Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Xế chiều, Lan Lăng, Kim Lân Đài.

Đình viện nghỉ mát bên hồ, vây quanh là những đóa hoa Mẫu Đơn, xinh đẹp lộng lẫy, bên trong hồ nước là những đóa Sen thanh khiết nở rộ, đây là Kim Tử Hiên vì Giang Yếm Ly xây nên vài năm trước, dù sao Kim gia nổi tiếng giàu có, Kim Lân Đài có tiếng xa hoa, đào một cái hồ, dựng cái định viện để lấy lòng vợ thì có là gì.

Hai vợ chồng Kim Giang ngồi trong đình, Giang Yếm Ly một bên loay hoay làm một cái thiên đăng, mà Kim Tử Hiên thì nhàm chán ngồi bên cạnh, trong tay cầm một cái nan tre mà đung đưa qua lại. Vừa sáng nay, Giang Yếm Ly nói Thất tịch tới ở Vân Mộng sẽ thả thiên đăng nên muốn làm một cái mang theo về Liên Hoa Ổ, Kim Tử Hiên đã nói đi mua một cái là được, hoặc là để hắn thay nàng làm, nhưng là Giang Yếm Ly nhất quyết tự mình làm lấy, nàng nói, đây là làm cho Giang Trừng.

Giang Trừng...

Kim Tử Hiên trong lòng thầm thở dài, có những lúc buổi sáng tỉnh dậy, nhìn Giang Yếm Ly đang chuẩn bị y phục cho hắn, lại nghe tiếng Kim Lăng gọi bọn họ dùng bữa sáng, hắn cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng mỹ mãn, nhưng khi ý thức được đây là thực tại hắn lại nhớ tới Giang Trừng.

Kim Tử Hiên nhiều lần tự hỏi ông trời có phải hay không rất thích đùa giỡn Giang Trừng? Lúc trước, khi bọn họ lần lượt rời đi, chỉ bỏ lại một mình y chống đỡ, mà bây giờ khi bọn họ đoàn tụ, y lại chẳng còn...

Giang Yếm Ly nhìn sang, thấy Kim Tử Hiên như chìm vào suy tư, lên tiếng hỏi. "Tử Hiên. Chàng làm sao vậy?"

Kim Tử Hiên từ mông lung suy nghĩ kéo trở về, hắn nhìn lại Giang Yếm Ly cười nói. "Không có gì, ta chỉ là nghĩ bọn A Lăng khi nào trở về thôi."

Giang Yếm Ly khẽ cười mà gật đầu. Nàng biết Kim Tử Hiên thật sự là đang suy nghĩ điều gì, nhưng là chuyện đó cũng chẳng có gì vui vẻ để mà vạch trần. Giang Yếm Ly biết Kim Tử Hiên cũng giống như nàng, sẽ có đôi lúc cứ ngỡ cảnh tượng hạnh phúc trước mắt chính là một giấc mộng, mà bản thân nàng cũng không biết nên vui hay buồn vì đây không phải là mộng.

"Cha! Mẹ!"

"Sư tỷ!"

Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện, thân ảnh chưa hiện mà âm thanh đã tới.

"A Lăng! A Tiện!"

Kim Lăng nhanh chân chạy tới ngồi bên cạnh Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện cũng chiếm một chỗ bên cạnh Kim Lăng, hai người hỏi han Giang Yếm Ly vài câu, như hoàn toàn quên mất ở đây còn có người thứ tư.

Kim - người thứ tư - Tử - bị lãng quên - Hiên. "..."

"Sư tỷ, sao lại tự làm thiên đăng để chi vậy?" Ngụy Vô Tiện cũng cầm lấy cái nan tre quơ quơ mà hỏi.

"Ngày mai là Thất tịch, Vân Mộng không phải sẽ có hội thả thiên đăng sao? Tỷ muốn làm một cái mang về thả ở Liên Hoa Ổ." Giang Yếm Ly cười đáp, tay vẫn loay hoay dùng dây cố định mấy cái nan tre.

