Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

"Thôn trưởng ca ca!"

A Ngọc ngồi trước thềm nhà, nhìn thấy bóng dáng Giang Trừng đến gần đôi mắt liền sáng lên, vui vẻ vừa gọi vừa chạy về phía y.

"Ngươi không ở yên trong nhà, ngồi ở ngoài như vậy bị người khác thấy thì làm sao?"

"Ban ngày ta đều ở trong đấy không có ra, chỉ có nửa đêm mới ra ngoài này chờ huynh thôi."

Giang Trừng cùng A Ngọc trở lại trong nhà, nhưng ngoại dự liệu của y, Ôn Nhược Hàn không ở, y quay sang hỏi A Ngọc. "Cái người đi cùng ta, hắn còn chưa trở về?"

"Ta ở đây mấy ngày cũng chưa từng thấy hắn trở lại."

Giang Trừng có chút suy tư, lấy năng lực hiện tại của Ôn Nhược Hàn, sau khi chạy khỏi Kim Lân Đài hoàn toàn có thể tạo ra một cái Truyền Tống trận trực tiếp trở về đây, làm sao bây giờ y tới rồi mà hắn thì không thấy? Chẳng lẽ... Chắc không xui vậy đâu...

Giang Trừng thầm thở dài, cũng không nghĩ nữa, vẫn là có việc khác quan trọng hơn.

Y nhìn A Ngọc một lúc, từ trong ngực áo lấy ra cái Tỏa Linh Nang chứa hồn phách của Kim Thanh đưa đến trước mặt hắn.

A Ngọc nhìn chằm chằm vào nó, nhưng lại chẳng dám đưa tay nhận lấy.

Giang Trừng thấy hắn như vậy cũng thu tay lại, tìm bừa một chỗ đặt mông ngồi xuống, A Ngọc cũng mò theo ngồi gần y.

"Ngươi còn do dự cái gì?"

"Ta... không dám."

"Cha ngươi giết vợ hắn là thật, nhưng hắn giết cha ngươi cũng là thật, hai người các ngươi đã là không ai nợ ai."

"Đây không phải vấn đề nợ hay không nợ, ta sợ... hắn không tình nguyện cùng ta đi xuống hoàng tuyền."

"Nhưng là hắn tình nguyện đánh đổi để giữ ngươi ở lại nhân gian." Giang Trừng vòng hay tai ôm lấy đầu gối, cằm gác lên mu bàn tay. "Nếu đã vậy, đường hoàng tuyền thì tính là gì?"

Giang Trừng đôi mắt có chút xa xăm, tựa như là lạc vào một đoạn hồi ức xưa. "Ta lúc trước cũng không có nói rõ ràng với người kia, bởi vì ta không dám, mà hắn... cũng chẳng muốn nghe." Nói đoạn, y nhìn sang A Ngọc, lần nữa đưa Tỏa Linh Nang đến trước mặt hắn, cười nói. "Nhưng ngươi thì khác, có người tình nguyện nghe ngươi nói, đừng lại bỏ lỡ."

A Ngọc nhìn vào đôi mắt Giang Trừng, hai người mắt đối một lúc khá lâu, đến khi A Ngọc bật cười một tiếng, đưa hai tay cầm lấy Tỏa Linh Nang.

Giang Trừng thấy hắn nhận lấy rồi cũng đứng lên, y vẫn là đang nhìn A Ngọc, đưa tay xoa đầu hắn, sau đó hướng ra ngoài mà đi.

"Ca ca! Cảm ơn huynh!"

Giang Trừng dừng chân trước ngạch cửa, quay đầu lại cười với A Ngọc. "Bảo trọng." Đây sẽ là lần cuối cùng.

Hai cánh cửa dần đóng lại, thứ cuối cùng mà Giang Trừng nhìn thấy là nụ cười tràn ngập hạnh phúc của A Ngọc.

Khi y xoay người lại, đã có một người đang ngồi bên thềm cửa, Giang Trừng đi tới, ngồi xuống gần hắn.

"Xong cả rồi?"

"Chờ thêm một lúc, bọn họ nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau."  Giang Trừng hỏi tiếp. "Hai tiểu tử Đan gia kia sao rồi?"

Phu Quân cười đáp. "Ta đánh ngất bọn chúng, bây giờ đang để cho Đại Hắc canh giữ." Hắn đột nhiên dịch người sáp lại Giang Trừng. "Ta có một tin vui và một tin buồn, ngươi muốn nghe tin nào?"

"Nói cả hai đi."

"Ngươi chọn nghe cái nào trước đi."

"Tin vui đi."

"Được. Vậy ta nói tin buồn trước."

Giang Trừng giơ tay đập vào gáy hắn. "Ngươi có thể im miệng luôn càng tốt."

Phu Quân một mặt ủy khuất xoa xoa cái gáy. "Ta chỉ là thấy tâm trạng ngươi không tốt, muốn chọc ngươi vui thôi mà."

"Vậy ngươi thấy ta có vui hay không?"

"Ai, là tiểu đệ sai rồi, Vãn Ngâm đại ca đừng tức giận ha." Vừa nói, Phu Quân đưa tay xoa bóp vai Giang Trừng như lấy lòng. "Nhưng vẫn là buồn trước vui sau đi. Tin buồn là, Ôn Nhược Hàn bị bắt ở Kim Lân Đài rồi."

