Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14.6 (2)


"Ưm ~"

Chi xoay người qua lại, vươn tay qua bên cạnh, chỗ nằm kế cô trống không, Gil đi làm rồi sao? Thường thì Gil luôn biến mất vào mỗi sáng để tập thể dục rồi lên công ty cho công việc sau đó.

"....Đáng ghét"_Cô nhắm hờ mắt, thở dài, khó chịu để những tia nắng buổi sáng tràn qua khung cửa sổ xuyên qua kẽ tóc, ánh lên khuôn mặt ngái ngủ, rốt cục cô cũng lê chân lười biếng rời khỏi giường.

Xoa đầu tóc còn rối bời, Chi chán ngán lê chậm chạp từng bước đến cửa phòng. 

*cộp*

".....Hửm..?!" 

Chân Chi đụng vào một cái hộp xém nữa mất thăng bằng té ngã, cô dụi mắt, ngáp ngáp, nghĩ không lẽ Gil lại bừa bộn đến vậy, cô mới cầm hộp lên, nó là mọt hộp cac-tong lớn lem luốc màu cọ vẽ. Chi bắt đầu bực khi màu dây đầy vào bàn tay, một buổi sáng sinh nhật không tốt lành gì.

"Gil... đáng ghét mà !"

Chi muốn cầm hộp quăng đi, nhưng nếu quăng thì màu sẽ dính tùm lum nữa. Sàn nhà phía gần cửa đầy giấy báo, những hộp màu nước lem luốc, vài cây cọ cùng giấy màu.

"...."

Ai có thể để chúng trong phòng chứ? Cô suy nghĩ? Đầu óc tua đến hình ảnh ai kia xong lại một mực phủ nhận.

"Ồ, em dậy rồi đấy à?"

Giọng nói khiến tim Chi đang dần hồi hộp đập trật đi một nhịp, cô ngước lên, cử động máy móc như một con robot hết pin. Mắt mở to, cô nhìn Gil chằm chằm.

Gil mặc một cái áo phông cùng quần soọc, màu vẽ lem lên áo, quần thì dính đầy băng dính với giấy màu, cô nàng tomboy tóc ngắn mới quẹt tay lên mặt, tèm lem màu vẽ nhuốc trên khuôn mặt cười tinh nghịch.

"Đang thắc mắc mấy cái này hả? Ây da, khó giải thích thiệt đó, ... định để bất ngờ cho em vậy mà...."

Tay Gil lem nhem màu vẽ, muốn chọc chọc Chi nhưng sợ Chi còn giận vụ tối qua nên thôi. Cô vươn vai bẻ tay kêu răng rắc, cố lơ đi khuôn mặt đang đông đá của Chi, cúi người dọn đường đi cho cô ấy.

"Gil...."

"Ừ?"

Gil nghe tiếng gọi, cười cười ngẩng lên, Chi đang nhìn chằm chằm vào cô - cái nhìn kinh ngạc của cô ấy từ nãy đến giờ. Chi không chớp cũng chẳng dụi mắt, cứ như sợ Gil sẽ biến mất trong một giây vô tình ấy vậy.

"Gil, Gil đang ở đây đúng không?"

Chi chọt tay vào Gil, cố để tin rằng đây là một cơn mơ.

"Ngốc, Gil đang ở trước mặt em đây nà, nhìn kĩ nha.."_Gil đưa tay nhéo hai bên má mình căng ra, lè lưỡi trêu ngươi Chi, rồi quay lại bộ dáng nghiêm túc_"Thấy không? Chỉ 'tui' mới dám chọc 'cô' thôi, còn người khác chọc thì tôi ghét nha nha !"

Gil phẩy phẩy ngón tay trước mặt Chi. Từ một khuôn mặt ngơ ngốc, nụ cười Chi dần hiện ra, cùng vài giọt nước mắt. Cô không làm chủ được mình nhào tới ôm Gil thật chặt. 

"Chính chị đây rồi, đồ ngốc của em!!"

Gil hơi bị dọa trước hành động đó của con Gấu nhà cô, ngần ngừ rồi cô đưa tay vòng qua eo Chi, vỗ vỗ.

"Thôi nào, em khóc đấy à?"

"Đâu... em, đang hạnh phúc lắm..."_Chi vùi mặt vào áo Gil, không sợ bẩn, cô muốn giấu đi nước mắt đang tràn ra khỏi mặt.

Gil vẫn ôm Chi, ôm con người nhỏ bé, đứng lâu một chút, nhìn ra cửa sổ, một ngày hè ấm áp đã lên, biết bao lâu cô chưa ngắm bình minh qua khung cửa sổ này đây..?

Gil cúi đầu tựa cằm lên tóc Chi, thì thầm_"Chỉ cần em vui thôi. Hôm nay Gil là của em, em muốn gì Gil cũng chiều."

"... Thật không?"_Mặt Chi vùi trong ngực Gil, Gil không thấy được biểu cảm của câu hỏi đấy.