"Mẹ. Người kêu ai đi mua một cái được là rồi, không thì để cha làm thay người, người cần gì cực khổ như vậy."

Kim Tử Hiên "..." Đúng là con trai của ta.

Giang Yếm Ly đưa tay xoa đầu Kim Lăng một cái, nụ cười vẫn còn bên môi. "Một cái thiên đăng thôi, cực khổ gì chứ." Nói xong, nàng nhìn một chút Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện, sau đó cầm miếng giấy đưa cho hai người. "Con cùng A Tiện giúp ta vẽ gì đó để trang trí lên giấy đi, ta buộc xong mấy cái nan tre rồi dán lên."

Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện mở tờ giấy ra để trên bàn đá, mỗi người lại cầm lấy cây viết mà nhìn chầm chầm nghiên mực.

"Hay ta vẽ Tiểu Bình Quả nhỉ."

Kim Lăng nghe Ngụy Vô Tiện nói xong liền một mặt ghét bỏ.

"Hay là vẽ Tiên Tử?"

Ngụy Vô Tiện nghe Kim Lăng nói xong liền bày ra biểu tình cực kì phản đối.

Kim Tử Hiên nhìn hai con khỉ kia lại sắp bày trò, buông cái nan tre cầm nãy giờ xuống bàn. "Hai người các ngươi nghiêm túc chút, đây là làm cho Giang Trừng."

Câu nói vừa dứt, bầu không khí xung quanh như có chút ngưng động, không có ai đáp lại lời của Kim Tử Hiên, đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.

Kim Tử Hiên "..." 

Giang Yếm Ly hơi dừng động tác, lại hướng hai người Kim Ngụy cười nói. "Không thì chúng ta cứ viết vài lời gửi đến A Trừng là được, dù sao A Trừng cũng thích những điều đơn giản hơn."

"Mẹ... Thật ra..."

Ngụy Vô Tiện dùng đầu gối đánh sang Kim Lăng một cái ý bảo hắn đừng nói, xong lại hướng về phía Kim Tử Hiên. "Thật ra, chúng ta có vài việc muốn hỏi ngươi đây."

Giang Yếm Ly lên tiếng. "Các ngươi nói chuyện trước, ta đi lấy canh sườn củ sen mang lại đây." Nói xong, cũng đứng dậy rời đi. 

Kim Tử Hiên nhìn lại nàng đi rồi mới quay sang hỏi. "Chuyện gì?"

Kim Lăng nói. "Cha. Chuyện năm xưa, nguyên nhân Ngũ trưởng lão mất, Kim Minh ca... có kể với người không?"

Biểu tình của Kim Tử Hiên hơi cứng lại, nếu nói cho đúng với tình cảnh đã xảy ra phải nên là "nguyên nhân Kim Minh ca mất, Ngũ trưởng lão có kể với người không", nhưng Kim Lăng là nói ngược lại, vậy là... Hắn nhìn Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện một lúc khá lâu. "Các ngươi... làm sao biết?"

Ngụy Vô Tiện đáp. "Chúng ta ở trên núi Mộc Linh gặp được một kẻ tên A Ngọc, là hắn kể với bọn ta."

Kim Lăng nghe xong nhìn sang Ngụy Vô Tiện, mà Ngụy Vô Tiện cũng đang nhìn hắn, Kim Lăng biết, tạm thời vẫn là không nên nhắc đến người kia, dù sao thì...

"Hắn không kể với bọn ta quá nhiều, chỉ nói năm xưa là Kim Minh ra tay giết hắn, sau đó là Kim Thanh dùng Cải Hoàn Trận khiến hắn sống lại. Hơn nữa, hắn còn nói người tám năm trước bỏ mạng không phải Kim Minh, mà là cha hắn Kim Thanh, còn "Ngũ trưởng lão" mà ba năm trước bệnh nặng qua đời mới là chân chính Kim Minh. Chuyện này là thật?" Ngụy Vô Tiện đem hết những chuyện Giang Trừng đã kể thuật lại một lần dưới danh nghĩa người kể là A Ngọc, nhưng là thật sự Giang Trừng nói quá ít.

