Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 32

Hy Nhã bước vào phòng nhìn thấy Giang Trừng đang ngồi ở trên bàn cho thanh xà ăn, nàng hoảng hồn hét một tiếng không dám tiếp tục nhìn mà chạy nhanh ra ngoài đóng lại cửa. Dựa lưng vào trên cửa Hy Nhã dùng tay vuốt vuốt ngực ổn định tinh thần giọng nói gần như là muốn khóc oán trách : “ Người tại sao còn giữ nó ? ”

“ Ta trước giờ vẫn giữ nó mà ” Giang Trừng khó hiểu nhìn ra ngoài cửa. Hắn khi nào có ý định vứt bỏ rắn nhỏ chứ ?

“ Người giữ nó làm gì chứ ? Bao nhiêu động vật nhỏ dễ thương không nuôi làm sao nhất định cứ phải nuôi thứ đáng sợ như vậy ?! ” Hy Nhã thật không hiểu nổi trên đời này vật mà còn có nữ nhân muốn nuôi rắn ?

“ Nó cũng rất đáng yêu nha. Ngươi tại sao phải sợ, nó cũng đâu có làm gì ngươi ” Giang Trừng một lần nữa ngắm lạ rắn nhỏ trên tay lại càng cảm thấy dễ thương không chỗ nào chê được vì cái gì không muốn cho hắn nuôi ???

Nơi nào đáng yêu vậy ?! Vật này rất đáng sợ biết không ???

Hy Nhã còn đang muốn phản bác một chút thì bỗng nhiên thấy được Vương gia đang đến, nàng tiến đến hành lễ một chút liền chạy biến.

Lam Trạm thản nhiên mở của tiến vào. Giang Trừng thấy hắn liền giơ lên thanh xà tính toán dọa hắn một chút nhưng là Lam Trạm mặt vẫn như cũ không có biến hóa nhìn hắn.

Hắn bĩu môi thu hồi rắn nhỏ vào cái túi nhỏ bên hông không vui lẩm bẩm : “ Thật không thú vị ” Sau đó cũng không thèm quan tâm đến Lam Trạm.

Lam Trạm chỉ biết lặng lẽ thở dài một cái.

“ Ngày mai trong cung mở yến tiệc ngươi chuẩn bị một chút cùng ta tham dự ”

“ Không đi. Không có gì vui ” Giang Trừng nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp từ chối. Hắn hiện tại ghét cay ghét đắng bản mặt Lam Trạm, không muốn đi cùng hắn, mất mặt lần trước hắn vẫn chưa quên đâu.

“ Phụ thân ngươi cũng tới , đi gặp một chút ” Lam Trạm cho rằng Giang Trừng nhất định sẽ nhớ người thân dùng lão thừa tướng ra thuyết phục.

Nhắc đến Giang Trừng vẫn là một bụng tức, hắn rất không nể mặt mà nói : “ Ta gặp lão già đó cứng ngắc tự cho là đúng đó làm gì ? Ta bị điên chắc ?! ”

Lam Trạm nghe vậy bất ngờ mở lớn mắt, hắn không ngờ Giang Trừng lại như  vậy nói phụ thân chính mình, xem ra là thật sự bất mãn lão thừa tướng sắp xếp hôn sự này, hoặc là có ý kiến với Lam Trạm hắn ???

“ Yến tiệc trong cung sẽ có rất nhiều đó ăn ngon ” Hắn tiếp tục dùng cái khác đến lừa gạt.

Yêu ăn uống như Giang Trừng nghe đến đây có chút rung động. Hắn trong đầu hiện ra đủ loại sơn hào hải vị, cao lương mĩ thực không nhịn được nước miếng muốn rớt xuống. Nhưng là mặt ngoài vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo không quan tâm. Hất lên cằm tỏ vẻ bản thân không dễ dụ dỗ.