"Thật mà ~"

"....hi hi" 

Nhưng Gil đã lầm, vì những phút sau đó khác gì những phút ác mộng bắt đầu.

"Nè nè nè!!! Tui, tui không mặc cái đó nha, hông nha !!"

"Gil đã hứa gì, đã hứa rồi mà ??!!!"

"Nhưng tui không mặc được !!!"

Chị Thảo cùng những người dưới nhà nghe ầm ầm trên lầu, tiếng Gil la ó, chỉ biết phì cười đến quen rồi. Lúc nào hiếm hoi ở chung cũng sẽ có chuyện ầm ầm vậy đó.

Ngay đến hai con mèo Pu cùng Mocha còn mặc kệ sự đời nằm ngủ được thì lo gì chứ?

Từ sau khi vệ sinh rồi ăn sáng cùng gia đình đầy yên bình, trên lầu bắt đầu bản giao hưởng la hét của hai đứa con gái.

Trên phòng Chi đã sớm biến thành một chiến trường lộn xộn, Gil đang ở trên giường, lùi từng nhích thê thảm lắc đầu nguầy nguậy chống chế. Đối diện với cô, nụ cười chết người của Chi càng thêm hắc ám.

Cái áo phông trên người Gil đã bị cởi ra, hiện cô đang ôm cái chăn che đi phần cơ thể trần trụi của mình, ánh mắt kinh hãi của con nai con giương lên như nhìn thấy loài hung hãn sắp thịt mình. Gil trân trối, mắt lẩn tránh cái váy lòe loẹt Chi đang cầm.

"Gil,..."

Chi gọi, giọng ngọt ngào_"Nhìn qua đây đi nà ~"

"Tha... tha cho Gil đi..."

"Tha là tha thế nào?"_Mắt Chi hơi chùng xuống, nhìn xoáy vào mảnh da thịt đang phô ra mập mờ sau cái chăn, ánh nhìn nguy hiểm trên nụ cười cũng nguy hiểm không kém.

Mấy lần có cơ hội trên cơ Gil chứ? 

"Không... không mặc bộ này đâu..."_Gil thật rất muốn đào lỗ trốn luôn xuống đất, sống chết không ngoi lên.

"Vậy, không mặc bộ này hả?"

"Không !!"_Gil chống cự ngoan cường đưa tay ra dấu X bự chảng_"Chỉ cần không mặc bộ này, em kêu gì Gil cũng làm!!! Làm osin cũng được luôn!!"

"Vậy sao... "_"Có thật gì cũng làm không??"

"Tất nhiên, nuốt lời suốt đời làm hợi a !!"

"Fu fu fu..."_Có thể Gil lầm, hoặc cô vừa nghe giọng cười kinh dị của Chi._"Không mặc thì thôi, em tha cho chị đấy ~"

"....."

Chưa vui vẻ thở phào được bao lâu, mắt Gil lại ngắn dài chảy nước.

"Cái quỷ.. gì đây...."

Gil đang đứng trước cái gương lớn trong phòng thay đồ nhà cô, tay cầm hai bên tà cái váy trắng dài ngang gối, nắm lên nhìn rồi thả xuống. Cô đã nói gì? "chỉ cần không mặc cái váy lòe loẹt hoa hòe kia thì kêu GÌ cô cũng làm"

  "Em kêu chị mặc cái này được hăm? Náy này không phải cái kia nha ~"  

Chi đã đáp lại thế sau khi lôi cổ cô đến đây. Con nít bây giờ sao ranh ma thật chứ?

Kết quả, Gil phải ngoan ngoãn mặc cái váy trắng riền đen này, tuy nó ít hoa hòe - một cái váy đi liền áo hơi bó thân trên, xòe hơi phồng ra bên dưới, nhưng vẫn váy, cô chỉ còn nước giơ tay chịu trói, mặc cho Chi nghịch tóc mình.

"Gil ngồi yên đây, em trang điểm cho, nhẹ thôi. Không chịu là em giận nha !!"

"Vâng ~"

Chi cầm đủ thứ dụng cụ chỉnh trang cho Gil, ít phấn trên mặt, lựa son môi màu san hô hồng nhạt, kẻ viền mắt nhẹ đi. Ngày thường nếu Gil nhấn mạnh phần trang điểm trên mắt thì bây giờ Chi sẽ toàn diện khuôn mặt của Gil. Tiện tay tháo luôn hai bên bông tai đen của Gil cất bỏ hộp, đưa lược chải chải. Không cho Gil dùng keo vuốt tóc, ái tóc để ít mái ở trán, còn lại chải đều ra phía sau.     

Ngay cả mùi hương Gil sử dụng Chi cũng đổi bằng mùi khác, nhẹ hơn.

"..."

Gil nhắm mắt, có thể ngửi thấy mùi hương của Chi thật thân thuộc, nhẹ nhõm đến yên bình trong lòng. Tuy bị đè ra trang điểm xong khác với chống cự, Gil đối với Chi, hiền hơn cả nai tơ.

