễm phong hàn.

“Hắt xì!”. Hứa Ngụy Châu vừa vào cửa đã sặc bụi.

“Ráng chịu đựng một đêm đi”. Hoàng Cảnh Du nói. “Cũng không còn cách nào khác”

Hứa Ngụy Châu gật đầu, ngẩng nhìn xung quanh một chút.

Phòng mục nát đầy mạng nhện, cửa sổ gió lùa, còn có vải rách không biết từ nơi nào bay tới, quả thật không thể cũ nát hơn được nữa!

Vì vậy hắn quyết đoán vùi đầu vào ngực Hoàng Cảnh Du – dù sao so với mùi gỗ mục thì hắn càng muốn ngửi mùi hương nhàn nhạt hơn!

Hoàng Cảnh Du khoé miệng cong lên đắc ý, đáy mắt cực kì yêu chiều.

Vì vậy mọi người đều hiểu rõ, du dương “a” một chút!

“Hừ!”. Diêu Khiêm quay đầu.

“Ngươi xem ngươi kìa”. Phạm Nghiêm quả thật khó hiểu. “Chẳng lẽ ngươi thầm mến Cung chủ sao?”

“Khụ khụ”. Hoa Đường bị sặc nước.

Diêu Khiêm trợn mắt. “Ngươi nói cái gì!”

“Vậy sao ngươi cứ hừ tới hừ lui với phu nhân vậy?”. Phạm Nghiêm hỏi.

“Ngươi quản ta được hả!”. Diêu Khiêm lại hừ một chút!

Phạm Nghiêm: …

Những người đọc sách đều mắc chứng gì a…

Ngoài phòng mưa đã bắt đầu rơi, thuộc hạ nhóm lửa bên trong, Hoàng Cảnh Du dùng chăn bọc lấy Hứa Ngụy Châu, vẫn ôm vào lòng.

Hứa tiểu thụ vẻ mặt không tự nhiên.

“Sao vậy?”. Hoàng Cảnh Du nhỏ giọng hỏi.

Hứa Ngụy Châu >_< nói. “Hơi mất mặt”

Hoàng Cảnh Du bật cười. “Sợ cái gì, ngươi là phu nhân ta”

Hứa Ngụy Châu: …

Được rồi xem như ta chưa nói gì.

“Ngươi không thể cảm lạnh, nếu không sẽ đau”. Hoàng Cảnh Du nhéo mặt hắn. “Có muốn ăn chút gì không?”

Trên đống lửa có bánh nướng và thịt bò, Hứa Ngụy Châu nghe mùi đã thấy đau bụng. “Không muốn ăn, không đói”

Hoàng Cảnh Du nhíu mày, Triệu Ngũ bỏ bánh nướng xuống đứng lên. “Ta giúp phu nhân bắt gà rừng về nấu canh”

“Không cần!”. Hứa Ngụy Châu càng hoảng sợ, trời mưa to như vậy sao có thể để người khác ra ngoài!

“Ngươi nhất định phái ăn gì đó”. Hoàng Cảnh Du nói. “Vốn đang bệnh, cơ thể sẽ không chịu nổi”

QUẢNG CÁO




“… Được rồi ta ăn cái này!”. Hứa Ngụy Châu chỉ vào bánh nướng.

Hoàng Cảnh Du cười cười, giúp hắn xé thành miếng nhỏ.

Thấy hắn khó nuốt, Hoa Đường nhớ tới ven đường có chút rau dại, vì vậy cầm ô ra ngoài muốn hái về một ít nấu canh. Bên ngoài sấm sét từng trận, hạt mưa lớn đến mức muốn rách mặt dù, còn chưa đi tới chỗ có rau thì đột nhiên thấy một bóng đen từ xa lảo đảo chạy tới, “phốc” một phát té xuống đất.

Có người bị thương? Hoa Đường nhíu mày, tiến lên dùng chân đá đá hắn.

Mùi máu nồng nặc, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Một tia chớp loé lên, dựa theo ánh sáng thoáng qua mà Hoa Đường thấy rõ người trên đất một thân áo trắng đã bị máu nhuộm, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt có một vết thương ghê rợn.

