Chap 7: Có khi nào em phải rời xa cô?
Tú lật từng trang từng trang nhật kí mà nó đã viết suốt 5 năm nay... 5 năm vắng Chi trong cuộc đời. Là 5 năm. Không có em.
Lật đến một bài thơ mà cả Tú và Chi đều rất tâm đắc, nhưng như báo trước chính số phận của hai người. Phải ly biệt vào những thời khắc mới chớm của một niềm hạnh phúc nhất đời.
Từng câu,từng từ, từng dấu chấm câu. Đều mang lại cho Tú một nỗi nhớ sâu đậm. Một ấn tượng mà cả đời sẽ không bao giờ phai.
Tú khẽ đọc lên từng câu thơ bẳng giọng trầm ấm:
"TRƯỜNG CA OSOREZAN
Thoát khỏi ngàn năm trong vực thẳm
Dù ngắn ngủi...
Trái tim yếu mềm này...
Tấm thân khờ dại
Yên tịnh...
Không lẽ một thoáng cười
Lại khó kiếm vậy sao?
Trái tim cô đơn bị vứt bỏ bên đường
Oán hận...Vô vọng!!
Ái tình là tương phùng, li biệt
Mong manh khác nào dải lụa trong
Mặt nạ dũng cảm, mặt nạ cười
Vô tình mong nhớ bóng người xa xưa
Ái tình là gặp gỡ, tiễn đưa
Ôi, mong manh có khác nào dải lụa
Sống giữa nhân gian
Chẳng rũ muộn phiền
Giai điệu dang dở này
Chẳng thành bản tình ca.
Lặng...
Hào quang từ đâu tới?
Phải chăng nơi cực lạc
Ái tình là ... tương phùng, li biệt
Mong manh khác nào dải lụa trong
Osorezan, Osorezan "
Bài thơ mà nó phải đọc hàng nghìn lần,hàng nghìn lần mới thấm từng câu từng từ ,hàng nghìn lần Chi ạ.
Chi. Giờ này cô đang làm gì? Có biết em nhớ cô nhiều như thế nào không? .
Có những thứ - dù chỉ một giây trong đời thôi, lại khiến tim ta mãi mãi lưu lại khoảnh khắc ấy, hình bóng ấy.
Tú tháo cặp kính cận ra, lấy mấy ngón tay gạt đi nước mắt.
Cuộc sống 5 năm không có Chi.Tú phải tập lấy lại mọi thứ cho cân bằng.
Tập thiếu vắng một ánh mắt biết cười.
Tập nén lại nỗi nhớ mà tiến lên phía trước vì biết đâu có ngày trở về. Ngày đoàn tụ.
Tú nhớ lại buổi chiều hôm ấy, sau cái hôm mà cả Chi và Tú đều vỡ òa trong hạnh phúc mà nhận ra tình cảm thật của nhau.
Một buổi sáng của định mệnh nghiệt ngã.
Ái tình là ... tương phùng, li biệt
Mong manh khác nào dải lụa trong
p/s: Trường ca Osorezan - cảm ơn m đã xoa dịu tâm hồn t bằng bài thơ này.
Chap này viết riêng tặng Kei Shikamaru.
9.1.2016
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top