Giang Trừng nghe xong liền giật mình, biểu tình khó tin mà nhìn hắn. 

"Lúc ta tới Kim Lân Đài tìm ngươi thì nhìn thấy hắn đang bất tỉnh bị người khiêng đi."

"Ngươi xác định hắn chưa chết?"

"Xác định, nhưng mà đã bất tỉnh thì chắc bị đánh cũng không nhẹ."

Giang Trừng trầm ngâm không nói, bọn họ hai người là cùng sống lại, cũng chưa dám chắc chắn có kẻ đứng phía sau hay không, nếu có thì cả y và hắn không khác gì cá nằm trên thớt, chính là đồng bệnh tương liên đi? Hơn nữa, Ôn Nhược Hàn cũng là vì giúp y, bây giờ hắn xảy ra chuyện, còn không biết có nguy hiểm hay không, Giang Trừng vẫn là có chút lo lắng.

Đột nhiên Giang Trừng cảm nhận được eo bị bàn tay ôm lấy, sau đó cả người bị kéo một cái, gương mặt đập vào khuôn ngực tên đầu sỏ, cái mũi cũng ăn đau. Nhưng là Giang Trừng như nhận ra gì đó, liền ngẩng đầu nhìn lên, y còn chưa kịp mở miệng nói đã bị Phu Quân dành trước. "Tin vui chính là, sẽ không còn ai chen vào thế giới hai người của chúng ta."

Khóe mắt Giang Trừng giật giật, vốn là đang rất tâm trạng lại bị một câu như vậy làm cho tụt dốc. Y đưa tay nắm lỗ tay hắn nhéo một cái thật mạnh.

Phu Quân lập tức buông ra Giang Trừng, nắm lấy bàn tay đang hành hung mình. "Ta đùa, ta đùa thôi mà Vãn Ngâm."

Giang Trừng hừ một tiếng, cũng buông hắn ra. "Tin vui là gì?"

"Hai tên nhóc kia, chúng ta có thể mang đi trao đổi Ôn Nhược Hàn. Dù gì cũng là hai vị công tử Đan gia, Kim gia cũng không thể không cân nhắc đi."

"Không nói Kim gia, nếu Đan gia tìm tới cửa thì làm sao?"

"Thì chạy."

Giang Trừng "..."

"Chỉ cần cứu ra Ôn Nhược Hàn là được rồi không phải sao."

"Ngươi nghĩ thật đơn giản."

Phu Quân nhìn Giang Trừng, đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Ngươi là lo lắng bọn họ sẽ nhận ra ngươi? Nhưng là ta thấy bọn họ đều đã chắc hơn phân nữa rồi. Cho dù bọn họ thật là có chứng cứ chứng mình ngươi là "Giang Trừng" thì sao? Ngươi cũng không nhất định phải quay về bên cạnh họ, hơn nữa "Giang Trừng" đã chết vào năm năm trước, bây giờ ngồi trước mặt ta... đã không còn là y."

Đúng rồi... "Giang Trừng" đúng là đã chết hơn năm năm, bây giờ ngồi ở đây chỉ là một người không nơi để về.

"Vãn Ngâm." Phu Quân nhỏ giọng gọi một tiếng, bàn tay cũng nhẹ chạm vào gương mặt Giang Trừng. "Con đường sắp phải đi là do ngươi làm chủ, không cần phải quay đầu lại, chỉ cần đi về phía trước, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."

Giang Trừng có chút ngẩn người, y có thể cảm giác được trái tim đang đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y cúi đầu, có chút khó thở.

Phu Quân thấy y như vậy liền muốn thu tay về, nhưng là ý nghĩ vừa ra bàn tay đã bị nắm lấy, cảm giác ấm áp từ tay Giang Trừng truyền qua khiến tim hắn như run lên, hắn không làm ra động tác gì, vẫn giữ tay áp lên má y.

Giang Trừng thở ra một hơi, ngước lên nhìn hắn, bàn tay càng nắm chặt hơn. "Ngươi mang cho ta cảm giác rất giống một người... Nhưng là hắn cũng sẽ không đối với ta như này."

Phu Quân nhẹ xoa má y. "Là ai? Tình nhân cũ?"

"Ta với hắn, cái gì cũng không phải." Giang Trừng buông tay Phu Quân, ngồi thẳng người lại. "Là ta... tự mình đa tình." Y hai tay ôm lấy đầu gối, cười cười nói. "Ta muốn hắn có thể một lần quay đầu để ý đến ta, nhưng cũng không nỡ để hắn thích một kẻ như ta."

Phu Quân nhìn gương mặt Giang Trừng, y là đang cười, nhưng lại không hề tìm ra được chút gì gọi là vui vẻ. Nhưng hắn cũng học theo y, cười cười nói. "Ta lúc trước quen biết một người, lúc đầu y đối với ta chỉ đơn giản là bằng hữu, sau đó ta lại hiểu lầm y rất nhiều chuyện, đến một ngày ta biết được tâm ý của y lại càng giữ khoảng cách với y, năm lần bảy lượt làm y thương tâm. Nhưng y một lần cũng chưa từng giải thích với ta, mãi cho đến khi y chết... Ta lúc đó mới nhận ra y không phải không giải thích, mà là ta vốn không chịu nghe." Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trăng một lúc, rồi lại nhìn về Giang Trừng. "Đời này, ta hối hận nhất là đã vô tình khiến cho y yêu ta, mà hạnh phúc nhất, cũng là may mắn được y yêu."