"Là thật." Kim Tử Hiên nói, lại thở dài một tiếng. "Kim Minh nói với ta, Kim Thanh cùng người gọi A Ngọc kia là một đôi tình nhân, hơn tám năm trước bọn họ gặp gỡ, rồi yêu nhau, nhưng là sau đó mới phát hiện cái người gọi A Ngọc kia là con trai của kẻ tu quỷ đạo đã giết mẹ của hắn."

Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng không hẹn mà mở to mắt không dám tin.

Kim Tử Hiên nói tiếp. "Kim Thanh cũng biết chuyện này, nhưng là hắn cũng đã giết cha người ta cho nên xem như là cả hai đều không nợ gì nhau, hắn giấu chuyện này đi mà tiếp tục ở bên cạnh người kia, chỉ là Kim Minh vẫn luôn phản đối. Cho đến một ngày, khi mà bọn họ thành thân, Kim Minh đã xuống tay giết người kia, sau đó đúng là Kim Thanh đã dùng Cải Hoàn trận cứu người kia, rồi lại dùng Hoán Hồn thuật cứu Kim Minh vốn đã tự sát."

Kim Ngụy hai người đều không biết nên nói gì, cứ ngỡ là một hồi ân oán cá nhân thôi, ai ngờ phía sau lại thêm câu chuyện lâm li bi đát như này.

"Các ngươi chắc cũng nghe qua cách phá Cải Hoàn trận đi? Kim Minh nói hắn cũng kể chuyện này cho A Dao nghe, bởi vì hắn là dùng chính hồn phách của mình phong ấn người kia, sau lại bị bệnh liên miên, hắn biết rằng sẽ không sống được quá lâu mới nói cho A Dao, mục đích là để sau khi hắn chết có người giúp hắn thu xếp hồn phách còn sót lại của Kim Thanh, chỉ là A Dao... Cho nên sau đó hắn mới nói với một người nữa là ta."

"Cha, thật ra... Chúng ta ở trên núi Mộc Linh còn gặp được một người."

Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng, ta vừa mới mới giấu ngươi đã muốn khai? Thôi, dù sao sư tỷ cũng không có ở đây.

"Ai?"

"Con không biết. Nhưng mà... y rất giống cậu..."

Kim Tử Hiên nhìn hắn. "Có ý gì?"

Kim Lăng vẫn nhìn chằm chằm nghiên mực trên bàn. "Chính là... ngoại hình giống... tính cách cũng gần giống."

"A Lăng... Giang Trừng y..."

"Chúng ta còn gặp được Ôn Nhược Hàn."

Kim Tử Hiên bị lời nói của Ngụy Vô Tiện là cho đứng hình, hắn nói gặp được ai? Ôn Nhược Hàn? "Đừng đùa."

Ngụy Vô tiện xoa xoa cằm. "À không, phải nói là một người gần giống như Ôn Nhược Hàn. Ngươi cảm thấy, đây là trùng hợp sao?"

Kim Tử Hiên nói. "Vậy bọn họ giờ ở đâu?"

"Ta không biết, chắc là còn ở Vân Mộng đi."

Kim Tử Hiên "..." Ta cũng thật mệt mỏi. "Tạm thời không nói chuyện này, các ngươi biết chuyện cha con Kim Thanh, định xử lý thế nào?"

Ngụy Vô Tiện chống càm cười nói. "Chuyện này, sẽ có người xử lý thay chúng ta."

Kim Lăng hỏi. "Ai?"