Tóc ngắn nên không mất thời gian chải lắm. Xong xuôi. Chi mới nhéo nhéo nhẹ mặt Gil, da con Thỏ này trắng sẵn rồi nên dù trang điểm thì cũng không cần lo phấn._"Gil mở mắt ra coi đi ~"

"....."

Thay vì nói một câu cảm thán nào, Gil im bặt nhìn mình trong gương không biết phải mình không nữa. Đến Chi, cô chui vô chỗ lục đồ, đi qua còn dặn Gil.

"Gil đó, đừng có cởi ra, còn nữa, đi đứng nhẹ nhàng một chút, mặc váy đừng có đi cái tướng mặc vest đó!"

"Biết rồi, hông ai như Hani nhà em đâu ~"_Gil trề môi. Chi ngắm Gil lần nữa, tủm tỉm vào chỗ thay đồ.

Khác với Gil tưởng tượng, Chi lại diện một cái thun trơn mỏng ngắn tay, một cái quần bò rách lỗ chỗ, buộc cái áo khoác đen ngang hông, trang điểm như không hề trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa năng động. Gil chưa kịp nói gì đã bị Chi khoác tay.

"Giờ 'chàng' sẽ dẫn 'nàng' đi chơi, nha nha ~"

Gil đến lắc đầu với Chi, bề ngoài học theo vẻ tomboy nhưng giọng nói vẫn trẻ con nữ tánh thế nào. Buồn cười châm chọc.

"Vậy 'chàng' đây muốn đi đâu?"

"Để nghĩ coi... đi những nơi chúng ta đã đi? Sẽ rất nhàm chán! Dù sao tối nay mới tổ chức tiệc, cứ đi trước đã rồi tính chỗ đến sau ha ?"

"Theo ý em đi ~"_Gil búng ngón tay. 

"Mình đi thôi !"_Chi nắm tay Gil

"Ừ... ừm !!"_Gil đỏ mặt, nhìn Chi trong bộ áo năng động tỏ ra nam tính khiến cô vừa ức vừa mắc cười. Không biết mọi người có bất ngờ không ta?

Tay Gil bị Chi nắm lấy, lôi cô chạy đi thật nhanh. Gil vụng về trong cái váy, nắm tà lên chạy chạy nhìn dễ cưng phát hờn.

 Họ chạy xuống cầu thang, vụt qua trong ánh nhìn ngạc nhiên của anh hai Gil với chị Thảo. Họ Lượn xuống bếp, chào hỏi ba mẹ Gil trước khi đi rồi lật đật phóng lên nhà trên, băng qua nhóc Khôi đang ngồi chơi với cô bé cùng xóm, hai đứa nhỏ đang coi phim Doraemon cảnh hoàng tử Shizuka đổi theo công chúa Nobita thì Chi nắm tay Gil chạy ngang qua viễn cảnh, trùng hợp hơn cả mong đợi.

 Chi kéo Gil ra xe, đẩy Gil ngồi vào ghế phụ, tay đặt trên vô lăng cái xe oto trắng muốt, gạt cần lên ga chạy ào đi như vừa cướp dâu từ hôn lê. Để lại khuôn viên căn nhà đầy những khói. Trong nhà, anh chị Thảo xuống cầu thang, ba mẹ Gil lên phòng khách, nhóc Khôi còn đang tròn mắt. Ba lớp người nhìn nhau. Họ có nhìn nhầm chứ?


"Waaa ha haaa !!"

Chi được nước phóng đi ào ào, Gil sợ muốn xanh mặt. Mỗi lần giao Chi chạy xe trong lúc hớn hở là mỗi lần cô bám như đỉa vô thành ghế. Chi cứ chỗ quẹo lại cố ý đẩy vô lăng cho cái xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo. Hôm nay thứ ba, đường không quá vắng vì đang trong dịp hè.

"Em muốn đi đâu vậy Chi?"

"Đi Phan Thiết !"_Chi hào hứng, mắt nhìn đường vừa lái vừa trả lời.

"Hảaaaa????"_Gil trợn mắt_"Bây giờ, ra đó?"

"Thì sao?"_Chi bẻ lái, lướt qua con lộ, mặt tỉnh queo_"Theo tốc độ em đi thì tốn 3 tiếng hoặc ít hơn.

"Nhưng hành lí..."

"Hành lí gì chứ?"_Chi nháy mắt_"Chỉ cần có Gil, một túi đồ ở cốp xe, xăng đi đường, vậy đủ rồi! Chúng ta đâu có qua đêm?"

"Nhưng..."_Gil ngúng nguẩy

"Đừng nhưng nữa"_Chi liếc Gil khiến Gil im bặt_"Bỏ hết mọi thứ lại phía sau, đi với em chỉ được nghĩ về em thôi!"