Giang Trừng xoay người lại, cái đầu hơi nghiêng nghiêng mà gối lên tay. "Chúng ta cũng có thể xem là đồng bệnh tương liên đi?"

"Đúng nha, bệnh của ta cũng chỉ Vãn Ngâm có thể chữa."

"Cho nên, ngươi có phải hay không nên khai báo thành thật với vị đại phu sắp chữa bệnh cho ngươi?"

"Thế, Vãn Ngâm thần y là muốn hỏi gì ta?"

"Vậy Phu tiên sinh, ngươi trước hết nói cho ta biết..." Giang Trừng dừng một lúc, vươn tay hướng nơi cổ áo của Phu Quân, nhẹ nhàng chạm vào cổ hắn, sau đó từ bên trong lấy ra một sợi vòng cổ.

Giống y đúc sợi mà y nhìn thấy người bí ẩn kia đeo.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Phu Quân nhìn Giang Trừng, rồi cười một tiếng, áp mặt tiến sát gần Giang Trừng. "Ta là người sẽ luôn đứng ở phía ngươi."

Lúc này trong ngôi nhà tranh truyền đến một tiếng "ầm" nhẹ, Giang Trừng liền không để ý đến hắn, quay người nhìn về phía cửa, sau đó đứng lên.

Y đưa tay đẩy cửa mở ra liền nhìn thấy A Ngọc nằm ở trên sàn nhà, trong tay cầm chặt Tỏa Linh Nang, nơi gương mặt vẫn treo nụ cười mãn nguyện.

Giang Trừng ngồi xuống bên cạnh A Ngọc, đưa tay xoa xoa gương mặt hắn. "Tiền cược thiếu ngươi, lần sau lại trả." Sau câu nói của y, cơ thể A Ngọc dần trở nên trong suốt, cuối cùng là hoàn toàn tan biến.

Chỉ sót lại một bộ hỉ phục đã cũ cùng một cái Tỏa Linh Nang trống không, Giang Trừng liền tìm một chỗ gần đó, đào đất lên, chôn đồ xuống. 

Cứ như vậy, một đoạn nhân duyên đã kết thúc.

.

.

.

Mà ở dưới chân núi, hai người một chó đang mở to mắt nhìn nhau.

Chỉ có điều hai người bị trói chặt cùng một gốc cây, còn chó thì thông thả nằm ở đối diện canh gác.

"Cái tên đó đúng thật là giấu dốt!" Người nói là Đan Hiển, mà "cái tên đó" dĩ nhiên là nói Phu Quân.

Đan Du cười cười nói. "Cũng là do chúng ta khinh địch thôi, hắn nhìn thế nào cũng không giống người bình thường mà."

"Huynh còn có thể thản nhiên như vậy à? Còn chưa biết hắn định là gì chúng ta đâu."

"Yên tâm đi, nếu hắn thật muốn giết thì bây giờ chúng ta đã không ngồi ở đây rồi."

Đan Hiển hừ một tiếng không nói nữa, lúc này tầm mắt chuyển sang Đại Hắc đang nằm gần đó, hắn huýt sáo vài tiếng ý muốn gọi Đại Hắc tới gần, nhưng là Đại Hắc chỉ một mực nằm yên nhìn lại hắn.

Đan Du "..."

Đan Hiển bĩu môi. "Đúng là chủ nào chó nấy, khó ưa!"

"Là do ngươi cũng không dễ ưa nên mới bị nó làm lơ đấy."

Vừa nghe, Đan Du cùng Đan Hiển quay đầu sang liền thấy Giang Trừng cùng Phu Quân đang chậm rãi đi tới.

"A Trừng tiểu thúc!" Hai huynh đệ đồng thanh gọi lên.

"Ai ai ai, các ngươi rất thích làm cháu người khác sao? Ra đường đừng có vơ đại mà nhận họ hàng như vậy." Giang Trừng nói, cũng không thèm nhìn bọn họ, đi tới bên cạnh Đại Hắc ngồi xuống, bắt đầu chơi với nó.

"Phụ thân nói A Trừng tiểu thúc lúc nhỏ rất thích chó, cho nên ở Xích Tước Cư nuôi rất nhiều chó."

Giang Trừng quay lại nhìn Đan Hiển. "Làm như chỉ có tiểu thúc của ngươi mới được thích chó không bằng!"

"Ngươi đi theo ta một chuyến thì sẽ chết sao!?"

"Thế ta không đi thì ngươi sẽ chết sao!?"

"Ta sẽ cắn lưỡi tự sát!"

Đan Du "..."

Phu Quân "..."

"Cắn đi! Cắn không đứt ta kêu Đại Hắc cắn giúp ngươi!"

Đan Du "..."

Phu Quân "..." 

"Ngươi đi theo ta một chuyến thì sẽ chết sao!"

"Thế ngươi nói câu khác sẽ chết sao!"

"Vậy hai người ngưng nói chuyện này thì sẽ chết sao?"

Giang Trừng "..."

