Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Một mảnh yên tĩnh, gió lạnh thổi qua.

Từ từ, cái tình huống này hình như có chút quen quen?

Giang Trừng nhớ lại ngày đó ở núi Đại Phạn, Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về cũng là như này đụng phải Lam Vong Cơ, đụng một cái, liền dính với nhau...

Hai người mắt đối mắt, trong một khoảnh khắc Giang Trừng như nhìn thấy một tia vui mừng thoáng qua trong đôi con ngươi lưu ly vạn năm không gợn sóng kia.

Giang Trừng giống như quay lại một đoạn thời gian rất xa về trước, lúc mà y đến Cô Tô cầu học, mà cụ thể hơn là khoảng thời gian có thể cùng Lam Vong Cơ xem nhau là bằng hữu. Khi đấy, cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, môn sinh Lam gia sẽ không như những thế gia công tử kia nghị luận sau lưng người khác, mà học trò đắc y của Lam lão tiên sinh, Lam Vong Cơ sẽ càng không. Và rồi, trong một lần săn đêm y lại vô tình giúp Lam Vong Cơ, từ đó cả hai cũng xem như là có qua lại với nhau, cho đến một lần khi y bị hắn bắt gặp đang lén nướng gà rừng sau núi, Giang Trừng lúc đó nghĩ bản thân thật sự là toang rồi, thế nhưng là y nhìn thấy lãnh đạm cứng nhắc Lam nhị công tử bật cười, hơn nữa còn nhìn không tệ.

Cũng đúng, xếp hạng hai trong thế gia công tử, có thể cười không đẹp à? Cuối cùng, Giang Trừng vẫn là không bị phạt, mà là sau lần đó bọn họ như là dần thân cận, tuy không như Ngụy Vô Tiện hoạt bát lanh lợi thế nhưng ở bên cạnh Lam Vong Cơ không hẳn là buồn chán, bởi Giang Trừng phát hiện chọc Lam Vong Cơ là một điều gì đó khiến người vui vẻ, y lúc đó có thể hiểu Ngụy Vô Tiện vì sao lại hay đi kiếm chuyện với ông cụ non này, mà Lam Vong Cơ đôi khi sẽ vì những câu đùa của y mà mỉm cười. Giang Trừng cứ nghĩ có lẽ ngoài Ngụy Vô Tiện từ nhỏ cùng nhau lớn lên ra y sẽ có thêm một vị bằng hữu khác, nhưng là mọi chuyện đều thay đổi, y và Lam Vong Cơ vẫn là càng đi càng xa, sau đó đứng ở hai bên đối lập, cuối cùng là cực kì chán ghét đối phương.

Giang Trừng nhìn cánh tay bị nắm lấy, trong lòng cảm thán độ may mắn của bản thân, vừa sống lại liền gặp Ôn Nhược Hàn, ra khỏi cửa liền thấy Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng, bây giờ còn đụng phải Lam vong Cơ. Này rốt cuộc là tình huống gì? Mấy vị máu mặt ở Tu Chân giới đồng thời đến đây xem y mạng lớn không chết à? Ha ha, đúng là vinh dự của lão tử!

Giang Trừng dùng sức muốn rút tay lại, nhưng vẫn rút không ra lại như càng bị nắm chặt. Mẹ nó! Lực tay người nhà họ Lam đều khiếp như vậy? Y nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, vẫn là gương mặt quanh năm lạnh tanh đó, vẫn là như vậy... khó ưa!

Chỉ trong một buổi tối mà gặp phải đủ chuyện bất ổn, tâm trạng Giang Trừng một chút cũng không tốt, đã thế bây giờ còn gặp phải cảnh này, y triệt để... quạu.

"..." Hiện trường xung quanh trở nên im bật.

Bởi vì, bọn họ nhìn thấy đỉnh đỉnh đại danh Hàm Quang Quân, khuôn mặt cư nhiên bị người khác xem như cục bột mà... nhào nặn.