"...."_Gil nhìn Chi một lúc, cũng gật đầu hiểu ý_"Hiểu rồi..."

"Đến một nơi, chỉ có hai chúng ta...."_môi Chi mấp máy những hơi thở nhẹ.

Họ ngồi tán dóc, rồi thôi. Chi mở nhạc, nhè nhẹ. Gil ngồi đọc vài cuốn manga để sẵn trong xe, buồn buồn nữa lất đồ ăn vặt ra. Vừa ăn vừa đưa tay đút cho Chi ăn. Chán chê thì lại vẩn vơ chuyện đâu đâu trên trời. 

Mấy chốc, ngoài tiếng xe ành ạch chạy, còn lại đều im lặng như tờ.

Ba tiếng ngồi xe, nói dài cũng không quá dài. Gil lấy từ ghế sau cái gối kê cổ, chốc chốc nghe theo bản nhạc bật trên xe, ngủ khì khò.

 Chi vẫn ung dung lái xe. Đôi khi dừng lại uống nước có nhìn ngắm Gil một chút. Khuôn mặt Gil khi ngủ hiền khô hiền queo, lại còn giống một cô nàng hơn trong cái váy trắng với nét ngủ thiên thần. Lắm khi Chi đưa tay chạm vào Gil, chạm vào gò má hơi hốc hác.

"...."

Gil mỗi lần bận rộn đều ăn uống rất ít, có khi còn bỏ bữa, tối còn ngủ muộn, nhiều khi buồn vô cớ thì lên cơn hát nhảm. Chịu được Gil chỉ có Chi, hoặc ngược lại, vì đôi lúc Chi cũng điên bộc phát như thế.

Lần này đi biển, Chi muốn ra khỏi thành phố, Chi không muốn thành phố nhắc cho Gil về công việc dang dở. Ích kỷ lắm, nhưng đôi khi thưởng cho mình một ngày đi chơi thì có sao, nhìn Gil an bình ngủ ngon giấc, xe có lắc mấy cũng không dậy, mới thấy mình lựa chọn đúng đắn. 

Lâu rất lâu sau chạy đến biển, Chi đến một chỗ đổ xe, xe đã vào bãi. Lúc này mới vỗ vỗ tay gọi Gil dậy. Khuôn mặt Gil tỉnh ngủ ngác ngơ đến tội. Bị Chi đem máy ảnh chụp lại chọc quê. Gil cũng hứng khởi đè đầu xoa tóc Chi. 

"E hèm ..."

Ông bảo vệ nhắc khéo, ráng nhìn mãi mà không nhận ra đã gặp hai đứa nhóc này ở đâu. Biết ý, họ thôi giỡn, xách giỏ đồ tí tởn chạy đến một khách sạn thuê phòng.

Trên đường đi, có đùa cợt cười giỡn nhưng chẳng ai nhận ra Gil với Chi cả, Gil thấy lạ. Dù đi đường nhiều khi bị nhìn, nhưng cũng chỉ những ánh nhìn thoáng qua.  

"Gil sao vậy?"

Gil đi với Chi, hơi suy nghĩ, đầu óc sắp trên mây, bước chân cứ lâu lâu lại chệch.

"À.. không."

"Thấy lạ vì không ai bắt gặp hả?"_Chi đoán trúng ngay tim đen khiến Gil gãi gãi đầu, Chi đưa tay hơi cao cốc đầu Gil thật nhẹ.

"Cứ kể với em chứ?"_Chi kéo Gil lại gần mình hơn, Gil 1m7, Chi chỉ 1m63, cao hơn nhưng bây giờ nhìn Gil chỉ như thỏ con cúi đầu bên vai Chi. Chi xoa xoa chỉnh chỉnh lại tóc Gil, vừa làm vừa nói nhỏ vô tai Gil

"Em đã trang điểm cho chị khác đi, lại còn mặc váy, chị nghĩ ai có thể nhận ra chúng ta đây? Em cũng thay đổi trang phục, thoát hết khí chất trên sân khấu, đây là nơi mà chúng ta là chúng ta, một nơi tự do. Vậy nên đừng nghĩ nữa, được không?"

"Em đã lo đến vậy sao?"

" ~ "

Chi không trả lời, khoáng đãng thả bước chân chạy đến chỗ tiếp tân đặt phòng, để lại Gil phía sau ngơ ngẩn. Chi của cô đó, khi cần lại người lớn như vậy. Như đã tính toán rất kĩ, chuyện còn lại chỉ có kéo được Gil đi mà thôi.

Chi nhanh chóng lấy chìa khóa, lôi Gil lên phòng, khi vừa ra khỏi nhà tầm tám rưỡi, giờ cũng gần mười hai giờ. Chi mệt rã vì nóng, không khí tron xe lại bí, thế nên vừa lên phòng máy lạnh liền nhảy ào lên nệm, mặc kệ dơ bẩn.