Phu Quân "..."

Đan Hiển "..."

"Là đệ đệ của ngươi một hai cứ đem chuyện này ra nói, ngươi có rảnh thì tìm chuyện khác cho hắn nói đi." Giang Trừng nói xong thì tiếp tục chơi đùa với Đại Hắc.

"Thật ra thì tiểu... tiền bối, ngươi thật sự không thể đi theo chúng ta một lần được sao?"

"Này, nếu các ngươi thích ta thì cứ nói, đừng có tìm mấy cái cớ nhảm nhí như vậy chứ."

Đan Hiển nhìn chằm chằm Giang Trừng rồi nhìn sang Phu Quân lại nhìn về Giang Trừng, có chút chần chừ hỏi. "Ngươi... thích nam nhân?"

Giang Trừng "..."

Phu Quân nhìn Đan Hiển cười cười, chỉ vào bản thân nói. "Y không thích nam nhân, y là thích ta."

Đan Du nhìn hắn, cũng chần chừ hỏi. "Ngươi không phải nam nhân? Nhưng nhìn cũng đâu có chỗ nào giống nữ nhân..."

Giang Trừng "..."

Phu Quân tặc lưỡi một tiếng. "Y không thích nam nhân, y thích ta, mà trùng hợp ta là nam nhân."

Đan Hiển nhìn Giang Trừng, hỏi. "Là thật?"

Giang Trừng cũng nhìn lại hắn, đáp. "Là giả."

Đan Du tiếp lời. "Vậy người thật là thích nam nhân?"

Giang Trừng nói lại. "Ta không thích nam nhân, ta là thích mỹ nhân." Y dừng một chút, lại bổ sung thêm. "Có điều, nam nhân xung quanh ta đa số đều là mỹ."

Đan Du có chút bất lực mà nhìn y. "Thế thì có khác gì nhau..."

Đan Hiển nói. "Ta... có một người sư phụ lớn lên cũng rất đẹp."

Đan Du "..."

Mí mắt Giang Trừng giật một cái, y nhìn sang Đan Hiển. "Bình thường sư phụ ngươi đối với ngươi rất khó sao? Ngươi lại có thể bán hắn như vậy?"

Đan Hiển bĩu môi không trả lời.

Đan Du nói. "Sư thúc... đúng là có chút khó thật, nhưng mà cũng chỉ là vì tốt cho đệ ấy thôi."

Giang Trừng nheo mắt nói. "Sư thúc? Ngươi và hắn không bái cùng một thầy?"

"Ta cùng A Hiển đúng là theo khác thầy, có điều sư phụ cùng sư thúc là huynh đệ kết nghĩa."

Giang Trừng nhìn Đan Du, lẩm bẩm lập lại lời hắn. "Huynh đệ kết nghĩa à..."

Đan Hiển nhìn Giang Trừng đột nhiên trầm ngâm, trong đầu xuất hiện vài cái suy nghĩ hơi xa, trên mặt liền hiện lên thần sắc hoảng hốt. "Ngươi đừng đánh chủ ý lên sư bá, hắn ngoài việc tài giỏi ra thì chẳng có cái gì tốt hết! Sư phụ tuy hơi khó tính, nhưng suy ra vẫn là thích hợp làm bạn tâm giao hơn!"

Đan Du "..."

Khóe miệng Giang Trừng giật hai cái, y nhìn Đan Du, tay chỉ vào Đan Hiển. "Hắn đều có thù với sư phụ cùng sư thúc ngươi?"

Đan Du cười gượng hai tiếng, cũng không dám nhìn thẳng. "Cái đó... Là do sư phụ ngày thường hay chọc ghẹo đệ ấy, mà đệ ấy thì trăm lần như một không nói lại cho nên mới..."

"Đệ là không thèm chấp!" Đan Hiển đột nhiên nói chen vào, gương mặt tuấn tú bắt đầu xụ xuống. "Ở Xích Tước Cư cũng có mấy ai nói lại hắn, sư phụ gọi hắn là "Bách Khẩu" cũng không sai."

"Ngươi nói cái gì?"

Đan Hiển nghe tiếng Giang Trừng, vừa ngẩng đầu muốn trả lời thì y đã thình lình trước mắt, nắm lấy cánh tay hắn, trông giống như là vô cùng gấp gáp mà hỏi lại. "Ngươi nói sư phụ ngươi gọi sư bá của ngươi là cái gì?"

Đan Hiển bị Giang Trừng làm cho ngơ ngác, nhưng vẫn là nhanh lấy lại tinh thần trả lời y. "Sư phụ hay gọi sư bá là "Bách Khẩu"... Ý là nói sư bá như có trăm cái miệng, cho nên không ai nói lại hắn."

"Lúc nãy các ngươi nói bọn họ là huynh đệ kết nghĩa?"

"Đúng vậy."

"Bọn họ có phải đều là họ Khương?"

Đan Du nhìn Giang Trừng một lúc, nói. "Đúng vậy... Tiền bối, ngươi quen biết bọn họ?"

Giang Trừng nghe hắn đáp xong, bàn tay giống như run lên, y ngồi bệt xuống đất, một tay gác lên đầu gối, cả gương mặt đều úp vào khuỷu tay, im lặng không nói.