Ngụy Vô Tiện không trả lời hắn, quay sang Kim Tử Hiên hỏi. "Hồn phách của Kim Thanh bây giờ thế nào?"

Kim Tử Hiên nhìn hắn một lúc, nói. "Tỏa Linh Nang, ta cất bên trong tẩm điện, bấy lâu nay vẫn luôn được ta dùng linh lực an dưỡng."

"Vậy à, mấy ngày này ngươi vẫn là để ý chút, giữ cho cẩn thận."

.

.

.

Lan Lăng, dưới chân một ngọn núi hoang ở ngoại ô, ba bóng người ngồi chồm hổm bên gốc cây.

"Chà, đột nhập phòng ngủ à... Đi buổi tối?" Trên tay Phu Quân kia cầm một con bọ cánh cứng, trên cánh con bọ đó có vài ấn ký, mà toàn bộ cuộc nói chuyện ban nãy ở Kim gia đều hoàn chỉnh phát ra từ con bọ kia. Đây là vì hắn đã thần không biết, quỷ không hay mà cài bọ truyền âm lên người Kim Lăng.

Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn. "Không. Tốt nhất là đi lúc sáng sớm khi mọi người đều thức, chúng ta ghé nhà bếp lấy ít điểm tâm ăn cho có sức, sau đó đi vài vòng cho lưu thông máu huyết rồi mới làm việc, ngươi thấy được không?"

Phu Quân quăng con bọ đi, sáp lại gần y. "Nhưng là đột nhập phòng ngủ người ta vào đêm khuya, còn là phòng của hai vợ chồng... Không hay cho lắm..."

Giang Trừng "..." Ta có nên gọi ngươi là quân tử?

"Ngươi lúc nãy không nghe họ nói à? Thất tịch là ngày mai, A Tỷ... Kim phu nhân có lẽ ngày mai sẽ khởi hành đi Liên Hoa Ổ, ít nhiều cũng sẽ ở lại mấy ngày, ba người kia cũng nhất định là không vắng mặt." 

"Ồ... Vãn Ngâm thật thông minh!"

Giang Trừng ghét bỏ nhìn hắn. "Ờ, cảm ơn."

Ôn Nhược Hàn chợt hỏi. "Thế, đêm nay ngủ bụi à?"

Giang Trừng "..."

Phu Quân "..."

.

.

.

Bên trong một căn phòng nhỏ tối đen, chỉ có một ánh nến le lói được đặt trên bàn là điểm sáng duy nhất. Một người nam nhân ngồi đấy, trên tay cầm một mảnh giấy.

Hắn hỏi. "Như thế nào rồi?"

Một dòng chữ hiện ra trên tờ giấy. "Đã tới Lan Lăng, ngày mai có lẽ sẽ lẻn vào Kim Lân Đài."

"Ôn Nhược Hàn thì sao?"

"Không có gì khả nghi."

Người kia im lặng một chút. "Vậy còn A Trừng?"

"Bị Kim Như Lan đâm một nhát, nhưng không nguy hiểm. Còn cùng Ôn Nhược Hàn diễn một màn tình nhân tương trợ nhau rất hay."

Người kia cười một tiếng.

Dòng chữ cũ biến mất, dòng chữ mới lại hiện ra. "Nhưng là giữa đường xuất hiện một kẻ gọi Phu Quân, nhận ra bọn họ, A Trừng cũng đồng ý để hắn theo cùng."

"Vậy à... Được rồi, trở về đi." Nói xong, mảnh giấy trong cũng hóa thành tro mà bay theo gió.

.

.

.

Giang Trừng bị nắng sớm chiếu đến làm cho tỉnh giấc, y lờ mờ mở mắt ra, đưa tay vuốt vuốt gương mặt, còn chưa kịp nhìn ngắm cuộc đời thì cơ thể đã bị xóc lên, sau đó cái mông lại đập xuống "bịch" một tiếng, một loạt vận động buổi sáng khiến y tỉnh cả người. 