Gil xách túi theo sau, phòng 530 cuối dãy, quẹt thẻ bật điện, máy lạnh phà ra từng hơi. Chi cởi hết đồ, trừ đồ lót, cuộn mình trong chăn như con mèo con, thích thú cứ cười miết. Gil đưa cái tờ biên của phục vụ phòng đi kiểm tra xung quanh xem đồ đạc có thiếu đủ ra sao. Nghe tiếng Chi cười cũng buồn cười.

"Nhóc con, em đang cười cái gì vậy? Nghe thật thỏa mãn?"_Gil đang mở tủ kiểm tra móc áo, tiện bỏ túi đồ vào, nói vọng ra. 

"Lại bảo em không thỏa mãn, mới nãy còn ngồi ở nhà, chớp mắt lại lăn lóc trên cái nệm ở nơi này, hôm nay dụ được Gil đi phải gọi là kì tích luôn rồi!"_Chi lăn lăn trên giường, cuộn cả vào chăn nhìn ra chỗ Gil.

"Bó tay em luôn, em không phải đang trong kì nghỉ sao, hôm nay sung sức dữ vậy?"_Gil cầm tờ giấy check hai cái giường, cầm chăn của Chi giựt ra.

"Đang giận Gil vừa hết, đừng chọc em thêm nhé!"_Chi ôm gối, hiểm cười cảnh cáo_"Em không khi nào siêng đi vầy đâu, chỉ khi có Gil thôi đấy!"

"Gì hả? Dám giận Gil hả?"_Không ngờ tới, Gil từ đâu nhảy xồ lên nệm ôm lấy Chi, hai tay như bạch tuộc trườn hết người Chi thọc lét, thọc cho đến khi con Gấu nhỏ chịu cười mới thôi. 

"Gil!! Gil dám... uahahaha.... Gi... há há... được lắm .... uahahahaha.... Gil đi chết đi!!!!"

Ngặt nổi Chi chỉ mặc mỗi áo trong, nên Gil tha hồ chọt, chọt mấy chỗ Gil biết Chi có máu buồn.

"Sao hả? Dám giận sao? Giận sao???"

"Không uahahah... không dám nữa...."

"Được rồi, tha em đó"_ Gil thở phào, thả tay ra. CHi nằm trườn trên giường, Gil nằm kế bên, nói nho nhỏ.

"Sinh nhật em mà em lại giành làm hết như thế...."

"Ngốc..."_Chi choàng tay ôm Gil, xoa xoa mái đầu tóc ngắn lù xù xõa trên gối_"Vì em yêu Gil"

"Gil cũng vậy ..."

Họ nằm trong phòng hai tiếng, tận hưởng một chút, không ai thấy đói, lại còn rất sung sức. Gil không muốn chơi ở bãi biển khách sạn, nhiều người quá. Thay vì vậy lại dò Google map ra một con đường vòng khác. Lôi Chi xuống nhà thuê xe đạp đèo Chi đi.

"Gil... không phải đi bên kia tiện hơn sao?"

Gil đạp xe, Chi ngồi sau ôm, dù Chi từ chối thì Gil cũng không chấp nhận, đành nên Chi cởi áo khoác ở hông ra cho Gil mặc, còn cái váy thì Gil túm nó lại buộc hai bên cho nó gọn. 

"Không phải em muốn đến nơi chỉ hai ta à?"

"Sao không nói để em lấy xe?"_Chi ngồi sau nhéo hông Gil, Gil la toáng lên rồi hì hụi nói.

"Đừng có nói vậy, hôm nay không phải sinh nhật em sao? Cũng lâu rồi... chưa chở em thế này..."

"Gil... đáng ghét..."_Chi có thể tưởng tượng mặt GIl đang đỏ, co ấy sẽ lại viện cớ trời nắng, nhưng mình mặt đỏ vì tim đập nhanh như vầy, liệu cô ấy có thấy như Chi không?

Rồi con Thỏ cũng đèo con Gấu đi một đoạn dài, hai giờ, trưa nắng, nhưng người đạp xe cứ nói huyên thuyên, chẳng biết để chứng minh mình còn khỏe hay do tăng động quá. Chi ngồi sau vòng tay ôm Gil, trong cái hè nực nội lại thấy ấm áp bội phần.

Không khí ở Phan Thiết nóng ấm, lại có mùi biển truyền tới, thanh khiết trong xanh một vòm trời. Dưới vòm trời đó, có bóng xe đạp chạy xành xạch ra khu biển vắng.

"Đây, chỗ này!!"_Gil có thể nghe tiếng biển, chạy ra quán ăn gần đó gửi xe đạp rồi dắt Chi băng qua bụi cây, chạy xuống đồi dốc.

"Khoan... khoan đã Gil !!..."

Chi bị Gil lôi đi thật nhanh, đôi chân đôi khi vấp nhẹ, cũng may cô thay quần ngắn đi biển ra nên không sao. Còn Gil, Gil vẫn mặc váy.

"..."