Đan Du cùng Đan Hiển bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Phu Quân cũng nhìn ra biểu hiện của Giang Trừng có chút lạ, hắn đi đến ngồi bên người y, đưa tay chạm lên lưng Giang Trừng, nhẹ giọng gọi. "Vãn Ngâm?"

Không phản ứng... Đang lúc hắn muốn gọi thêm lần nữa thì Giang Trừng đột nhiên xì cười một tiếng.

Y ngẩng đầu lên, khóe môi cười cười nhìn về phía Đan Du cùng Đan Hiển nói. "Muốn ta theo hai ngươi về Đan gia cũng được, trước hết giúp ta một chuyện đã."

.

.

.

Trong một trà lâu tại Vân Mộng, có hai nam nhân đang xì xầm với nhau.

"Hả? Thật là rầm rộ như vậy?"

"Kim gia trước giờ đều như thế, cũng đâu phải chuyện lạ gì."

"Nhưng chỉ là xử lý một tên trộm thôi, có cần phải mời mấy gia tộc đến như Thanh Đàm Hội vậy không?"

"Ta nghe đồn tên trộm lần này là kẻ có máu mặt ở Tu Chân Giới, cho nên Kim gia mới không thể đóng cửa giải quyết."

"Là ai?"

"Cái đó thì ta không biết."

"Vậy khi nào thì xét xử?"

"Chính là đầu giờ chiều hôm nay."

"Hôm nay? Tối hôm qua vừa bắt được, hôm nay đã lập tức xét xử, Thanh Đàm Hội cũng không có gấp như vậy đi?"

"Ai biết được. Nhưng lúc sáng nay đi ngang Liên Hoa Ổ, ta đã nhìn thấy Giang tông chủ cùng mấy môn sinh ngự kiếm rời đi, sáu bảy phần là tranh thủ đến Kim Lân Đài rồi."

"Chà, ngươi càng nói ta càng muốn biết kẻ kia là ai, sức ảnh hưởng lớn đến vậy à?"

"Chuyện của người trong tiên môn, dân thường như chúng ta nghe vui là được rồi."

Mà chuyện vui bọn họ vừa kể đã hoàn toàn lọt vào tai của bốn người ngồi bàn kế bên.

Đan Hiển từ nãy giờ đã nhìn chằm chằm Giang Trừng khá lâu, cuối cùng vẫn là không kiên nhẫn hỏi y. "Người rốt cuộc là muốn chúng ta giúp chuyện gì?"

Giang Trừng buông chén trà trên tay xuống bàn, nhìn hắn cười nói. "Chuyện cũng đơn giản thôi."

.

.

.

"Tam ca, ngươi ăn mứt quả không?"

"Tam ca, chiêu hôm qua ta dùng có được hay không?"

"Tam ca, lần xét xử này ngươi nói có thể chấn động một khoảng thời gian hay không?"

"Tam ca..."

"Tam ca..."

Trên đoạn hành lang đi ra quảng trường tại Kim Lân Đài, Kim Dẫn miệng không hề khép, còn người được hắn ân cần hỏi han là Kim Huyền lại chẳng hề đáp lại.

Mà Kim Dẫn vẫn rất nhiệt tình cho đi không nhận lại. "Tam ca, ngươi đoán y có tới hay không?"

Cuối cùng, Kim Huyền cũng phản ứng hắn. "Ai?"

"Cái vị mà ai cũng biết là ai đấy."

Kim Huyền im lặng, giống như là đang suy nghĩ, cuối cùng đáp lại hai chữ. "Không biết."

Kim Dẫn trừng mắt nhìn hắn. "Là không biết cái gì? Không biết vị kia là ai hay là không biết y có đến hay không?"

Kim Huyền dừng bước chân, quay người lại nhìn Kim Dẫn. "Không đầy một canh giờ nữa cuộc xét xử sẽ bắt đầu, mấy vị gia chủ cũng đã đến, ngươi nếu rảnh rỗi thì ra quảng trường giúp đỡ tiếp đón bọn họ đi." Nói xong cũng không đợi Kim Dẫn đáp lời liền nhấc chân rời đi.

Bỏ lại một mình Kim Dẫn đứng ngơ ngác. "Gì? Đây là chê ta phiền á?"

Mà lúc này tại quảng trường, bàn ghế cho buổi xét xử đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn mấy môn sinh qua lại chuẩn bị trà bánh, ngoài cổng cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng của người trong tiên môn.

"Vân Mộng Giang thị đến!"

Câu nói vừa dứt Kim Lăng cùng Kim Tử Hiên còn cả Giang Yếm Ly cũng vừa lúc đi tới, Kim Lăng nhìn về phía đoàn người đang đi đến, một nam nhân dáng người cao ráo, tóc buộc cao, gương mặt tuấn lãng, hắn mặc y phục dành cho gia chủ, đi trước đoàn người Giang gia.

Người kia dừng trước mặt ba người, hướng Kim Lăng chấp tay, gọi. "Kim tông chủ." Sau đó quay sang Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly. "Kim tiên sinh, Kim phu nhân." Đúng lễ, nhưng xa cách. 

Kim Lăng cũng đáp lễ. "Giang tông chủ." Đúng vậy, đây chính là cái vị được gọi là "Giang tông chủ chân chính", chủ nhân Liên Hoa Ổ, đệ đệ mẫu thân hắn, cậu của hắn, Giang Lẫm.