Đúng, Giang Trừng là cảm thấy gương mặt Lam Vong Cơ quá cứng, muốn giúp hắn một chút. Thế là y liền dùng bàn tay còn lại, chụp thẳng mặt Lam vong Cơ, còn rất khí thế mà thay hắn "giãn cơ mặt".

"Buông ra."

Sau đó, Lam Vong Cơ thật sự là buông ra, Giang Trừng liền lui về sau mấy bước, lại nhìn về phía hắn. Mũi Lam Vong Cơ giống như có hơi đỏ lên, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là không thay đổi gì.

"Hàm Quang Quân." Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi đến bên cạnh hành lễ, môn sinh Lam thị cũng tiến lên hành lễ, sau đó liền đứng ngay ngắn phía sau nhìn Giang Trừng, bọn họ còn chưa từng thấy ai dám đối Hàm Quang Quân như vậy đâu, đúng là mở mang tầm mắt.

Giang Trừng đang định mở miệng muốn nói Lam Vong Cơ vài câu thì cánh tay lại lần nữa bị người kéo, y quay đầu sang liền nhìn thấy Ôn Nhược Hàn, cũng còn may đi?

Ôn Nhược Hàn là vừa tách khỏi được Kim Lăng, liền kéo Giang Trừng sang một bên, lại lần nữa che chắn trước y.

Giang Trừng cùng Ôn Nhược Hàn đứng tại đây, phía trước bên phải là Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng còn có môn sinh Kim thị, phía trước bên trái thì là Lam Vong Cơ cùng Cô Tô tiểu Song Bích, đương nhiên không thiếu môn sinh Lam thị. Như vậy, ba hướng, hơn chục đôi mắt đứng nhìn nhau, xung quanh lại rơi vào yên tĩnh.

Giang Trừng trong lòng thầm than, y cảm thấy nhân sinh thật gian nan, bây giờ đột nhiên có chút hối hận khi nãy cùng Ôn Nhược Hàn đánh nhau, nếu cứ ngồi yên trong miếu có phải bây giờ bớt cả tá việc rồi không? Thế nhưng là không thể trách y, ai mượn cái miệng của lão già kia như vậy ngứa.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thế là Giang Trừng đứng sau Ôn Nhược Hàn, hơi ló đầu ra, nhẹ giọng. "Chư vị đại nhân, bọn ta chỉ là hai cái người bình thường rời đi quê nhà để mà trải sự đời thôi, lúc nãy là bọn ta có mắt không thấy thái sơn, ta thật lòng xin lỗi." Giang Trừng nói câu này, đôi mắt liền không tự chủ nhìn về phía Kim Lăng. "Các vị người lớn không chấp kẻ nhỏ, có thể hay không thả bọn ta đi nha?"

"..."

"..."

"..." Lại im lặng. Các ngươi nói một câu thì sẽ lăn ra chết à?

"Ta nói lại một lần nữa, theo ta về Kim Lân Đài."

Tiểu tử thối! Mềm cứng không ăn, ngươi rốt cuộc là giống ai!?

Kim Lăng cái tên nhóc này sao càng lớn lại càng cố chấp như vậy, đỉnh đầu Giang Trừng thật sự là sắp bốc khói rồi, y trong lòng mắng đủ mười tám đời cái tên chủ mưu kia, ngoài miệng đáp một câu. "Được."

Một câu đáp liền khiến mọi người hơi bất ngờ, thật sự đáp ứng rồi?

Ngay cả Kim Lăng cũng là hơi ngỡ ngàng, hắn muốn nói gì đó thế nhưng Giang Trừng lại nhanh hơn một bước chỉ vào Lam Vong Cơ. "Ngươi kêu hắn hầu hạ ta một đêm, ta sẽ theo ngươi về Kim Lân Đài."

"..." Môn sinh Lam thị tức khắc xanh mặt.