Gil mặc váy nhưng đã túm lên cao hết, còn lại cái... quần trong màu trắng, qua chút mồ hôi mà như ôm hẳn vào Gil, Chi hơi hít sâu, biết Gil lo cho cái váy sợ rách, nhưng... không cần phải vậy.

"Ra đây chơi nào Chi!?"_Gil xõa váy, túm lại, mặc sức chạy vào bờ nước, vung nước té lên, ánh sáng hắt qua ánh nước long lanh như ngọc thủy tinh.

Chi bần thần, một vùng biển ào ạt vắng tanh. Không người, không ai chào mời đồ ăn đồ uống. Không ngờ nghĩ không thể, mà có thật. 

Biển xang cát vàng, mặt trời óng ánh, Gil một tay giữ dép một tay giữ váy tưng tưng chạy khơi khơi trên bờ cát đang bị sóng vập nước, lâu lâu lại la lên thích chí như đứa trẻ.

"Oa ha ha ha !!!"

"Em nữa!!"

Chi cũng chạy ào tới, nhảy tùm vào bờ nước, đem nước hất lên mặt Gil, Gil cũng không vừa đạp nước vào Chi, thích quá cởi luôn cái váy ướt nhẹp. Chỉ còn bên trong cái áo bơi trắng mịn vịn lên da Gil, Gil đem cái áo gấp lại, chạy về chỗ để xe đạp nhờ gửi rồi lại chạy về chỗ Chi, trong khung trời rộng vang tiếng họ chơi đùa.

"Gil ơi? Chị đâu rồi??"

Chơi một lúc, vì sơ ý, Chi không thấy Gil nữa, chẳng ngờ vừa lên tiếng gọi, chân đã bị con gì phía dưới túm lấy, sợ hãi té xuống đất, bị sóng biển đập vào mặt.

"A ha ha ha "_Trong mắt ầng ậng nước vì sợ, Chi ngẩng đầu, mặt tèm nhèm nước nhìn Gil đang trước mặt mình cười hơn hớn. Lại còn lấy tay vòng qua eo ôm lấy không buông.

"Gil cái đồ... khó ưa!!"

"Gil vẫn luôn bên em mà, chọc em một chút thôi ~"

Chi phùng má giận dỗi. Gil bắt đầu hoảng sợ luống cuống tay chân lại bị ăn một vố nước.

"Cho Gil chừa chọc em này !!!"

"Con nhóc con !! Em dám ...!!"

Giận vậy chứ mặt Gil lại rất tươi nhìn Chi cười. Họ hầu như chẳng nhớ gì đến thường ngày, thỏa thích đùa chơi như lũ trẻ con.


Chỉ có hai ta.

Một ngày sinh nhật đáng nhớ. 


Rồi sau này mỗi khi có dịp hẳn Chi đều đem vụ này ra kể lại.

Rằng ngày hôm đấy có một cô nàng tóc ngắn cầm đôi dép chạy bên bờ biển, đuổi theo lọn tóc đuôi ngựa đang say mê phóng đi trên nền cát ướt.

Chơi cho thật đã rồi cùng nhau đứng ngắm biển. Nhìn biển to lớn mà thấy bản thân thật nhỏ bé thế nào. Chi đứng nép vào Gil, ôm lấy tay Gil.

"Thật lâu không đi chơi biển Gil ha?"  

"Ừm..."_vòng tay ôm vai Chi bỗng chặt hơn chút, mắt Gil trầm trầm_"Đứng ở đây nhìn ra thấy thêng thang lắm. Cảm tưởng như có thể bị cuốn đi mất tích ấy..."

"Gil..."_Chi gọi khẽ.

"Chúng ta đã trải qua nhiều lắm.."_Gil đôi khi rất trầm tư, suy nghĩ nhiều thứ khó hiểu, hệt như bây giờ. Chi thấy Gil thở một hơi dài, thấy khuôn mặt Gil đẫm nước, có hạt nước long lanh rất khác chực chảy_"Hôm nay biển đã cuốn đi hết âu lo của Gil, cảm thấy nhẹ nhõm ghê ..."

Gil nói thế rồi nhìn Gil, cái nhìn đầy trìu mến.

"....!"

Không tưởng rằng môi mình trong chút mặn vị biển lại mềm mịn bị ai khác vụt thoáng qua một dấu tích. Gil bất ngờ đến đứng hình, Chi nhìn cô tinh quái, tay Chi đặt trên môi mình, lướt qua. Ánh mắt đầy quyến rũ ngước mặt lên, ngay tắp lực phục hồi bộ dáng yêu mị trên thảm đỏ, trong bộ áo đã ướt nước với mái tóc xõa ra ôm lấy bờ vai gầy xương quai xanh nhấp nhô. Chi lại hóa về đứa trẻ con, kéo mí mắt, trêu chọc.

"Tại sao Gil phải lo tất cả chứ? Có thể san cho em mà ~"

"Em..."