“ Ta là nể mặt Hoàng đế ca ca mới chịu đi, mới không phải tham ăn ! ” Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng nội tâm kịch liệt Giang Trừng cuối cùng đồng ý nhưng vẫn cố gắng vớt vát chút sĩ diện.

Lam Trạm không vạch trần hắn, cũng thật phối hợp mà hùa theo : “ Cảm tạ ngươi nể mặt Hoàng huynh ”

Giang Trừng hôm nay lạ thường dậy sớm, hắn đêm qua nghĩ đến việc hôm nay sẽ được ăn nhiều món ngon hưng phấn đến độ lăn qua lăn lại trên giường.

Hắn nhanh chóng sửa soạn xong vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài. Vừa mở cửa phòng ra lại gặp được một tì nữ bưng kha y y phục muốn tiến vào. Từ khi hắn không còn phải học những lễ nghi gì đó nữa thì chỗ hắn chỉ có duy nhất Hy Nhã ra vào sự xuất hiện của tì nữ này để Giang Trừng hiện lên trong đầu một cái thật lớn dấu chấm hỏi.

“ Ngươi đang muốn làm gì vậy ? ” Hắn nói ra thắc mắc của bản thân.

“ Vương gia kêu ta mang đến lễ phục cho Vương phi thay vào. Yến tiệc trong cung không thích hợp mặc trang phục thường ngày ” Tì nữ thành thục giải đáp thắc mắc của hắn.

Giang Trừng chỉ vài thứ nàng bưng trên tay : “ Là cái này sao ? ”

“ Vâng ”

Hắn tiến đến cầm lên bộ đồ. Nhìn đến nhiều lớp rườm rà nặng trịch khiến hắn ghét bỏ thả trở lại : “ Lễ phục cái quỷ gì chứ. Không mặc ! ”  Nói xong cũng không chờ phản ứng của tì nữ đã một mạch chạy đi.

“ Vương phi, đừng chạy mà ” Tì nữ  mất vài giây mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.

Giang Trừng quen của nẻo chạy đến phòng Lam Trạm, không một chút kiêng nể đạp bay của phòng : “ Ta xong rồi, đi thôi ”

Lam Trạm vừa mới thay xong đồ nghe tiếng nhìn ra, thấy Giang Trừng vẫn như cũ một thân thường phục để hắn không hài lòng

“ Tại sao không thay đồ ? ” Hắn hỏi Giang Trừng nhưng lại liếc nhìn vừa đuổi đến đang cúi đầu một bên tì nữ.

Tì nữ bị hắn nhìn hoảng sợ, vội vàng giải thích : “ Nô tì đã mang lễ phục đến nhưng là Vương phi không muốn thay vào ”

Giang Trừng cảm thấy không quan trọng lắm xua xua tay : “ Chỉ là ăn một bữa cơm thôi có cần dày vò người vậy không ? Rườm rà muốn chết, mặc lên sẽ không tiện hoạt động ”

“ Yến tiệc có sự tập trung của văn võ bá quan trong triều, nghi thức đương nhiên cần thiết ”

“ Đừng lo, không ai quan tâm đến ta đâu, ta đến cọ cơm thôi ”

“ Ngươi mặc thế này mới gây sự chú ý ”

“ Sao ngươi nói nhiều quá vậy ?! Tóm lại là không mặc ! ” Giang Trừng khoanh tay bướng bỉnh quay đầu đi.

“ Ngươi có hai lựa chọn. Một là tự mình mặc, hai là ta giúp ngươi thay ” Lam Trạm mặc không biến sắc nói ra lời vô sỉ.

“ Ngươi có liêm sỉ không hả ? ” Giang Trừng nghe vậy đỏ mặt chỉ vào hắn phẫn nộ quát.

“ Ta không có. Vậy ngươi là muốn phương án thứ hai ? ”

“ Ngươi..! ” Giang Trừng lần nữa chỉ vào hắn nhưng lại nghẹn không biết nói  như thế nào.