"Ngươi... ngươi... ngươi không biết xấu hổ thì thôi đi, đừng có kéo Hàm Quang Quân vào!" Cuối cùng vẫn là Lam Cảnh Nghi không nhịn được nữa, chỉ vào Giang Trừng mà nói.

Lam Vong Cơ vừa nghe xong liền nhìn sang Lam Cảnh Nghi.

Lam Cảnh Nghi "..." Ta nói gì sai sao?

Giang Trừng cũng không còn dáng vẻ hạ mình lúc nãy. Thức thời? Thức thời cái khỉ! Thế là y ôm lấy cánh tay Ôn Nhược Hàn. "Là các ngươi phá hỏng chúng ta vui vẻ trước. Cũng là các ngươi ra tay đánh người trước. Còn cưỡng ép muốn bắt người đi, ngươi nói rốt cuộc là ai không biết xấu hổ!?"

Lam Cảnh Nghi "..." Đúng là vậy thật...

Lam Vong Cơ nhìn sang Lam Tư Truy, Lam Tư Truy cũng nhìn lại hắn, sau đó tường tận kể lại chuyện lúc Lam Vong Cơ chưa đến, từ chuyện hắn và Kim Lăng gặp phải thứ kì lạ đến chuyện bọn họ đụng phải Giang Trừng cùng Ôn Nhược Hàn, thế nhưng là kể đến phiên hai người này lỗ tai lại có chút đỏ lên. Lam Vong Cơ nghe xong nhìn về phía Giang Trừng, đôi mắt lưu ly khẽ động, hắn đi lên một bước, trên mặt vẫn là như vậy bình đạm. "Nếu như là ta hầu hạ ngươi, theo lý, sau đó nên đến Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"..."

Hả???

Ai vừa nói vậy?

Giang Trừng gần như lại trố mắt nhìn hắn, quy phạm đoan chính Hàm Quang Quân thế nhưng có thể nói ra lời này? Thời gian qua có mấy năm, da mặt hắn dày lên như vậy? Chắc chắn là bị Ngụy Vô Tiện làm hư! Đúng là gần mực thì đen, gần Ngụy Vô Tiện thì không thể sáng.

Giang Trừng nhìn Lam Cảnh Nghi, trào phúng. "Lam công tử, ngươi lúc nãy nói ai không biết xấu hổ, đừng kéo Hàm Quang Quân vào? Ngươi bây giờ nói lại ta nghe, nói lớn lên."

Lam Cảnh Nghi "..." Ta cũng thật khó khăn!

Ôn Nhược Hàn nhìn Giang Trừng, khóe môi hơi cong, đưa tay ôm eo y kéo vào trong ngực. "Lam nhị công tử nói đùa rồi, việc hầu hạ vị nhà ta tự nhiên phải để ta làm nha. Các vị, vị nhà ta nếu bị ai phá chuyện vui thì tính khí sẽ rất không tốt, cảm phiền các ngươi nhanh rời đi, chúng ta còn có việc cần làm đây." Nói xong hơi cúi đầu như có như không mà hôn nhẹ lên trán Giang Trừng.

Giang Trừng khóe mắt giật giật, đưa tay bóp bóp gương mặt của Ôn Nhược Hàn. "Đúng nha Lam nhị công tử, ta ban nãy chỉ là nói đùa thôi. Dù cho ngươi đúng là đẹp mắt thật, nhưng vẫn hơi kém vị nhà ta một chút."

"Ồ? Thì ra trong mắt ngươi ta chính là đẹp như vậy?"

"Phải phải phải, ngươi là đẹp nhất."

"Ngươi so với ta càng đẹp."

"Ta tự biết bản thân mình đẹp, không cần khen."

"..." Ở đây còn có người?