Giơ tay điểm mấy đại huyệt trên người hắn, Hoa Đường vứt dù trong tay, trực tiếp ôm người vào trạm dịch.

“Ai da!”. Phạm Nghiêm bị doạ sợ, những người khác cũng nhao nhao nhìn qua.

“Chuyện gì vậy?”. Hoàng Cảnh Du cau mày hỏi.

“Không rõ, nhặt được ven đường”. Hoa Đường đặt người xuống đất, giơ tay lau nước trên mặt, quần áo màu vàng bị nước mưa thấm ướt dính sát vào người, hiệu quả rất… chấn động.

Mọi người nhao nhao tự hiểu, tự giác quay đầu, tránh cho bị Tả hộ pháp móc mắt.

“Sao vậy?”. Hoa Đường thấy lạ. “Cứu người a!”

“Khụ!”. Hứa Ngụy Châu ho khan một tiếng.

“Sao vậy?”. Hoa Đường hỏi.

Hứa Ngụy Châu chỉ vào ngực mình, vẻ mặt rất vặn vẹo.

Hoa Đường nhìn hắn, sau đó cúi đầu tự nhìn mình.

Sau đó…

“A!!!”

Thuộc hạ rối rít ôm đầu, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy!

Triệu Ngũ vứt cho nàng một túi quần áo, Hoa Đường tiếp được, đi lên lầu, lỗ tai hồng đến nỗi muốn xuất huyết!

Rốt cuộc vẫn là một cô nương a… Mọi người đồng loạt cảm thán.

“Đã nói hồi xưa nên thêm mấy cô nương vào rồi mà”. Phạm Nghiêm hối hận. “Tốt xấu gì cũng có thể làm bạn với nàng, suốt ngày lăn lộn với một đám nam nhân, nhìn xem thành cái dạng gì rồi!”

Hoàng Cảnh Du đặt Hứa Ngụy Châu xuống đất, đứng dậy tới trước mặt nam nhân được Hoa Đường cứu về.

“Hình như trúng độc”. Triệu Ngũ xốc lên vạt áo hắn, chỉ thấy vết thương trước ngực hiện ra màu xanh.

“Như vậy cũng trốn được, xem ra là mạng lớn”. Hoàng Cảnh Du bắt mạch cho hắn. “Nội lực không kém, có điều về sau có thể sống hay không phải xem Hoa Đường có muốn cứu hay không”

“Ta thấy chết chắc rồi”. Phạm Nghiêm ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút. “Không đập chết hắn là còn may”

“Dù không đập chết, nhưng nếu Tả hộ pháp cứ ở trên lầu xấu hổ thì hắn chết chắc”. Diêu Khiêm nói. “Huyết khí đã cạn, nếu không cứu thì không còn kịp”

“Vậy ngươi lên gọi nàng xuống đi”. Phạm Nghiêm khuyến khích. “Nói các huynh đệ cái gì cũng chưa thấy”

“Vậy sao ngươi không đi!”. Diêu Khiêm trừng hắn. “Ngươi biết võ công, ta đi chỉ có thể bị nàng đá xuống lầu!”

“Ta cũng đánh không lại a!”. Phạm Nghiêm khổ sở không gì sánh được.

“Vậy cứ mặc hắn cho số phận đi”. Hoàng Cảnh Du trở lại bên đống lửa, tiếp tục đút cho Hứa Ngụy Châu ăn.

Thật không chút đồng cảm a! Hứa tiểu thụ rất hiền lành. “Hay là ta đi gọi Tả hộ pháp?”

“Ngươi?”. Hoàng Cảnh Du bật cười.

“Nàng sẽ không đánh ta chứ?”. Hứa Ngụy Châu chuẩn bị trước.

Triệu Ngũ không nói lời nào đứng lên, bước nhanh lên lầu.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ!

Đây mới thật sự gọi là anh hùng!

Không biết có đánh nhau hay không!

Thật là cực kì chờ mong!

“Tả hộ pháp”. Triệu Ngũ gõ cửa.

Phòng trong im lặng không tiếng động.

Triệu Ngũ tập trung nghe một chút, đột nhiên biến sắc, nhấc chân đạp cửa.

Trong phòng không một bóng người, chỉ có y phục chưa thay của Hoa Đường tán loạn vứt trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yuzhou