“ Ngươi nếu còn không đưa ra lựa chọn ta liền phải thay ngươi chọn ”

“ Ngươi vô sỉ ! ” Giang Trừng mắng người.

“ Một..” Lam Trạm không để ý hắn mắng bắt đầu đếm số .

“ Ngươi có nói lí không hả ?! ” Hắn vẫn cố làm ra kháng cự cuối cùng.

“ Hai..”

“ Ngươi…ngươi...” Giang Trừng nhưng nhìn đến hắn sắp đến đến ba lại sợ hãi chạy đến túm lấy bộ lễ phục : “ Ta mặc là được chứ gì ! Cút ra ngoài ! ”

Lam Trạm thấy vậy hài lòng thong thả bước ra khỏi phòng.

Trong phòng còn lại Giang Trừng cùng tì nữ đang cúi đầu cố gắng nhịn cười. Hắn nhìn nàng cảm thấy khó chịu nói : “ Ngươi cũng đi ra ! ”

Tì nữ nghiêm lại vẻ mặt : “ Để ta giúp người ”

“ Không cần. Ra ngoài ! ” Giang Trừng giận cá chém thớt quát lớn.

Giang Trừng không tình nguyện dùng hết công phu khó khăn lắm mới có thể đêm y phục hoàn chỉnh mặc vào. Hắn hậm hực bước ra, không quên thể hiện sự  bất mãn dậm chân giãy tay : “ Mặc như vậy ăn uống thế nào ? ” Hắn nhìn ống tay dài thùng thìng nghĩ đến lúc ăn uống sẽ rất bất tiện.

Vì mãi dậm chân bất mãn hắn không may tự dẫm phải vạt áo dài của bản thân. Giang Trừng sợ hãi nhắm chặt mắt chuẩn bị tiếp nhận sự đau đớn nhưng là lại rơi vào một vòng tay. Hắn sau khi lấy lại bình tĩnh thậm chí một lời cảm ơn cũng không có mà dứt khoát đẩy ra Lam Trạm, sau đó còn sắc bén liếc hắn một cái hừ mũi đi ra cửa.

Lam Trạm cũng không trách hắn chầm chậm đi theo phía sau.

Thấy hai người bọn họ ra phu xe lập tức dọn ra cái ghế mời Giang Trừng bước lên. Giang Trừng bất động quan sát một chút rồi chỉ vào con ngựa trước xe : “ Ta muốn cưỡi ngựa ”

“ Cái này…” phu xe không biết như thế nào trả lời ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương gia.

Lam Trạm không nói một lời đem con ngựa từ trong xe tháo ra sau đó ôm lấy Giang Trừng trực tiếp nhảy lên ngựa. Liên tiếp các động tác mau lẹ khiến Giang Trừng chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân ngồi trên lưng ngựa rồi.

Hắn đang cảm thấy mĩ mãn lại phát hiện Lam Trạm đằng sau ngồi mãi không chịu xuống, bất mãn nói : “ Ngươi còn ngồi chỗ này làm gì ? ”

“ Ngươi cướp ngựa rồi còn không cho ta cùng ngồi vậy ta phải làm sao ? ” Lam Trạm ố ý dùng đáng thương ngữ điệu nói.

Giang Trừng đang muốn trả lời ‘ Ngươi làm sao liên quan gì đến ta ’ sau đó lại cảm thấy như vậy có hơi quá đáng liền lập tức đổi lời nói : “ Hừ, vậy lão tử liền cho phép ngươi cùng ta cùng ngồi ”

Hắn vừa dứt lời Lam Trạm liền điều khiển ngựa bắt đầu chạy. Giang Trừng là lần đầu tiên được cưỡi ngựa nhìn thấy mọi thứ vun vút chạy qua trước mặt thích thú đến độ cười lớn.

Phu xe nhìn hai người ôm nhau cùng con ngựa phi đi lại nhìn vào chiếc xe ngựa đã không còn ngựa đột nhiên có một cảm giác bất lực trước nay chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top