Kim Lăng nhìn cảnh trước mắt, bàn tay nắm Tuế Hoa siết chặt rồi buông lỏng, sau đó lại âm thầm thở dài, hắn liếc nhìn Lam Vong Cơ. "Hàm Quang Quân nếu đã có hứng, Kim mỗ cũng sẽ không tranh. Chỉ là nếu Hàm Quang Quân muốn mang người về Cô Tô để thêm náo nhiệt thì nhân tiện cũng mang vị này đi?" Hắn nói xong cũng liếc sang Ngụy Vô Tiện. "Hắn rời đi cũng mấy năm, nhất định là rất nhớ tháng ngày cùng Hàm Quang Quân ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nha."

"A Lăng!" Ngụy Vô Tiện gọi một tiếng, bất tri bất giác nhìn qua Giang Trừng, thấy y vẫn là không có làm ra cái phản ứng gì mới đột nhiên giật mình, hắn vì cái gì muốn xem, dù sao cũng đâu phải Giang Trừng. Hắn nhìn sang Lam Vong Cơ. "Hàm Quang Quân, A Lăng cũng là không có ý gì, ngươi đừng để tâm. Còn nữa, y... không phải." Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng, giống như là đang ở suy tư, sau đó nhìn lại Ngụy Vô Tiện, không đáp, chỉ là hơi gật nhẹ đầu.

Giang Trừng nhìn trước mắt Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ gần như là muốn lấy lễ đối nhau thì hơi cảm thấy ngoài ý muốn, mặc dù là trước khi y chết thì bọn họ đã tách ra, thế nhưng khi đó y đã nghĩ Lam Vong Cơ đối Ngụy Vô Tiện như vậy thì sớm muộn cũng sẽ lại dính với nhau, bây giờ xem ra đã thật sự đứt mất. Ha, dù cho là có bao nhiêu thâm tình, dù cho có bao lâu chờ đợi, đến cuối cùng có bao nhiêu người được như nguyện ước?

Kim Lăng hừ một tiếng, lại nhìn sang Giang Trừng. "Lần này bổn tông chủ thả ngươi một con ngựa, lần sau nếu lại có duyên ta sẽ mời ngươi đến Kim Lân Đài, thử một chút thức ăn ở đấy có thật sự bị heo chê hay không."

Giang Trừng "..." Mồm mép cũng không kém ta năm đó lắm. Ta hiểu rồi, ta đồng cảm.

Kim Lăng nói xong cũng xoay người rời đi, Ngụy Vô Tiện cùng môn sinh Kim thị liền đi theo. Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng, môi hơi mấp máy như muốn nói rồi lại thôi, thế là hắn dẫn theo môn sinh Lam gia nối bước theo bọn Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nhìn bọn họ rời đi, cúi đầu thầm thở ra nhưng là sống lưng y chợt lạnh, một cảm giác bất an chợt đến. Giang Trừng ngẩng lên, quả nhiên nhìn thấy đoàn người chưa đi được mấy bước thì bỗng dừng lại, cánh tay đồng loạt đặt lên chui kiếm.

Ôn Nhược Hàn che chở Giang Trừng ở phía sau, đưa mắt nhìn xung quanh. "Yêu khí?" Giang Trừng không nhìn hắn, cũng không đáp, trong lòng y hiện có một cảm giác rất kì lạ, khó nói thành lời.

Từng cơn gió lạnh thổi qua, tiếng xào xạc vang lên không ngừng.

Ngụy Vô Tiện như cảm thấy bất an liền tiến đứng cạnh Kim Lăng. "Cẩn thận một chút, thứ này giống như không bình thường."

Kim Lăng không phản ứng hắn, tay nắm chặt Tuế Hoa, mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Yên tĩnh.

"Cẩn thận!"