Giang Yếm Ly nghe hai người họ khách sáo qua lại, trong lòng thầm thở dài, Kim Tử Hiên nhìn phu nhân của mình, lại hướng Giang Lẫm cười nói. "Giang Lẫm, đã nói bao lần rồi, trước mặt chúng ta không cần nhiều lễ nghi như vậy."

Giang Lẫm nhìn hắn, cũng cười đáp. "Dù gì A Lăng cũng là gia chủ, lại còn nhỏ tuổi hơn ta, cho nên mấy lễ tiết này càng phải làm." Nói đoạn, hắn đưa tay vỗ vai Kim Lăng. "Như vậy người khác nhìn vào cũng không thể bắt bẻ gì." Hắn buông tay, lần nữa nhìn về phía phu thê Kim Giang. "Phải rồi, Tử Hiên huynh, Yếm Ly tỷ, hôm nay Giang tiền bối cùng Ngu phu nhân cũng nói là sẽ đến." Xưng hô tôn trọng nhưng lại như người lạ, không phải phụ thân hay mẫu thân, càng không có tỷ tỷ hay tỷ phu.

Kim Lăng đối chuyện này trước giờ không có ý kiến gì, hắn với Giang Lẫm là quen thuộc, nhưng là Giang Lẫm, thân tín bên cạnh Giang Trừng chứ không phải Giang Lẫm, Giang tông chủ.

Giang Yếm Ly lên tiếng hỏi. "Cha mẹ không phải đêm qua đã lên đường rồi sao?"

Giang Lẫm đáp. "Tối qua sau khi mọi người về Kim Lân Đài, thì Giang tiền bối cùng Ngu phu nhân cũng chuẩn bị rời đi, nhưng lúc nhận được tin của A Lăng ta là đang dạo phố, vô tình gặp được họ trên đường, ta đem mọi chuyện kể lại, cho nên họ mới nén lại một ngày."

"Vậy nhạc phụ, nhạc mẫu không đến cùng ngươi à?"

Giang Lẫm vừa mở miệng muốn đáp thì phía sau đã truyền đến tiếng gọi hớn hở, không cần nói cũng biết là ai.

"Sư tỷ!"

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía sau, đúng là Ngụy Vô Tiện, mà bên cạnh hắn còn có cả Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên.

Bọn họ so với năm ấy không hề có thay đổi gì nhiều, dù sao đối với họ thời gian cũng chỉ mới qua sáu năm. Không còn mặc y phục cho gia chủ cùng chủ mẫu, chỉ là khoác lên mình y phục tím nhạt, thêu hình liên hoa, đơn giản, không cầu kì.

"Phụ thân, mẫu thân."

"Nhạc phụ, nhạc mẫu."

"Tổ phụ, tổ mẫu."

"Giang tiền bối, Ngu phu nhân."

Giang Phong Miên vẫn là ôn hòa nho nhã, nhìn bọn họ cười gật đầu. Ngu Tử Diên cũng khẽ gật, sau đó như có như không nhìn sang Giang Lẫm. Cả Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đều nghe được một cái xưng hô không đúng, nhưng không phải lần đầu tiên, đều quen cả rồi.

Kim Lăng lúc này trở thành một đứa cháu ngoan, hắn tiến lên khẽ nắm tay của Ngu Tử Diên, tươi cười nói.  "Tổ mẫu! Ta thật nhớ người. Người có hay không nhớ A Lăng?"

Ngu Tử Diên nghe câu nói của Kim Lăng trong lòng chính là vui vẻ, có bậc trưởng bối nào mà không thích hậu bối nhà mình bày tỏ lòng kính mến chứ, nhưng chỉ là trong lòng thôi. Nàng nhìn Kim Lăng, đưa tay lên như muốn xoa đầu hắn, sau đó trong ánh mắt chờ mong của Kim Lăng thì lỗ tai hắn lại bị nhéo. "Chúng ta hôm qua ngồi cùng bàn ăn cơm, còn chưa tròn một ngày ngươi đã nhớ vị tổ mẫu này?"

Kim Lăng đưa hai tai nắm lấy bàn tay đang nhéo tai mình. "Người xưa có câu, một ngày không gặp cách ba thu, ta đã sắp ba năm không gặp tổ mẫu rồi."

Ngu Tử Diên buông ra tai hắn, khóe môi cong lên. "Ngươi dùng cái này đi lấy lòng cô nương nhà người ta, có khi còn bị người ta từ chối thẳng đấy."

Kim Lăng bày ra biểu tình uất ức, chỉ về phía Ngụy Vô Tiện. "Đây đều là hắn dạy ta, nếu sau này ta không lấy được vợ chính là so hắn."

Ngụy Vô Tiện tự chỉ tay vào mình. "Ta???"

Giang Yếm Ly cười một tiếng. "A Lăng như vậy tuấn tú bất phàm, làm sao lại không cô nương nào muốn gả."

Ngụy Vô Tiện cũng cười cười nói. "Đúng vậy đúng vậy, Kim tông chủ của chúng ta tuổi trẻ tài cao, người muốn gả có thể xếp hàng dài từ Lan Lăng đến Vân Mộng."