"Ngươi có biết đánh xe hay không đấy!?"

Giọng nói này, là của Phu Quân? Giang Trừng lúc này mới nhận ra y đang ngồi dựa bên đống rơm trên một chiếc xe bò, Phu Quân ngồi ở đối diện đang tỏ thái độ, mà kẻ đánh xe bị tỏ thái độ kia còn ai khác ngoài Ôn Nhược Hàn?

"Đánh người thì ta biết, đánh xe đây cũng là lần đầu."

Ôn Nhược Hàn ngồi hơi dựa vào thành xe, một chân cong lên một chân để đun đưa xuống dưới, hai tay nắm lấy dây buộc con... bò? Kia đâu phải bò, là chó! Sói?

Giang Trừng đôi mắt như sáng lên, lập tức bò lên đằng trước nhìn cho kĩ.

Một con chó! Lông trắng! Bự tổ chảng! Hèn gì có sức để kéo cả chiếc xe như vậy.

"Các ngươi tìm thấy con chó này ở đâu vậy?" 

Phu Quân lúc này cũng bò lên chỗ Giang Trừng. "Là chó ta nuôi đấy."

"Của người? Hôm qua sao không thấy?"

"Bởi vì ta đã sớm để nó ở Lan Lăng, đỡ mất công phải mang theo qua lại."

"Ồ, ngươi còn biết được bọn ta sẽ đến Lan Lăng?"

Phu Quân đưa mặt sáp lại gần Giang Trừng, cười nói. "Ta còn biết rất nhiều thứ, Vãn Ngâm muốn tìm hiểu không?"

Lời hắn vừa dứt cả chiếc xe run lắc một cái rõ mạnh, ra là vị đánh người không đánh xe kia vừa sụp ổ gà, mà Phu Quân thì đang một mặt nhăn nhó đỡ thắt lưng vừa va đập vào thành xe, còn Giang Trừng vừa hay chẳng sứt mẻ gì.

Giang Trừng đưa tay khều Phu Quân rồi chỉ về hướng con chó đang kéo xe kia. "Nó tên là gì?"

"Nó gọi Đại Hắc."

Ôn Nhược Hàn "..."

Giang Trừng "..." Một con chó lông trắng, nhưng gọi là đen, đúng là một cái tên hay.

"Lúc còn nhỏ gọi Tiểu Hắc, lớn rồi thì gọi Tiểu Hắc."

Giang Trừng "..." Cái này hình như quen quen. "Vì sao không gọi là Đại Bạch?"

Phu Quân dời chỗ ngồi sang đống rơm kia, hai tay đỡ sau đầu mà nằm tựa vào, hắn nhìn Giang Trừng một chút, lại ngước lên nhìn trời. "Này là do chủ nhân của nó đặt cho, ta chỉ là phụ trách nuôi dưỡng, chờ người kia về để trả lại thôi."

"Ồ." Giang Trừng bò lại gần Ôn Nhược Hàn, cầm lấy sợi dây kéo, sau đó nhún chân bay lên rồi đáp thẳng xuống lưng Đại Hắc, thuận lợi ngồi trên lưng nó, lại đưa tay vuốt ve đầu Đại Hắc. "Đại Hắc ngoan, cõng ta đi một đoạn, chút nữa sẽ cho ngươi ăn thêm thật nhiều thịt!"

Đại Hắc quay đầu nhìn Giang Trừng, rồi "Gâu" một tiếng như đồng ý, bắt đầu cũng kéo xe nhanh hơn.

Ôn Nhược Hàn "..."

Phu Quân "..."

Cưỡi chó kéo xe, không hổ là Giang Trừng!

Mà khi Giang Trừng cùng hai người kia tới một con hẻm nhỏ gần Kim Lân Đài, vừa hay nhìn thấy vợ chồng Hiên Ly, Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện lên xe ngựa đi Vân Mộng. Đúng như dự đoán, bây giờ chỉ cần tìm một chỗ ngồi ăn mấy cái bánh bao và chờ đêm xuống thôi.

