Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả quá trình băng bó diễn ra trong sự yên lặng mập mờ, làm xong cả cô mới hậu tri hậu giác nhận ra khoảng cách giữa mình với tên Gin đang cởi trần nửa thân trên kia. Ánh mắt không thể khống chế bấy giờ mới vô thức rơi trên mấy khối cơ bụng kia. Lúc nãy do lo lắng mà bỏ qua sự ngượng ngùng, bây giờ máu đã được cô lau sạch, làm lộ ra thân hình hoàn mỹ được rèn luyện nghiêm khắc. Gin đúng là cái loại người “mặc đồ thì trông rõ gầy, cởi ra lại toàn là cơ với cơ”, mặt và tai cô hết cả lên cô mới bừng tỉnh đứng lên khỏi ghế, cả nhìn cũng không dám nhìn mặt hắn.

Xong lại cảm thấy nên nói gì đó “Lần sau bị thương anh nên đi đến bệnh viện của tổ chức, kiến thức y khoa của tôi không tốt đến vậy đâu”, có trời mới biết cô đã căng thẳng như thế nào trong khi xử lí vết thương cho Gin, cô mới không muốn trải qua lần nào như vậy nữa đâu.

“Cô hi vọng tôi bị thương thêm lần nào nữa sao?”, giọng hắn mang theo châm chọc.

Cái tên này giỏi xuyên tạc ý của người khác thật đấy, cô vốn không phải người sẽ nhịn khi bị hắn khiêu khích, “Phải ! Còn phải là bị thương nặng đến không về nhà được, để tôi khỏi phải nhìn thấy khỏi phải lo lắng như hôm nay.” Lời vừa nói ra, cả hai nhất thời lâm vào trầm mặc, cùng bất ngờ mà nhìn về phía nhau. Nói xong cô mới phản ứng được mình vừa nói thứ ngu ngốc gì, cái đầu heo này, nói cái gì vậy chứ.

“Không phải ! Ý tôi là ...” “Tôi biết rồi”, hắn hạ mắt, ngắt ngang lời giải thích của cô với ánh mắt phức tạp.

Không phải, anh biết là biết cái gì chứ ! Anh thì biết cái gì ! “Tôi...”

“Tôi không thích đến bệnh viện của Tổ Chức và cũng không có cái thói quen đến đó sau khi bị thương”, lần nữa cắt ngang cô, “Lúc trước tôi đã quen tự mình xử lí qua loa, dù sao cũng không chết được.”, sau im lặng như đang do dự, lại bổ sung “ Không cần lo lắng.”, hắn vô cùng hiếm có mà nói một câu thật dài.

“Tôi không có lo lắng”, cảm thấy không đủ thuyết phục, “Tôi lo cho anh làm cái gì chứ !”, càng nói càng sai, ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được, ão não mà nói “Tôi buồn ngủ rồi, mấy ngày này anh tốt nhất đừng để vết thương dính nước, định kì thay băng vải mới”. Nói xong quay lưng thoạt định đi vào phòng.

Hắn lại không định để cô đi như vậy, gọi với lại “Này !”, dùng lí lẽ hùng hồn mà ra lệnh, “Tôi bị thương thành thế này, cô cảm thấy tôi có khả năng tự thay băng vải mới sao?”

“Không phải lúc nảy anh nói lúc trước toàn tự mình xử lí sao?”, cái tên thần kinh này lại muốn gì nữa chứ.

“Phải, cách xử lí của tôi là để đấy cho nó tự lành, hoàn toàn không sử dụng băng gạc gì hết.”, hắn lại nói như tràn đầy lí lẽ.

Dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Gin, cô nói, “Anh trâu bò thật đấy !”, suy nghĩ một chút, “Vậy anh muốn làm gì tùy anh.”, dứt khoát quay người về phòng, cô cảm thấy hắn nói đúng, dù sao cũng không chết được, hắn giống như một con vi khuẩn vậy, sống cực dai ! Cô thầm hài lòng với biệt danh mới này mà mình vừa nghĩ ra.

“Được, tôi muốn cô giúp tôi thay.”, giọng hắn vẫn bình thản như thường ngày.

Quay ngoắt người lại, “Gì chứ !? Dựa vào cái gì !?”, tên vi khuẩn này vậy mà lại dùng giọng điệu như việc đương nhiên vậy. Muốn cô mỗi ngày đều phải đối diện với đống cơ bắp trong tình trạng không vật che chắn của hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ !

“Hừ !”, cười lạnh một tiếng, hắn nhắc nhở, “Không phải hai ngày nữa sẽ là lúc cô được gặp con gái lớn nhà Miyano sao ? Mà tôi có hàng ngàn lí do để hủy bỏ buổi gặp mặt ngày hôm đó.”, nói đoạn, hắn thản nhiên bày ra vẻ mặt khiêu khích nhìn nét mặt dần biến đổi của cô, cuối xuống nhìn những vết thương đã được băng bó gọn gàng, như chờ cô suy nghĩ dù đã biết chắc câu trả lời.

“Anh ! Bỉ ổi !”, đến đây thì cảm giác lo lắng cho hắn lúc đầu đã bay mất sạch, cái tên khốn này, bỉ ổi ! Quá bỉ ổi ! Vậy mà lại lấy chị ra uy hiếp cô ! Nhưng nghĩ đến cái lợi và hại cô vẫn phải chấp nhận số phận, “Được ! Tôi biết rồi ! Thưa Ngài !”, ba câu ngắn ngủi nhưng đầy căm phẫn, cô bỏ về phòng, phẫn nộ đóng sập cửa.

Lần này Gin không cản cô nữa, hài lòng dựa vào thành ghế, không kiềm chế được phát ra tiếng cười trầm thấp, cả gương mặt đều là sự thú vị và đắc ý khi thành công chơi xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top