Kim Tử Hiên vỗ vai Kim Lăng. "Kết phu thê đều là duyên trời định, rồi A Lăng sẽ gặp được ý trung nhân của mình, có khi là người con không ngờ đến." Nói xong, hắn như có như không nhìn sang Giang Yếm Ly.

Bên vai còn lại của Kim Lăng cũng bị bàn tay Giang Lẫm đặt lên. "Duyên do trời định, phận do người làm. Yên tâm, ta sẽ không để dòng máu hai nhà Kim Giang dừng ở đây."

Kim Lăng "..." Từ từ, câu chuyện có phải đi hơi xa rồi không?

Ngu Tử Diên nhìn cảnh tưởng hòa thuận trước mắt, không kìm được khẽ cười, sau đó ánh mắt đảo qua Giang Phong Miên, lại thấy hắn như đang thất thần. "Giang Phong Miên, chàng ngây người ra đó làm gì?"

Giang Phong Miên giống như là giật mình, hắn nhìn nàng, cười nói. "Ta chỉ là suy nghĩ chút lời A Tiện đã dạy A Lăng nói thôi."

Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện. "???"

"Chính là, có những lúc nàng chỉ là ra chợ mua đồ, ta ở nhà ta cũng cảm thấy nhớ nàng. Cho nên, không nhất thiết phải qua một thời gian dài mới được nhớ nhau, mỗi giờ mỗi khắc đều có thể."

Ngu Tử Diên bị lời nói của hắn làm cho đứng hình, mà năm người còn lại cũng đồng dạng.

Ngụy Vô Tiện. "???" Giang thúc thúc từ khi nào có thể nói mấy lời tình cảm dạt dào như vậy???

Giang Phong Miên nhìn lỗ tai Tam Nương của hắn đang dần đỏ lên, hắn cũng cảm nhận được mặt mình đang nóng lên. Đã bao tuổi rồi còn ở trước mặt con cháu nói mấy lời này??? Giang Phong Miên trong lòng kích động, hắn vờ ho một tiếng, nhìn sang Kim Tử Hiên. "Tử Hiên, con thấy đúng không?"

Kim Tử Hiên. "???" Nhạc phụ... ngươi sao lại kéo theo ta vào chi vậy... Nhưng mà, hình như là đúng thật. Thế là sao khi suy nghĩ kĩ càng, Kim Tử Hiên liền nhiệt tình gật đầu.

Giang Phong Miên nhìn sang Ngụy Vô Tiện, nói tiếp. "Nếu Trường Trạch ở đây có lẽ cũng đồng tình với ta, đúng không? A Anh."

"..." Giang thúc thúc à... Ngụy Vô Tiện cũng học theo Kim Tử Hiên nhiệt tình gật đầu. "Đúng vậy đúng vậy. Ai, nếu không phải cha mẹ tối qua ăn cơm xong liền lên đường thì có lẽ hôm nay cũng có thể đến đây xem kịch hay rồi."

Kim Lăng nhướn mày nói. "Kịch hay không thiếu, vợ chồng Ngụy tiền bối sau này sẽ có thể xem dài dài."

"Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị đến, Kỳ Sơn Nguyên thị đến!"

Kim Lăng liếc nhìn về phía Nguyên thị, hắn nhìn đến nam nhân thanh y đang đi đầu, bộ dạng tuấn tú, ôn hòa nhã nhặn, khóe miệng cười cười, tựa như một thư sinh văn nhã. Nhưng nhìn điệu bộ hắn như vậy, Kim Lăng hừ cười một tiếng.

Kỳ Sơn Nguyên thị, Nguyên tông chủ, Nguyên Lâm, chính là hắn.

Mà người dẫn đầu Lam gia nói lạ không lạ, nói quen không quen, chính là một trong những vị trong câu chuyện "Cải tử hoàn sinh" chấn động mấy năm trước, Thanh Hành Quân.

Đi theo sau là Lam Khải Nhân cùng Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy còn cả Lam Cảnh Nghi. 

Và dĩ nhiên không hề có Lam Hi Thần.

Bên Nhiếp gia vẫn là gương mặt quen thuộc của Nhiếp Hoài Tang.

Kim Giang Lam Nhiếp Nguyên, mấy cái đại gia tộc gần như đã tập hợp đủ, tụ lại một chỗ chào hỏi lẫn nhau. Xong rồi nhà ai về chỗ nấy.

Kim Lăng ngồi ghế chủ tọa ở chính diện, bên tay phải hắn là vợ chồng Hiên Ly, cạnh bên họ là chỗ ngồi của Giang gia, nối tiếp là Nhiếp gia. Mà bên tay trái Kim Lăng là chỗ của Lam gia, cùng Nguyên gia, những gia tộc khác cũng được trải đều theo sau đó.

Nhưng đến lúc này khi mọi người đều đã vào đông đủ thì chỉ còn lại khoảng trống ở giữa hai nhà Lam Nguyên là vẫn chưa có ai ngồi. Đó cũng chính là vị trí dành cho Đan gia.

Kim Lăng nhìn về phía Nguyên Lâm, hỏi. "Nguyên tông chủ, trên đường rời Kỳ Sơn không biết có tình cờ bắt gặp Đan tông chủ hay không?"

Nguyên Lâm buông chén trà trên tay xuống bàn, cười đáp. "Không có."