Nhưng là người tính không bằng trời tính, khi trời sập tối bọn họ vừa bước chân ra khỏi con hẻm đã bị hai người thiếu niên chặn lại.

Giang Trừng có chút muốn đánh người, nhưng vẫn vờ cười đùa. "Hai vị Đan công tử, các ngươi không phải nói ở Vân Mộng ngắm thiên đăng sao? Bây giờ chạy tới Lan Lăng chặn đường chúng ta sẽ không phải để đòi nợ đi?"

Đan Du hướng Giang Trừng cười nói. "Vị tiên sinh này, ngươi có thể đi cùng chúng ta một chuyến về Đan gia không?"

"Ta từ chối." Nói đoạn, y đẩy Phu Quân lên trước. "Nếu các ngươi muốn tìm người tính sổ, đây."

Phu Quân "..."

Đan Hiển đẩy Phu Quân qua một bên, đi lại cạnh Giang Trừng. "Hôm qua trên mấy thỏi bạc kia có khắc chữ "Trừng", người này cũng gọi ngươi là "Vãn Ngâm", ngươi có phải hay không danh Trừng, tự Vãn Ngâm?"

Phu Quân "..."

"Đúng vậy. Làm sao? Lại giống như bọn người Kim tông chủ muốn bắt ta về tra xem có phải là Tam Độc Thánh Thủ hay không? Ta nói ngươi nghe..."

"Quả nhiên là vậy!" Đan Hiển lớn giọng cắt ngang lời của Giang Trừng, hắn đột nhiên tiến lên nắm lấy tay y. "A Trừng tiểu thúc, chúng ta tìm người rất lâu rồi!"

Giang Trừng "???"

"Vị tiểu công tử này, đừng có nhận bà con lung tung như vậy, ta không có tiền nuôi ngươi đâu." Giang Trừng đem tay hắn đẩy ra, rồi lùi vài bước tránh về phía sau.

Ôn Nhược Hàn đứng phía sau Giang Trừng, đầu hơi nghiêng lên nói thầm vào tai y. "Người ta dù gì cũng là Kỳ Sơn Đan thị, nhận bà con kiếm tiền sống qua ngày... là ngươi mới đúng."

Giang Trừng "..."

Đan Du cũng tiến lên, dùng cả hai tay nắm lấy tay Giang Trừng. "A Trừng tiểu thúc, hiện tại vẫn chưa thể khẳng định, người theo chúng ta về Đan gia gặp mặt phụ thân đi." 

Giang Trừng lần thứ hai rút tay lại. "Trên đời này người trùng tên rất nhiều, mặt của ta thậm chí còn giống Tam Độc Thánh Thủ đây này, nói ta là người Giang gia thì hợp lý hơn đấy."

Đan Hiển lần nữa nắm chặt cánh tay Giang Trừng. "Nhưng Tam Độc Thánh Thủ vốn không phải họ Giang, còn người vẫn có khả năng là họ Đan!"

Giang Trừng trong lòng bất giác run lên. Đúng rồi... Y đâu phải họ Giang, cái gì giống "Tam Độc Thánh Thủ" thì là người Giang gia? Cho dù là bản thân "Tam Độc Thánh Thủ" cũng nào phải họ Giang? Thật là... Sao cứ hay quên mấy chuyện này chứ. Nơi ngực cảm giác có chút nhói lên, y vốn nghĩ bản thân đã hoàn toàn chấp nhận sự thật này, nhưng là nghe một người khác nói ra không hiểu tại sao vẫn là... khó chịu?

Ôn Nhược Hàn tiến lên nắm tay Giang Trừng, kéo y về phía hắn, giữ một khoảng cách với huynh đệ Đan gia. "Chúng ta còn có chuyện cần phải làm, các ngươi muốn tìm người thân thì đi nơi khác, chớ có lại làm phiền bọn ta."