Gil quay phắt về phía biển, hét thật to.

"LÊ THANH TRÚC ĐỒ ĐẠI NGỐC !!!!!"

"...."

Gil đứng sau cười như mếu, bó tay lắc đầu. 


Đợi họ về lại quán gửi xe đạp, ăn chút đồ vì đói,  Gil ăn như hạm, cạp không ngừng con tôm hùm với lũ bạch tuộc nướng. Chi thì vẫn từ tốn gắp từng đũa lẩu mì, cùng một bàn ăn như hai thái cực khác nhau.

Đó, chủ quán, nhân viên, khách trong quán đều thấy vậy, nhưng họ có thấy ánh mắt Chi nhìn Gil qua làn hơi nước không? Dĩ nhiên không rồi. Họ còn đang thắc mắc xem tại sao cặ này thật giống cặp đôi GilenChi vừa lên tivi hôm kia kìa, nhưng không phải GilenChi vừa nãy còn post stt ăn mừng ở phố Hồ Chí Minh mà?

Họ nào biết đó là chị Thảo giăng bẫy vậy thôi?

Đạp xe về, trả xe, leo vô khách sạn, nghỉ nửa tiếng. Tắm rửa, thay đồ nghiêm túc, trả phòng cũng hết nửa tiếng nữa. Rồi mới lên xe về lại thành phố. Lần này Gil lái, Chi nằm ngủ.

Vừa lái tay Gil vừa bấm mà không cần nhìn tin nhắn điện thoại. Mãi đến khi gửi xong tin nhắn, đi được một đoạn, dừng lại.

 Trong xe có máy lạnh Gil không vặn nhỏ được, thấy Gil ngủ mà nhăn mặt, chắc vì lạnh với không quen thời tiết, mới chồm ra sau lấy cái khăn to sụ lên đắp cho Chi. Đắp xong còn hôn lên trán Chi đánh chóc, làm lông mày Chi hơi giật, rồi giãn ra dễ chịu.

"Giờ đến Gil, em cứ từ từ mà tận hưởng."

Gil thì thầm.

"..."_Chi rên rỉ một chút, nói mó gì đó, thở phì ra, ngủ tiếp, ôm luôn cái chăn

Gil về lại chỗ ngồi. Đạp ga, gạt cần cho xe lao đi thật nhanh. Nghe được ghế phụ có tiếng khúc khích cười ngốc nghếch.

"Con thỏ đần.... gối này của em màaa... "

Thế thôi mà Gil cười như đứa dở người xuống một quãng đường.

Ba tiếng tiếp theo trôi qua nhẹ nhàng hết sức. 

"Chi à Chi, dậy đi em!"_Vai Chi bị ai đó vỗ vỗ. Chi vươn vai ngáp dài, trời bên ngoài đã tối từ khi nào. Thầm nghĩ xe đã dừng vậy hẳn phải tới nhà rồi, đem chăn kéo xuống.

"Gil à... hôm nay gọi nhẹ nhàng vậy?"

"Gil đâu, chị đây nè, con bé này ~"_Giọng chị Thảo, Chi mãi mới nghe ra, ngơ ngác nhìn_"Ủa, rồi .. Gil đâu chị???"

Chi ngó quanh quẩn, đúng thật đã về nhà, nhưng chỉ có Chi trong xe, Gil đã biến mất.

"Nãy thấy nhóc đó trong vườn"_chị Thảo cười bí mật_"Em thử vào kiếm xem?"

  Đây là nhà chị, một căn biệt thự bự chảng, không phải nhà Gil, dù đến nhiều lần nhưng Chi khi đi tìm cứ phải ngờ ngợ sợ lạc. Ngửi thấy mùi khói, Chi hơi phân vân, xong cũng tiến về phía vườn sau.

Đúng như cô nghĩ, một trang tiệc đang được sắp ở vườn sau. Trên những phiến đá lót đường, từng cây nến lách tách cháy, ánh sáng quá nhỏ không đủ thấy hết khoảng sân. Chi nghe tiếng cười nho nhỏ, Gil không cười như thế.

Dù bí mật của Gil có lộ ngay từ khi bắt đầu, Chi vẫn bước theo từng lát đá, vòng vèo những tia sáng dẫn đến một cái sân giữa to đoành. Khác với những ngọn nến nhỏ, những cây phía trong dàn thành hình trái tim thật lớn, ôm trọn Chi ở bên trong.

"Happy birthday to you... Happy birthday to you...."

Chi nghe xung quanh tiếng những người bạn thân, giọng của họ cô không thể quên, đang hát. Tiếng hát cùng tiếng vỗ tay khiến Chi sụt sịt.

"Mấy người...."

"Happy Birthday Happy Birthday...."

Một giọng trầm ấm khiến cô quay người lại, phía sau, Gil đã về với cái áo đơn giản cùng quần ngắn quen thuộc, tay đang cầm bánh kem chocolate cao tầm hai tấc rưỡi.