Sau tiếng kêu của Giang Trừng, khóe mắt Kim Lăng như liếc thấy thứ gì đó xẹt qua sau đó liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, thứ này di chuyển quá nhanh, Kim Lăng không kịp phản ứng thế là ăn trọn một chưởng, cả người bị đánh bay đi, nhưng là lưng hắn lại không cảm nhận được đau đớn còn giống như rơi trúng cái gì đó rất êm, Kim Lăng quay đầu lại nhìn, đôi mắt hơi mở to, cũng liền tránh qua một bên. "Ai mượn ngươi đỡ ta!"

Giang Trừng khóe mắt giật giật. "Ngươi bớt dát vàng lên mặt mình đi, là ngươi bị đánh tới mức bay thẳng về phía ta, lão tử không có rảnh rỗi tự mình tìm phiền phức." Kim Lăng quả thật là bay về phía y, y quả thật có thể mặt kệ tiểu tử này, nhưng là y làm được à?

"Ngươi!"

"A Lăng!"

Tiếng của Ngụy Vô Tiện vừa dứt, sau lưng Kim Lăng giống như phát lạnh, hắn vừa muốn nghiêng đầu lại bị Giang Trừng kéo một cái, cả người đều ngã nhào lòng y, nhưng là nhờ cái ngã này hắn lại thoát được một đòn của thứ kia, còn chưa kịp phản ứng gì hắn lại lần nữa bị kéo đứng lên, sau đó được người che chở phía sau, Kim Lăng trong tâm đột nhiên run lên.

"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, hình như chính là hắn."

Ở đây ngoại trừ hai người Hàn Trừng thì đều biết Lam Tư Truy là đang nói đến ai.

Thứ kia, à không, người kia, một nam nhân, dáng vẻ hơi gầy, trên người mặc hồng y, da vẻ trắng bệch, nhưng là có thể nhìn ra người này sở hữu một gương mặt thanh tú chỉ là đôi mắt mang đầy tia máu, con ngươi đen kịt như vô hồn lại như tức giận nhìn chằm chằm Kim Lăng, trong miệng lẩm bẩm. "Kim... Thanh... Trả ta... Trả cho ta..."

Bên này mọi người chỉ lo chú ý đến vị khách vừa tới, mà bên kia Kim Lăng đứng gần Giang Trừng nhất lại phát hiện y giống như đang run rẩy.

"Không phải người sống, cũng không phải hung thi." Lam Vong Cơ nói xong liền nhận được ánh mắt mơ hồ của bọn tiểu bối.

"Tay phải của hắn đang chảy máu." Theo lời của Ngụy Vô Tiện mọi người liền nhìn đến cánh tay của người kia, dòng máu đỏ tươi theo màu da trắng toát nhỏ xuống nền đất, đặc biệt chói mắt, thế nhưng người kia giống như là không hề cảm giác được.

Người kia bàn tay khẽ động, quay ngoắt lại về phía môn sinh Kim thị, sau đó liền lao về phía bọn họ. Đám đệ tử Kim gia liền rút kiếm ra đánh trả nhưng là người kia như không cảm thấy được đau đớn, từng đường kiếm chém vào trên thân ngoại trừ khiến máu chảy ra lại chẳng thể khiến hắn lùi bước, hơn nữa còn giống như càng mất khống chế mà điên cuồng tấn công.

Ngụy Vô Tiện đứng một bên nhìn tình hình này, trong lòng bất giác yên tâm một chút, hắn lúc đầu nghe Lam Tư Truy nói cứ nghĩ có người là muốn nhắm vào Kim Lăng, nhưng bây giờ nhìn là không phải vậy. "Xem ra Kim thị lại có kẻ tự tìm họa rồi."

"Khống chế hắn trước." Kim Lăng nói xong Tuế Hoa rời vỏ theo chủ nhân lao về phía kẻ địch, Ngụy Vô Tiện cũng theo sau.

Lam Vong Cơ nhìn về phía Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi. "Để ý xung quanh." Sau đó vô tình cố ý nhìn sang Giang Trừng rồi cũng tiến lên trợ giúp.