Đan Hiển nhìn Giang Trừng. "Người muốn làm cái gì cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ tận lực trợ giúp, sau đó phiền theo chúng ta đi một chuyến về Đan gia."

Giang Trừng liếc mắt nhìn lại hắn. "Chuyện của ta, ta tự làm. Còn nữa, ta đã nói trên đời này người trùng tên có rất nhiều, thậm chí là giống cả ngoại hình, nhưng không có nghĩa ta là người các ngươi muốn tìm. Vậy đi, hai ngươi mau về nhà ăn tối, tạm biệt." Nói xong liền kéo Ôn Nhược Hàn muốn rời đi.

Đan Du nghiêng đầu nhìn Đan Hiển một cái, cả hai đồng loạt rút kiếm hướng về phía Ôn Nhược Hàn. Đan Du nói. "Vậy chúng ta chỉ đành đắc tội."

Ôn Nhược Hàn nhếch môi. "Dựa vào các ngươi?"

Đan Hiển đáp. "Phải thử mới biết có thể hay không, không thử thì chính là không thể."

Đan Hiển nói xong liền lao lên, nhưng hắn vừa chạy vài bước chân đã bị người đá khuỵu cả gối quỳ trên đất, một tay hắn theo phản xạ chống xuống, mà trên lưng lại bị người đạp một cái, hắn lần này hoàn toàn nằm ra đo đất, tay cũng bị bẻ ngược ra sau, mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến khi hắn phản ứng lại thì lưỡi kiếm sắc bén đã nằm ngay bên cổ hắn.

Phu Quân cười cười, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai. "Nhưng cho dù là thử hay không, các ngươi vẫn là không thể."

"A Hiển!" Đan Du nhìn thanh kiếm của Đan Hiển bị người khác không những cầm trên tay mà còn đặt nơi cổ đệ đệ, tựa như tức khắc liền có thể cắt ra một đường máu mà tâm không ngừng nhảy lên, hắn trong mắt ẩn hiện lửa giận nhìn về phía Phu Quân. "Ngươi diễn cũng thật hay."

Phu Quân cũng không để ý hắn, nhìn về Giang Trừng nói. "Ngươi đi làm chính sự, ta xử lý hai tiểu tử này."

"Ừ." Giang Trừng vẫy tay với hắn. "Cũng chỉ là hai cái hài tử, ngươi đừng có mạnh tay quá." 

Nói xong liền cùng Ôn Nhược Hàn hiên ngang rời đi, lúc đi ngang qua người Đan Du còn nghe tiểu tử kia nói. "Người vẫn là tới Đan gia đi, nếu chờ ta nói với phụ thân người cũng không tránh được đâu."

Giang Trừng cười khẩy một tiếng. "Ta chờ phụ thân ngươi tới tìm."

Phu Quân nhìn hai người kia rời đi rồi lại nhìn xuống Đan Hiển. "Vậy, bây giờ ta nên làm gì với hai ngươi đây?"

.

.

.

Lời tác giả.

. Chắc đa số ai cũng đoán được thân phận Trừng Trừng đời này rồi nhờ. Nhưng mà người thì cũng có bên nội bên ngoại, không biết có ai đã bắt đầu nghĩ ra phương án cho hai vị thân nhân của Trừng Trừng chưa =)) 

. Mọi người ở đây có nghe qua bài "Sát Phạt" với "Họa Tình" không? Tôi vừa làm hai cái newver Hàn Trừng với Hi Trừng dựa trên hai bài này, có ai muốn xem thử không ấy =))

. Tầm vài chương nữa thôi là sẽ có ba vị diễn viên nào đấy không ai book nhưng vẫn diễn một màn tại sân khấu Kim Lân Đài, cùng chờ xem nhé :))

.

.

.

11:30 AM _ 15/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top