"Gil...."

"Cất công lắm mới nghĩ ra bữa tiệc tại nhà thì em đòi đi biển đấy, phiền ghê gớm."_Gil ngậm con dao nhựa trên miệng, làm bộ trách móc_"Để chuộc lỗi thì mình xử hết đồ ăn đi, haizzz, bao nhiêu bất ngờ cũn đã chờ em cả ngày ở đây rồi, biết chưa?"

"Ư..."_Mắt Chi lại long lanh hạt nước. Gil một tay cầm bánh, sợ rớt, một tay mở điện thoại, trong điện thoại, ba mẹ Chi ở Hà Nội cũng đang chúc mừng sinh nhật cô.

"Thật là....hức..."

Chi đưa tay chùi chùi mãi nước mát vẫn tuôn. Gil mỗi lần thấy Gil khóc lại luống cuống, mất thăng bằng tay cầm bánh lại nghiêng về phía Chi, ụp một góc bánh vào ngực váy hồng của Chi, cũng may chữ "chúc mừng sinh nhật Gấu cưng" cùng hai hình Gấu Thỏ kì công vắt kem vẫn còn nguyên, hơi đổ ngả.

"Xi... xin lỗi em..."_Gil lật đật vịn tay vào thành đĩa, hớt hải cúi đầu, sợ Chi sẽ giận, mỗi lần thấy Chi khóc Gil đều quýnh quáng tay chân như thế.     

Xung quanh im phăng phắc khiến Gil lo hơn. 

"Đừng xin lỗi trong sinh nhật em chứ, Gil sẽ phải xin lỗi em cả năm mất..."_Chi đưa tay quệt bánh trên ngực áo, trét lên mặt Gil. Mọi người cười vang còn Gil chỉ đứng chết trân tại đó để tay Chi lướt trên mặt mình.

"Em.. đang cười..."

Chi cười vì sự bối rối dễ thương của tên ngốc nào đấy. Vừa cười vừa khóc, kì cục thế.

"Gil đã làm tốt lắm rồi..."_Chi muốn lấy cái dao nhựa trên miệng Gil, Gil lại ngoảnh mặt qua bên.

Phía sau Gil, chị Thảo cùng mọi người biết ý mật hiệu, lại hát bài ca sinh nhật. Tay vẫn cầm bánh, con Thỏ ham quậy cười híp mắt.

"Giờ muốn cắt bánh không, mau hôn cái đi rồi Gil đưa cho?"_Gil ngoảnh bên má qua.

"Gil thiệt là..."_Chi nhón chân, tay cầm dĩa bánh Gil đang cầm. Môi hôn lên bờ dưới của đôi môi Gil đang ngậm hờ con dao nhựa, ngấu nghiến một chút, ccảm thấy người kia bị hóa đá, nhanh chóng lấy môi lấp môi người kia hôn một chút, mới lấy con dao.

"Em...."_Gil không tin được vào những gì vừa thấy.

"Sao?"_Chi về lại khuôn mặt bướng bĩnh_"Ai đã kêu em hôn hả?"   

"Nhưng.. hôn bên...."

"Chị chỉ kêu hôn thôi, có kêu hôn ở đâu đâu?"_Chi cầm dao, đưa dao kề nhẹ hướng mắt Gil lên bờ môi hồng_"Chẳng lẽ chị không thích?"

"Không .. à có... ờ... nhưng ...."

Chi thích nhất là chọc Gil, không để Gil lúng túng lâu hơn, liền la lớn.

"Nè mọi người, lại đây ăn bánh đi!!!"

Tắp lự được phản hồi nồng nhiệt.

"Ờ"

"Tới liền tới liền!!!" 

"Đợi nãy giờ nha!!!"

Khoảng sân bỗng nhộn nhịp. Mọi người cười hùa vào cuộc vui, chạy nhào tới vây quanh họ, nhưng ngọn nến đã bị ai tắt lúc nào không hay.

Vượt khỏi bạn bè, Gil đã lấy lại tinh thần nắm tay Chi chạy khỏi sân. Đến một góc khuất, ôm con Gấu thật chặt.

  "Làm sao thế?"_Chi cũng vòng tay ôm lại.

"Chẳng sao cả.."_Gil vẫn ôm, nghĩ chút lại nói_"Chỉ là muốn được ôm thôi..."


________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________


Sáng ngày 15.6

"BÍ MẬT DU LỊCH NGÀY SINH NHẬT CỦA CHI PU VỚI GIL LÊ"

Tin nóng hổi ngay tám giờ sáng, làm rất nhiều đài chấn động vì nhiều tấm ảnh được chụp lén.

Trong khi Shapu đang rần rần thì hai vị vẫn đang yên giấc trong chăn.

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end (14.6)


Yahhh lâu rồi mới viết dài như thế này nha, tính cắt chap mà lười quá viết hết luôn :3333

Thân mến,

_Tatchikuro_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top