Bên này Ôn Nhược Hàn đi lại cạnh Giang Trừng, hắn thấy y hốc mắt hơi đỏ, cả người như đờ ra. Ôn Nhược Hàn hơi nhíu mày, nắm lấy bàn tay y, lại cảm nhận được người này đang run lên. "Bọn họ không để ý, chúng ta đi trước."

Giang Trừng bỗng dưng giật mình, y nhìn Ôn Nhược Hàn, rồi lại nhìn trận hỗn chiến bên kia, lại nhìn về Ôn Nhược Hàn. "Không được!" Nói xong y liền giật tay khỏi tay Ôn Nhược Hàn, chạy về phía cái cây bị Tử Điện đánh đổ lúc nãy.

Ba người Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tiến đến để cho đám môn sinh lui về đằng sau, không ngoài dự đoán, người kia quả thật liền chuyển mục tiêu sang Kim Lăng mà hoàn toàn lơ hai người còn lại. Ngụy Vô Tiện đôi mày nhíu chặt, dù là hắn hay Lam Vong Cơ có trực diện đối đầu nhưng là tên này sẽ ngay lập tức tránh ra mà hướng đến Kim Lăng, mặc cho đã bị Tùy Tiện cùng Tị Trần gây không ít vết thương, đánh nhau với hung thi quả thật khó chịu, dù cho tên này cũng không phải hung thi.

Kim Lăng tặc lưỡi một cái, khoảng cách quá gần khiến cho hắn không cách nào sử dụng Tử Điện mà chỉ có thể dùng Tuế Hoa đánh trả, nhưng là dù có thêm hai người kia hỗ trợ hắn vẫn là từng chút từng chút bị bức lui. Kim Lăng dồn linh lực vào Tuế Hoa, một khắc sơ hở liền một nhát đâm thẳng lồng ngực người kia, dòng máu đỏ tươi liền theo thân kiếm chảy xuống. Kim Lăng thoáng đờ ra, hắn đến bây giờ vẫn chưa từng giết người qua, dù thứ này vốn không phải người sống nhưng là chất lỏng đỏ đến chói mắt đó lại để hắn biết người này cũng không phải vật chết.

Chỉ trong một khắc Kim Lăng hơi không chú ý đó, người kia liền nắm lấy thân kiếm, một chưởng thẳng bụng Kim Lăng khiến hắn ngã ra xa, Tuế Hoa sau đó cũng bị ném trên đất.

"A Lăng!" Ngụy Vô Tiện lập tức lao về phía Kim Lăng, hắn và Lam Vong Cơ khi nãy nhìn thấy Tuế Hoa một kiếm xuyên tim thì đã thả xuống một tia cảnh giác, chỉ là không ngờ chỉ vừa thở một hơi tình huống liền thay đổi. Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn người kia đứng trước mặt Kim Lăng, cánh tay đang chảy máu giơ lên như muốn hướng đầu Kim Lăng thêm một chưởng. Ngụy Vô Tiện liền hoảng loạn, Kim Lăng không thể xảy ra chuyện! Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ.

Chính là lúc Ngụy Vô Tiện như sắp nhập ma thì bên tai lại truyền vào một giai điệu, thanh âm khi trầm khi bỗng, tiết tấu nhẹ nhàng lại chậm rãi, tạo nên khúc nhạc trầm lắng làm người nghe như đắm chìm theo, rồi lại như cảm nhận được một nỗi bi thương khó tả. Hắn có chút giật mình, nhìn về phía Kim Lăng, người kia cánh tay dừng giữa không trung, không còn động đậy.

Kim Lăng vốn là đang nhắm mắt chịu trận, nhưng ngoài dự liệu trên đầu vẫn không có cảm giác đau đớn truyện tới, mà bên tai lại truyền đến một khúc nhạc, giống như thật quen thuộc, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra, có chút ngớ người.