Kim Lăng khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua chỗ Đan gia rồi lại ngẩng đầu nhìn trời. Tuy còn sớm, nhưng không nhất thiết phải đợi. Hắn cao giọng nói. "Áp giải người lên!"

Không lâu sau có ba người đang từ từ đi lên quảng trường, hai người áp giải không ai khác chính là Kim Huyền cùng Kim Dẫn, mà người bị áp giải còn ai ngoài Ôn Nhược Hàn.

Hắn được thay một bộ bạch y sạch sẽ khác, nhìn vào liền biết chất liệu không phải loại thường, vết thương ngay cổ cũng được xử lý cẩn thận, và có lẽ ngay bả vai cũng vậy. Nếu như không phải cả hai tay bị trói ở phía trước cùng hôm nay là ngày xét xử tội phạm thì ai cũng sẽ nghĩ hắn là khách quý của Kim gia.

Nhưng đó là suy nghĩ của những vị trẻ tuổi ở đây.

Còn những người đã từng trải qua Xạ Nhật Chi Chinh hay đúng hơn là đã trải qua cái thời Ôn gia cầm quyền thì một là xanh mặt, hai là trợn tròn mắt, ba là ngỡ ngàng mà nhìn về phía Ôn Nhược Hàn.

Ngoại trừ vợ chồng Giang Phong Miên đã nghe tin từ trước và những người ở núi Mộc Linh hôm ấy.

"Ôn Nhược Hàn!? Hắn chính là Ôn Nhược Hàn!?" Một vị gia chủ không kiềm được sự lo sợ khi nói ra cái tên này, ngay sau đó cả quảng trường bắt đầu vang lên những tiến ồn ào bàn tán.

Thanh Hành Quân lên tiếng nói. "Chư vị xin bình tĩnh, người này có phải Ôn Nhược Hàn hay không chúng ta vẫn chưa thể xác nhận."

Một vị gia chủ khác đáp lời. "Nhưng điều này hoàn toàn có khả năng, dù sao mấy năm trước đã từng có ngoại lệ, thì bây giờ cũng có thể."

Bên này tên gia chủ vừa dứt câu, bên kia sắc mặt Ngu Tử Diên liền trầm xuống. Giang Phong Miên chỉ âm thầm nắm lấy tay nàng.

Lam Khải Nhân tiếp lời. "Nếu như năm đó Ôn Nhược Hàn là còn sống, thì trải qua ngần ấy năm cũng không thể còn trẻ như vậy. Hơn nữa chư vị hãy nhìn kĩ một chút, người này chỉ là diện mạo có chút giống với Ôn Nhược Hàn." Nói đoạn, hắn nhìn về phía Ôn Nhược Hàn. "Nhưng đúng là có thể có ngoại lệ."

Ôn Nhược Hàn cũng nhìn lại Lam Khải Nhân, chỉ cười, không nói.

Kim Lăng nói. "Đó cũng là lý do ta quyết định mời các vị đến đây, để những vị tiền bối giúp đỡ điều tra xem hắn có phải chính là Ôn Nhược Hàn hay không."

Ôn Nhược Hàn cũng không để ý đến tiếng bàn luận xung quanh, hắn nhìn Kim Huyền đang đứng bên cạnh. "Không có ghế ngồi à?"

Kim Huyền không nhìn hắn, cũng không trả lời mà đi về chỗ trống sau lưng Kim Tử Hiên.

Kim Huyền không được, Ôn Nhược Hàn lại nhìn qua Kim Dẫn.

Khác với Kim Huyền, Kim Dẫn cũng nhìn lại hắn, tươi cười nói. "Ngươi là phạm nhân, không phải quý nhân." Nói xong, cũng cất bước theo Kim Huyền.

Để lại một mình Ôn Nhược Hàn đứng giữa quảng trường.

"Mang ghế cho hắn." Kim Lăng bỗng lên tiếng, chính là câu nói làm cho những người có mặt ở đây hơi khó hiểu, thân là tội nhân, không bắt hắn quỳ đã là tốt lắm rồi, còn có cả việc mang ghế cho hắn ngồi?

Không chờ bọn họ đặt câu hỏi, Kim Lăng nói tiếp. "Đây là nể mặt vị bằng hữu kia của ngươi thay ta..." Hắn nói đến đây thì bỗng dừng, cũng không có ý định nói tiếp, nhưng người cần hiểu đều hiểu.

Ôn Nhược Hàn ngồi xuống chiếc ghế vừa được môn sinh đem ra, gật đầu nói. "Kim tông chủ yên tâm, ta sẽ về cảm tạ y thật tốt."

Kim Lăng hừ nói. "Nếu ngươi còn về được." Hắn lại liếc nhìn về chỗ trống bên Đan gia. "Được rồi, nếu như Đan thị đã không tới thì chúng ta..."

"Kim tông chủ. Thứ lỗi vì đã đến trễ."

Lời nói của Kim Lăng bị một giọng nói khác cắt ngang.

Ai nấy đều nhìn về hướng giọng nói phát ra. 

Sau đó, bọn họ nhìn thấy ba bóng người, hai lớn một nhỏ, hai hồng y một diên y, từng bước đi lên quảng trường.

.

.

.

15:30 PM _ 18/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top