Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Moroboshi Dai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Sherry ngẩn người nhìn mớ lộn xộn trên bàn làm việc của mình, chắc không có bom lẩn trong đó chứ, cẩn thận khều cho mọi thứ trải ra xung quanh, cô lướt mắt qua một lượt, cái quái gì đây, váy áo và túi xách hàng hiệu được đặt trong hộp một cách lịch sự và trang trọng, vừa nhìn cô liền có thể nhận ra chúng nằm trong bộ sưu tập mới ra và được đăng trong tạp chí thời trang số mới nhất cô để ở nhà, đồ ăn và mỹ phẩm rải rác xung quanh. Suy nghĩ một lát cô liền hiểu ra đây là do Gin làm, vì làm gì còn ai có khả năng vào được tận đây mà còn bày nhiều trò như vậy chứ. Chợt cô bật cười, nụ cười hiếm thấy lan đến đáy mắt khiến cô trông dịu dàng vô cùng, cô để gọn tất cả lại và bắt đầu làm việc.

Nhìn kim ngắn đồng hồ sắp đến số 5, lại liếc đến đống lộn xộn lúc sáng, nghĩ một lát cô lấy điện thoại gửi cho Gin một tin nhắn không đầu không đuôi : Hôm nay tôi có thể tan làm đúng giờ.

Bên kia nhanh chóng hồi âm: Liên quan gì tới tôi.

Phì cười, cô có thể tưởng tượng ra nét mặt gượng gạo của tên kia khi gửi tin nhắn này, bỏ điện thoại xuống không quan tâm nữa, tiếp tục hoàn thành công việc cuối ngày. Sau đó thật sự đúng giờ mà xuống lầu. Vừa ra ngoài liền thấy người vừa bảo không liên quan tới mình – Gin đang một tay đút túi quần, đứng hút thuốc cạnh con Porsche 356A quen thuộc. Không hề bất ngờ chút nào, cô thản nhiên đi qua hắn mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, đưa mắt nhìn chằm chằm vào người bên ngoài xe.

Người sau sau khi dùng chân dẫm tắt thuốc, cũng lên xe và lập tức khởi động lái xe rời đi, coi như không nhìn thấy ánh mắt kia.

“Ngày mai là ngày cô được gặp Miyano Akemi đúng không.” Có lẽ do không khí trong xe quá ngột ngạt, hắn mở lời một cách trúc trắc.

“ừm hửm.” Cô cố ý trả lời, nhướng một bên mày nhìn về Gin. Hắn không nói gì nữa, cứ thế lạnh mặt lái xe về nhà.

Cứ như thế, cuộc chiến tranh kéo dài suốt mấy ngày tựa như chưa từng phát sinh, cứ như một nốt trầm kì lạ trong một bản nhạc yên bình. Cả hai cũng ăn ý mà không ai nhắc gì về nó.

Hôm sau, cô chuẩn bị thật sớm để đi gặp chị Akemi nhưng khi đến quán cafe thì đã thấy chị ấy ở đấy: “Thật là, em đã cố gắng đến sớm mà vẫn chậm hơn chị. Trời lạnh như vậy chị không nên ngồi đây đợi em sớm như vậy mà.” Đứng ở cửa cho hơi lạnh quanh người vơi bớt, cô bước nhanh đến ôm chầm lấy chị, bù đắp cho khoảng thời gian dài không được gặp nhau.

Akemi cười dịu dàng ôm lấy cô, sau khi cả hai ngồi xuống, chị liền lấy chiếc khăn len được đan tỉ mỉ ra đưa cho cô, ý bảo cô choàng lên: “Đúng như đã hứa đây.” Sau lại lo lắng hỏi: “Gần đây em bận lắm sao, sao lại gầy đi rồi.”

“Không đâu chị, gần đây em cảm giác mình mập lên rồi í.” Để chứng minh cô còn đưa tay véo lấy má mình trông như làm nũng, chọc cho chị cười không ngừng. Cả hai trò chuyện một hồi lâu, chợt cô cảm thấy nhìn chị có hơi lạ, như muốn nói lại do dự, cô nắm lấy tay chị, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao chị, có chuyện gì chị nhất định phải nói cho em biết đấy.”

“Không phải.” Vậy mà bị cô nhìn ra có việc, trên mặt chị lập tức có chút ửng đỏ: “Thật ra gần đây chị có quen một chàng trai ... ừm...khá tốt.”

Sherry bất ngờ, chị cô có bạn trai sao, bên cạnh đó cô cũng khá vui vì chị có thể tìm thấy người mình yêu, thế là cô cố tình kéo dài giọng, trêu chọc: “Àaaaa, ra là chị Akemi có bạn trai.”

“Đừng trêu chị mà Shiho, chị muốn giúp anh ấy vào làm việc cho tổ chức.”

“Chị chắc chứ, anh ta thật sự đáng để tin tưởng chứ, chị phải cẩn thận đừng để anh ta lợi dụng chị tiếp cận tổ chức đấy.” Nói thật thì cô không quá tin tưởng người đàn ông tên Moroboshi Dai này, chỉ lo anh ta tiếp cận chị Akemi là có mục đích khác.

“Không đâu Shiho, chị tin tưởng anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng rất có năng lực, chị chỉ giới thiệu thôi, còn việc sau đó anh ấy có thể vào tổ chức không còn tùy vào quyết định của Tổ Chức.” Akemi giải thích.

Lúc ra về, chị cô bảo Dai sẽ đến đón chị. Lúc anh ta lái xe đến, cả hai đang đứng bên ngoài vừa trò chuyện vừa chờ, kết thúc cuộc trò chuyện Akemi ôm chặt cô tạm biệt, lại dài dòng dặn dò cô đủ điều rồi mới vẫy tay chào tạm biệt cô. Thu lại ánh mắt dò xét đánh giá, cô cười vẫy tay đáp trả, nhìn chị chạy về phía xe anh ta, anh ta cũng thôi dùng ánh mắt thăm dò cô, nhìn Akemi, sự dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng ấy.
Cô có một dự cảm, anh ta nhất định có thể thuận lợi vào Tổ Chức. Cô đột nhiên cảm thấy hơi bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top