Cả đời Giang Trừng chẳng có mấy lần mang bộ dạng ôn hòa mà đối diện người khác, nên là không mấy ai biết rằng, y cũng là có thể khiến người như tắm mình trong gió xuân. Y sinh ra vốn là nam sinh nữ tướng, là nam nhân nhưng dung nhan diễm lệ không hề kém cạnh bất kì ai, ngược lại còn khiến không ít người lòng thầm sinh ngưỡng mộ. Khi y bỏ xuống cái vẻ ngoài cay nghiệt của Tam Độc Thánh Thủ, làm một Giang Vãn Ngâm với đôi mày giãn ra, mắt hạnh hơi cong, đôi môi nhẹ mỉm cười, như thế nào không khiến người trong tâm run động?

Giống như bây giờ, Giang Trừng đứng đấy, ba ngàn sợi tóc đen lay động, bạch y theo gió nhẹ đung đưa, khiến người liên tưởng đến hình ảnh vị công tử nho nhã, hào hoa. Nhưng là khóe mắt y đỏ lên ẩn ẩn hơi nước, một dạng mềm mại lại nhu nhược làm người trong tâm như có dòng nước ấm chảy qua, không kiềm được muốn đến ôm lấy, ra sức bảo hộ y.

Kim Lăng đang chăm chú nhìn Giang Trừng thì bị tiếng sột soạt trước mắt làm giật mình, hắn lúc này mới nhớ lại tình hình trước mắt nhưng là người kia bây giờ cũng không để ý đến hắn, xoay người mà chậm rãi đi từng bước về phía Giang Trừng.

Cảnh tượng này làm cho vài người có mặt có chút khó nói, cái này còn không phải giống như năm đó Ngụy Vô Tiện hiến xá mà vô tình gọi ra Ôn Ninh sao?

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cũng là nhìn về phía Giang Trừng, con ngươi khẽ động, trong mắt đều là phức tạp. Bọn họ cũng không ngăn cản chỉ là cảnh giác nhìn sang cái người vẫn đang từ từ bước từng bước kia.

Giang Trừng nhìn về phía nam nhân hồng y đang tiến gần về phía mình, mắt hạnh như có nước đọng lại, bàn tay cầm phiến lá bên môi hơi run, âm thanh phát ra cũng bắt đầu khó nghe, nhưng là người kia đã đứng trước mặt y.

Người nọ đứng quay lưng lại với mọi người, chỉ đối mặt một mình Giang Trừng, nên là ngoài y ra chẳng ai nhìn thấy tia máu trong đôi mắt kia dần rút đi, con ngươi vô hồn như có ánh sáng quét qua, sau đó lại trở nên có thần, lay động như một người bình thường, đồng thời cũng hiện rõ lên màu sắc vốn có của nó, một màu xanh lục bảo, xinh đẹp lại hiếm thấy.

Giang Trừng buông phiến lá bên môi, hơi hơi mỉm cười, nhỏ giọng gọi. "A Ngọc... Lâu rồi không gặp."

Người vừa được gọi A Ngọc nhìn Giang Trừng, cổ họng phát ra từng tiếng nghẹn ngào, hắn đưa tay lên như muốn chạm vào Giang Trừng. "Thôn trưởng... ca ca... thôn-"

A Ngọc tiếng gọi còn chưa dứt đã bị Giang Trừng đẩy một cái, người xung quanh mở to mắt nhìn. Ba người Ôn Nhược Hàn, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ như nhất thời rơi vào hoang mang.

Cảm giác có chút đau, Giang Trừng cúi đầu nhìn.

Tuế Hoa thẳng tắp đâm vào giữa ngực y.

.

.

.

Lời tác giả.

- Mọi người đừng thắc mắc tại sao ba người, Ôn, Ngụy, Lam vào tay tôi giống như là bị yếu đi, đó là do cốt truyện yêu cầu tình huống ┐('д')┌

.

.

.

13:30 AM _ 4/9/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top